Editor: Hàn Ngọc
Beta: Chị Hằng Lê
Gió mát trăng thanh, mát lành như nước
Mặt trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời kinh thành Trường An, từng cơn gió lạnh hiu hiu, trăng sáng sao thưa. Xe ngựa vẫn lộc cộc chạy trở về Đào phủ, tiếng vó ngựa càng trở lên rõ ràng trên ngã tư đường yên tĩnh.
Đào Cẩn mệt mỏi dựa vào trên người Ân thị, lim dim đôi mắt vì buồn ngủ, “Tiến cung một chuyến thật mệt.”
Ân thị cho rằng nàng được lợi mà còn khoe khoang, buồn cười nhéo nhéo mũi của nàng, “Được Hoàng Thượng sắc phong làm quận chúa, con còn không hài lòng sao? Bao nhiêu người mong muốn được như con mà không được đó.”
Cùng với thánh chỉ ban xuống, còn có mười hai nô tỳ hầu hạ cùng mấy chục rương lăng La tơ lụa, Ân thị vui mừng nghĩ, Khiếu Khiếu của bà ngày sau sẽ không cần lo đến chi phí ăn mặc, chỉ cần số tiền thuế mà 300 hộ gia đình nộp hàng năm cũng đủ để nàng sử dụng cả đời. Đó là đãi ngộ lớn nhường nào, không biết dẫn tới sự ghen ghét của bao nhiêu người. Khiếu Khiếu ngoan ngoãn, khéo léo, thông minh như vậy, khuôn mặt lung linh tinh xảo, không biết ai có phúc khí có thể lấy nữ nhi của bà?
Ba tháng sau nàng sẽ tròn mười ba tuổi, không đến 2 năm nữa nàng sẽ đến tuổi cập kê sẽ phải tính đến việc hôn sự. Trong lòng Ân thị ngàn vạn luyến tiếc, dưới gối bà chỉ có duy nhất một nữ nhi, mà nàng lại tri kỷ hiểu chuyện như thế, nếu sau này phải gả cho người khác không biết bà sẽ thương tâm đến mức nào.
Mới nghĩ đến thôi mà Ân thị đã không chịu nổi, lấy ra khăn lụa chấm khóe mắt.
Đào Cẩn tinh ý thấy được sự khác thường của bà, vội vàng ngồi dậy hốt hoảng hỏi: “Vì sao mẫu thân lại khóc? Có phải tại con nói sai điều gì?”
Ân thị không muốn để nàng thấy bản thân thất thố, quay đầu lau nước mắt, “Không phải tại con, là do ta nghĩ tới một vài việc mà thôi.”
Tướng Quân đang nằm bên cạnh kêu nhẹ hai tiếng, tung người nhảy lên đùi Đào Cẩn, ngẩng đầu lên nhìn Ân thị.
Đào Cẩn cho rằng mẫu thân bị làm sao, nên không có tâm tư để ý đến nó, dùng tư thế không hỏi đến cùng thề không bỏ qua: “Chuyện gì vậy? Không thể nói cho con biết sao?”Hỏi xong cũng không thấy Ân thị đáp lại, ngữ khí càng trở nên đáng thương: “Mẫu thân đừng khóc, người khóc con cũng rất khó chịu...”
Ân thị đè nén cảm xúc lúc bình tĩnh lại mới quay người, thấy lông mày nàng nhăn lại khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, không khỏi bật cười: “Mẫu thân nghĩ con rất nhanh sẽ trưởng thành, đợi đến lúc con tới tuổi cập kê, sẽ tìm cho con một mối hôn nhân thật tốt để gả.”
Đào Cẩn nghe thấy, không nói gì.
Kiếp trước mấy ngày sau lễ cập kê của nàng, Ân thị vì khó sinh mà qua đời tại Bạch Vân Dao, một thân hai mạng. Nàng sau lễ cập kê cũng không tìm hôn sự, vì Ân thị giữ đạo hiếu ba năm. Ba năm sau nàng biến thành một cô nương lớn tuổi, đã bỏ lỡ những năm tháng đẹp nhất của người con gái, thế nên cũng bỏ lỡ thời kỳ để tìm kiếm nhân duyên tốt. Nhưng mà nàng là quận chúa, địa vị gia thế hiển hách, vẫn không thiếu người tới cửa cầu thân, muốn chọn một mối hôn nhân tốt cũng không khó.
