Độc Gia Sủng Thê P3

Chương 461: PN2: Dung Cần và Hoa Lôi - Chương 04




Chương 04: Rời đi (2)

Trong sân sau hương hoa quế thơm lừng, hương trà nồng đượm, thi thoảng có vài tiếng chim hót líu ríu bên tai.

'Mẫn Mẫn, những lời ông nội nói con có nghe không đấy ?'

Nơi bàn đá dưới gốc quế già, một già một trẻ đang xuống trà, Quan Mẫn Mẫn cầm một chiếc chén gỗ đựng thức ăn mớm cho mấy chú chim đáng yêu trong lồng, còn về những lời lão gia tử mới vừa nói kia, cô có nghe nhưng chẳng nhập tâm được bao nhiêu, nghe câu hỏi của ông thì quay đầu lại, 'Con có nghe mà, ông nội.'

'Vậy ý con thế nào ?' Sầm lão gia tử hỏi.

'Ờ, con không có ý kiến gì.' Cô đặt chén gỗ xuống, dì Lâm vừa đúng lúc bê một thau nước sạch đến cho cô rửa tay.

Rửa tay sạch sẽ xong cô quay lại bàn đá ngồi xuống, Sầm Chí Quyền rất chu đáo rót cho cô một ly sữa tươi nóng đã chuẩn bị riêng cho cô.

Lão gia tử đặc biệt tìm hai người qua để bàn chuyện giữa Sầm Chí Viễn và Lý Tư Mạn.

Sầm Chí Viễn là người trời sinh cá tính thích an nhàn, không muốn cùng bất kỳ anh em nào trong gia tộc tranh cao thấp, đối với chức vụ giám đốc bộ phận PR cũng cực kỳ hài lòng cộng thêm mấy năm nay có sự trợ giúp của Lý Tư Mạn công việc này nhàn nhã đến mức mỗi ngày đi làm gần như chỉ là uống trà đọc báo và xuất hiện trong những buổi xã giao cần thiết, còn về công việc, phần lớn đều là do Lý Tư Mạn xử lý.

Cuộc sống như vậy hắn rất hài lòng nhưng phụ nữ thì không dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Rõ ràng là làm những chuyện mà một người vợ chính hiệu phải làm nhưng vẫn không danh không phận, thậm chí ngay cả thân phận bạn gái chính thức cũng không có, Lý Tư Mạn sao có thể cam tâm chứ ?

Chỉ có điều, lãng tử vẫn không muốn đi vào phần mộ hôn nhân, sau mấy lần bị thúc giục cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, lên tiếng nói muốn kết thúc quan hệ giữa hai người.

Lý Tư Mạn cũng không phải loại phụ nữ dễ xua đuổi, nhất là sau khi đã bỏ ra nhiều thời gian và sức lực như vậy.

Sau khi Sầm tứ công tử tuyên bố kết thúc quan hệ, cô không khóc không nháo, trực tiếp đưa tờ xét nghiệm có thai cho cha mẹ hắn.

Cha mẹ của Sầm Chí Viễn cũng hiểu rõ cá tính con trai mình, càng biết rõ những năm qua vị Lý tiểu thư này ở công ty đã giúp đỡ con trai bao nhiêu mà nguyên nhân lớn nhất chính là, họ cũng biết quan hệ giữa Lý Tư Mạn và vị đại thiếu phu nhân được sủng ái nhất của nhà họ Sầm cho nên, đối với chuyện mang thai, kết hôn này, dù thế nào cũng phải hỏi ý kiến của lão gia tử và cả vị đại thiếu phu nhân kia.

Nếu như không có một tầng quan hệ này, bọn họ căn bản sẽ không làm phiền đến lão gia tử.

Nhưng những năm qua, Quan Mẫn Mẫn và Lý Tư Mạn cũng chẳng có qua lại gì, dù nói là chị em nhưng quan hệ giữa họ không khác gì hai người xa lạ.

Cho nên, sau khi lão gia tử hỏi chuyện giữa Lý Tư Mạn và Sầm Chí Viễn, cô cũng không đặc biệt quan tâm, càng đừng nói là có ý kiến gì.

