Từ đình bát giác nhìn ra bên ngoài là thấy cả vườn hoa cúc, dường như có cảm giác bản thân đang chìm trong biển hoa vậy. Nghi Dương công chúa chăm sóc hoa cúc mùa thu rất kĩ lưỡng, phong phú thanh nhã, với những màu sắc khác nhau. Nếu như lúc này được thưởng thức một chén trà thơm, trước mặt là một đĩa điểm tâm, thì quả thật không còn gì tốt hơn thế.
Đào Cẩn chống cằm đứng một bên quan sát các phụ nhân kia, mẫu thân đang nói chuyện với Nghi Dương công chúa, mỉm cười xinh đẹp, so với hoa cúc trong vườn này còn rực rỡ hơn.
Nàng đã từng có đủ thứ chuyện nói không hết với Hà Ngọc Chiếu, nhưng bây giờ nàng thật không có tâm trạng mà trò chuyện với nàng ta.
Một đám cô nương tụ tập lại nói chuyện phiếm, tất nhiên là không nói gì khác ngoài mấy chuyện về trang sức, nam nhân, hay buôn chuyện này nọ. Đào Cẩn nghe một cách lười biếng/ uể oải nghe [nàng thấy cái nào được hơn], thỉnh thoảng phụ họa vài câu, nàng đối với các quý công tử thành Trường An này quả thật không có hứng thú.
“Đầu xuân năm sau sẽ tổ chức cuộc thi săn bắn. Nghe nói Công bộ lang trung Lục Diêu cũng được mời tới, không biết có thật hay không... Nếu là thật thì quá sức buồn cười rồi, thân thể hắn ốm như ma, còn không biết có cưỡi ngựa được hay không nữa.” Hà Ngọc Chiếu không chút lưu tình mà cười nhạo, nói xong quay đầu hỏi Đào Cẩn: “Khiếu Khiếu, đến lúc đó đại ca muội có đi không?”
Đào Cẩn nghĩ đến lòng nhiệt huyết đối với săn bắn của đại ca mình, thì gật đầu khẳng định: “Chắc chắn là đi.”
Hà Ngọc Chiếu khoái chí vỗ tay một cái: “Đại ca ta cũng đi, vậy là bọn họ có dịp để so tài, xem ai săn được nhiều con mồi hơn.”
Đào Cẩn sắc mặt không thay đổi, gật đầu, đối với chuyện này nàng hoàn toàn không có hứng thú. Tuy rằng nữ nhi cũng có thể tham giasăn bắn, nhưng về cơ bản nàng không có duyên với chuyện này, nàng sợ độ cao hơn nữa lại có bệnh tim, có thể bình an lên ngựa xuống ngựa quả thật không dễ dàng chút nào.
Tuy nhiên Hà Ngọc Chiếu lại thốt lên một câu làm cho nàng giật nảy mình: “Có điều lần đi săn này cữu cữu cũng tham gia, thành ra bọn họ không có duyên đấu rồi.”
... Giang Hành?
Sao nàng lại quên mất hắn! Đào Cẩn vỗ đầu, nếu như Giang Hành đi, nàng nhất định cũng phải đi. Bình thường không có cơ hội gặp mặt, cuộc thi săn bắn lần này xem ra là một cơ hội tốt.
Từ sau khi tham gia cung yến về, bọn họ chưa từng gặp lại, Đào Cẩn đã nghĩ mình không còn cơ hội nào nữa.
Nghe nói hắn từ lúc hắn trở về Kinh thành đều ở trong phủ. Trước mắt, Tùng Châu không có gì việc quan trọng, hắn có thể sẽ ở lại đến mùa xuân sang năm.
Nói tới cữu cữu, Hà Ngọc Chiếu liền thao thao bất tuyệt, nàng ta đối với hắn sùng kính là điều không cần nói cũng biết: “Dân chúng Tùng Châu đều xem cữu cữu như là anh hùng...”
Đào Cẩn vừa nghe vừa vân vê một miếng bánh bạch ngọc(*). Việc này kiếp trước nàng có biết, nam nhân kia xưa nay luôn được người người tôn kính.
“Nói cho ngươi biết, lần này Hoàng hậu nương nương gọi cữu cữu trở về là vì chuyện chung thân đại sự.” Hà Ngọc Chiếu nhỏ nhẹ nói thầm vào tai Đào Cẩn. “Cữu cữu đã 27 tuổi còn chưa thành thân, làm cho Hoàng hậu rất lo lắng. Đặc biệt vì việc này mà xem xét những gia đình có gia thế, có điều đều bị cữu cữu cự tuyệt.”