Nhưng nhìn cuộc sống của Ân thị cùng Đào Lâm Nguyên lúc nào cũng toàn cãi vã và oán hận, Đào Cẩn không có bất cứ hy vọng nào đối hôn nhân. Nàng tình nguyện suốt đời chỉ sống một thân một mình, một mình độc hành, cũng tốt hơn hai người không hợp nhưng vẫn miễn cưỡng sống cùng với nhau. Cả hai bên đều không thoải mái, cuối cùng sẽ rơi vào kết quả giống mẫu thân.
Cho nên đến 22 tuổi nàng vẫn chưa thành thân, có người đồn nàng nuôi tình nhân trong phủ, chính là người nô tài nàng đã mua - Chu Phổ.
Đào Cẩn nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, Chu Phổ tuy ở tại Đào phủ, nhưng nàng chỉ đơn thuần là nuôi hắn mà thôi, giữa bọn họ không hề có quan hệ gì khác.
Nhớ tới một người nam tử ôn hòa như dòng suối trong mát lại không thể nói chuyện, Đào Cẩn sinh ra một tia tiếc nuối, không biết kiếp này sẽ như thế nào? Hắn có thể vẫn giống như kiếp trước, vì bị xét nhà mà trở thành người hầu hay không?
*
Ân thị cắt đứt suy nghĩ của nàng, mỉm cười nói: “Khiếu Khiếu nghĩ gì vậy? Hay là nhìn trúng công tử nhà ai, mâu thân sẽ để ý giúp con.”
Đào Cẩn sực tỉnh, nũng nịu nói, “Con còn chưa được mười hai tuổi đó! Người cứ như vậy mà vội vã đem con gả ra ngoài sao?”
”Ta còn mong được vĩnh viễn giữ con ở bên người, nhưng con xem có cô nương nhà ai lại như vậy?”Ân thị không phải không buồn phiền, khi nghĩ tới hôn nhân của mình, nháy mắt liền nhỏ giọng cười nhạo, “Hôn nhân đại sự, nếu càng chu toàn càng tốt. Mẫu thân không muốn con bước theo vết xe đổ của ta, nửa đời sau sống không được hạnh phúc.”
Trước khi thành thân Ân thị là một Lục tiểu thư tính tình chính trực của phủ quốc công, lúc Sở quốc công đang vì bà chọn lựa việc hôn nhân thì bà lại vụng trộm đi nhìn mặt Đào Lâm Nguyên. Lúc ấy bà bị phong thái nho nhã của ông hấp dẫn, thế nên đối cuộc hôn nhân này không phản đối, đến khi bà gả vào Đào phủ mới biết được, ông đã dành hết tình yêu cho một vị tiểu thiếp, bởi vì bà ta có thân phận đê tiện nên không thể cưới làm chính thất, bị cha mẹ bức bách tạo áp lực nên ông mới cưới bà vào phủ.
Bà tràn đầy mong đợi khi dành trọn tình yêu cho Đào Lâm Nguyên, nhưng tình cảm đấy đã bị ông phá hủy hoàn toàn, không còn nhiệt tình như lúc trước.
Nếu có thể, bà hi vọng Khiếu Khiếu có thể gả cho nam nhân thật sự yêu nàng, thủy chung như một mãi mãi không thay đổi.
Đào Cẩn nghe được sự buồn bã trong lời nói của bà, nàng nắm thật chặt tay Ân thị, “Mẫu thân, có phải người cảm thấy không hề có chút hạnh phúc nào?”
Ân thị nhìn về phía nàng, cười dịu dàng, “Vì có Khiếu Khiếu nên mẫu thân rất vui.”
Nhưng cuộc sống như thế này nhất định sẽ làm hại bà, cuối cùng bà sẽ bị hại chết trong tay người khác. Nàng một chút cũng không cảm thấy thoải mái, ánh mắt của bà trước khi chết đều ngập tràn oán hận. Đào Cẩn kiên quyết lắc đầu, nàng không thể để cho hình ảnh đó phát sinh một lần nữa, hiện tại mẫu thân vẫn đang sống rất tốt, nàng còn có rất nhiều cơ hội để cứu bà.
Cái viễn cành gương vỡ lại lành xưa nay chỉ tồn tại trong ca kịch.
Đào Cẩn suy nghĩ thật lâu, sau đó nói: “Mẫu thân, người không muốn cùng phụ thân hòa ly sao?”
Ân thị kinh ngạc, không ngờ rằng sẽ nghe được những lời nói kiểu này từ trong miệng nàng, “Đây không phải là trò đùa, chẳng lẽ Khiếu Khiếu hi vọng chúng ta sẽ thành ra như thế?”
