Truyện được đăng tại AzTruyen.net
Độc nhất sủng hôn - Chương 69: Xin Em Tha Thứ Cho Anh
Đây chính là chỗ khiến Tân Tình cảm thấy tức giận.
Doanh Kình Thương là một người có chủ kiến, hắn quen đem suy nghĩ của mình áp lên người khác. Đương nhiên, đây là thói quen của người nắm quyền. Nhưng trong tình cảm nam nữ, việc này khiến đối phương rất khó chịu. Nếu như hiện tại Tân Tình với Doanh Kình Thương là quan hệ như lúc đầu mới gặp thì không có việc gì. Bây giờ họ là người yêu, Doanh Kình Thương kiểu như chỉ cần tình cảm hoặc là Tân Tình thoát khỏi sự điều khiển của anh thì anh liền mất kiểm soát, không thể khống chế bản thân làm tổn thương đến đối phương, khiến cho cô không có cảm giác an toàn, tay chân đều luống cuống.
"Chỉ bởi vì anh không xác định nên lại làm tổn thương tôi?"
Tân Tình nghiêng mặt không nhìn hắn, rõ ràng cô mới mười tám tuổi, rõ ràng anh lớn hơn cô nhiều, sao lại giống như ngược lại vậy.
Doanh Kình Thương không biết nói thế nào, đêm hôm đó thấy phản ứng kích động của Tân Tình như vậy, hắn cũng sợ hãi. Lúc thấy Tân Tình từ trên lưng ngựa rơi xuống, tim hắn như ngừng đập. Thậm chí hắn ngơ ngác nhìn Tân Tình không động đậy nằm trên đất, không dám đụng vào cô, hắn sợ cô sẽ không tỉnh lại nữa.
Trong khoảng thời gian Tân Tình hôn mê này, Doanh Kình Thương cảm thấy hắn giống như sống trong một không gian khác, cái gì cũng không cảm nhận được, mỗi ngày chỉ nhìn người trên giường, rất sợ khi Tân Tình mở mắt ra thấy không phải mình.
"Thật xin lỗi!" Doanh Kình Thương xin lỗi cô, từ trước đến nay hắn chưa từng xin lỗi, cũng chưa xin lỗi ai bao giờ.
Tân Tình trộm nhìn hắn một cái, trong lòng không biết tư vị gì: "Khó coi chết đi được, nhanh chóng trở về chỉnh trang lại."
"Rất khó nhìn sao?" Doanh Kình Thương sờ mặt, chạm phải một một đám râu.
Tân Tình nhìn hắn nói: "Giống như ông già."
Doanh Kình Thương vừa nghe liền nhảy dựng lên: "Anh lập tức đi cạo ngay."
Nói xong liền đi vào phòng vệ sinh, chờ hắn làm gọn gàng trở ra, nhìn thấy Tân Tình lại nhắm hai mắt lại, khiến hắn hoảng sợ đưa tay đến gần mũi cô, phát hiện cô chỉ ngủ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau Tân Tình xuất viện, lúc trở về nhà họ Doanh thì không thấy Vinh Ti Mạn đâu.
"Con trai bảo bối của cô ta nghỉ hè nên xuất ngoại đi chơi rồi."
Monica đến gần Tân Tình: "Nhưng thật ra là ra ngoài tránh, chuyện ngày đó tôi đều biết, cô ta thiếu chút nữa bị A Thương bóp chết."
Mặc dù Monica nói như thế, nhưng sau sự việc đó Tân Tình suy nghĩ, cảm thấy người phụ nữ kia sẽ không dễ dàng nghĩ thông suốt như vậy. Vinh Ti Mạn cùng Monica không giống nhau, cô ta là loại người cảm thấy đàn ông dựa vào cái gì mà không thích cô ta, mọi người phải quỳ dưới chân cô ta, nói thẳng ra là cô ta mắc bệnh công chúa.
"Con phải chăm sóc tốt mình, không nên chạy lung tung, đêm trăng tròn hôm đó các con không làm cũng không biết có việc gì hay không."
Trên bàn cơm, Doanh Hạo trước mặt cô cùng Doanh Kình Thương nói không ngừng.
Thấy Tân Tình mặt đỏ đến sắp đem đầu vùi trong chén, Doanh Kình Thương tức giận ngăn cản Doanh Hạo:
"Ông nói xong chưa? Có cho em ấy ăn cơm hay là không."
"Cha không nói, ăn cơm trước! Ăn cơm trước!"
Doanh Hạo thấy Tân Tình ngượng ngùng, lại nói thêm câu: "Cha đây không phải là vì muốn tốt cho các con sao."
Tân Tình nghe vậy rốt cuộc ngẩng đầu nhìn ông hỏi: "Bác Doanh, trên tổ huấn họ Doanh nói quan hệ của chúng con rốt cuộc là như thế nào, vì sao nói Doanh Kình Thương thích con, là vì đồ đằng trên người chúng con."
"Nói bậy, em đừng tin những lời vô căn cứ đó." Doanh Kình Thương cau mày trừng mắt nhìn Doanh Hạo.
