Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 90: Thằng nhãi này là con cái nhà ai? (2)




Chương 90: Thằng nhãi này là con cái nhà ai? (2)

'Gâu gâu gâu...' Con chó chạy vòng quanh chân Sầm Tĩnh Di, không ngừng kêu như cầu cứu...

Nhìn xem mày làm chuyện tốt gì kìa!

Sầm Tĩnh Di khuỵu chân xuống ôm nó vào lòng, lão thái gia lúc này đã đuổi đến sau lưng...

'Con chó của con sao? Thả nó xuống cho ta, xem ta có đập chết con súc sinh này không!' Sầm lão thái gia cơn giận trước chưa tan thì cơn tức sau đã tới.

Ông không đánh chết đứa cháu bất hiếu của mình được, chẳng lẽ một con chó cũng không đối phó nổi sao?

'Ai dám đánh con Xù của cháu?'

Tiếp theo đó, một giọng non nớt của trẻ con chen vào, rồi một cậu nhóc đội mũ lưỡi trai ngược, đeo kính râm vẻ mặt căng thẳng xuất hiện trước mắt Sầm lão thái gia...

'Con an phận một chút cho ta!' Theo sát cậu nhóc là Quan Mẫn Mẫn vội vàng kéo cậu ra sau lưng mình, cô đưa mắt nhìn người cầm quyền của gia tộc họ Sầm, đã lâu không gặp nhưng ông vẫn khỏe mạnh lắm, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Thật sự là... người không nên gặp cũng đều gặp cả!

'Sầm gia gia, đã lâu không gặp!'

'Mẫn Mẫn, sao con đến đây?' Sầm lão thái gia không ngờ Quan Mẫn Mẫn cũng đến đây, vậy cậu nhóc đang bị cô ra kéo sau lưng mình có quan hệ gì với cô?

Đứa bé này không phải con của bạn Tĩnh Di, con bé mượn để quay quảng cáo sao?

'Cháu...cháu đến tìm Tĩnh Di...'

Lão thái gia dời mắt sang Sầm Tĩnh Di, quát: 'Đặt con súc sinh ấy xuống cho ta!'

'Ai cũng không được động đến con Xù của cháu.' Quan Cảnh Duệ từ sau lưng Quan Mẫn Mẫn xông ra, chạy đến trước mặt Sầm Tĩnh Di đưa tay giật con chó về.

Sầm Tĩnh Di đương nhiên sẽ không để con Xù rơi vào tay lão thái gia!

Một đứa nhóc cũng dám cãi tay đôi với ông? Lão thái gia hôm nay thực sự bị chọc tức đến sắp điên luôn rồi.

'Mày là con cái nhà ai? Con súc sinh trong lòng mày làm vỡ bình sứ Thanh hoa của ta, cái bình đó có tiền cũng không mua được, mày có biết không?'

'Ai báu bở gì mấy món đồ được đào từ trong mộ lên ấy!' Quan Cảnh Duệ vừa vỗ về con chó cưng đang sợ run lên vừa trừng to mắt nhìn lão thái gia.

Hừm! Dám mắng Xù là con súc sinh, vậy chẳng khác nào mắng chủ của nó rồi? Đánh chết cậu cũng không thèm nhận tổ quy tông!

'Con dám nói thêm một câu nữa thử xem...' Quan Mẫn Mẫn biết đứa con trai này của cô cùng con Xù đi đến đâu là sẽ gây họa đến đấy. Lần này làm vỡ đồ cổ quý của lão thái gia, cô lấy gì để đền đây? Vì để con không gây vạ miệng, cô vội bụm miệng cậu nhóc lại, vẻ mặt áy náy, 'Sầm gia gia, thực xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện nói bậy bạ, con thay nó xin lỗi ông...'

'Thằng nhãi này là gì của con? Tại sao con phải thay nó xin lỗi? Cha mẹ nó đâu?' Sầm lão thái gia tức giận đập gậy xuống sàn.

'Nó là...' Quan Mẫn Mẫn run lên, lời nói cũng lắp bắp không rõ ràng.

Sầm Tĩnh Di vừa định lên tiếng thì lão quản gia đã vội vàng chạy tới cúi chào lão thái gia, 'Lão gia, người nhà họ Thích đã đến rồi!'

