Truyện được đăng tại AzTruyen.net
Độc nhất sủng hôn - Chương 59: Cảnh Sát Tới Cửa
Doanh Kình Thương cho Monica kỳ hạn cuối cùng là cuối tuần, cuối tuần cô ta phải rời khỏi Doanh thị, trở về Anh quốc, mà cho dù Doanh Kình Thương không mở miệng…
Thì ngày đó Doanh Kình Thương làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ôm Tân Tình rời đi, từ đầu tới cuối cũng chưa từng liếc nhìn cô một cái. Sau đó trong công ty nơi nơi đều là tiếng cười nhạo cô ta, cô ta căn bản không có biện pháp ở lại công ty.
Nhưng mà lại trước khi rời đi, cô ta còn có chuyện muốn làm.
“Giản Khiết.”
Giản Khiết ngẩng đầu, nhìn đến Monica đứng bên cạnh xe cô.
“Sao lại là cô?”
Giản Khiết nhíu mày, cô biết quan hệ giữa Tân Tình và Doanh Kình Thương, hành vi trước đây của Monica hoàn toàn là tìm đường chết. Lúc trước có nhân viên cầm tờ báo chụp Doanh Kình Thương cùng Tân Tình hỏi cô ta, cô ta thế nhưng nói người trên ảnh chụp là mình, dù sao là là báo trắng đen, cũng nhìn không ra tới, thế nhưng thực sự có người tin.
“Giản Khiết, tôi muốn cùng cô nói chuyện.” Monica hơi hơi mỉm cười nhìn cô.
Giản Khiết khách khí trả lại cô một cái gương mặt tươi cười: “Thực xin lỗi, tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói.”
Nói giỡn, nữ nhân này có mối quan hệ để bám víu, đắc tội với Doanh Kình Thương xong còn có thể phủi mông trở về Anh quốc, cô thì không thể được, em trai cô hiện tại còn đang bị giam giữ, cô còn trông cậy có thể cầu xin Doanh Kình Thương nói một câu, thả Giản Bạch ra.
“Cô muốn đi cầu xin Doanh Kình Thương thả em trai cô ra sao?”
Monica cũng không tức giận, chỉ là nhàn nhạt nói:
“Ta nói cho cô, vậy cô nằm mơ đi. Ta hiểu hắn lắm, Doanh Kình Thương sẽ không mở miệng, bởi vì em trai cô tổn thương chính là bạn của Tân Tình.”
Không để ý tới Giản Khiết xụ mặt, Monica tiếp theo nói:
“Đinh Lỗi cũng không chịu gặp cô đi! Ha ha, đừng nói tôi không nhắc nhở, cô xúi bậy em trai cô tổn thương em vợ hắn, cô cho rằng hắn chỉ tính đến như thế? Đừng nói em trai cô, ngay cả cô… Chỉ sợ công việc sắp tới cũng không giữ được.”
Giản Khiết cười lạnh nhìn cô: “Cô đừng có ở chỗ này mà doạ tôi, tôi biết mục đích của cô, còn không phải là muốn phá hư chuyện Doanh Kình Thương và Tân Tình sao! Tôi một chút hứng thú đều không có, cô tìm người khác đi.”
“Nói lời phũ như thế làm gì, cô có thể suy nghĩ xem sao, chỉ cần cô giúp tôi, tôi liền cứu em trai cô ra.”
Giản Khiết có chút kinh ngạc: “Cô có cách sao?”
“Tôi tới Doanh thị thực tập một tháng, cô cũng nhìn tháy thái độ Doanh Kình Thương đối với tôi rồi đó, anh ấy tùy ý tôi bịa đặt có quan hệ với anh ấy, lại chưa từng ra mặt ngăn lại. Đó là bởi vì, tôi ở trong lòng anh ta cùng những người con gái khác là không giống nhau. Quản làm gì loại quan hệ này là thích hay là không thích, đều vẫn là không giống nhau. Cho nên... Chỉ cần tôi mở miệng, hắn nhất định sẽ thả em trai cô ra.”
