Độc Mẹ Quỷ Bảo

Quyển 2 - Chương 45: V22 Hoàng tước ở phía sau (hoàn)




Đương nhiên, ngoại trừ loại tồn tại đáng sợ là kiến hành quân.

Chính là đại mãng xà này đều đã đuổi theo qua mười dặm, chút ý tứ từ bỏ cũng không có, Thiệu Tình đều có điểm đau răng, trong lòng cô còn ôm một người Yến Kì Nguyệt đấy.

"Chúng ta cướp được cây dây leo kia, có thể là đồ tốt, đại mãng xà này phỏng nhìn chằm chằm thật lâu, chính là quá nhiều bò cạp cùng thiêu thân bảo vệ, nó không xuống tay được, nên mãi vẫn không động thủ, kết quả bị hai người chúng ta lấy đi, nó mới đuổi theo không bỏ." Yến Kì Nguyệt phân tích nói: " Loại tình huống trước mắt này, hoặc là chúng ta chạy ra khỏi khu rừng, hoặc là quay đầu cùng nó liều mạng, muốn cho nó không đuổi theo, xem ra là không có khả năng."

Thiệu Tình gật gật đầu, nháy mắt cùng Yến Kì Nguyệt đạt thành nhất trí, cô quay người lại, trực tiếp ném Yến Kì Nguyệt ra ngoài, khi Yến Kì Nguyệt ở giữa không trung, liền điều chỉnh tốt tư thế, lúc hạ xuống vừa lúc là ở trên đỉnh đầu đại mãng xà, trong tay anh cầm một thanh chủy thủ, ổn chuẩn tàn nhẫn đâm vào mắt mãng xà, mãng xà bỗng nhiên cúi đầu, giữa hành động đó làm Yến Kì Nguyệt sai lệch một chút, chủy thủ dừng ở phía trên mắt mãng xà, vẽ ra một tia lửa.

Giây tiếp theo mãng xà bắt đầu lăn lộn, Yến Kì Nguyệt liền gắt gao bắt lấy vảy mãng xà, bị ném đầu óc choáng váng, anh cắn chặt khớp hàm, thề muốn lưu ở trên đầu mãng xà, mãng xà tưởng nhanh chóng ném rơi anh.

Vừa thấy ném không được, mãng xà liền đâm đầu nó vào cây, Yến Kì Nguyệt vội vàng nhảy dựng thả người, dây leo của Thiệu Tình liền xuất hiện ở bên hông anh, Thiệu Tình dùng một chút lực, liền đem anh kéo lại.

Chỉ thấy một gốc cây đại thụ to bằng hai người ôm, liền sinh sôi bị đâm chặt đứt, đại thụ nện ở trên đất, tạo nên đầy bụi đất.

"Lân giáp trên người nó rất chắc chắn, chủy thủ của tôi đâm xuống, tay bị rung sinh đau, nó đánh rắm cũng không có." Yến Kì Nguyệt tức giận nói bậy.

"Nhược điểm của nó chắc là đôi mắt." Thiệu Tình một bên nghiên cứu còn có tâm tình nói giỡn: "Cúc hoa chắc cũng là nhược điểm."

Yến Kì Nguyệt:......

"Đến lượt tôi đi lên thử một lần đi." Thiệu Tình cân nhắc một chút, sau đó nói, Yến Kì Nguyệt lập tức giữ chặt cô: " Tôi đi, em có dây leo, lúc quan trọng có thể cứu tôi, vẫn là tôi đi lên." Kimanh1257_cungquanghang

"anh có biết bảy tấc ở nơi nào không? anh có thể thời điểm nó quay cuồng đâm chuẩn xác điểm yếu hại không? Đừng nháo." Thiệu Tình sờ sờ đầu Yến Kì Nguyệt, thừa dịp lúc đại xà kia choáng váng, nhảy bật lên, nhảy lên trên đầu rắn.

Đại mãng xà cảm giác có người lên trên đầu, liền vội vàng tiếp tục lắc đầu, sức chịu đựng Thiệu Tình so với Yến Kì Nguyệt càng lâu, không đến một lát mãng xà kia liền đem chính mình lắc hôn mê, nó vựng vựng hồ hồ xoắn thân mình, đã nghĩ đâm vào cây, Thiệu Tình cầm lấy vảy nó, xoay người một cái, thoát khỏi vị trí nó đâm đầu.

