Độc Nhất Sủng Hôn

Chương 5: 2-5.html




Truyện được đăng tại AzTruyen.net

Độc nhất sủng hôn - Chương 5: Chẳng thế nào cả

Tân Tình bị gọi dậy, vừa mở mắt đã thấy một người phụ nữ đứng tuổi dáng người mập mạp đang nhìn mình chằm chằm.

“Chắc là cô mệt lắm rồi! Nhưng dù thế nào thì vẫn phải dậy đã, thiếu gia đang đợi cô dưới tầng đấy.”

Bà đỡ cô dậy rồi bảo:

“Cô có thể gọi tôi là dì Điền, sau này tôi sẽ chăm lo cuộc sống thường ngày của cô.”

Tân Tình bọc chăn bước xuống giường, ngay lập tức một cơn đau nhức khó tả truyền tới khiến cho hai chân cô mềm oặt cả ra.

Dì Điền nhanh tay đỡ lấy cô:

“Tôi đã xả nước cho cô rồi, cô vào ngâm một chút nhé, sẽ thoải mái hơn đấy. Nhớ là đừng ngâm lâu quá, nếu không thiếu gia sẽ tức giận.”

“Cảm… cảm ơn dì!”

Tân Tình vừa mở miệng liền thấy cổ họng khô rát, cô nhịn đau lê bước vào nhà vệ sinh.

Khi Tân Tình gặp lại Doanh Kình Thương lần nữa thì cả hai đã ở trong một buồng xe đen kịt. Hắn ngồi đối diện nhưng không hề nhìn cô lấy một lần, còn Tân Tình thì cứ co người lại trên chiếc ghế bằng da, từng câu chữ trong bức thư của mẹ giờ hiện rõ mồn một trước mắt cô.

[Con đừng trách mẹ đã sắp xếp như thế, đi theo cậu ấy thì ít nhất không phải lo chuyện ăn mặc, ít nhất sẽ không bị người cha cầm thú kia bán cho kẻ khác.]

Mẹ ơi, mẹ nghĩ là bây giờ con sống tốt lắm ư? Sự chán ghét của Doanh Kình Thương dành cho cô thể hiện rõ mồn một qua ánh mắt, theo hợp đồng, quan hệ này còn phải tiếp tục bảy ngày nữa, không thể gián đoạn. Tân Tình không nhịn được mà phát run, cảm giác thống khổ hôm qua vẫn còn rõ như mới, lẽ nào tối nay cô vẫn phải trải qua cảm giác đó một lần nữa ư?

“Xuống xe.”

Doanh Kình Thương cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, bản thân hắn đã đứng cạnh cửa xe từ lúc nào.

Tân Tình vội vàng đi xuống, cô ngẩn ra, máy bay ư? Hắn muốn đưa cô đi đâu vậy…

Doanh Kình Thương sải bước lên máy bay riêng, Tân Tình cố nhịn cảm giác khó chịu trong người rồi nhanh chóng đuổi theo. Trong khoang hành khách chỉ có mỗi hai người họ, ngồi đằng sau Doanh Kình Thương, Tân Tình tò mò hỏi:

“Anh muốn đưa tôi đi đâu thế?”

Đợi hồi lâu không nhận được câu trả lời, Tân Tình đã định bỏ cuộc thì giọng nói của Doanh Kình Thương đột nhiên truyền từ phía trước tới:

“Đi làm giải phẫu tránh thai.”

Giải phẫu á, Tân Tình sợ hãi:

“Tôi… tôi có thể uống thuốc tránh thai.”

“Như thế không nằm trong phạm vi khống chế của tôi, tôi cũng không có thời gian rảnh để ngày nào cũng trông chừng cô được.”

Doanh Kình Thương Thương cất giọng đầy lạnh lùng, hắn nói tiếp:

“Tôi muốn được yên tĩnh, ngậm miệng lại.”

Tân Tình cắn môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, bởi vì cô biết khóc lóc chẳng có tác dụng gì, bây giờ người đàn ông này nói thế nào cô liền làm thế đó, nghĩ ngợi lung tung chẳng bằng ngủ một giấc. Đến lúc cô mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối đen, máy bay cũng chuẩn bị hạ cánh.

Tân Tình vốn tưởng rằng đợi đến hôm sau mới đi bệnh viện, không ngờ vừa xuống máy bay đã có xe đến đón họ ngay rồi. Đến bệnh viện cũng không hề có cảnh tượng đáng sợ như cô tưởng tượng, họ chỉ rạch một đường nhỏ trên cánh tay cô, nhét một miếng silicone nhỏ xíu vào rồi bôi thuốc kháng viêm lên, đến băng bó cũng chẳng cần.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, hai người lại đến thẳng khách sạn, từ hôm qua tới giờ Tân Tình chưa có gì vào bụng, cô mặc kệ ánh mắt sắc lạnh của Doanh Kình Thương, chỉ lo nhai ngấu nghiến hòng nhét đầy dạ dày của mình.

Lúc Doanh Kình Thương rời đi, cô vẫn còn đang nhai nốt một miếng bánh ngọt. Khi cả hai chuẩn bị vào thang máy, Tân Tình lập tức cảm thấy dạ dày cuộn lên, một mùi khó ngửi xông thẳng lên mũi cô.

“Điểm tâm vừa nãy có trứng gà!”

Doanh Kình Thương nghe thấy Tân Tình bất chợt kêu lên một tiếng như thế, sau đó hắn nhìn thấy cô há miệng ra, một đống cặn thức ăn xanh đỏ tím vàng kèm theo dịch nhờn phun thẳng vào người hắn.

“Đồ đàn bà chết tiệt!”

Tiếng gầm rống vang vọng cả khách sạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.