Monica cho Giản Khiết thời gian hai ngày suy nghĩ, suy nghĩ xong thì gọi cho cô ta. Giản Khiết thật sự do dự, tuy rằng cô không biết Monica muốn cô làm cái gì, nhưng chuyện này mục tiêu khẳng định là Tân Tình.
Suy trước nghĩ sau, lại gọi điện cho Đinh Lỗi một lần nữa: “Alo, Đinh Lỗi, ta là Giản Khiết, có thể hay không…”
“Được rồi, tôi biết cô muốn nói cái gì, không cần lãng phí thời gian, cũng không cần lại gọi điện cho tôi.”
Nói xong Đinh Lỗi liền cúp, Giản Khiết tức giận ném điện thoại.
Cô bảo Giản Bạch đi tiếp cận Thi Thiên Thiên, nhưng không bảo hắn đi cưỡng hiếp. Là Giản Bạch tự mình cảm thấy nên đem gạo nấu thành cơm, đến lúc đó, chị em hai người bọn họ một người gả một người cưới, kết quả không nghĩ tới hôm nay lại biến thành cái dạng này.
Giản Khiết cau mày nhìn số điện thoại của Monica…
Tân Tình cũng không biết cô đang bị người khác tính kế, cô mang vẻ mặt đâu khổ nhìn chằm chằm quyển sổ dày trên tay.
“Cái này… Không có tiền?”
“Tiền đều do Tân Bằng Phi chuyển đi rồi, em nhìn thấy đây là sổ kế toán mờ ám, sổ sách rõ ràng phía trên đều là biên bản đầu tư.”
Cậu Thẩm buổi tối liền chạy tới, nói cho cô, hiện tại Tân Tình đang mắc nợ, Tân thị muốn đóng cửa.
“Nói như vậy, không bao lâu hắn liền sẽ nói với tôi là công ty đầu tư thất bại?”
Tuy rằng sớm biết rằng Tân Bằng Phi có ý định này, nhưng cô không nghĩ tới sẽ nhanh như thế.
Cậu Thẩm đang ở nghiên cứu làm như thế nào để có thể uống sạch bình rượu ngon kia của Doanh Kình Thương, nghe được Tân Tình lời này bĩu môi:
“Không chỉ như vậy, hắn còn sẽ làm cô xin phá sản, như vậy tiền ngân hàng mà hắn thiếu liền không còn.”
Tân Tình vẻ mặt chán ghét mắng:
“Thật vô sỉ, cuối cùng cái vỏ cho tôi cũng không có, hắn cầm tiền cao bay xa chạy.”
“Hắn nằm mơ đi!”
Cậu Thẩm uống ngụm rượu vang đỏ tấm tắc miệng: “Em cứ chờ mà xem.”
Do Tân Tình cảm thấy cô đối với cách vận hành của công ty thật sự không hiểu, mấy ngày nghỉ Tết Đoan Ngọ, cô đều đi theo Doanh Kình Thương đi Doanh thị. Doanh Kình Thương lại cho rằng là việc trước đây Monica làm Tân Tình không yên tâm, muốn đi công ty nhìn hắn, vì thế trong lòng đắc ý hồi lâu.
Chờ Tân Tình trở về trường đi học, cô phát hiện Doanh Kình Thương đột nhiên rất bận, có ngày buổi tối nửa đêm mới trở về, biến thành A Triệt đón đưa cô đi học.
“A Triệt, Doanh Kình Thương mấy ngày nay rất bận sao?”
Tân Tình rốt cuộc nhịn không được, Doanh Kình Thương lần này không những bận, cô còn có thể cảm giác được hắn áp chế cơn tức giận, mỗi lần cùng cô nói chuyện rất cẩn thận dè dặt.
Tân Tình cảm thấy Doanh Kình Thương bận như thế, nhất định có liên quan tới cô.
“… Rất bận.” A Triệt cụp mắt xuống.