Hai người kia muốn chia tay hay kết hôn thì cũng là chuyện của họ, Quan Mẫn Mẫn cô tuy thích tám chuyện nhưng cũng hiểu rõ, chuyện gì nên tám, chuyện gì không nên tám.

Tóm tắt một câu, chính là không muốn tham dự vào chuyện của hai người kia.

'Được, vậy ta bảo hai đứa nó tự giải quyết với nhau là được.' Lão gia tử cũng bởi vì mối quan hệ giữa Lý Tư Mạn và Quan Mẫn Mẫn nên mới quan tâm đến chuyện này, 'Lâm Thục Hoàn, gọi điện thoại cho Húc Thăng, Lý tiểu thư nếu muốn sinh con cũng có thể, bất kể chúng có kết hôn hay không nhà họ Sầm chúng ta cũng sẽ không chối bỏ.'

'Được, giờ tôi đi gọi điện thoại.' Dì lâm nghe xong vội xoay người rời đi.

'Hả ? Đứa nhỏ nào ?' Quan Mẫn Mẫn đang uống sữa, nghe Sầm lão gia tử nói vậy thì ngạc nhiên nhìn ông và ông xã nhà mình.

Sầm Chí Quyền nhìn vẻ mặt của cô thì biết vừa nãy cô chỉ nghe có một nửa, bất đắc dĩ lắc đầu, 'Lý tiểu thư mang thai.'

'Xin lỗi ông nội, vừa nãy con nghe sót, ai bảo mấy con chim của ông dễ thương quá làm gì, làm con chỉ lo nhìn chúng thôi !' Sầm phu nhân ngọt ngào cười lấy lòng khiến người ta muốn giận cũng khó.

Lão gia tử vuốt râu, cực kỳ tán đồng, 'Nuôi chim đúng là khiến người ta thư thái hơn nhiều.'

'Vậy ông nội sẽ không giận con đấy chứ ?'

'Nha đầu này, ông nội thương con còn không kịp nữa là.' Lão gia tử vui vẻ cười.

'Ông nội, ông muốn hai người họ kết hôn không?' Đã là mẹ của bốn đứa nhỏ, suy nghĩ của Quan Mẫn Mẫn đương nhiên không giống ngày trước.

Đứa nhỏ không có tội, gia đình đơn thân đối với sự trưởng thành của một đứa bé có ảnh hưởng rất tiêu cực, cũng không phải đứa nhỏ nào cũng giống như tiểu Quan tiên sinh nhà cô.

Hơn nữa, đứa nhỏ này cũng là của họ Sầm.

Tuy hai người họ cũng không xem như thiện nam tín nữ gì nhưng con trẻ là vô tội.

'Không phải con không có ý kiến sao ?' Lão gia tử nhấp một ngụm trà, lơ đễnh hỏi.

'Con là không có ý kiến, chỉ có điều con sinh ra danh chính ngôn thuận không phải tốt hơn sao ?'

'Ờ, con cảm thấy vậy thì để cho hai đứa kết hôn. Chí Viễn cũng ngoài 30 rồi, kết hôn rồi cũng yên tâm lo cho sự nghiệp hơn.' Lão gia tử gật gật đầu sau đó nhìn về phía dì Lâm nói, 'Lâm Thục Hoàn, cô bảo vợ chồng Húc Thăng chuẩn bị hôn lễ đi.'

Dì Lâm đang cầm điện thoại chờ nối máy, cũng may bên đó còn chưa ai nghe máy, còn kịp sửa lại.

Quan Mẫn Mẫn trợn mắt há miệng. Cô chỉ tùy tiện nói một câu thôi mà lão gia tử đã bảo người ta chuẩn bị hôn lễ rồi sao ? Tốc độ này có phải nhanh quá rồi không ?

Từ hậu viện của lão gia tử đi ra, cô vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc.

Chẳng lẽ Lý Tư Mạn vì một câu nói của cô mà thật sự được gả vào nhà họ Sầm sao ?

Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ làm chị em bạn dâu với Lý Tư Mạn nha ! Nhưng lệnh của lão gia tử đã nói ra, đám cưới này, không muốn cưới cũng phải cưới.

Thôi đành vậy !

Đợi khi đứa trẻ ra đời rồi xem số mệnh của bọn họ vậy.

Thật sự không biết rốt cuộc cô làm vậy có đúng hay không nữa !