Đào Cẩn hứng thú hỏi: “Tại sao vậy?”
Hà Ngọc Chiếu xòe hai tay bĩu môi nói: “Tỷ cũng chịu thôi, không chừng là vì không có ý nghĩ muốn thành thân cũng nên.”
27 tuổi đúng là không còn nhỏ nữa, Giang Hành không chỉ không có chính thê, mà ngay cả thị thiếp cũng không có. Việc này cũng không có gì là lạ, hắn quanh năm suốt tháng có trở về Trường An cũng chẳng được mấy lần, nếu thật sự nạp thiếp, thì thị thiếp kia cũng không chịu đựng nỗi đêm dài cô quạnh.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên phía bên trái bọn họ nổi lên một trận ồn ào, cả Đào Cẩn và Hà Ngọc Chiếu cùng nhìn qua ----
Không biết là ai đã tạt chén trà lên người Tôn Khải Yến, làm từ vạt áo đến váy của nàng ta ướt một mảng lớn, nàng mím môi đứng tại chỗ, nhìn về phía thiên kim công bộ Thị lang Lô Tĩnh ở trước mặt.
Lô Tĩnh chẳng những không xin lỗi, còn hết sức tự nhiên mà hỏi Tôn Khải Yến: “Ta đang đưa nước bên này, tự nhiên người đứng lên làm gì?”
Tôn Khải Yến nhấc váy lên, giọng nói bình tĩnh: “Ta từ đầu đã đứng ở đây.”
Nàng ta lạnh lùng cười, không thèm che giấu sự khinh miệt, “Thật sao? Ta không có nhìn thấy, thảo nào ta cứ ngửi thấy mùi tiền (*) ở đâu đây.”
(*) Mẹ của Tôn Khải Yến từng mở cửa hàng buôn bán, mà phụ nữ thời xưa làm như vậy thì bị cho thấp kém.
Nói xong, những người xung quanh đều che miệng cười khanh khách.
Đào Cẩn tỏ vẻ không vui, đang định bước đến giáo huấn đối phương, lại bị Hà Ngọc Chiếu kéo cổ tay: “Muội định làm gì? Không lẽ muội tính bênh vực nàng ta?”
Đào Cẩn đẩy tay Hà Ngọc Chiếu ra, “Tỷ nói đúng rồi.” Nói xong nheo mắt cười âm trầm quỷ dị, “Muội quả thực muốn bênh vực nàng ấy.”
Nàng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Hà Ngọc Chiếu, lập tức bước sang bên kia, đi ngang qua bàn đá thì tiện tay cầm ấm sứ bằng ngọc trắng lên, mở nắp ra, hất toàn bộ trà nóng lên người Lô Tĩnh.
Việc này xảy ra hết sức đột ngột, làm cho mọi người xung quanh đều không kịp phản ứng, chỉ có thể mở to mắt kinh ngạc nhìn nàng.
Sắc mặt Lô Tĩnh khó coi, xoay người định chửi ầm lên, nhìn thấy nàng thì lại e sợ kìm nén lại: “Ngươi... ngươi làm vậy là có ý gì?”
Đào Cẩn cười híp mắt: “Ta đang định tưới hoa, tại sao ngươi lại đứng đây?”
Vẻ mặt của Lô Tĩnh giống như nuốt phải ruồi bọ, bị đổ nước lại á khẩu không trả lời được.Thân phận của đối phương tôn quý hơn nàng, nàng không thể tùy tiện khiêu khích, dù cho phải chịu thiệt cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhưng nàng lại nuốt không trôi cục tức này, há miệng run rẩy, nghiến răng nói: “Ngươi, ngươi...”
Đào Cẩn không thèm để ý đến nàng, bước đến dẫn Tôn Khải Yến rời khỏi nơi này, đi ngang qua Hà Ngọc Chiếu thuận miệng nói: “Muội dẫn nàng ấy đi thay y phục, mượn phòng tỷ dùng một chút nhé.”
Hà Ngọc Chiếu không ngờ nàng lại hành động mạnh mẽ kiên quyếtnhư vậy, nàng cũng giống như những người còn lại, tim đập loạn nhịp.
