Truyện được đăng tại AzTruyen.net
Độc nhất sủng hôn - Chương 22: Bị bạn thân phát hiện bí mật
"Khu biệt thự đắt giá nhất thành phố S, có tiền cũng chưa chắc đã mua nổi."
Thi Thiên Thiên nói. Anh rể cô luôn muốn mua nhà ở đây, đáng tiếc là khu này đã bán hết từ rất lâu rồi.
Lâm Tiểu Vũ rụt rè hỏi:
"Liệu bọn mình có đi nhầm không?"
"Không có chuyện đấy đâu, đúng là chỗ này rồi đấy."
Trương Mật lùi về sau hai bước rồi gào lên:
"Tân Tình, bọn tớ tới thăm cậu này!"
"Mật Mật, Thiên Thiên, Tiểu Vũ, mọi người đến rồi!"
Tân Tình chạy vội từ tầng hai xuống:
"Mau ngồi xuống đi, tớ vừa truyền dịch xong nên không kịp ra cổng đón mọi người."
Trương Mật quan sát phòng khách rộng ước chừng một trăm mét vuông rồi quay sang nháy mắt với Tân Tình:
"Cô được lắm đấy tiểu thư ạ, làm sao mà chúng tôi dám để cô nghênh đón đây?"
Bốn người hi hi ha ha cười đùa, Lâm Tiểu Vũ hâm mộ nói:
"Tân Tình này, cậu biến thành đại tiểu thư của xã hội thượng lưu rồi, tốt quá."
"Đừng nói thế mà, tớ chỉ sống nhờ ở nhà người ta thôi, đây có phải nhà tớ đâu mà."
Tân Tình xua xua tay.
Thi Thiên Thiên nhìn Lâm Tiểu Vũ nhưng không nói thêm gì.
"Tớ nói cho cậu biết nhé."
Trương Mật giận dữ lên tiếng:
"Mấy hôm cậu không ở trường, cái tên Đỗ Trạch Khải đã cặp với Tân Ngữ Điệp rồi đấy, khoe khoang ân ái khắp nơi, nhìn buồn nôn chết đi được."
Tân Tình chỉ cười khẽ:
"Chuyện đấy thì có liên quan gì đến tớ đâu mà."
Trương Mật nhìn cô một lúc lâu, khi chắc chắn rằng bạn mình không có vấn đề gì, cô mới yên tâm.
"Lần trước cậu ta tỏ tình với tớ, tớ đã từ chối ngay rồi, là cậu ta muốn cho tớ thêm thời gian để cân nhắc đấy chứ. Bây giờ thì hay rồi, tớ còn không có cơ hội từ chối luôn."
Tân Tình nhún vai.
Trương Mật tiếc nuối:
"Đúng là thế đấy, từ chối thẳng thừng trước mặt luôn mới hay."
"Tân Tình này, cái đó đắt lắm hả? Tớ mới chỉ nhìn thấy nó trên tivi thôi."
Lâm Tiểu Vũ chỉ chiếc đồng hồ trên cổ tay Tân Tình, hỏi.
Thi Thiên Thiên nhìn sang, đáp:
"Kiểu mới nhất mùa này của Patek Philippe, số lượng giới hạn chỉ có một trăm chiếc, tính nhân dân tệ thì rơi vào khoảng hai triệu."
"Mẹ ơi, làm cái gì mà đắt thế?"
Trương Mật thè lưỡi.
"Cậu học bài chuyên ngành kiểu gì đấy hả? Kim cương mà cũng không nhận ra à?"
Thi Thiên Thiên trừng mắt.
Mắt Lâm Tiểu Vũ sáng lên, cô giả vờ đáng thương, nhõng nhẽo:
"Có thể cho mình đeo một lát được không, chỉ đeo một lát thôi mà!"
"Ôi dào, cậu làm gì thế hả, cho cậu đeo đây! Đeo đi này!"
Tân Tình nhanh chóng tháo đồng hồ đưa cho Lâm Tiểu Vũ. Sáng nay, khi ngủ dậy, cô nhìn thấy chiếc đồng hồ này được đặt ở đầu giường, mặc dù không biết nó thuộc nhãn hiệu nào nhưng cô nhận ra phía bên ngoài được đính kín kim cương nên cũng giật mình. Bác Phúc nói đây là quà Doanh Kình tặng, nếu như cô không đeo thì hắn sẽ không vui.
Vừa nhớ tới khuôn mặt lạnh băng của Doanh Kình, cô vừa cười mỉa rồi đeo đồng hồ lên. Đây chẳng qua là phí đền bù tổn thất của Doanh Kình cho mình sau đợt ốm này mà thôi, không lấy thì phí!
