Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 99: Gặp lại Sầm lão gia tử (3)




Chương 99: Gặp lại Sầm lão gia tử (3)

Quan Mẫn Mẫn cũng để ý đến thái độ quan tâm quá mức của dì, 'Tĩnh Di tốt lắm, giờ đang ở Melbourne chơi, qua mấy ngày nữa mới về. Lão gia tử còn giận bạn ấy không?'

'Vậy thì tốt rồi.' Nghe cô nói Tĩnh Di đang ở Melbourne chơi, dì Lâm thở phào một hơi, 'Lão gia tử có giận thì cũng chỉ một lúc thôi. Cô ấy cứ luôn như vậy, hễ ra ngoài thì không biết gọi điện thoại về báo tin gì hết.'

'Dì Lâm, Tĩnh Di cũng không phải con nít, lão gia tử không cần lo lắng quá. Nói sao bạn ấy vẫn còn hai bác Sầm coi chừng kia mà, lão gia tử lo lắng làm chi.'

Nghe Quan Mẫn Mẫn nói vậy, trong mắt dì Lâm lóe qua một chút không được tự nhiên nhưng rất nhanh khôi phục như thường, 'Đúng vậy, tôi cũng khuyên lão gia như vậy. Đúng rồi, ngày thường cô ấy hay liên lạc với cô phải không?'

Quan Mẫn Mẫn gật đầu, 'Giờ con với bạn ấy ở chung một chung cư, nếu bạn ấy về nước, mỗi ngày chúng con đều gặp nhau.'

'Vậy thì tốt rồi, đợi khi nào cô ấy về, cô giúp tôi đưa tấm thẻ này cho cô ấy.' Dì Lâm nói rồi lấy trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, trước ánh mắt ngạc nhiên của Quan Mẫn Mẫn giải thích, 'Là lão gia tử bảo tôi đưa cho cô ấy nhưng ông ấy ngại mất mặt.'

'Vậy để con đưa cho bạn ấy. Gần đây bạn ấy thật sự hơi thiếu tiền xài!' Quan Mẫn Mẫn không khách sáo cầm lấy. Vị Sầm đại tiểu thư này thật tốt số, ba khóa tài khoản thì có ông nội cho tiền, đây mới lợi hại nhất.

'Tĩnh Di không đủ tiền xài sao?' Dì Lâm ngạc nhiên hỏi lại.

Vị đại tiểu thư này trước giờ luôn tiêu xài rất rộng rãi, thích xài hàng hiệu nhưng trong nhà chưa từng hạn chế cô ấy, không có khả năng thiếu tiền xài mới đúng chứ.

Nhưng nhớ tới lần trước hình nhưng lão gia tử có nhận được điện thoại của Sầm tiên sinh, không biết nói Tĩnh Di gì đó, lão gia tử tức giận nói phải phong tỏa toàn bộ thẻ của cô ấy.

Lão gia tử chỉ bởi vì tức giận quá mới nói như vậy, không ngờ Sầm tiên sinh lại làm thật.

Cho nên cô ấy mới phải chạy đi quay quảng cáo, xuất đầu lộ diện ra ngoài sao?

'Cô nàng ấy có quá nhiều thứ muốn mua, chỉ chút tiền lương ấy còn chưa đủ trả cho một cái túi xách.' Quan Mẫn Mẫn thở hắt ra, 'Cho nên bạn ấy nói đợi khi trở về phải tìm một công tử nhà giàu mà gả cho. Dì Lâm, dì có thể báo với lão gia tử để ông chọn sẵn đối tượng cho bạn ấy được rồi.'

'Cái gì? Tĩnh Di muốn kết hôn?' Lâm Thục Hoàn kinh ngạc vô cùng.

'Đúng đó.'

Hai người cứ thế trò chuyện, chủ đề đều có liên quan đến Sầm Tĩnh Di, dì Lâm ngược lại tỏ vẻ rất quan tâm, từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của Tĩnh Di bà đều nghe rất nghiêm túc, chỉ kém lấy giấy viết ra chép lại mà thôi.

Quan Mẫn Mẫn đang muốn hỏi bà có phải là do lão gia tử muốn hỏi hay không thì cửa phòng trà bị đẩy ra, con trai cô bước ra trước, theo sau là Sầm lão thái gia vẻ mặt hớn hở.