*
Đào Cẩn đi theo hai nha hoàn Ngọc Minh và Bạch Nhụy, trước kia nàng có đến Định Lăng Hầu phủ vài lần,đối với khuê phòng của Hà Ngọc Chiếu đã quá quen thuộc.
Tôn Khải Yến suốt đường đi không hề lên tiếng, chắc hẳn là không hiểu vì cái gì Đào Cẩn lại giúp nàng giải vây. Những người tự nhận mình có thân phận tôn quý đều không muốn có quan hệ gì với nàng, chứ đừng nói vì nàng mà đi đắc tội với thiên kim Công bộ thị lang.
Nàng đứng ở chỗ rẽ hành lang phía trước, lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Ngươi không cần phải...”
Đào Cẩn nhìn nàng nghi hoặc, không cần cái gì?
Đợi thật lâu mà nàng ta vẫn chưa nói câu tiếp theo, có điều Đào Cẩn vẫn có thể đoán được đại khái, cong môi cười hỏi: “Tỷ cho rằng ta ăn no rãnh rỗi không có việc gì làm sao? Nếu là người khác thì ta đã mặc kệ rồi. Ta chỉ giúp một mình tỷ thôi.”
Tôn Khải Yến chấn động, càng thêm kinh ngạc: “Ta?”
Có lẽ sự nhiệt tình của mình đã dọa nàng ta sợ. Đào Cẩn buông tay nàng ta ra, ảo não xoa xoa hai má, làm sao giải thích với nàng ấy đây? Theo lý thuyết, nàng nên thuận theo tự nhiên mới phải. Nhưng nàng lại nhịn không được muốn đối xử tốt với nàng ấy, không ngờ lại khiến nàng ấy cảm thấy có chút tủi thân.
Kiếp trước nàng ấy chết bi thảm như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thật khổ sở.
Nếu lần này không có sai lầm gì xảy ra, nói không chừng sau này nàng ấy chính là đại tẩu của mình. Giúp người nhà thì cần gì lý do chứ?
Đào Cẩn cười cười nói: “Chỉ bởi vì đó là tỷ thôi.”
Tôn Khải Yến đầu óc choáng váng, bất thình lình được đối xử đặc biết như vậy làm cho nàng ta có chút sững sờ, “Mẫu thân ta mở tửu lầu buôn bán, lúc trẻ thường xuất đầu lộ diện (**)...”
(**) Xuất đầu lộ diện: ngày xưa khi người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện.
Đào Cẩn bật cười, “Vậy thì sao?”
Nàng ấy còn cho rằng nàng không biết sao? Còn cố ý nói cho nàng nghe.
Đào Cẩn xém một chút nữa là vò đầu nàng ấy rồi, có điều xem xét chiều cao của hai người, nàng đành từ bỏ, dẫn theo nàng ta đi về phía trước, “Trước hết tỷ cứ thay quần áo đi đã, tránh lát nữa lại bị cảm lạnh.”
Hốc mắt Tôn Khải Yến hơi nóng lên, đưa tay túm lấy vạt áo nàng: “Cảm ơn...”
Đào Cẩn quay đầu, vừa đi vừa nói chuyện “Về sau tỷ bị người khác bắt nạt thì không cần phải nén giận. Tỷ càng nhân nhượng thì các nàng ấy càng được một tấc muốn thêm một thước”
Đi về phía trước chính là sân viện của Hà Ngọc Chiếu, Đào Cẩn không chú ý đường đi, không ngờ rằng ngay chỗ rẽ bỗng nhiên xuất hiện một người. Tôn Khải Yến còn chưa kịp nhắc thì nàng đã trực tiếp đụng vào người đó.
*
Một đôi tay vững chắc có lực đỡ lấy bả vai Đào Cẩn, giọng nói trầm thấp vang lên: “Khiếu Khiếu?”
Đào Cẩn ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt của Giang Hành, con ngươi thâm thúy hàm chứa ý cười, nhìn chằm chằm nàng.
Đào Cẩn không ngờ lại gặp hắn ở nơi này, hơn nữa vừa rồi hắn gọi nàng là gì?
Khiếu Khiếu?? Sao hắn có thể gọi thuận miệng như vậy? Chẳng lẽ từ buổi cung yến trước họ đã quen thân rồi sao?
Độ ấm từ cánh tay truyền đến rất nóng, nàng không tự chủ co lại thân mình, “Ngụy vương.”
Giang Hành thuận thế buông tay, cử chỉ thản nhiên: “Đi đứng sao không nhìn đường vậy?”
