Độc Mẹ Quỷ Bảo

Quyển 2 - Chương 22: V9 Lập kế hoạch (hoàn)




Chỗ nhóm Mạnh Thận ở là ban công, ban công tầng cao nhất, tang thi chỉ có thể thông qua cánh cửa kia, mới có thể tới tầng cao nhất, chỉ cần có tang thi ngoi đầu, liền sẽ bị dị năng che trời lấp đất đè thành mảnh vụn, đây cũng là nguyên nhân tang thi phía dưới đến nay không công phá được tầng cao nhất.

Khó trách lúc ở bên ngoài toà nhà, Thiệu Tình liền nhìn thấy một đám tang thi treo ở bên ngoài, tựa như Spider Man vậy, liều mạng bò lên mái nhà, hoá ra là vì Mạnh Thận bọn họ đều ở mái nhà.

Từ góc độ này của Thiệu Tình, hoàn toàn nhìn không rõ tình huống nhóm người Mạnh Thận, nghĩ nghĩ, Thiệu Tình bảo Nhị Ngốc không cần hành động thiếu suy nghĩ, sau đó cô thông qua cửa sổ ra bên ngoài toà nhà.

Mạnh Thận dựa vào tường đang nghỉ ngơi, trên gương mặt tuấn mỹ của anh còn có một vết thương, là cào của tang thi lưu lại, đến nay còn chảy máu đầm đìa, da thịt lộ bên ngoài miệng vết thương, thoạt nhìn thực đáng sợ.

Nhưng mà anh ngay cả sức lực xử lý miệng vết thương đều không có, cả người như nhũn ra ngồi ở chỗ kia, ngay lúc anh nghỉ ngơi, đột nhiên có một dây mây, vèo quấn trên lan can bên cạnh anh. Kimanh1257_cungquanghang

Mạnh Thận phản ứng đầu tiên chính là có tang thi muốn bò lên đây, ngay sau đó lại phát hiện dây leo này nhìn rất quen mắt, anh trừng lớn mắt, thậm chí không nhịn được vươn tay sờ sờ dây leo, sau đó Mạnh Thận ngây ngốc đã bị gai nhọn trên dây leo đâm, sau đó...... anh trúng độc.

Thiệu Tình vừa bị leo lên đến nơi, liền nhìn thấy Mạnh Thận đáng thương hề hề ngã vào nơi đó, khó chịu thấp giọng rên rỉ, cô vội vàng tiến lên, sau đó liền phát hiện Mạnh Thận trúng độc của cô.

Thiệu Tình:......

Thiệu Tình bất đắc dĩ giải độc cho Mạnh Thận, sau đó đem anh đỡ lên, "Sao cô lại tới đây?" Mạnh Thận thở dốc kịch liệt một hơi, sau đó không thể tin được hỏi.

"Tôi không phải đã nói quay về tìm các anh sao?" Thiệu Tình nhìn xem chung quanh, vốn bọn họ có ba, bốn mươi người, hiện tại chỉ còn lại có mười mấy người, hơn nữa người nào cũng bị thương, Nhạn Như Như so với Mạnh Thận tốt hơn một chút, cô dịch lại đây, thở dài một tiếng: " cô là não tàn có phải hay không, trở về làm gì? Chịu chết sao?" nói xong đôi mắt của cô liền đỏ.

cô và Thiệu Tình quan hệ chỉ có thể nói cũng không tệ lắm, lúc trước còn từng vì thủ đoạn làm việc của Thiệu Tình, đối với cô ấy có ý kiến, hiện tại lòng tràn đều là cảm động cùng khổ sở.

Lần này Thiệu Tình đến, không phải cùng chịu chết sao?

"Tôi ở trên đường đụng phải Ngôn Bình Sinh, hiện tại anh ta đã đi tìm viện binh, chỉ cần chúng ta chống đỡ, chống được đến khi cứu binh đến, sẽ không có chuyện gì." Thiệu Tình nhẹ giọng nói.

một mảnh trầm mặc, mỗi người đều biết, đợi cho Ngôn Bình Sinh tìm được cứu binh, lại đem cứu binh mang đến đây, khả năng bọn họ đều đã chết.

Qua thật lâu, Mạnh Thận mới nói: "anh ta không có việc gì chứ?"

Thiệu Tình gật gật đầu: "Bị thương, bất quá không có gì đáng ngại."

Mạnh Thận mím mím môi, đối với Thiệu Tình nói: "Tôi không biết cô là dùng biện pháp gì tránh thoát tang thi kia, sau đó đi vào nơi này, hiện tại, cô đường cũ quay về đi, vốn chính là chúng tôi liên lụy cô......"

Thiệu Tình rất muốn cho anh một bạt tai, nhưng mà cô từ bỏ, ngồi xuống đất, dùng một loại giọng điệu vân đạm phong khinh nói: "Cùng tang thi đánh một trận, đem đầu óc đánh ra luôn? Nếu không làm sao có thể nói lời nói không cần qua não vậy."