“Bởi vì việc của Tân thị?” Tân Tình chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này.
A Triệt dừng lại, giọng nói rõ ràng thở ra nhẹ nhàng: “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Có phiền phức lắm không?”
Tân Tình lại nghĩ không bằng quên đi, chờ sau này tự mình một lần nữa mở một cái Tân thị là được rồi.
“Đương nhiên không phiền phức, thiếu gia có thể xử lý.”
A Triệt chạy nhanh lắc đầu: “Ngài cũng đừng nhọc lòng, bằng không thiếu gia nhìn đến càng thêm nhọc lòng.”
Tân Tình nghĩ cũng đúng, việc của công ty cô trước mắt giúp không được gì, mà bản thân mình nên thành thành thật thật, không thể khiến cho Doanh Kình Thương thêm phiền toái là được rồi, kết quả sáng sớm ngày hôm sau, trong nhà thế nhưng có cảnh sát tới.
“Cô là Tân Tình?”
Tân Tình gật đầu, cô mới vừa tiễn Doanh Kình Thương đi, đang chuẩn bị đi học: “Các người là…?”
“Chúng ta là khoa điều tra tội phạm thương nghiệp, hiện tại hoài nghi cô có liên quan đến việc ăn trộm hồ sơ tình báo thương nghiệp, mời cô theo chúng tôi phối hợp điều tra.”
Tân Tình vừa nghe liền choáng váng, chú Phúc đứng ở trước người cô cau mày hỏi: “Ai cho các ngươi tới? Tiểu thư nhà chúng ta vẫn là học sinh, các ngươi biết đây là nhà ai không?”
Người đàn ông dẫn đầu vẻ mặt cười lạnh nói: “Chờ chúng tôi điều tra rõ rang, Doanh thị các người còn phải cảm ơn chúng tôi đấy, đây là lệnh điều tra, đi thôi.”
Tân Tình vừa nghe Doanh thị liền hiểu rõ, chuyện này không phải hướng tới cô thì cũng là hướng tới Doanh Kình Thương, cô nghĩ nghĩ rồi nói với chú Phúc: “Chú Phúc, con đi cùng bọn họ, chú gọi điện thoại nói cho Doanh Kình Thương.”
“Không được.”
A Triệt từ cửa vọt vào tới: “Các ngươi không thể mang tiểu thư đi.”
A Triệt đem Tân Tình hộ phía sau, quay đầu đối cô nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho thiếu gia, không có việc gì, tiểu thư cô đừng sợ.”
Người đàn ông dẫn đầu thái độ thật không tốt, đang muốn phát hỏa, lúc này thủ hạ của hắn nghe một cuộc điện thoại.
“Đội trưởng, Lưu cục trưởng tìm anh.”
“Lưu cục trưởng ngài tìm tôi sao? Vâng vâng, em hiện tại đang bắt người, cái gì?”
Mặt hắn thay đổi, thật cẩn thận nhìn Tân Tình, cúi đầu khom lưng đối với điện thoại nói đúng nửa ngày mới cúp.
“Ai nha, Tân tiểu thư, cô nhìn xem, là một hiểu lầm, chúng ta bắt sai người, thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Cô đừng so đo nha!”
Chú Phúc tức giận nói: “Vậy các ngươi có thể rời đi rồi chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên, chúng ta hiện tại liền rời đi, lập tức rời đi.”
Mấy người hoang mang rối loạn chạy, lưu lại Tân Tình nghiêm túc nhìn A Triệt nói: “Các người rốt cuộc giấu tôi việc gì?”
A Triệt ấp úng nói: “Không… Không có…”
“Đi thôi!” Tân Tình kéo cửa ra: “Đưa tôi tới công ty.”
A Triệt vẻ mặt đau khổ ở trên đường lặng lẽ gọi điện thoại cho cậu Thẩm, thời điểm Tân Tình đến đại sảnh Doanh thị, liền nhìn đến cậu Thẩm cười tủm tỉm đứng ở kia.