'Mẹ, về nhà thôi.' Cậu nhóc đi đến kéo tay mẹ mình.

Sầm lão thái gia cũng không ngăn bọn họ, sau khi chào tạm biệt lão thái gia và dì Lâm, hai mẹ con đi ra ngoài, tài xế đã đợi sẵn bên ngoài.

Lão gia tử mở cửa sổ, nhìn theo ánh đèn của đuôi xe dần khuất trong mắt mình, vuốt râu cười tủm tỉm.

'Thằng bé là con của ai?' Dì Lâm bê trà qua cho ông.

'Mắt kém thật.' Lão gia tử đi đến bên ghế ngồi xuống, nâng tách trà uống một ngụm rồi mới nói, 'Thằng bé đó thông minh như vậy, chắc chắn là cháu cố đích tôn của ta rồi.'

Vừa nãy đánh cờ, tuy rằng cách đánh cờ không phải rất lão luyện, thậm chí có thể nói không thuần thục, dù sao vẫn là một đứa nhỏ, nhưng mỗi bước đi thằng bé đều suy nghĩ kỹ bước đi tiếp theo, tuổi tuy nhỏ mà tâm tư cẩn mật đến nỗi người chinh chiến thương trường lâu năm như ông cũng phải khen ngợi không thôi.

Ván cờ đó vật nhỏ đương nhiên thua nhưng ông vẫn thoải mái nhận lời để cậu nhóc về.

Dì Lâm bĩu môi, bà đương nhiên biết đứa bé là cháu cố đích tôn của ông nhưng ý bà muốn hỏi nó là con của đứa cháu nào của ông?

'Nếu không có gì bất ngờ, có thể chuẩn bị hôn lễ cho chúng nó được rồi. Lần này đừng để xảy ra bất kỳ sự cố nào nữa!' Lão gia tử nhấp thêm một ngụm trà nữa, hài lòng thở ra một hơi.

'Lão gia tử, còn Tĩnh Di...' Nghĩ tới những lời Quan Mẫn Mẫn vừa nói lúc nãy, dì Lâm nhỏ giọng hỏi dò.

'Đợi lúc nào nó chịu khuất phục rồi tính sau. Không biết trời cao đất dày gì cả! Tùy hứng, manh động!' Vừa nhắc đến cô nàng phá của, cơn tức của lão gia tử lại bùng lên, nặng nề đặt ly trà xuống bàn đứng lên đi ra khỏi phòng sách.

Dì Lâm há miệng mấy lần, cuối cùng vẫn không dám nói gì thêm.

Tính tình của lão gia tử bà biết, một khi bướng lên rồi, nói gì cũng sẽ không nghe lọt tai.

Chỉ sợ chỉ có cậu nhóc hôm nay là dám chọc tới ông mà thôi! Mới gặp có hai lần mà ông đã đối xử với thằng bé khoan dung như vậy, đổi lại Tĩnh Di...

Bà thở dài một tiếng nặng nề...

***

Xe đưa hai mẹ con quay về chung cư nơi Quan Mẫn Mẫn ở.

'Lão gia tử đánh cờ rất giỏi, con làm sao mà thắng được?'

Con trai cô thông minh thì có thông minh nhưng bất kể thế nào, gừng càng già càng cay mà, trước đây nghe Sầm Chí Tề nói trong nhà nhiều đứa cháu như vậy, chỉ có anh hai hắn thi thoảng mới cầm hòa với ông được thôi.

Với trình độ của Quan Cảnh Duệ cũng chỉ là chơi đùa với máy tính thôi, nếu thực sự ra trận, làm sao có thể là đối thủ của Sầm lão thái gia.

'Ai nói con thắng chứ?' Hai tay gối dưới đầu thoải mái ngả lưng lên băng ghế bằng da thật, cậu nhóc híp mắt, bộ dạng như rất buồn ngủ, ngay cả giọng điệu cũng rất lười nhác.

Quan Mẫn Mẫn đưa tay sờ trán con, nhiệt độ bình thường, không phải bệnh.