Đây mới là chuyện lớn trong những chuyện lớn, so với chuyện bình hoa bị bể quan trọng hơn vô số lần, lão thái gia liếc sang ba người nhóm Quan Mẫn Mẫn rồi nhìn dì Lâm, 'Đi băng bó vết thương đi. Tôi qua bên đó trước, không được cho chúng rời khỏi chỗ này.'

Món nợ này ông phải tính cho đàng hoàng mới được!

Nói rồi ông chống gậy dẫn đầu đi về phía phòng họp trong nhà chính.

Mãi đến khi bóng lão thái gia biến mất, Quan Mẫn Mẫn mới thả tay ra khỏi miệng con, lại đánh mạnh vào mông cậu nhóc mấy cái, 'Một ngày con không gây chuyện thì không sống nổi sao?'

'Con có gây chuyện đâu?' Tiểu Quan tiên sinh ôm con chó tránh ra, Quan Mẫn Mẫn đuổi theo định túm lại đánh thêm một trận nữa nhưng cậu nhóc chạy nhanh quá, cô chộp hụt nhưng thân thể theo quán tính vẫn bổ về phía trước, bước chân thu lại không kịp, cả người đụng thẳng vào một giá sắt bên cạnh...

Choang... Một món đồ cổ không biết của đời nào lại ngã vỡ!

Lòng Quan Mẫn Mẫn cũng tan nát theo!

Trời ạ, bán cô đi còn chưa đủ đền bình hoa, giờ lại thêm một món nữa, vậy có phải nên trốn trước hay không?

Sầm Tĩnh Di nhìn những mảnh vỡ trên sàn, cũng nuốt nuốt nước bọt!

Trời ạ, bán cô đi không biết được bao nhiêu tiền nhỉ?

Dì Lâm cũng cảm thấy vết thương ở trán còn không đau bằng cái đau trong lòng.

Nhưng đầu sỏ của mọi chuyện, tiểu Quan tiên sinh và con Xù thì hoàn toàn không có chút ăn năn nào chỉ đứng ở đằng xa, vẻ mặt như nói, ai bảo mẹ đuổi theo con, đáng đời, đại loại như vậy.

Thật là tức chết cô!

'Con qua đây!' Ngón tay run run cô chỉ về phía con trai ra lệnh nhưng lại không dám đuổi theo nữa, lỡ như không cẩn thận đụng vào đâu nữa, đời này cô ở nhà họ Sầm làm trâu làm ngựa cũng chưa chắc bồi thường nổi.

Không biết với số tài sản của mình đại boss có đền nổi không nhỉ? Mà cô có dám để boss đền thay cô không?

'Mẫn Mẫn, chúng ta đi trước đi.' Sầm Tĩnh Di tiến đến khoác tay lên vai Quan Mẫn Mẫn sau đó lại liếc về phía dì Lâm đang lấy tay che vết thương trên trán.

Dì Lâm cũng đang nhìn cô, khóe môi mấp máy cuối cùng lên tiếng, 'Đi nhanh đi! Tôi đưa các người đi!'

Lão gia tử lúc nãy chắc chắn đã dặn dò quản gia thông báo nhân viên bảo an ở đây rồi, không có sự cho phép của ông ai dám thả người? Nhưng thân phận của dì Lâm dù sao cũng khác biệt đôi chút, bà ra mặt, chắc không ai dám cưỡng chế giữ họ lại.

Thế là ba người một chó rất nhanh rời khỏi nhà họ Sầm.

Đợi khi lão thái gia quay về chỉ thấy gian thư phòng trống rỗng thì tức đến nỗi suýt nữa thì đập luôn những món đồ cổ còn lại.

'Tra xem ba mẹ của thằng nhãi ranh đó là ai cho ta!'

Mà Sầm Chí Quyền cùng ba mẹ và người bên nhà họ Thích sau khi bàn bạc ổn thỏa bước ra thì trời đã tối, đang định gọi điện thoại cho Quan Mẫn Mẫn thì nhìn thấy tin nhắn của cô --- "Em với Tĩnh Di đi trước, bạn ấy có một quảng cáo muốn quay ở Melbourne, em đi với bạn ấy chơi mấy hôm."