Lông mi dài của nàng rũ xuống, nhìn có vẻ rất nhu thuận đáng yêu, “Vừa rồi đi quá nhanh nên mới đụng trúng Ngụy vương, xin ngài bỏ qua cho.”
Giang Hành nhớ tới dáng vẻ hùng hổ của nàng vừa nãy, buồn cười hỏi: “Cái gì mà được một tấc lại muốn thêm một thước? Là ai bắt nạt ngươi?”
Hắn vậy mà lại nghe được lời nàng nói...
Khẩu khí kia nghiễm nhiên như đang nói: “Không cần phải sợ, cữu cữu trút giận thay ngươi.”
Có điều hắn không phải là cữu cữu ruột của nàng, Đào Cẩn cũng không dám trông cậy vào hắn sớm như vậy. Nàng lắc đầu giải thích: “Không ai bắt nạt ta cả.”
Nói xong, nàng sai Ngọc Minh đưa Tôn Khải Yến đi đến phòng Hà Ngọc Chiếu thay y phục, nàng không đi theo, chỉ đứng chỗ đó chờ, “Lúc nãy có người lỡ tay làm đổ nước trà lên y phục của thiên kim Bát ướt kinh triệu doãn, ta chỉ dẫn nàng ấy đi thay y phục”
Những chuyện tranh chấp nhỏ nhặt của nữ nhi nàng không uuốn nói cho hắn nghe, huống chi suy nghĩ vì thanh danh của Tôn Khải Yến thì nàng tốt hơn hết là không nói cho hắn biết.
Giang Hành gật đầu, thuận tay xoa đầu nàng. Quả thật đây chính là thái độ yêu thương của trưởng bối đối với tiểu bối, “Nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước đây.”
Nói xong vừa định cất bước đi, Đào Cẩn chớp chớp mắt nhìn hắn hỏi: “Ngụy vương đến hậu viện làm gì vậy?”
Nói nàng là tiểu bất điểm quả thật không sai, nàng cao chưa tới ngực hắn, Giang Hành dùng một tay là có thể nâng nàng lên, khó trách hắn xem nàng như một tiểu hài tử.
Giang Hành không có gì phải giấu diếm, trực tiếp nói cho nàng biết: “Cách đây không lâu Tây vực có đưa tới mấy con ngựa tốt, nghe nói Nghi Dương công chúa muốn có một con, nên ta tới đây xem thử.”
Đào Cẩn nhớ đến sở thích của hắn bèn hỏi: “Ngài muốn đi săn bắn sao?”
Giang Hành hơi kinh ngạc, gật đầu một cái nói: “Vài ngày nữa sẽ đi.”
Hằng năm hắn trở về đều lên núi Khâu Di săn bắn, lúc này tuy rằng đã vào thu, nhưng trên núi vẫn còn vài động vật kiếm ăn, xem như vui đùa một phen.
Đào Cẩn thấy hắn chuẩn bị rời đi, ấp a ấp úng mở miệng nói: “Có thể dẫn ta đi cùng không?”
Giang Hành nhìn nàng: “Ngươi muốn đi?”
Nàng kiên định gật đầu, dáng vẻ nhỏ nhắn thành khẩn: “Mặc dù hiện tại Tướng Quân dù vẫn con nhỏ, nhưng tương lai sẽ có ích khi đi săn bắn, ta muốn rèn luyện cho nó sớm một chút. Ngụy vương có thể giúp ta việc này hay không?”
Việc này cũng chỉ là việc nhỏ, không gì là không được. Chẳng qua, Giang Hành nhớ hôm đó nàng đứng trên núi Bồng Lai mà toàn thân cứng đờ, liền bật cười trêu chọc: “Dẫn ngươi đi thì không thành vấn đề, nhưng không phải ngươi sợ độ cao sao?”
Vẻ mặt Đào Cẩn trở nên quẫn bách, bị hỏi như vậy, nàng không thể trả lời được.
Giang Hành đi lướt qua người nàng, để lại một câu trấn an: “Nếu như chỉ muốn huấn luyện Tướng Quân, ngươi đứng một bên nhìn là được. Đến lúc đó ta sẽ nói với phụ thân ngươi một tiếng, khi nào đi thì sẽ gọi ngươi.”
Đào Cẩn vội quay đầu lại, thân hình cao ráo đã bước đi rất xa...
Hắn chỉ mang theo một người tùy tùng bên người, bóng dáng cao lớn nhìn rất đáng tin cậy.