Truyện được đăng tại AzTruyen.net
Độc nhất sủng hôn - Chương 28: Bị thương ở trán
Doanh Kình Thương nhận ra thái độ của mình với Tân Tình mỗi lúc một bất thường. Bây giờ, chỉ cần nhớ tới cơ thể của cô là hắn đã cảm thấy kỳ lạ. Có thể nói Doanh Kình Thương là kẻ ít có ham muốn. Trước khi Tân Tình xuất hiện, hắn chưa bao giờ động chạm vào phụ nữ, sau khi có cô rồi, mỗi lần chạm vào cô, hắn cũng không tình nguyện. Đương nhiên sau này là hắn đã tự nguyện, nhưng hiện giờ cảm giác của hắn đã biến thành khát vọng, hắn khao khát được chạm vào cô.
Nghĩ tới khuôn mặt nhỏ trắng bệch và vẻ mặt bất lực của cô đêm qua, Doanh Kình Thương lập tức gọi A Triệt vào văn phòng, dặn anh ta đi điều tra. Cũng vào lúc này, thư ký gọi điện báo công ty ở nước ngoài có vấn đề, máy bay đã chuẩn bị xong.
Doanh Kình Thương đành bất đắc dĩ đi giải quyết chuyện công ty trước, nhưng trước khi đi, hắn vẫn dặn dò A Triệt đi dò la xem Tân Tình đã gặp phải chuyện gì. Còn Tân Tình thì hôm sau đi học muộn, cô không đặt đồng hồ báo thức nên khi tỉnh lại đã gần mười giờ.
Tới trường, cô nhận ra mọi người lại bắt đầu chỉ trỏ mình. Trương Mật lao vào phòng, vội vàng bật máy tính lên cho cô xem.
"Tối qua nó bỗng được đăng trên web trường."
Thi Thiên Thiên chỉ vào một bài đăng.
Tân Tình mở ra xem, mặt cô cũng sa sầm.
Bài đăng nói tác phẩm dự thi của cô và của Tân Ngữ Điệp cực kỳ giống nhau, còn nói hai chị em họ thường cùng thiết kế với nhau rồi còn nói thêm một đống vớ vẩn khác. Đại ý chính là thành tích ưu tú của Tân Tình từ xưa tới nay đều là công của cô chị gái Tân Ngữ Điệp mà ra, có khi các tác phẩm trước đều là do chị gái thiết kế giúp.
Bên dưới có rất nhiều bình luận, trong đó bình luận của Đỗ Trạch Khải khiến Tân Tình buồn nôn nhất. Cậu ta nói cô uy hiếp Tân Ngữ Điệp để hai người họ không được yêu nhau, còn nói đời sống cá nhân của Tân Tình rất hỗn loạn, luôn có nhiều đàn ông tới trường tìm gặp cô.
"Đúng là đồ cặn bã."
Tân Tình đóng rầm laptop lại, trách không được bạn cùng trường lại bắt đầu chỉ trỏ mình.
Trương Mật giận đến mức chỉ muốn đập cho Đỗ Trạch Khải một trận:
"Cậu ta là chủ tịch hội sinh viên, lần này cậu ta lên tiếng là sẽ có rất nhiều người tin."
"Bài đăng này là do Tân Ngữ Điệp post lên."
Thi Thiên Thiên phân tích:
"Trước đó cô ta bảo sẽ không trêu chọc vào cậu nữa mà? Chẳng được bao lâu lại bắt đầu."
"Sao tớ biết được."
Tân Tình bóp trán:
"Âm hồn không tan, tớ chuyển trường quách cho xong."
Trương Mật lo lắng hỏi:
"Cậu tham gia cuộc thi này là để được đi du học Pháp mà, làm sao bây giờ? Trường đã chắc chắn rồi à?"
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Thi Thiên Thiên chỉ nghe giảng viên nói nhà trường đã quyết định để Tân Ngữ Điệp tham gia cuộc thi, nhưng cô và Trương Mật không tin Tân Tình sẽ thua cô ả kia.
Tân Tình cười lạnh:
"Thiết kế của cô ta hơn tớ."
"Làm sao có thể thế được?"
Trương Mật không tin.
"Vì cô ta thiết kế trên cơ sở bản vẽ của tớ rồi thêm chi tiết, hơn nữa còn thêm rất thành công."
Tân Tình siết chặt tay:
"Tớ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng không thể có chuyện trùng ý tưởng đến mức độ này được."
Thi Thiên Thiên suy nghĩ rồi gật đầu:
"Đúng thế, cho nên chỉ có một khả năng thôi."
Cô nhìn Tân Tình và Trương Mật, ba người cùng đồng thanh:
"Đạo!"
Tân Tình nhíu mày, có vẫn còn nghi vấn:
"Nhưng cũng vô lý, cô ta... cô ta không có cơ hội."