'Mệt lắm sao?' Hôm nay ngồi máy bay hơn bảy tiếng đồng hồ, tuy rằng múi giờ chỉ lệch hai tiếng nhưng sau khi về đến lại bôn ba tới lui, cô cũng mệt nữa là đứa nhỏ.

'Dạ.' Quan Cảnh Duệ trả lời thật nhỏ, mắt đã nhắm tít lại.

'Xin lỗi nha, để con vì mẹ mà vất vả như vậy.' Vành mắt cô nóng lên, kéo con trai vào lòng, vùi mặt vào cổ thằng bé, trong lòng đầy áy náy. Cô ích kỷ lại tùy hứng, nghĩ gì là làm ngay, kết quả làm hại con trai vì cô mà mệt đến thế này.

'Đừng phiền con ngủ!' Cậu nhóc ngoan ngoãn để mẹ ôm, mệt đến không muốn nhúc nhích nữa.

Quan Mẫn Mẫn không nói gì thêm, chỉ ôm con không buông tay, lặng lẽ cảm thụ giờ phút ấm áp khó được giữa hai mẹ con.

Lúc về đến chung cư, tiểu Quan tiên sinh vẫn còn ngủ rất say, Quan Mẫn Mẫn không đánh thức con, cự tuyệt ý tốt muốn giúp đỡ của tài xế, nhẹ nhàng ôm thân thể có chút nặng của con đi vào.

Mẫn Thiên Vân giúp hai mẹ con mở cửa, lúc thấy con gái mệt thở phì phò, vừa định mắng mấy câu, nhìn thấy thằng bé đang ngủ mê mệt trong lòng mẹ thì im bặt.

Nhẹ nhàng đặt con xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho con thì đã thấy Mẫn Thiên Vân bê một chậu nước nóng qua, 'Rửa mặt cho thằng bé đi, ngủ sẽ thoải mái hơn.'

Mấy năm nay Mẫn Thiên Vân chăm sóc chồng quen rồi, thành thục nhúng khăn vào nước ấm rồi ngồi xuống bên giường, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức cháu, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa.

Thấy biểu cảm này của mẹ, sự áy náy trong lòng Quan Mẫn Mẫn càng tăng thêm gấp bội.

Cô thật sự là một người mẹ không đủ tư cách, không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh thì thôi đi, trong cuộc sống phần lớn còn do con chăm sóc cho cô thôi.

Nếu như đại boss biết cô ngược đãi con trai mình như vậy, không biết liệu có bóp chết cô không nữa.

Cô cảm thấy sớm chút thẳng thắn thì tốt hơn! Ít ra cho con sống trong một gia đình hoàn chỉnh đối với sự trưởng thành của con vẫn tốt hơn.

Tuy rằng thằng bé chưa từng có yêu cầu gì với cô nhưng lần này đi Melbourne, con trai suốt ngày chạy qua nhà họ Giang, ngoại trừ mải chơi với người bạn đã lâu không gặp ra, một phần khác chắc là vì tham luyến không khí ấm áp của gia đình chăng?

Ngoài chuyện đó ra, mỗi ngày con đều chat với hai anh em nhà họ Phạm ở Luân Đôn, tuy hay chê bai hai anh em suốt ngày chơi với nhau chán chết nhưng thực ra trong lòng rất hâm mộ chúng đúng không?

Cho dù có thông minh đến mấy, trưởng thành sớm đến mấy con chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé chưa đầy sáu tuổi mà thôi.

Cho nên, ngoại trừ người mẹ này, tất cả tình cảm con đều gửi gắm trên người con Xù, xem con chó như người nhà của mình thật sự, cho nên, cuối cùng cô vẫn không phải một người mẹ tốt!

'Được rồi, đi đổ nước đi.' Mẫn Thiên Vân ném chiếc khăn vào chậu, Quan Mẫn Mẫn ngoan ngoãn đem nó vào phòng tắm.

Lúc cô quay lại, mẹ chỉ tay vào điện thoại, 'Có tin nhắn.'

Quan Mẫn Mẫn cầm lên xem, là của boss --- "Muộn một chút anh mới về được, ngủ trước đi, không cần đợi."

Gọi một cú điện thoại cũng không có thời gian, tối nay có thể quay về hay không cũng khó nói lắm!

Cô có thể không qua không???

Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng cô vẫn trả lời lại một chữ "OK".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.