Mạnh Thận trừng lớn mắt, muốn phản bác, sau một lúc lâu suy sút cúi đầu: "Tôi nói thật, cô đi đi, từ ban đầu, tôi liền ôm mục đích bất lương tiếp cận cô, Ngôn Bình Sinh cũng vậy, chúng tôi không đáng cô làm như vậy......"

Thiệu Tình thản nhiên nga một tiếng, sau đó nói: "Tôi biết nha, nhưng mà tôi trở về không phải vì vậy, chính là bởi vì tôi tiếp nhận nhiệm vụ này, có nghĩa vụ phải bảo vệ các anh an toàn, không hơn, anh không cần suy nghĩ nhiều."

Thiệu Tình nói như vậy, Mạnh Thận lại cảm động nhìn cô: "A Tình, cô không cần nói như vậy, tôi biết, tuy rằng cô mặt ngoài thoạt nhìn rất lạnh, đấy là so mặt ngoài, tất cả người đối tốt với cô , cô đều đáp lại có tình có nghĩa, nếu lần này có thể sống đi ra ngoài, tôi liền cùng cô làm bạn chí cốt."

Ai hiếm lạ...... Thiệu Tình một chút hình tượng cũng không cần mà trợn trắng mắt, rất bất đắc dĩ, đầu năm nay người nào cũng thật là kỳ quái, nói ra đều không có người tin.

Từ khi Thiệu Tình đi lên mái nhà, những người đó đều nhịn không được cúi đầu, không dám nhìn Thiệu Tình, bởi vì lúc đầu, Thiệu Tình cũng từng đề nghị qua, bảo bọn họ quay về đường cũ, là bọn hắn có lòng tham, một hai phải thông qua thành thị với tốc độ nhanh hơn, mới đưa tới họa sát thân.

Ba bốn mươi anh em, đã chết hơn một nửa, người còn lại kéo dài hơi tàn, tránh ở trên mái nhà này, không biết giây tiếp theo là sống hay là chết..

Nhưng mà cũng có một bộ phận người chính là lòng thầm oán, vì sao ngươi biết có nguy hiểm, còn không khuyên chúng ta nhiều hai câu đâu? Ngươi khuyên chúng ta nhiều hai câu, nói không chừng chúng ta liền quay trở về, sẽ không có nhiều người chết như vậy.

Ngươi vì sao không nói rõ lý do? Vì sao không nói cho chúng ta biết phía trước có dạng nguy hiểm gì? Vì sao mang theo đồng bạn của ngươi quay trở về, cũng không mang nhóm chúng ta đâu?

Đây là thói hư tật xấu của con người, chính là có người như vậy đem hết thảy sai lầm đều đổ lên trên người người khác.

Loại tình cảnh tuyệt vọng này, cũng làm cho một ít người trở nên điên cuồng, có một người đàn ông vóc dáng không tính rất cao liền nhịn không được nói: "Ngươi có biện pháp rời đi liền mang chúng ta rời đi a! Có phải bởi vì chúng ta lúc trước đắc tội ngươi cho nên ngươi mới như vậy hay không...... Nếu...... Nếu lúc trước ngươi chịu nhiều lời hai câu, chịu nói cho chúng ta biết nguy hiểm phía trước là dạng này, chúng ta khẳng định sẽ quay về đường cũ!”

hắn vừa nói xong, sắc mặt Mạnh Thận liền đen, hơn nữa còn có người phụ họa, anh tức đến đòi mạng, hận không thể đem người này bỏ lại, làm cho hắn nhìn một cái, Thiệu Tình là mạo hiểm như thế nào, lại đây cứu bọn họ.

hắn còn có mặt mũi nói ra như vậy?

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu có nhận định như vậy Thiệu Tình vì sao không nói cho bọn họ phía trước nguy hiểm là như vậy đâu? Nếu cô nói, bọn họ khẳng định sẽ quay lại nha!

Tất cả mọi người lựa chọn bỏ qua, lúc ấy là bọn hắn cổ động mọi người tăng tốc thông qua thành thị này, cũng lựa chọn bỏ qua Ngôn Bình Sinh rõ ràng đã nói, chính là vì lúc trước dự cảm đến nguy cơ không rõ, Thiệu Tình mới đề nghị quay về.

Huống chi, cho dù Thiệu Tình biết phía trước là dạng nguy cơ gì, sau đó nói cho bọn họ, bọn họ thật sự sẽ tin tưởng sao?

không ai tưởng điều đó, lúc bọn họ ở trong tuyệt cảnh, nội tâm đều tràn ngập mặt trái cảm xúc, mà bọn họ lựa chọn chính là đem tất cả mặt trái cảm xúc, đều hướng tới Thiệu Tình phát tiết.