Lần trước cô để thiết kế ở nhà nên mới bị lấy, nhưng thiết kế lần này cô luôn mang theo người, Tân Ngữ Điệp xem được từ lúc nào?
"Cậu nghĩ cho kỹ, có phải sơ xuất ở đâu làm cô ta lợi dụng được không?"
Thi Thiên Thiên nhắc nhở.
Tân Tình ôm đầu cả nửa ngày mà không ra kết quả, cô cuống đến độ vò đầu bứt tóc.
"Ký túc xá luôn nhiều người qua lại, bọn mình lại ít khi khóa cửa, chắc là đã tạo điều kiện cho Tân Ngữ Điệp lén lút tới trộm."
Trương Mật nghiêng đầu nghĩ.
"Không thể nào."
Tân Tình lập tức bác bỏ:
"Bản thảo tớ mang về nhà mỗi ngày, không để ở ký túc xá đâu."
Ba người thảo luận nửa ngày mà không ra kết quả, chỉ có một điều chắc chắn duy nhất là Tân Ngữ Điệp lại đạo tác phẩm trắng trợn. Thế nhưng họ không có chứng cứ, nếu tới cuối tháng vẫn không có đầu mối thì Tân Tình sẽ không có bất cứ cơ hội nào cả.
Họ ăn tạm bữa trưa ở căng tin rồi quyết định trở về ký túc xá xem có manh mối gì không, nhưng vừa đẩy cửa ra thì đã thấy Lâm Tiểu Vũ đang cầm điện thoại tự sướng.
"Ồ, mua di động mới à?"
Trương Mật vươn tay cầm điện thoại lật qua lật lại:
"Điện thoại nhà giàu nhé, hơn sáu ngàn, lại là dì mua à?"
Lâm Tiểu Vũ biến sắc giật di động về, cô vừa cười vừa trừng Trương Mật:
"Mọi người cũng dùng mấy cái không hề rẻ hơn cái này mà!"
"Chậc chậc, người dì này không chỉ tốt bình thường đâu, cậu nên hỏi bà ấy xem có phải bà ấy mới là mẹ ruột cậu không."
Trương Mật cười đầy ẩn ý.
Lâm Tiểu Vũ dậm chân:
"Cậu nói gì thế? Dì mình không có con nên mới tốt với mình như vậy."
"Đoán chừng là muốn để cậu dưỡng lão đấy!"
Tân Tình cũng chen miệng.
Lâm Tiểu Vũ vội gật đầu:
"Tất nhiên là thế rồi, sau này tớ sẽ hiếu thuận với dì."
Tân Tình thầm thở dài nhưng chẳng thể nói gì thêm, cô cười cười rồi nằm xuống, bắt đầu tính toán chuyện bản thảo thiết kế của mình.
Ký túc xá lại trở nên yên lặng, Thi Thiên Thiên vờ lơ đãng hỏi một câu:
"Tiểu Vũ này, dạo này cậu có gặp Tân Ngữ Điệp không?"
Lâm Tiểu Vũ ngẩn ra rồi mới vội lắc đầu:
"Không, cô ta không tốt với Tân Tình thì tớ gặp làm gì?"
"Vậy cậu có biết chuyện bài đăng hôm qua không?"
"Bài nào cơ?"
Lâm Tiểu Vũ thắc mắc.
Trương Mật nhìn nhìn, nói:
"Đêm qua cậu ấy có về đâu, tất nhiên là không biết rồi."
"Sao thế?"
Lâm Tiểu Vũ nhìn về phía Tân Tình:
"Cô ta lại gây phiền toái cho cậu à?"
Tân Tình cười khổ:
"Tác phẩm dự thi lần này của cô ta cực kỳ giống với tớ, bọn tớ cảm thấy cô ta đang đạo ý tưởng."
"Vậy... vậy ai được chọn?"
"Tất nhiên là Tân Ngữ Điệp rồi."
Trương Mật giận dữ:
"Chứ không thì nói chuyện nó đạo làm gì?"
Lâm Tiểu Vũ cúi đầu, chẳng biết cô đang nghĩ gì. Một lát sau, cô lẩm bẩm:
"Biết đâu lại chính là cô ta tự thiết kế được thì sao?"
Trương Mật trợn mắt đinh nói gì đó thì liền bị Thi Thiên Thiên ra hiệu dừng lại. Tân Tình nhìn Lâm Tiểu Vũ, ánh mắt tối tăm:
"Thôi, nghỉ ngơi đi, chiều còn có tiết nữa."
Mọi người ai về giường người nấy ngủ trưa, chỉ còn lại Lâm Tiểu Vũ cầm điện thoại chụp ảnh liên tục. Trong ký túc xá chỉ còn vang lên tiếng tách tách, Tân Tình bỗng nghĩ tới điều gì đó rồi nhìn chiếc điện thoại của Lâm Tiểu Vũ.
