“Lại còn có người đột nhập Kỳ vương phủ sao, còn đúng lúc giáp mặt với chủ tử nữa? Nhưng mà gã này thật đáng ghét, lại dám mượn lấy chủ tử làm bia đỡ đạn! Cũng may chủ tử không phải là người tầm thường, bằng không nhất định sẽ bị hắn hại chết!”
Hương Hương nghe được chủ tử mình kể lại sơ lược tình hình trong phủ Kỳ vương, mặc dù vẫn còn rất kinh ngạc về sự đề phòng nghiêm ngặt trong đó, vẫn biết đó không phải là nơi người thường có thể đi vào, xúc động và phẫn nộ với hành vi của gã hắc y vô nhân tính, lại càng sợ hãi tột độ khi biết chủ tử mình gặp nguy hiểm.
Nếu nàng nhớ không nhầm, cho dù là hoàng cung, chủ tử cũng có thể thoải mái ra vào, mặc dù không thể nói như chốn không người, nhưng cũng lướt nhanh như gió cưỡi mây mà đi.
“Sau đó thì sao? Có bị thủ vệ của Kỳ vương phủ đuổi theo không?”
Theo bản năng, ánh mắt nàng quét qua vùng vai trái, tuy nói là đã thay xiêm y rồi nhưng tựa hồ hình ảnh cứ vẫn lơ lửng trôi nổi ngay ở trước mắt.
Thẩm Nghiên Tịch quan sát chiếc hộp gấm trong tay, vừa rồi cùng tên đó đánh nhau, sờ thấy trên người hắn vật này, vốn cũng không muốn lấy đồ của người ta, chỉ là do lúc đánh nhau vừa vặn bắt được thôi mà… thành ra cũng tiện tay vác đi luôn.
Hộp này dài hơn một thước, rộng nửa thước, ngoại trừ được mài bóng loáng, hoa văn cũng thấy rất rõ, vô cùng tinh xảo, còn vương chút hương thơm nhàn nhạt của nhựa cây, xúc tua ôn nhuận không như được làm từ gỗ.
Nghe Hương Hương hỏi, nàng thuận miệng đáp: “Còn làm gì nữa? Hiển nhiên là đánh nhau với tên hỗn đản đó một lúc rồi, không cẩn thận bị hắn xé rách cổ áo, hắn thì bị ta đá ngược về, đón đỡ đám truy binh, sau đó ta lập tức quay trở về đây. Chiếc hộp này cũng là thuận tay cầm được từ trên người hắn thôi.”
“Chỉ như vậy thôi?”
“Nếu không thì còn gì nữa?”
Thuận miệng nói ra thôi chứ cũng không thực tâm lắm, hay nói đúng hơn là mọi tâm tư của nàng đang đặt vào chiếc hộp trên tay rồi.
Thứ này hẳn là do tên đó trộm từ phủ Kỳ vương rồi, không biết trong đây là cái gì?
Tên đó tính ra vẫn có chút bản lĩnh, có thể từ trong phủ Kỳ vương lấy cắp một món đồ đem ra ngoài, không biết là trộm hay cướp được về nữa.
Ngón tay khẽ sờ một chút, ‘pực’ một cái chiếc hộp mở ra, có chút hơi vị truyền ra ngoài, Thẩm Nghiên Tịch vô thức hít một hơi, đuôi lông mày khẽ động, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, lập tức mở toang chiếc hộp.
Hương Hương hít một hơi, nói: “Đúng là tuyết liên đây mà, hơn nữa phẩm chất cũng rất tốt, cơ hồ không chút tỳ vết, cực phẩm trong số cực phẩm nha!
Thẩm Nghiên Tịch hơi rung động, tuyết liên là bửu bối vạn kim khó cầu được, loại thượng phẩm hoàn mỹ như vậy phải nói là trăm năm khó gặp, nàng tìm rất lâu vẫn không có được!
Nhưng ngay sau đó, mi mày nàng đột nhiên chau lại, nhìn linh khí bao xung quanh bốn phía cây tuyết liên kia, sắc mặt vô cùng cổ quái.
Chăm chăm nhìn một lúc lâu, nàng thở dài một tiếng, nói: “Đồ giả!”
Hương Hương ngẩn ra, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, kinh ngạc đến sững sờ.
Giờ phút này, trên đỉnh đầu của Thẩm Nghiên Tịch có một bóng trắng vô cùng bắt mắt trong đêm đen lại hiện lên, bầu trời ánh sao sáng chói cũng ngăn không được đôi mắt hắn đang phát sáng. Mơ hồ thấy được khóe môi hắn đang nhếch lên, vui vẻ đến độ dịu dàng, sau đó thuận hướng gió bay lên, chớp mắt đã mất tích trong không trung.
Xem ra nàng không có bị thương, vậy thì tốt rồi.
