Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 54: Hữu tướng Sở Ly




Nghe nói Sở Ly đã cáo phép không đến được, nhưng đột nhiên lại hiện thân, khiến cho bầu không khí trong ngự hoa viên càng trở nên quỷ dị, vẻ mặt của các đại thần đều rất căng thẳng, những người khác thì mang ý châm chọc.

Cũng không biết, vị Hữu tướng này đã làm gì mà khiến cho người người oán than như vậy, vừa xuất hiện đã mang theo một cảm giác uy hiếp cùng cực, khó tả mà tả được.

Các đại thần thì căng thẳng, nhưng về phía dàn thiên kim khuê tú đều xếp hàng ngậm lòng xuân, kích động không ngừng, đến cả những người đang trơ mắt thất thần nhìn Thất điện hạ rời khỏi bữa tiệc, nhận được tin Hữu tướng đã đến, cũng lập tức lấy lại tinh thần.

Hữu tướng Sở Ly chính là tình nhân trong mộng có thể sánh ngang với Thất điện hạ, không biết có bao nhiêu ánh mắt của dàn thiên kim khuê tú đều chằm chằm nhìn vào vị trí phu nhân còn bỏ trống của hắn, cũng như số lượng người để ý đến ngôi vị Kỳ vương phi vậy. Ít ra, Thất điện hạ, do sớm đã có hôn ước với Vương phi tương lai, nhưng Hữu tướng đại nhân trước giờ vẫn chưa từng nạp thiếp, nói gì đến hôn thê.

Thẩm Nghiên Huyên xoay đầu, vẻ mặt đầy ghen tức nhìn Thẩm Nghiên Tịch, con nha đầu chết dẫm này dựa vào cái gì mà được Thất điện hạ đích thân đỡ dậy chứ? Rõ ràng Thất điện hạ không bao giờ đến gần người khác trong vòng ba thước, trước kia, ai dám đụng vào khắc phải chết ngay lập tức cơ!

Còn gã Hữu tướng trẻ tuổi tuấn kiệt kia, căn bản nàng không để vào mắt, cho dù tôn quý đi nữa cũng không thể sánh được với Thất điện hạ trong lòng nàng?! Hơn nữa, người gì đâu, xuất hiện, rời đi không rõ ràng, lại can đảm đối đầu với phụ thân, một mất một còn!

Ánh mắt này vừa đố kỵ lại đầy oán hận, Thẩm Nghiên Tịch có trì độn hơn nữa cũng cảm giác được chút ít bất thiện trong đó, cũng không cần quay đầu lại nhìn, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, Tam tiểu thư nức tiếng dịu dàng hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa đang trưng ra một bộ dáng dữ tợn như thế nào, thật sự nàng cũng lười đi để ý, chỉ chăm chăm nhìn qua vị trí mà Quân Thương sắp rời đi.

Nàng thật sự cũng rất hiếu kỳ mặt mũi của vị Hữu Tể tướng trong truyền thuyết kia, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy có người, có thể nói chuyện ngang hàng với Quân Thương.

Trong triều từ trên xuống dưới, từ một dàn đại thần đến vương công quý tử, trước giờ, bất cứ là ai, hễ thấy Thất điện hạ đều kính nể có phép, nhượng bộ lui binh. Từ thần thái cho đến cử chỉ đều không dám bất kính, rất sợ mạo phạm đến, đến cả Hoàng thượng đối với hắn cũng sủng ái quá độ, cho dù hắn có lạnh nhạt hờ hững đi nữa cũng không hề có ý định trách cứ.

Trước mắt nàng như hiện ra một cỗ xe ngựa to, vô cùng xa hoa, phủ vàng ròng rực rỡ, khiến lòng nàng rung động đến cực điểm, mắt lộ kim quang, lấp lóe hai đỉnh vàng kim, nàng cố gắng nuốt ngược nước miếng vào trong, để không bị luống cuống.

Tiếc là, nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng người trong bụi hoa mà thôi, nếu được thấy tận mắt, chắc sẽ phải thu liễm lại một chút, lịch sự tao nhã hơn.

Quân Thương cũng dừng bước, nhìn nhìn gã nam tử cho dù cười hay nói đều rực rỡ không thể che giấu được, vẻ mặt nhàn nhạt đến cả cảm xúc cũng có chút khiếm khuyết.

Gió nổi lên lay động cả muôn nghìn hồng tía, những cánh hoa rực rỡ tung bay khẽ phẩy qua người, tuyệt mỹ như tranh vẽ, hắn không khác gì trích tiên giáng thế, ưu nhã trời sinh, lạnh nhạt xuất trần, lạnh lùng mà tao nhã, chớp mắt có thể khiến vạn người si mê nhìn hắn lạnh như băng rời đi, đến khi không còn thấy được bóng dáng mà vẫn u ngốc ra đó.

Thẩm Nghiên Tịch cố gắng kiềm chế nhịp đập trong tim, thầm mắng một tiếng: ‘Đồ yêu nghiệt’!

Sau đó, nàng điềm nhiên như không nhìn Sở Ly vừa hiện thân, đây chính là vị thiếu niên trong lời đồn đãi, một bước lên mây, cho đến giờ, chỉ mất tám năm đã quyền khuynh một triều, Hữu Tể tướng đại nhân.

Sở Ly chăm chú phát giác được có hai tầm mắt đang nhìn mình, quay người nhìn qua lập tức chạm phải ánh mắt sáng quắc của Thẩm Nghiên Tịch, hàng lông mày của hắn khẽ hếch lên, cảm giác cứ quái lạ sao ấy.