Vì mất tư cách dự thi, tâm trạng của Tân Tình luôn rất tệ, cũng vì vậy mà cô quên tính thời gian. Hôm nay về nhà, cô thấy Doanh Kình Thương đang ngồi trong phòng khách sau một tuần không thấy mặt.
Phản ứng đầu tiên của cô là tự hỏi xem hôm nay mùng mấy.
Doanh Kình Thương thì nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt hắn dừng lại ở đôi xăng đan cô đang đi. Những ngón chân trắng nõn, móng hồng hồng, trông rất ngon miệng.
Ôi... Hắn bị chính ý nghĩ của mình hù dọa. Sao mình lại thấy chân ngon miệng, biến thái à?
"Tên biến thái này tính thời gian chuẩn thật."
Tân Tình lầm bầm nhưng Doanh Kình Thương đã nghe thấy. Câu nói này khiến cho người vừa tự hỏi mình có biến thái hay không lập tức sa sầm mặt.
Tất cả là tại người này ngày ngày nói hắn biến thái, nếu không sao hắn có thể có ý nghĩ biến thái như thế được?
"Tôi mà còn nghe thấy cô mắng tôi nữa, tôi sẽ cho cô biết thế nào là biến thái đấy."
Doanh Kinh trầm giọng.
Tân Tình nhìn hắn rồi vội vàng chạy lên gác.
Buổi tối, Tân Tình lại cố ý không tắm. Giờ cô đã thói quen sẽ không tắm vào ngày rằm để làm Doanh Kình Thương buồn nôn chết. Chưa tới chín giờ, hắn đã chạy tới phòng cô, cô cảnh giác nhìn hắn.
"Anh muốn làm gì?"
"Cô nói xem."
Doanh Kình Thương nhướn mày.
Tân Tình bỗng thấy mặt mình nóng rần lên, cô ho khan hai tiếng, nói:
"Bây giờ... bây giờ còn sớm."
"Xong sớm nghỉ sớm."
Doanh Kình Thương vừa nói vừa ngồi xuống bên giường.
Tân Tình dè chừng nhìn hắn nên hoàn toàn không nhận ra ánh mắt hắn bây giờ đang rã rời, thân thể cũng cứng ngắc.
Hôm nay Doanh Kình Thương dịu dàng đến độ làm Tân Tình khó xử.
Trong lúc đó, Tân Tình vô ý quay đầu, nhìn thấy bản thiết kế của mình trên tủ đầu giường, lại nghĩ tới chuyện không được tham dự cuộc thi, cô cảm thấy rất uất ức, nước mắt cũng trào ra. Doanh Kình Thương đang đắm chìm trong sung sướng hoàn toàn không nhận ra việc này, cho tới khi hắn ngẩng đầu lên, gương mặt người đối diện đã đẫm nước mắt.
"Cô ấm ức như thế cơ à? Miễn cưỡng như thế cơ à?"
Tâm trạng của Doanh Kình Thương rơi xuống đáy vực vì những giọt nước mắt của Tân Tình.
Tân Tình lại đang đắm chìm trong nỗi đau không thể dự thi, cô không hề để ý xem hắn đang nói gì. Cô lau nước mắt, đẩy hắn ra:
"Xong rồi à, tôi muốn đi rửa mặt."
"Có phải tôi quá nhân từ với cô rồi không?"
Hắn bị thái độ của cô chọc giận, lập tức ghì hai vai cô lại.
Tân Tình đau đớn, cau mày kêu:
"Anh lại lên cơn điên gì thế?"
"Để tôi cho cô xem điên là thế nào!"
Doanh Kình Thương cười lạnh.
------Cua đồng bò ngang------
Tân Tình chắc chắn mình đã chết. Chết càng tốt! Cô bỗng nghĩ chắc đêm mà mẹ mất, mình nên đi cùng mẹ luôn. Như vậy mọi chuyện sẽ không đi tới nước này.
"Đứng lên!"
Doanh Kình Thương thấy Tân Tình mềm người đi thì lật cô lại, hắn lập tức bàng hoàng.
Trên trán Tân Tình đã bị thương, máu chảy trên khuôn mặt nhỏ khiến người ta thấy mà giật mình.
Hắn đè nén sự bối rối của mình lại rồi mặc quần áo tử tế cho cô, sau đó chạy xuống nhà gọi dì Điền lên xử lý vết thương cho Tân Tình.
"Có nặng lắm không? Hay là gọi bác sĩ đi!"
Bác Phúc thấy hắn lo lắng thì thở dài:
"Thiếu gia, sao cậu phải khổ thế chứ?"
"Tôi..."
Doanh Kình Thương lạnh mặt:
"Bây giờ tôi tới công ty, mọi người để ý cô ấy đi."
Thấy hắn cuống quýt rời đi, dì Điền bất mãn lầu bầu:
"Đi đi, rồi có lúc cậu phải hối hận cho mà xem."