Có điều, tựa hồ đêm nay đã để xổng một tên trộm. Tuyết liên vốn được dựng sẵn đón khách lại rơi trúng vào tay nha đầu này, không biết nên nói là tên trộm đó may mắn, hay là vô dụng không chịu nổi, chỉ một kích liền giữ không được món đồ mà bản thân vất vả có được.
………
“Phụt!”
Một phòng ngủ xa hoa đẹp đẽ đến chói mắt, Hữu Tể tướng đang xếp bằng ngồi trên giường, sắc mặt ửng hồng, một ngụm máu đỏ tươi phun nhanh ra ngoài, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Người hầu đứng một bên vội vàng đưa khăn mặt tới, nhíu mày bĩu môi, rì rầm nói: “Đúng là, ngươi tự coi mình là vô địch thiên hạ chắc, nửa đêm nửa hôm chạy đến Kỳ vương phủ trộm đồ. Kết quả đồ không tới tay còn mang một tấm mình thương tích quay về, tối rồi không yên phận mà nghỉ ngơi cho khỏe. Cũng may là không cần ngày mai ta qua phủ Kỳ vương hốt xác ngươi, như vậy cũng xem như là trong bất hạnh mà gặp may rồi!”
Động tác đang nâng khăn của Hữu Tể Tướng chợt ngừng lại, xoay đầu thấy người đó đang cười, trong mắt lập tức hàn quang lạnh lẽo, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói dị thường dịu dàng như đang thì thào với tình lang, “Tiểu Xuân Nhi, ngươi có phải đang cho rằng ta nhận lời người khác nhận ngươi về thì sẽ không giết ngươi?”
Gò má của Xuân Nhi lệch đi, hai hàm răng run rẩy, ngoan ngoãn im lặng không dám hé lời, kéo mặt nạ trong tay hắn, xoay người bước về phía chậu nước rửa sạch, vắt khô mới trình lên, cung kính nói: “Đại nhân, thỉnh dùng.”
Trong một cái xoay người tựa hồ đã biến thành một con người khác, Sở Ly liếc hắn một cái, thói quen tập mãi, mới có thể điềm nhiên như không cầm khăn lau mặt và cổ tay, không biết nghĩ tới chuyện gì, vẻ mặt lại hoảng hốt, ánh mắt lóe lên, tinh thần cũng băn khoăn, linh hồn nhỏ bé sớm đã thoát ly từ lâu rồi.
Xuân Nhi liếc mắt nhìn hắn, buồn bực nhíu mày, hỏi: “Đại nhân, có phảo đêm nay đã xảy ra chuyện gì bất trắc rồi đúng không?”
Đã xảy ra chuyện gì?
Sở Ly bước xuống giường, trực tiếp đi về cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tinh thần lại không biết đang bay đi đâu về đâu.
Gió đêm thổi qua mái tóc hắn, phẩy qua bộ quần áo trong trắng như tuyết, phảng phất khi thế tái ngoại xuất trần, hàng lông mày xinh đẹp quỷ mị thanh tú nhướng lên.
Vẻ mặt hắn lúc này vô cùng dịu dàng, không chút giả tạo, trong mắt lóe ra chút kích động và mừng rỡ, thậm chí có chút đợi chờ không được.
“Ta rời xa cố hương, trong vạn nghìn người, tìm suốt tám năm, đêm nay cơ duyên hảo hợp mới gặp được nha đầu đó.” Hào quang trong mắt hắn rực rỡ hơn bao giờ hết, sáng đến độ chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, một hồi sau lại ảm đạm nhíu mày có chút buồn rầu, “ Nhưng cũng chưa thể nhìn được khuôn mặt chính diện của nha đầu đó, không biết hiện giờ nàng đang ở đâu, phải làm sao mới có thể mau chóng tìm được nàng đây?”
Xuân Nhi nghe qua tựa như hắn đang lầm bầm lầu bầu gì đó, có chút sững sờ, một hồi lâu sau mới hiểu hắn đang nói gì, há to miệng kinh ngạc, lời nói không chút lưu loát, “Tìm… tìm được rồi sao? Ở Đâu? Ở Đâu? Ngài gặp ở đâu? Vì sao không trực tiếp dẫn nàng đến đây? Ngài… Ngài… Ngài…?
Hữu tể tướng Sở Ly nhíu mày quay đầu nhìn hắn, có chút bất mãn khi bị hắn quấy nhiễu dòng hồi tưởng, khuôn mặt lập tức trở nên u ám.
Xuân Nhi lập tức câm miệng, lòng thầm bất mãn nhưng không dám nói gì.
Hữu tướng đại nhân thu hồi tầm mắt, quay đầu tiếp tục ngắm trời đêm. Nhưng thấy bầu trời lốm đốm đầy sao, chiếu sáng hai tròng mắt mình, hắn nhếch miệng cười đến ngây ngốc cả ra, ở đâu mà còn bộ dạng một Hữu Tể tướng oai phong, tính tình quái đản, quyền thế ngập trời chứ?