“Đừng cười, rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
Tân Tình trừng mắt hắn: “Doanh Kình Thương đâu?”
Cậu Thẩm cợt nhả nhìn nhìn cô: “Những tên chó chết đó dọa đến Tiểu Tình Tình của chúng ta rồi, sau này anh sẽ báo thù cho em nha!”
“Anh tránh ra, tôi muốn tìm Doanh Kình Thương.”
Tân Tình đẩy ra hắn, cậu Thẩm đi theo sau lải nhải: “Thật không có việc gì, em đừng vội, anh mang em đi gặp hắn.”
Trong văn phòng Doanh Kình Thương, Monica đỏ mắt đứng ở trước bàn làm việc hắn.
“Em chỉ là muốn hù dọa cô ấy một chút, lại không có việc gì, anh làm gì mà hung dữ với em như vậy.”
Doanh Kình Thương sắc bén nhìn cô, lạnh lùng mở miệng: “Hù dọa? Cô là ai? Cô là cái gì mà dám làm người phụ nữ của tôi sợ?”
“Quan hệ của em và anh kém hơn người phụ nữ kia sao?”
Monica không thể tin được: “Cô ấy có cái gì tốt?”
Doanh Kình Thương tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt như băng: “Tôi và cô không có quan hệ gì, cô ấy tốt như thế nào cô cũng không cần phải biết.”
“Không quan hệ?”
Monica hô: “Không có em, anh còn có thể ngồi ở chỗ này sao? Anh năm đó đã sớm…”
“Câm mồm!”
Doanh Kình Thương đứng lên: “Nếu không phải bởi vì việc năm đó, cô cho rằng cô có cơ hội đứng trước mặt tôi hay sao? Cô cho rằng cô có cơ hội tiến vào Doanh thị sao?”
Monica lắc đầu, cắn môi, nước mắt rưng rưng nhìn Doanh Kình Thương: “Ở trong lòng anh, em thế nhưng so không thể so được một người phụ nữ quen nửa năm kia?”
“Cô sai rồi, cô từ trước đến nay liền không có ở lòng tôi.”
Doanh Kình Thương chậm rãi đi đến trước mặt cô: “Vu hãm người phụ nữ của tôi ăn trộm cơ mật công ty, Monica, ai cho cô lá gan đó?”
“Em nói muốn hù dọa cô ấy một chút, dù sao cũng có anh, cô ấy căn bản sẽ không bị gì!” Monica cuồng loạn hét lên với Doanh Kình Thương.
“Một khi đã như vậy, tôi cũng hù dọa cô một chút.” Doanh Kình Thương tức giận nói: “A Nam! Đưa cô ấy đến khu đèn đỏ đi, trực tiếp đưa cho tú bà.”
“Không… Anh không thể đối với em như thế, chú Doanh sẽ không đồng ý.” Monica hoảng sợ lắc đầu, biết Doanh Kình Thương hắn nói là làm.
Doanh Kình Thương cười lạnh một tiếng: “Vậy nhìn xem, tôi có thể hay không. A Nam! Đem người mang đi ra ngoài.”
“Thiếu… Thiếu gia…”
Doanh Kình Thương vừa quay đầu lại, nhìn đến A Nam vẻ mặt hoảng loạn đứng ở cửa, Tân Tình cùng Cậu Thẩm đứng sau lưng hắn.
“Tới lúc nào?”
Doanh Kình Thương bước nhanh qua, kéo Tân Tình vào trong lòng ngực, nhìn kỹ mặt cô: “Những người đó có dọa đến em hay không?”
“Em không sao.”
Tân Tình lắc đầu, rồi mới nhìn về phía Monica ngã ngồi trên mặt đất. Thì ra việc là như thế, trách không được những người đó muốn bắt cô.
“Thả cô ấy đi!” Tân Tình đối Doanh Kình Thương nói.
Doanh Kình Thương cau mày cự tuyệt: “Không được, cô ta mà cũng dám thương tổn em.”