Tính cách dân chúng Đại Tấn rất cởi mở, quan niệm về hôn nhân nam nữ so với trước kia tự do hơn rất nhiều, sau khi hòa ly cũng không ảnh hưởng đến nữ nhân, lại càng không liên lụy đến danh dự gia tộc. Chỉ cần hai bên tự nguyện, sau khi hòa ly nam nữ hai bên kết hôn cũng không liên quan đến nhau, nếu Ân thị đồng ý, không lo không tìm thấy một gia đình tốt hơn.
Đào Cẩn chớp mắt, hai hàng lông mi khẽ động trông như hai cánh bướm dập dờn, “Con không muốn nhìn thấy mẫu thân khó xử, nếu quả thật có một ngày như thế, ngài không cần để ý đến ý kiến của con cùng với đại ca, chúng con nhất định sẽ đứng về phía mẫu thân.”
Ân thị im lặng, nghiêm túc suy nghĩ lời nói của nàng.
*
Đào Cẩn lo âu liền khom lưng ôm lấy Tướng Quân, giả bộ nói một cách vô ý: “Mẫu thân, hôm nay Ngọc Chiếu có nói với con một câu. Nàng nói nam nhân đều giống nhau, thứ không chiếm được mới cảm thấy tốt nhất, thật sự là như vậy sao?”
Tâm tư Hà Ngọc Chiếu thành thục hơn Đào Cẩn rất nhiều, hai cô nương ở cùng một chỗ chuyện gì cũng có thể nói được, Ân thị cũng không hoài nghi điều này.
Bà giật mình, “Việc này...”
Không đợi bà mở miệng, Đào Cẩn nghiêng đầu cười tủm tỉm, “Nếu như mẫu thân không cần phụ thân nữa, ông sẽ làm thế nào đây?”
Ân thị tính tình cao ngạo, có khi bất mãn với Đào Lâm Nguyên, trước mặt mọi người sẽ không để ý đến thể diện của ông, thường thường sẽ làm mất hết thể diện của ông. Đào Lâm Nguyên lại không phải người sẽ cúi đầu chịu nhục, nên hai người cãi nhau như cơm bữa, Đào Cẩn chưa bao giờ thấy hai người dùng vẻ mặt ôn hòa trò chuyện với nhau.
Đào Cẩn trêu đùa tướng quân, đưa bàn tay cho nó liếm, “Ngài thường nói với con muốn tìm một người tốt với con, nhưng mẫu thân đã từng nghĩ nếu như ngay cả bản thân con còn đối xử không tốt với chính mình, thì còn có ai có thể đối xử tốt với con?”
Tướng quân sung sướng kêu to vài tiếng, mặt Đào Cẩn đều cong lên, khuôn mặt xinh đẹp, hồn nhiên ngây thơ.
Nàng nói: “Mẫu thân, ngài có muốn đối xử tốt với chính mình không?”
Lời nói này có chút không đúng quy củ, chưa bao giờ có người khuyên bà như vậy, suy nghĩ của Ân thị lúc này giống như một lọ hồ dán, suy nghĩ một vòng bà cười tủm tỉm nhìn Đào Cẩn. Mọi người đều muốn bà nhẫn nhịn, rộng lượng, bởi vì bà là chính thê của Đào Lâm Nguyên, tương lai chính là đương gia chủ mẫu. Dường như tiểu nữ nhi của bà lại không giống với những người kia, nàng muốn bà bỏ trượng phu, sống vì chính mình.
Chớp mắt xe ngựa đã đi tới cửa Đào phủ, Ân thị bước lên ghế gỗ để xuống xe, vẫn suy nghĩ lời nói của Đào Cẩn.
Bà cũng không ngốc, có một số việc chỉ cần một điểm liền rõ.
Đào Lâm Nguyên đã về trước một lúc, hiện nay đang đứng trên thềm đá chờ.
Khi Ân thị đi đến trước mặt, ông nói: “Ta đưa nàng về Bạch Vân Dao.”
Đêm nay trong cung yến hai người gần như không chạm mặt nhau, cho dù là gặp được, cũng chỉ có thể nhìn nhau từ xa. Đào Lâm Nguyên lẳng lặng nhìn Ân thị, bà cùng ông chung sống cùng nhau hơn mười năm, nhưng ông chưa bao giờ thấy bà đẹp xuất chúng như hôm nay.
Trong lòng Ân thị cảm thấy lạ, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu, không có những lời trào phúng nhưng lại lạnh lùng xa lạ hơn.