"Từ nay về sau cậu sẽ có rất nhiều xa xỉ phẩm thế này nhỉ?"
Lâm Tiểu Vũ sờ sờ chiếc đồng hồ trên cổ tay, vẻ mặt có chút khó hiểu.
Tân Tình không nói gì, cũng không biết nên nói gì. Thi Thiên Thiên thì lườm Lâm Tiểu Vũ:
"Cậu mau mau trả lại cho Tân Tình đi, thứ đó quý giá lắm."
Lâm Tiểu Vũ không nhúc nhích, thậm chí còn quay ra cười với Tân Tình:
"Tân Tình bây giờ đã là đại tiểu thư rồi, sẽ chẳng thèm những thứ thế này đâu, phải không?"
"Ha ha, thứ này đâu phải của tớ."
Tân Tình nói cũng không sai, chờ tới khi Doanh Kình nhìn thấy rồi, cô sẽ lại cất đồng hồ đi, nợ tiền nhiều thì không hay mà.
Lâm Tiểu Vũ bĩu môi, dùng dằng mãi mới tháo được chiếc đồng hồ ra để trả cho Tân Tình.
Mười ngày sau, Tân Tình hoàn toàn bình phục, Doanh Kình cũng đồng ý cho cô được ăn trưa ở căng tin trường học rồi đến tối lái xe sẽ tới đón cô về. Từ đó, Tân Tình lại khôi phục nếp học tập bình thường, cũng tập trung chuẩn bị cho buổi thi đấu cuối năm.
Nhưng tâm trạng vui vẻ mấy ngày nay đã bị hai người trước mặt phá hủy.
"Nghe nói em ốm, giờ ổn cả rồi chứ?"
Tân Ngữ Điệp vừa rúc vào lòng Đỗ Trạch Khải vừa ra vẻ quan tâm hỏi han Tân Tình.
Tân Tình không đáp lại, trường rộng thế này mà cũng gặp phải, chỉ có thể nói là cô đen đủi.
Đột nhiên, Tân Ngữ Điệp ra vẻ hoảng hốt, bước tới trước hai bước, nói:
"Chị... chị không cố ý đâu, chỉ là... chỉ là Trạch Khải nói cậu ấy thích chị, chị... chị biết là hai người..."
"Chúng tôi thì thế nào?"
Tân Tình cười mà như không cười.
Đỗ Trạch Khải mau đỡ lời:
"Ngữ Điệp, em đừng như vậy, chúng ta thật lòng yêu nhau thì liên quan gì tới người khác."
"Nhưng mà... nhưng mà Tân Tình..."
Tân Tình thở dài:
"Cậu ta nói đúng lắm, đó là chuyện của các người, chẳng có liên quan gì đến tôi cả, cô cũng không cần phải diễn kịch trước mặt tôi đâu."
Nói xong, cô muốn vòng qua họ để đi nơi khác.
"Em không thích cậu ấy ư?"
Tân Ngữ Điệp vẫn chưa buông tha.
Tân Tình chẳng thèm quay đầu lại:
"Không thích, cô cứ tự giữ lấy đi."
Tân Ngữ Điệp siết chặt nắm đấm, nhìn Tân Tình bước đi. Vì sao cô không hề đau khổ, chẳng phải ai cũng nói rằng lúc trước quan hệ giữa cô và Đỗ Trạch Khải đã tình trong như đã mặt ngoài còn e, chỉ thiếu một bước tỏ tình thôi sao?
"Ngữ Điệp, anh đã nói là giữa anh với Tân Tình không có chuyện gì cả, bây giờ em tin anh rồi chứ?"
Đỗ Trạch Khải ôm lấy cô ta, an ủi.
Tân Ngữ Điệp cười cười với cậu ta nhưng không nói thêm gì cả. Cô ta vừa nghiêng đầu nhìn lại thì thấy một cô gái đang cười với mình.
Lâm Tiểu Vũ? Mắt Lâm Ngữ Điệp sáng rực lên.
Tân Tình chẳng thể nào ngờ mình lại nhìn thấy Tân Ngữ Điệp trước cửa nhà, lúc bác Phúc nói có bạn học tới thăm, cô còn thắc mắc không biết là ai, vậy nên khi thấy cô ta, Tân Tình thực sự kinh hãi.
"Làm sao cô biết tôi ở đây?"