Ánh mắt Thiệu Tình rất lạnh, cuối cùng biến thành vô cùng thâm thúy, ở một khắc này cô đã quyết định, chỉ cần Mạnh Thận, Ngôn Bình Sinh và Nhạn Như Như tới căn cứ Giang Bắc, nhiệm vụ lần này sẽ không tính thất bại đi?

Về phần những người khác...... cô không quản được không?

Cho nên ở đối mặt đám người nhất định trở thành thi thể, Thiệu Tình cũng không tức giận, cùng người chết tức giận, đó là ngốc đi.

Thiệu Tình không cùng bọn họ chấp nhặt, ngược lại cổ vũ khí thế bọn họ, càng ngày càng nhiều người bắt đầu thầm oán, toàn bộ tầng cao nhất đều tràn ngập tiếng than oán.

Thiệu Tình xuyên qua vòng bảo hộ nhìn thoáng qua, đã có không ít tang thi bò lên trên đi, cũng có một ít tang thi đi đến nửa đường, liền ngã xuống gân cốt đứt đoạn, nhưng mà càng nhiều tang thi đang thong thả bò lên trên.

"Im lặng! đã là lúc nào rồi, các ngươi còn như vậy, đều xem lại lương tâm mình đi, hỏi một chút bản thân, sai lầm rốt cuộc là ở ai!" Mạnh Thận đứng lên, lạnh lùng nói.

Những người đó trong nháy mắt cấm thanh, có một số bắt đầu xấu hổ tỉnh lại, có một soi thuần túy là nhớ tới sức chiến đấu Thiệu Tình.

"Tôi cảm thấy tầng cao nhất cũng không thể ngây người." một mảnh trầm mặc, Thiệu Tình chỉ chỉ dưới tầng, sau đó nói, tất cả mọi người nhìn qua, sau đó cũng phát hiện đám tang thi kia treo trên cửa sổ bên ngoài toà nhà.

Treo ở ngoài toà nhà, đều là tang thi tiến hóa, chúng nó tốc độ cùng lực nhảy đều rất lợi hại, dễ như trở bàn tay là có thể nhảy qua độ cao một tầng nhà, sau đó bám vào trên cửa sổ phòng trộm một tầng.

Cứ như vậy một tầng một tầng leo lên trên, còn tốt nhóm tang thi đều có vẻ ngốc, sẽ không giống Thiệu Tình như vậy từ cửa sổ tầng cao nhất trực tiếp leo lên ban công mái nhà, chỉ biết từ dưới lầu một tầng một tầng leo lên trên, cho nên lại cho bọn họ một ít thời gian phản ứng.

"Chúng ta có thể đem chúng nó đánh tiếp nha." một dị năng giả đề nghị nói.

"Sau đó thì sao? một bộ phận trông coi cửa ban công nơi này, một bộ phận trông coi mái nhà bên cạnh, sau đó chờ tang thi dụ các ngươi dùng hết dị năng, chờ bị bao vây?" Thiệu Tình cười lạnh nói.

"Vậy ngươi nói phải làm gì đi!" Có tên dị năng giả không phục nói.

Thiệu Tình cũng không để ý, chính là nói: "Tôi có một biện pháp, không thể cam đoan tất cả mọi người có thể sống đi ra ngoài, tính nguy hiểm rất cao, tôi đã nói ra, các ngươi tự mình quyết định."

Mạnh Thận gật gật đầu: "cô nói đi, tôi nghe lời cô."

Nhạn Như Như cũng tỏ vẻ: "Đúng vậy, nguy hiểm một chút so với ở chỗ này chờ chết tốt hơn."

"Đồng bạn của tôi ở lại đây, trong chốc lát tôi sẽ làm cho cậu ấy chế tạo hỗn loạn, hấp dẫn lực chú ý đại bộ phận tang thi, sau đó chúng ta dọn sạch tang thi treo ở ngoài toà nhà, dùng dây leo của tôi, từ tầng cao nhất rời đi." Thiệu Tình: "Kế hoạch này rất nguy hiểm, có muốn chấp hành hay không các ngươi tự mình nhìn mà làm."

Mạnh Thận lúc này gật đầu: "Tôi đi theo cô."

Nhạn Như Như cũng lập tức theo cô: "Tôi cũng đi theo cô, bất quá đồng bạn của cô có thể rất nguy hiểm hay không?"

Những người đó còn đang ồn ào rất nguy hiểm, không bằng ở lại mái nhà chờ đợi cứu viện, cũng không nói nữa.

Thiệu Tình trấn an Nhạn Như Như: "không cần lo lắng, cậu ấy có năng lực đặc thù, đến lúc đó có thể an toàn rời đi."

"Vậy thì tốt rồi." Nhạn Như Như cau mày, sau đó nói: "cô làm cho cậu ấy tự cẩn thận, cái tang thi vương vẫn ẩn giấu ở trong đàn tang thi, cho dù là lúc đuổi giết chúng ta, nó cũng không có xuất hiện, rất là âm hiểm."

Thiệu Tình gật gật đầu, sau đó hỏi: "Có nguyện ý rời đi không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.