Bà không nói gì, lập tức đi về phía trước.
Đầu tiên Đào Cẩn đi về phía viện Trọng Linh, đi được một nửa đột nhiên quay đầu nhìn lại, bắt gặp Đào Lâm Nguyên đi theo phía sau Ân thị ở đằng xa, sắc mặt mang vẻ phức tạp.
Kiếp trước, mặc dù sau khi Ân thị mất Đào Lâm Nguyên sống mơ mơ màng màng, nhưng là do ông có lỗi trước, nếu như không phải bởi vì ông, mẫu thân đã không chết mà không nhắm mắt như vậy.
Nói không oán hận là giả, nàng muốn thay mẫu thân đòi lại món nợ này, như theo lời Hà Ngọc Chiếu nói.
Đối với nam nhân, thứ không có được mới là tốt nhất.
*
Sắc trời đã không sớm, trong Bạch Vân Dao, Ân thị ngồi trước kính đồng dỡ xuống trang sức trên đầu, đang muốn đi sang bên rửa mặt, quay đầu lại liền gặp Đào Lâm Nguyên vẫn đang ngồi ở trên tháp, “Lão gia không quay về?”
Hai người chia phòng ngủ đã lâu, mấy năm nay chỉ vào ngày rằm ông mới ở lại đây, nếu không có chuyện cần thiết tuyệt đôi sẽ không ngủ lại ở đây.
Đào Lâm Nguyên để cho nha hoàn hầu hạ thay y phục, mặt không chút thay đổi nói: “Đêm nay ta nghỉ tại đây.”
Ân thị nhíu mày, hiện tại suy nghĩ của bà rất loạn, căn bản không có tâm tư hầu hạ ông, thế nên cũng không muốn gặp ông, “Nơi này của thiếp không có y phục của lão gia.”
Ngụ ý chính là ngươi đi nhanh đi.
Lệnh đuổi khách thốt ra rõ ràng như thế, Đào Lâm Nguyên làm sao có thể nghe không hiểu. Động tác ông cứng đờ, “Trang phục trước kia để ở đây đâu?”
Ân thị nhớ từ đầu tới cuối sự việc lúc trước, buồn cười không nhịn được, “Khiếu Khiếu ném đi rồi.”
Đây không phải là bà nói dối, mấy ngày trước Đào Cẩn khí thế hung hăng đến đây, đem tất cả đồ dùng lặt vặt của Đào Lâm Nguyên đều ném ra ngoài, một bên vừa ném một bên nói với bà: “Mẫu thân từ nay về sau đừng lưu lại bất cứ thứ gì của phụ thân”
Lần đó là do mỗi ngày Đào Lâm Nguyên đều ngủ lại trong viện của Lục thị, chăm sóc Lục thị sau khi bị đẻ non, nên không quan tâm đến Đào Cẩn. Làm nàng trông có vẻ tức giận, nên cố ý làm như vậy.
Không phải ông không muốn đến Bạch Vân Dao sao? Như vậy thì ngày sau cũng không cần đến nữa, đến cũng không có chỗ cho ông ở.
Cô nương này đúng là bị chiều hư, tính tình kiêu căng tùy hứng, thậm chí ngay cả vật dụng của phụ thân cũng không thèm quan tâm. Đào Lâm Nguyên vốn nên cảm thấy tức giận, nhưng trước mắt bị lúm đồng tiền của Ân thị hấp dẫn nên còn đâu tâm trí để tức giận.
Mỹ nhân mỉm cười, như hoa như ngọc, nhưng ông lại hơi khó chịu.
Đã bao lâu rồi bà không nở nụ cười với ông?
Hình như là từ sau khi sinh Khiếu Khiếu, bà không bao giờ dùng khuôn mặt vui vẻ nói chuyện với ông. Ông gần như đã quên khuôn mặt tươi cười của bà trông như thế nào, lần này bất giác trông thấy, như ánh mặt trời rực rỡ, lướt qua giây lát.
Ân thị lạnh giọng nói với ông: “Thiếp hôm nay hơi mệt mỏi, lão gia trở về đi.”
Nói xong liền để cho nha hoàn tiễn ông trở về, bà đi đến trước gương đồng rửa mặt tắm rửa.
Cho tới khi cánh cửa Lăng Hoa khép lại trước mắt, Đào Lâm Nguyên mới hồi phục lại tinh thần, sờ sờ một chỗ trên ngực, hình như nơi đó bức bối vô cùng.