Tân Ngữ Điệp lúc này đang cố gắng bình ổn cảm xúc của bản thân, khi lấy được địa chỉ của Tân Tình từ chỗ Lâm Tiểu Vũ, biết được Tân Tình hiện nay đang ở khu biệt thự này, cô ta thực sự không tài nào bình tĩnh nổi nên muốn tự mình tới nhìn tận mắt.
"Cô ở đây làm người giúp việc à?”
Tân Ngữ Điệp nhìn bộ đồ mặc ở nhà của Tân Tình.
"Cô chủ, có cần mời khách vào nhà không?"
Giọng bác Phúc vang lên.
Tân Ngữ Điệp ôm ngực. Cô ta đã không có cách nào để lừa mình dối người được nữa, lúc này, cô ta nhìn chòng chọc vào Tân Tình bằng đôi mắt đỏ ngầu:
"Đúng là cô bị người ta bao dưỡng thật, ông chủ Hoàng kia chơi cô chán rồi, bây giờ tặng cô cho ai thế?"
"Cô là ai? Tại sao lại đứng ở đây?"
Nghe được một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng, Tân Ngữ Điệp xoay người nhìn, sau đó đôi mắt cô ta không thể nào rời khỏi chủ nhân của giọng nói kia.
Một người đàn ông cao lớn và tuấn tú mặc âu phục màu đen đang đứng đó, hắn ta nhìn Tân Ngữ Điệp bằng ánh mắt tràn ngập bất mãn. Nội tâm Tân Ngữ Điệp như sôi trào, Tân Tình được một người đàn ông đẹp trai như thế này bao nuôi ư? Không phải một lão già hom hem ư?
Cô ta không thể chịu đựng được điều này, căn nhà này, người đàn ông này đáng lẽ phải thuộc về cô ta.
"Em là... chị của Tân Tình."
Cô ta cắn môi, run run nói.
Tân Tình cũng lập tức phản bác ngay:
"Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi thôi."
Tân Ngữ Điệp mừng thầm trong lòng, hừ, tao chỉ sợ mày không nói ra câu này thôi, phải để người đàn ông này biết được mày hẹp hòi với người nhà đến mức nào.
Doanh Kình không thèm liếc nhìn Tân Ngữ Điệp, hắn bước nhanh về phía cửa, choàng tay lên lưng Tân Tình một cách rất tự nhiên, thấy người trong lòng cứng còng lại, hắn cảm thấy thật bất mãn. Sau đó, khi nhìn thấy Tân Ngữ Điệp đang ấm ức đứng trước cửa, hắn lại càng thấy buồn nôn.
"Bác Phúc, sau này đừng có cho mấy thứ lung tung vào nhà, làm cho người trong nhà bị dọa sợ thì sao?"
Nói xong, hắn đóng cửa "rầm" một tiếng, nhốt Tân Ngữ Điệp ngoài cửa. Sau đó, Tân Tình lập tức lùi lại vài bước, cô nhìn Doanh Kình với vẻ mặt khó hiểu.
Doanh Kình nhìn Tân Tình một lượt từ trên xuống dưới rất lâu, tiếp đó hắn nhớ lại mấy câu người đứng ngoài cổng khi nãy nói, cô ta nói Tân Tình đến đây làm người giúp việc thì phải. Nghĩ tới đây, mặt hắn lại lạnh hơn nữa, Tân Tình trông thấy mà sợ run cả người, cô vội nói "Tôi về phòng đây" rồi chạy mất.
Doanh Kình rất bực bội, hắn cảm thấy cứ mỗi lần gặp Tân Tình là mình lại khó chịu, nhưng sự khó chịu này khác với khi hắn gặp những người phụ nữ khác hoặc như nhìn thấy Tân Ngữ Điệp lúc nãy chẳng hạn, vừa thấy đã buồn nôn. Nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao, điều này khiến hắn càng bực hơn, sau đó hắn nới lỏng cà vạt, cầm di động lên.
Hắn cầm di động lên làm gì, chuyện này phải tới ngày hôm sau Tân Tình mới biết. Sau khi đi học về, cô nhìn thấy có mấy chiếc xe tải lớn đang dừng trước cổng.
"Cô chủ, cô mau mau lên tầng nhìn xem đi!"
Dì Điền vui vẻ giục cô lên gác.
Phản ứng đầu tiên của Tân Tình là thắc mắc liệu có phải Doanh Kình dẫn phụ nữ về hay không.