Tân Tình liếc hắn: "Em cũng có quyền biết không phải sao? Dù sao đây cũng là chuyện của hai chúng ta, trốn tránh không giải quyết được gì."
Doanh Hạo gật đầu, lúc trước ông cảm thấy Tân Tình không tệ, chủ yếu là vì cho dù cô gái này như thế nào, Doanh Kình Thương cũng phải ở cùng cô. Vốn là ông suy nghĩ nếu Doanh Kình Thương không thích, sẽ nuôi cả đời, sau này tìm người phụ nữ khác liên hôn là được. Ai biết Doanh Kình Thương lại đồng ý cưới cô, mà biểu hiện bây giờ của Tân Tình, một chút cũng không giống cô gái mười tám tuổi.
Đây là một cô gái có chủ kiến, kiên cường, dũng cảm! Doanh Hạo rất hài lòng, cho dù hiện tại hai người Tân Tình cùng Doanh Kình Thương yêu nhau có thể là vì tổ huấn, vậy cũng không có gì, dù sao hai người đều phải ở cùng nha, là lý do gì cũng không quan trọng.
"Ý của tổ huấn, sau khi các con gần nhau, sẽ từ từ yêu đối phương, kết quả không ai có thể tránh khỏi, không ai có thể chống lại, các con sẽ khát vọng thân thể của đối phương, muốn đến gần đối phương."
Tân Tình nghe Doanh Hạo nói xong, cau mày suy nghĩ: "Bây giờ hai người mới biết? Ban đầu lúc tìm được con, Doanh Kình Thương không biết sao?"
Nếu như ban đầu Doanh Kình Thương biết sẽ yêu cô, chắc hẳn sẽ không có thái độ đó đối với cô.
"Tổ huấn là từ khi các con tới đây, mới xuất hiện những chữ kia, lúc trước không có."
Tân Tình ngạc nhiên nhìn Doanh Hạo, tổ huấn này thần kỳ như vậy? Doanh Kình khinh thường nói: "Nói không chừng là ông thêm vào."
"Nói bậy!"
Doanh Hạo trợn mắt nhìn hắn một cái: "Con biết cha sẽ không làm loại chuyện này."
Ông thấy Tân Tình cúi đầu không lên tiếng, đứng lên nói: "Các con có việc gì liền cùng đối phương nói rõ ràng, như vậy đối với mọi người đều tốt."
Nói xong rời đi.
Tân Tình vừa thấy chỉ còn lại hai người cô cùng Doanh Kình Thương, đang muốn đi, lại bị Doanh Kình Thương kéo ôm vào ngực: "Đừng tức giận."
Không có? Tân Tình chờ hắn nói tiếp, kết quả người này chỉ ôm cô không nói tiếp.
Quả nhiên người này sẽ không dỗ người, cũng sẽ không xin lỗi phụ nữ, Tân Tình đẩy hắn ra: "Em còn chưa tha thứ cho anh đâu, anh khiến em tổn thương như vậy, còn hại em bị thương."
Cô sờ đầu một cái, thật may là tóc mềm, nếu không sẽ khiến mặt mày hốc hác.
"Được."
Doanh Kình Thương lại đưa tay ôm cô, Tân Tình bị hắn ôm vào ngực trừng hắn, để cho một người đàn ông bá đạo xin lỗi thật không đáng tin.
Qua hai ngày, triệu chứng choáng váng đầu óc của Tân Tình hoàn toàn biến mất, Doanh Kình Thương thành thành thật thật mỗi đêm chỉ ôm cô ngủ, nhiều lắm là sờ hai cái, tuyệt đối không dám nói những lời lấy tay giải quyết như trước. Hôm nay vừa tỉnh dậy, thì thấy Doanh Kình Thương đem quần áo bọn họ bỏ vào hành lý.
"Chúng ta phải về rồi?" Tân Tình dụi mắt.
Doanh Kình Thương thấy cô dậy, đi tới hôn cô: "Không, chúng ta ra ngoài chơi."
Vì vậy, Tân Tình lại ngồi ba giờ máy bay, đi đến thị trấn Cava đẹp nhất trong truyền thuyết Anh quốc. Nghe nói ở trong tiếng Hy Lạp nghĩa là mãi mãi. Tân Tình xuống máy bay liền bị các loại hoa oải hương hấp dẫn, vậy mà có hoa màu trắng. Đường phố hai bên nhỏ hẹp, trên cửa sổ, trên số nhà, ngay cả trong khe đá cũng trồng đầy các loại hoa oải hương.
"Thích không?"
Doanh Kình Thương nhìn cô mắt mở lớn, há miệng giống như cô gái nhỏ.
Nơi bọn họ ở là biệt thự hai tầng bằng gỗ, có một sân nhỏ riêng, trong sân ngoài oải hương, còn có các loại hoa không biết tên. Tân Tình cảm thấy mình giống như một công chúa, ở trong phòng đầy hoa tươi, toàn bộ không khí đều là hương hoa. Tâm tình vui vẻ này đến tối Doanh Kình Thương mời người đến nấu buổi cơm, bị nữ đầu bếp lẳng lơ phá hư tất cả.