Mãng xà lại đâm chặt đứt một gốc cây đại thụ, Thiệu Tình lại thừa dịp lúc nó choáng váng, một đao đâm về phía mắt nó, làm cho Thiệu Tình kinh ngạc là một đao của cô chỉ đâm vào phần mũi nhọn, sau đ cũng đâm không vào được nữa, ngay lúc Thiệu Tình chuẩn bị lại dùng thêm lực một chút, khi đâm xuống mãng xà đau đến quay cuồng, liền bắt đầu lăn các loại tư thế trên mặt đất, ý đồ đem Thiệu Tình nghiền thành thịt vụn.

Lần mở mắt này Yến Kì Nguyệt chỉ thấy tần suất Thiệu Tình đi theo đại mãng xà, vị trí không ngừng biến ảo ở trên người đại mãng xà, trên mặt đất đại mãng xà lăn đến mặt xám mày tro, chính là không thể đè nặng Thiệu Tình một chút nào.

Nó hoàn toàn nổi giận, đột nhiên toàn bộ vảy trên người mở ra giống như những tiểu đao sắc bén, Thiệu Tình đột nhiên không kịp phòng, trên tay cùng trên eo đã bị cắt vài vết thương, như vậy lúc đại mãng xà lại quay cuồng, cô không thể không kiêng nể gì mà nhảy ở trên người đại mãng xà, bởi vì chỉ có thể bắt lấy vảy, nhưng mà bắt lấy vẩy, tay sẽ bị thương.

Thiệu Tình bất đắc dĩ đá một cái vào thân thể đại mãng xà một cái, lộn ngược một cái ra sau rơi xuống đất, sau đó bay nhanh tới bên người Yến Kì Nguyệt.

Khóe mắt Yến Kì Nguyệt đỏ lên, anh bị thương không sao, nhưng mà người cư nhiên lại là Thiệu Tình! Trước mặt anh bị Thiệu Tình thương!

"Đừng xúc động!" Thiệu Tình cầm tay Yến Kì Nguyệt: " Lùi lại vài bước, đi đến chỗ cây cối rậm rạp trong rừng, đến nơi đó, nó cũng sẽ mất linh hoạt đi rất nhiều."

Yến Kì Nguyệt cưỡng chế tức giận, đi theo Thiệu Tình chạy đến chỗ cây cối rậm rạp trong rừng, đại mãng xà kia quả nhiên không chịu buông tha vẫn đuổi theo.

Mọi người đều biết, rất ít mãng xà có độc tính mạnh, chúng nó dựa vào là thân thể thật lớn, quấn chặt con mồi, sau đó nuốt xuống, con này hẳn cũng không ngoại lệ, nó vẫn dùng thủ đoạn công kích là va chạm, đối với Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt tương đối linh hoạt mà nói căn bản không có nguy hiểm gì, nếu không phải tốc độ nó không chậm, bị bỏ rơi cũng là thực dễ dàng.

Thiệu Tình để Yến Kì Nguyệt lên trên cây, cô ở trên thân cây đạp một cước, sau đó người vọt lên lại rơi trên đầu rắn, quân đao trong tay lần thứ hai đâm vào mắt mãng xà.

Thủ pháp Thiệu Tình chuẩn đến cực điểm, cho dù là nhảy ở trên không trung, mặc cho đầu rắn không ngừng lay động, cô cũng có cắm vào đúng vị trí, lần này lại đâm vào sâu hơn một chút, môt kích tất trúng, Thiệu Tình ngay cả quân đao cũng không cần, quay người nhảy lên cây.

Yến Kì Nguyệt lập tức vận dụng dị năng, đè ép không khí xung quanh quân đao, trên trán anh đều là mồ hôi lạnh, quân đao lại một tấc một tấc cắm vào, rất nhanh không thấy chuôi đao.

Đáng tiếc là quân đao quá ngắn, căn bản cắm không tới não xà, tuy rằng làm cho nó mù một con mắt, đau nhức vô cùng, nhưng mà không trí mạng.

Mãng xà đau lăn lộn trên mặt đất, vô số cây cối bị cái đuôi của nó quét đứt, thân hình đâm gãy, Thiệu Tình chạy nhanh mang theo Yến Kì Nguyệt từ một thân cây này nhảy đến một thân cây khác, phía sau một gốc lại một gốc đổ xuống, nhưng không theo kịp tốc độ nhảy lên của bọn họ.