Sầm Tĩnh Di hôm nay bị gọi về nhà, chuyện tuyệt đối không đơn giản, còn có công ty quảng cáo nào dám tìm con bé quay quảng cáo chứ? Hai người đang giở trò gì vậy?

Hắn gọi điện thoại cho cô thì đã không liên lạc được.

Tốt! Tốt lắm! Lá gan càng lúc càng lớn, chỉ để lại một tin nhắn rồi chuồn ra nước ngoài!

Nếu như có thể, hắn thật muốn lập tức qua đó bắt cô về, hung hăng trừng trị một trận nhưng không được, ba mẹ hắn đã thỏa thuận xong chuyện li hôn, khoảng thời gian này hắn phải tổng hợp, điều tiết lại tất cả hạng mục hợp tác giữa hai họ Sầm – Thích, công việc nhiều cực kỳ, lại phức tạp nhưng ba mẹ có thể chia tay trong hòa bình, cũng không ảnh hưởng đến chuyện hợp tác giữa hai bên, điều này có thể xem như may mắn cực kỳ.

Hắn gửi cho cô một tin nhắn, bảo cô nhận được thì gọi điện thoại cho mình.

Hai ngày sau, khi phần tư liệu kia được đưa đến tay lão thái gia, vốn đang uống trà, tách trà trong tay "choang" một tiếng rơi xuống đất...

Thằng nhãi ranh mà ông nói đó...

...là cháu cố của ông!

***

Quan Mẫn Mẫn kéo con trai và con Xù, cộng thêm Sầm Tĩnh Di cùng trở về căn nhà ở Melbourne mà cô đã ở ba năm kia, hai ngày nay, con trai cô ngoại trừ ngủ, thời gian còn lại đều chạy đến nhà họ Giang cùng bạn chơi của mình là Giang Vũ Hào chơi đến quên trời đất.

Mới mấy tháng không gặp mà thôi, cứ làm như Ngưu lang – Chức nữ vậy, sau đó hai đứa nhóc còn hẹn nhau cùng đến Luân Đôn chơi với hai anh em nhà họ Phạm.

Nếu như không phải cô giấu đi hộ chiếu của thằng bé, đoán chừng đứa con trai không biết trời cao đất dày của cô đã bỏ cô lại mà vác ba lô đi chơi mất rồi.

Về phần mình, hai ngày nay cô và Sầm Tĩnh Di thực ra chỉ chui rúc ở nhà chẳng làm gì cả, tới giờ thì chạy qua nhà họ Giang ăn ké, dì Giang nấu canh uống rất ngon, mấy tháng không được nếm thử, thực ra cô cũng rất thèm.

Ngày thứ ba cô mới có can đảm mở điện thoại lên, lập tức vô số thông báo cuộc gọi nhỡ nhảy ra, 90% số đó là của đại boss, còn lại là của ba mẹ và Sầm Chí Tề.

Mà vị đại boss kia vào lúc 6 giờ 10 phút giờ Singapore phát tin nhắn cuối cùng cho cô, nếu hôm nay cô còn không mở điện thoại lên thì hắn sẽ bay qua đó bắt người.

Quan Mẫn Mẫn lười biếng đi ra chiếc trường kỷ ngoài ban công nằm xuống rồi mới ấn số của hắn.

Đại boss trước giờ nói một không hai, nếu hôm nay cô còn không gọi điện thoại về, ngày mai nhất định sẽ bị áp tải lên máy bay về Singapore mà sở dĩ boss không đuổi theo qua đây chắc chắn là vì công việc quá bận. So với việc để boss nhọc lòng đuổi đến đây, chi bằng cô tự trở về nhận tội thì tốt hơn.

Đương nhiên, cô chủ động như vậy còn có thể tranh thủ thêm chút thời gian suy nghĩ kỹ càng xem nên nói với hắn chuyện con trai thế nào.

Chuyện giấu diếm càng lâu càng bất lợi, hơn nữa Sầm lão thái gia cũng đã nhìn thấy thằng bé rồi, đoán chừng đã cho người điều tra.

Chẳng trách người ta nói, không nên lén lút sinh con là vậy! Haizz...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.