"Anh mời người từ đâu đến?" Chờ nữ đầu bếp đi, Tân Tình hỏi hắn.
Doanh Kình Thương thản nhiên nói: "Lúc tìm nhà, môi giới đưa tới, anh cũng không biết."
"Không phải nói Anh quốc là dân tộc nghiêm trang lắm sao?"
Tân Tình cảm thấy nhiệt tình của nữ đầu bếp đó giống cô gái Hawaii vậy, mặc váy ngắn củn cởn, đặc biệt khoe lộ vòng ngực to tròn, hai bên ngực đều muốn lộ hơn một nửa ra ngoài. Hết lần này tới lần khác giống như cố ý, mỗi lần bưng thức ăn còn cố ý lắc lắc hai cái trước mặt Doanh Kình Thương.
Doanh Kình Thương nhìn dáng vẻ kia của cô, nín cười nói:
"Em yên tâm, anh không thích lớn như vậy, giống em không lớn không nhỏ là đủ rồi!"
"Phụt!" Tân Tình mặt đỏ, phun hắn một cái.
Hai người mỗi ngày đều đi loanh quanh trong thị trấn, cuộc sống nhàn nhã như vậy khiến nụ cười trên mặt Tân Tình càng ngày càng nhiều, mắt thấy đêm trăng tròn đã đến, Doanh Kình Thương cảm thấy đây là thời điểm hắn hưởng thụ...
Tối hôm đó Doanh Kình Thương kéo Tân Tình kết thúc tản bộ sớm, Tân Tình biết rõ hắn muốn làm cái gì, nhưng cố tình làm bộ quên, ở bên ngoài đi đi lại lại không muốn về.
"Thị trấn này có một truyền thuyết, ban đêm trăng tròn, mọi người sẽ tắt đèn thật sớm để đi ngủ, để thị trấn nhìn giống như là không người ở."
Doanh Kình Thương từ từ bắt đầu kể chuyện.
Tân Tình buồn cười nhìn hắn một cái, phối hợp hỏi: "Tại sao lại vậy?"
"Bởi vì có người sói, trong truyền thuyết buổi tối trăng tròn, người sói sẽ xuất hiện bắt những cô gái xinh đẹp đi ăn."
Doanh Kình Thương vừa nói xong, trong đám cỏ trước mặt bọn họ bỗng nhảy ra một cái bóng, Tân Tình sợ hết hồn, kêu một tiếng nhào vào ngực Doanh Kình Thương.
"Ô ô..."
Cái bóng kia phát ra mấy tiếng nghẹn ngào, trên chân Tân Tình cọ cọ vài cái rồi chạy mất, thì ra chỉ là một con chó chăn cừu. Tân Tình vỗ ngực đang muốn xuống, cả người chợt bị bế lên, bị Doanh Kình Thương ôm ngang ở ngực.
"Như vậy cho nhanh!" Doanh Kình Thương bước nhanh đến nhà gỗ.
Tân Tình cố ý chọn đồ ngủ có nhiều nút, đến khi Doanh Kình Thương tắm xong đi ra, cô cầm quyển tạp chí nhìn như không nhìn thấy hắn.
"Một tháng."
Doanh Kình Thương nhào tới: "Trọn một tháng anh chưa được cho tiểu Kình Thương vào trong đó."
Hắn vừa nói vừa cởi quần áo của mình, sau đó bắt cởi đồ ngủ Tân Tình, bị một hàng nút kia làm bực bội, liền muốn dùng chút lực xé ra.
"Anh dám!"
Tân Tình trợn mắt nhìn hắn: "Dám xé rách tối nay anh liền ngủ ghế sofa đi."
Doanh Kình Thương vừa cẩn thận mở nút, vừa cúi người cắn tai Tân Tình, khiến Tân Tình trong lòng ngứa ngáy. Cô cảm thấy có lẽ tổ huấn nói là sự thật, nếu không tại sao cô cũng rất thích Doanh Kình Thương đụng chạm, mỗi lần chỉ cần hắn ôn nhu đối với cô, rất nhanh cả người cô liền vô lực, mặc hắn tùy ý đòi hỏi.
"Nhìn đi, anh đã nói của em không lớn không nhỏ!"
Không biết lúc nào Doanh Kình Thương đã đem quần áo cô cởi ra hết, Tân Tình hừ một tiếng, dưới tay Doanh Kình Thương khiến cả người cô như bốc cháy, trong lúc mê loạn thì cảm giác được tiểu Kình Thương đi vào.
Doanh Kình Thương ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt ửng đỏ của Tân Tình, mắt nhìn mình, trong lòng thỏa mãn không thôi, bắt đầu dẫn dắt cô xông vào sóng biển, leo lên nơi cao nhất. Tân Tình giống như chiếc thuyền nhỏ, ở đại dương mênh mông bồng bềnh, cô không nhịn được rên lên.
"Nhanh quá."
"Ai bảo em cho anh nhịn lâu như vậy!"
Doanh Kình Thương trả thù bằng cách tăng nhanh động tác, ngăn miệng cô lại, khiến tất cả âm thanh, Tân Tình phải nuốt vào trong.