"không được, ra của nó có lực phòng ngự rất cao, hai người chúng ta cũng không thể phá vỡ, cứ như vậy, dị năng của hai ta sẽ hao phí sạch, nó cũng không chết." Thiệu Tình rất bình tĩnh nói.

Tư duy Yến Kì Nguyệt liền như vậy vặn vẹo một chút, anh nhịn không được hỏi: "thật sự phải công kích cúc hoa sao?"

Thiệu Tình:......

Đậu bỉ* nói giỡn!

*Đậu bỉ: là từ chỉ những người ngốc

" Lại quan sát thêm một chút." Thiệu Tình chưa từ bỏ ý định phóng dây leo ra, trói chặt thân hình mãng xà, nhưng mà không ngoài dữ liệu của cô, gai nhọn trên dây leo không thể để đâm vào trong cơ thể mãng xà, sức lực mãng xà lại lớn, giãy một cái là thoát.

cô lại thả thố ti tử ra, thố ti tử lại thành công tiến vào trong cơ thể đại mãng xà, nhưng mà đi vào, đã bị một cỗ năng lượng cổ quái ăn mòn.

Thực nhân hoa lại càng không cần nói, còn có thu đường, đúng rồi, thu đường, mắt Thiệu Tình sáng lên, sau khi thu phục gốc cây này lần đầu tiên đem nó phóng ra.

Thu đường tản ra mùi thơm ngát thoải mái, nó có thể tăng sức chiến đấu của đồng bạn, tuy rằng không bằng viên thuốc nhỏ vô địch, nhưng mà đừng quên, nó không có tác dụng phụ, hơn nữa sẽ theo Thiệu Tình thăng cấp mà thăng cấp.

Ngoài ra, thu đường còn có thể tản ra mùi làm cho người ta cả người vô lực, tuy rằng không biết thứ này đối với rắn có dùng được hay không, nhưng tóm lại phải thử một chút.

Thu đường phóng ra một cái, đôi mắt rắn kia liền sáng, nó chạy vèo tới, đại khái là cũng muốn ăn luôn thu đường, nhưng ngay khi sắp tới gần, tốc độ nó càng ngày càng chậm, cuối cùng xụi lơ ở trên mặt đất.

"Hữu dụng." Mắt Thiệu Tình sáng rực lên, cô tính thử thong thả tiến lên trước, rút quân đao ra, tuy rằng mãng xà đau đến kêu rên, nhưng cũng không có sức nhúc nhích.

Hai người vòng quanh mãng xà một vòng, toàn lực chọc mãng xà vài đao, bao gồm vị trí bảy tấc, sau đó phát hiện, ngay cả da vị trí bình thường đều chọc không rách, vị trí bảy tấc nơi đó lân giáp nhẵn nhụi, có thể chọc đi vào, nhưng mà không chết.

Mấu chốt chắc vẫn là đôi mắt.

Thiệu Tình đứng ở đó, khoa tay múa chân hai nhát, quân đao thật sự quá ngắn, mặc kệ đâm như thế nào, đều là đâm không đến đôi mắt.

cô thử tính đâm hai đao, đâm cho mãng xà kêu ngao ngao, nhưng dù đem tròng mắt đâm nát, cũng đâm không chết nó, Thiệu Tình có ý xấu đem một khác con mắt của mãng xà cũng đâm mù, như vậy nó một con "Manh" xà, chắc sẽ không nguy hiểm gì.

Sau khi đâm mù, cho dù không đùa chết được nó, bọn họ cũng có thể thoải mái rời đi, một con "Rắn giun", đuổi theo như thế nào?

"Mau tránh ra!" Đột nhiên Yến Kì Nguyệt khủng hoảng hét một tiếng, phải phóng lại đây, Thiệu Tình sửng sốt, động tác lại chậm, bởi vì mãng xà không thể nhúc nhích kia bất ngờ há miệng rộng vừa phun lưỡi đỏ, liền đem cô nuốt vào.

Thiệu Tình đã quên, rắn không dựa vào đôi mắt để đuổi bắt con mồi, nó dựa vào là, là lưỡi, cũng chính là...... Đầu lưỡi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.