'Sao vẻ mặt rầu rĩ vậy ?'

Vẫn luôn nắm tay cô, Sầm Chí Quyền đương nhiên lưu ý những thay đổi dù nhỏ trên mặt cô.

'Ông xã, có phải em tùy hứng quá rồi không ?'

'Không tùy hứng.' Sầm tiên sinh mỉm cười, 'Trưởng thành rồi, cũng thiện lương hơn.'

Cô chỉ muốn đứa nhỏ được sinh ra và nuôi dưỡng trong một gia đình bình thường mà thôi.

Đối với Lý Tư Mạn, Sầm Chí Viễn chắc chắn là có tình cảm, chỉ không biết ít hay nhiều, huống gì những năm qua trong công việc cô đã toàn tâm toàn ý giúp đỡ cậu ấy, là một người đàn ông trưởng thành, cậu ấy chắc chắn giác ngộ được.

Chỉ là hiện tại còn luyến tiếc sự tự do của bản thân mà thôi.

Bảo cậu ấy kết hôn, đương nhiên trong lòng có tâm lý chống đối nhưng một câu của ông nội, cậu ấy không thể không nghe theo.

Huống gì đứa nhỏ cũng có rồi.

Để cậu ấy trải nghiệm một chút cảm giác có trách nhiệm với gia đình cũng tốt !

Lý Tư Mạn ngoại trừ trước đây dùng chút tâm kế với Mẫn Mẫn ra, thực ra cũng không làm chuyện gì khiến người ta cực kỳ chán ghét.

Bỏ qua tình cảm, về mặt sự nghiệp mà nói, không thể chối cãi Lý Tư Mạn là một cô gái rất có năng lực, kết hôn với cô, Sầm Chí Viễn không xem như hạ thấp giá trị bản thân bao nhiêu.

Cách thức trao đổi giữa hai vợ chồng có rất nhiều loại, bổ sung cho nhau là cách tương đối thích hợp với bọn họ.

'Chí Viễn liệu có trách em lo chuyện bao đồng không ?'

'Không đâu.'

'Nhưng em còn chưa chuẩn bị tâm lý làm chị em bạn dâu với Lý Tư Mạn.'

'Em không cần. Bọn họ có cuộc sống riêng của mình.'

'Haizz, cứ xem như vì Diệp Hàm Quân làm một chuyện tốt vậy.' Cô thở dài một tiếng.

Sầm Chí Quyền thấp giọng cười một tiếng, vò vò mái tóc dài của cô, cô vợ nhỏ của hắn đúng là đã trưởng thành không ít.

***

Sầm Dung Cần về đến nhà đã là 11 giờ đêm.

Mở cửa nhà, bên trong tối om, cũng không giống có những tiếng líu ríu như lúc trước, im ắng giống hệt như trước khi hắn bị thương.

Đi vào nhà, thiếu một người quản Đông quản Tây, xung quanh im ắng đến ngay cả không khí cũng trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Không có ai ở cửa tỉ mỉ giúp hắn thay dép lê, hắn cũng lười thay, trực tiếp đi vào.

Cởi áo vest, tùy ý ném nó trên sofa rồi ngồi xuống, có chút bực bội, muốn châm một điếu thuốc nhưng lại phát hiện từ sau khi bị thương, cái cô nàng Hoa Lôi kia lại đem toàn bộ thuốc trong nhà hắn ném đi hết.

Tùy ý cầm điều khiển lên mở tivi để trong nhà có chút âm thanh, thử làm dịu tâm trạng bực bội của bản thân.

Hôm nay sau khi nói những lời kia với cô, hắn bảo quản gia sắp xếp hai người làm đến căn hộ của hắn để dọn hết đồ đạc của cô, đóng gói lại còn mình thì đi thẳng đến công ty.

Hai người làm quả thực làm hết trách nhiệm, ít ra trong căn phòng khách rộng thênh thang này, hắn không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì thuộc về cô gái kia nữa, bao gồm chiếc bình pha lê mỗi ngày cô đều thay hoa mới vào, bao gồm chiếc đệm lưng hình hoạt họa mà cô để trên sofa, cả chiếc ly uống nước mà cô thường tùy ý bạ đâu đặt đó...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.