Không hiểu sao ánh mắt nàng nhìn hắn, tạo ra một cảm giác, cứ như là đang nhìn một mớ trân bảo được khắc thành hình người, là hắn vậy?

Ánh mắt của hắn đảo qua một cái, lập tức hiểu rõ tình huống và thân phận của tiểu nha đầu này, lòng thầm thấy thú vị, hắn hành tẩu đã bao năm, tư thái tự tại không gì kiềm hãm được. Hắn thản nhiên bước vào, lườm mắt qua Thẩm gia một nhà đang quỳ dưới đất, từ vẻ mặt đến giọng nói đều phiêu dạt bất cần, “Ây da, không phải có chuyện thú vị gì đang diễn ra chứ? Sao cả nhà Tể tướng lại quỳ hết ở đây vậy?”

Lời vừa nói xong, vẻ mặt Thẩm Chi Hối trở nên vô cùng đặc sắc, đối mặt với gã Hữu tướng trẻ tuổi có chức vị ngang hàng với mình, tâm tình cũng có chút phức tạp, vừa phẫn hận lại chán ghét, thậm chí là có chút đố kị.

Đúng vậy, chính là đố kị với hắn đó!

Đố kị hắn anh tài ngước trời, kinh thái tuyệt diễm, ghen tị hắn chỉ cần dựa vào năng lực của mình một bước lên mây, đứng trên bao người, ghen tị hắn thiếu niên tuấn kiệt, quyết đoán kinh người, không chút sợ hãi cự tuyệt lời tỏ tình của công chúa, và ý chỉ ban hôn của Hoàng thượng.

Mười tám năm trước, ông cũng là thiếu niên thi đậu khoa cử, vào triều làm quan, lại được thiên kim Hầu phủ nhắm trúng, mà mừng thầm trong lòng, ông không tiếc từ bỏ hôn ước từ thuở nhỏ với biểu muội, từ đó đến nay mới leo lên được vị trí này, mặc dù ông cũng tự vươn lên bằng tài năng của bản thân, nhưng bên cạnh đó cũng không thiếu được sự tương trợ của Hầu phủ và Hoàng hậu.

Cho nên, mỗi lần chứng kiến Sở Ly xuất thân còn kém hơn ông, chỉ dựa vào bản thân hắn, mà trong vài năm ngắn ngủi đã ngồi ngang hàng với ông, thậm chí còn rất được lòng Hoàng thượng, rõ ràng có đủ năng lực khiến cho quốc khố đầy rẫy, tâm tư của Thẩm Chi Hối sao có thể không khó chịu được, không phức tạp chứ?

Hơn nữa, lời nói và hành động của hắn đều không biết tiết chế, tính tình cuồng ngạo, thủ đoạn tàn nhẫn, chỗ nào cũng lăm lăm, cũng đối lập với ông!

Bây giờ ở dưới chân Thánh thượng, hắn được đứng, còn mình lại phải quỳ, lòng ông thầm hoảng sợ, còn nói ra những lời hả hê mát mẻ, Thẩm Chi Hối cảm thấy đầu mình như vừa đập phải vào tảng đá, chua xót muốn hộc máu.

Thẩm Nghiên Tịch lại cảm thấy thú vị, ánh mắt cứ như đang nhìn món đồ vật mà mình cực kỳ yêu thích, chỉ hận không thể lập tức nhào vào cào cào xé xé một ít vàng mang về, nàng không ngừng quan sát xem Sở Ly có mang theo mầm bệnh ngầm nào không, hay là bây giờ, nàng đầu độc hắn trước, sau đó mới ung dung đến giải độc để hốt một khoản?

Đôi mắt nàng quay tít một vòng, đối với hắn, làm khó người nhà Tể tướng là chuyện thường tình, chỉ là ánh mắt nóng rực đầy thèm thuồng của Nhị tiểu thư phà qua, khiến hắn cảm thấy quái đản, song khi đề phòng nhìn lại, mi mày nhíu lại, đáy mắt hơi lóe lên.

Không hiểu sao, ánh mắt của nha đầu đó lại kỳ quái như thế? Đặc biệt cách nàng nhìn mình cứ sáng sáng lòe lòe, khiến lòng hắn dấy lên một cảm giác hoảng sợ.

Ực, không phải đã nhắm trúng bản tướng chứ? Vị hôn thê của Thất điện hạ mà phải lòng bản tướng… tin này nhất định sẽ khiến mọi người chấn động không thôi đi!

Thật ra chuyện này chỉ diễn ra trong nháy mắt, Hoàng thượng tươi cười nhìn hắn, dường như không để tâm việc hắn mạo phạm cung quy, “Chỉ là chút chuyện phiếm trong nhà thôi! Không phải hôm nay khanh cáo việc không đến dự Kỳ thi Hội này sao? Đột nhiên sao lại có nhã hứng tiến cung?”

Chỉ một câu ‘chuyện phiếm trong nhà’ đã khiến Thẩm gia sợ đến vỡ mật, cảm thấy có lẽ chuyện này sớm phải kết thúc thôi, dù gì Quân Thương đã rời đi, Hoàng thượng cũng không muốn lạnh mắt nhìn Thẩm gia một nhà bị làm khó nữa, dù gì một vị tiểu thư trong đó còn là vị hôn thê, Kỳ vương phi của Tiểu Thất nhà mình.

Hai mắt Sở Ly uốn lên một đường cong ma mị, ung dung dời mắt khỏi Thẩm Nghiên Tịch, nụ cười rực rỡ không chút ấm áp, khẽ vuốt vuốt tay áo: “Việc nhà đã xử lý xong, nên muốn tiến cung nhìn ngắm giai nhân tài tử năm nay một chuyến thôi mà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.