Cô luôn cho rằng Doanh Kình không bao giờ về nhà vào ban đêm là do hắn ở lại nhà của những người phụ nữ khác, chuyện đêm trăng tròn ở lại nhà chẳng qua là do nghe theo lời tổ huấn của nhà họ Doanh mà thôi. Nếu như Tân Tình chỉ cần để ý một chút tin tức về giới thượng lưu thôi, cô cũng sẽ nhận ra suy nghĩ của mình buồn cười đến nhường nào. Doanh Kình nổi tiếng về việc ghét phụ nữ, trước đây từng có một ngôi sao mượn cớ bị ngã mà nhào về phía hắn, Doanh Kình chẳng những không đỡ người ta mà còn đứng tránh sang một bên, báo hại cô nàng minh tinh ngã lăn từ trên cầu thang xuống, suýt nữa thì phá cả tướng. Về sau, người ngoài liền đồn thổi rằng hắn không thích phụ nữ, hắn là người đồng tính.
Khi Tân Tình đứng trước cửa phòng mình, cô cứ ngỡ mình đã đi nhầm. Một cô gái mặc đồng phục lễ phép quay sang chào hỏi cô:
"Cô Tân, chúng tôi đã điều chỉnh lại phòng cô theo chỉ thị của ngài Doanh, cô xem còn có vấn đề gì hay không, nếu có cứ nói để chúng tôi sửa đổi ạ."
Căn phòng đã được mở rộng ra gấp đôi, dưới sàn được trải một tấm thảm lông trắng muốt, lớp giấy dán tường vàng nhạt nay đã đổi thành tím nhạt, chiếc giường kiểu cách bình thường giờ biến thành giường lớn với một lớp rèm nhung đổ từ trên đỉnh giường xuống, chiếc giường này còn lớn gấp đôi chiếc cũ, hơn nữa còn có đủ những đồ trang trí xinh đẹp, hoa tươi rạng rỡ được sắp xếp khắp phòng một cách rất tinh tế.
"Cô Tân, mời cô qua bên này ạ."
Tân Tình ngẩn ngơ bước theo người kia tới trước vị trí trước đây là tủ quần áo. Bây giờ, nó đã trở thành một cánh cửa, sau khi mở cửa ra, cô thấy nguyên một mặt tường treo đầy quần áo. Cô gái mặc đồng phục dẫn cô vào, vừa đi vừa giới thiệu.
"Tất cả những thứ này đều là mẫu mới nhất của các nhãn hiệu danh tiếng, từ nay về sau, quần áo của cô đều sẽ do chúng tôi phụ trách, chúng tôi sẽ giúp cô thay đổi theo từng mùa."
Cô gái kéo một tấm rèm ra, Tân Tình lập tức đỏ mặt.
"Toàn bộ nội y đều là ngài Doanh tự mình chọn."
Trông thấy váy ngủ khêu gợi và quần lót viền ren trong suốt, Tân Tình càng lúc càng thấy lạnh lẽo. Ha ha, quả nhiên mình chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi, hắn muốn mình mặc thế này để lấy lòng hắn ư? Cái gì mà chỉ cần lên giường vào đêm trăng tròn, bây giờ rõ ràng là muốn để cho hắn muốn lúc nào thì chơi lúc đó mà.
Hắn đối xử thô bạo với cô, khiến cô cảm lạnh, ốm nặng, vậy mà giờ còn muốn cô mặc những thứ này trên giường cho hắn nhìn, cuối cùng thì hắn coi cô bỉ ổi tới mức nào vậy?
Tân Tình chưa bao giờ cảm thấy đau đớn và hận Doanh Kình như lúc này, hoặc nói đúng hơn là cô hận bản thân mình. Vì cô bất lực, vì cô không thể thoát khỏi tình cảnh này nên chỉ có thể mặc cho gã đàn ông kia muốn đối xử với mình thế nào cũng được, để hắn chi phối cuộc đời của mình.
"Trong tủ này là giày, chúng tôi đã căn cứ theo quần áo để phối hợp cho cô. Còn đây là đồ trang sức, kính râm, trong ngăn tủ lớn cuối cùng này là túi xách... Cô Tân, cô không sao chứ?"
Nhận ra bất thường ở Tân Tình, cô gái lập tức dừng lời giới thiệu lại, hỏi han.
"Không... phải, tôi không cần những thứ này."
Tân Tình che ngực nói.
Đối phương sững người, sau đó cô lại nở một nụ cười đầy chuyên nghiệp, nói:
"Xin lỗi cô, đây là sắp xếp của ngài Doanh ạ."
Nói xong, cô gái cũng rời đi.
Tân Tình siết chặt nắm tay, đúng vậy, đây là sắp xếp của hắn, không một ai có thể từ chối được.