Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 72: Con sẽ kết hôn với cô ấy!




Chương 72: Con sẽ kết hôn với cô ấy!

Sầm Chí Quyền về nhà chưa đến 10 phút đã rời đi, Sầm Húc Sâm cũng bước theo chân con trai. Làm vợ chồng mấy chục năm giờ đi đến bước này, cái nhà này đã không phải là nhà nữa rồi.

'Chí Quyền...' Trước khi xe rời đi, Sầm Húc Sâm đi đến trước xe của con trai, gõ vào cửa xe, đợi kiếng xe hạ xuống, Sầm Húc Sâm nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của con, 'Chí Quyền, li hôn là do mẹ con gởi thư luật sư cho ba trước.'

'Chuyện của hai người, hai người tự giải quyết đi.' Sầm Chí Quyền không muốn thảo luận chuyện này nữa nhưng hắn lần nữa tỏ rõ lập trường của mình, 'Cho dù ba mẹ li hôn, con cũng sẽ không đồng ý cô gái kia bước vào nhà họ Sầm.'

'Ba cũng không định cưới cô ấy.' Sầm Húc Sâm nhún vai.

Phụ nữ, ông có quá nhiều, đều chỉ là nhất hời hứng thú mà thôi. Tần Khiết có thể coi như theo chân ông lâu nhất, trước đây là bởi vì cô nghe lời nhưng ông không ngờ người trước giờ nghe lời như cô cuối cùng lại tính kế mình, còn khiến ông từng tuổi này còn nháo li hôn.

Nếu như cô kiên quyết sinh đứa bé kia, không sao cả, nhà họ Sầm cũng không phải nuôi không nổi nhưng nếu muốn cưới cô, đây là chuyện không thể nào, cho dù cùng Thích Bội Tư li hôn, ông cũng sẽ không cưới Tần Khiết.

Nếu không định cưới, thì đừng quậy ra chuyện! Câu nói này Sầm Chí Quyền không có nói ra bởi cho dù bất mãn thế nào ông vẫn là ba của hắn, ngoại trừ tính tình có chút không câu thúc ra,những chuyện khác, hắn không có quá nhiều ý kiến.

'Con đi trước.' Hắn không muốn tiếp tục.

'Con với con gái nhà họ Quan...'

Trước khi xe rời đi, Sầm Húc Sâm cũng muốn biết con trai mình định làm gì, tuy rằng chuyện riêng tư của mình ông không xử lý tốt, không có tư cách quản chuyện của con nhưng thân là một người cha, quan tâm chuyện hôn nhân của con cái một chút cũng nên.

'Như mọi người đã biết, con sẽ kết hôn với cô ấy.'

'Con bé không giúp ích gì cho sự nghiệp của con.'

'Con không cần.' Hắn đạp mạnh chân ga rời đi.

Liên hôn như một con dao hai lưỡi, hắn tuyệt đối sẽ không đi con đường của ba mẹ mình.

***

Quan Mẫn Mẫn đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Anh ta không cần ngủ sao? Tối qua dày vò cô suốt một đêm, giờ cũng sắp nửa đêm rồi, còn gọi điện thoại đến quấy rầy cô làm gì?

Nhưng cô không dám không nghe.

'Xuống đây.' Điện thoại vừa thông thì đã truyền đến giọng của hắn.

'Em ngủ rồi.' Cô lười nhác đáp.

'Cho em 10 phút, em không xuống anh sẽ lên.' Nói rồi hắn trực tiếp cúp máy.

Quan Mẫn Mẫn vụt mở to mắt nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt của mình, không phải thật đấy chứ? Để anh ta lên đây không phải là tìm chết sao?

Nghĩ tới người này nói được làm được, Quan Mẫn Mẫn cho dù không muốn đến mấy cũng phải bò dậy, vừa thầm mắng hắn vừa đi về phía phòng của con trai.

Rón rén đẩy cửa phòng ra, tiểu Quan tiên sinh nhà cô đang ngủ say sưa...

Suy nghĩ một chút, cô chạy đến căn hộ của Sầm Tĩnh Di ở đối diện điên cuồng ấn chuông khiến cho Sầm đại tiểu thư tức đến phát điên nhưng cho dù tức đến mấy vẫn bị Quan tiểu thư kéo đi làm bảo mẫu.

Cô sợ con trai thức dậy không nhìn thấy mình, sợ thì chắc là không sợ nhưng cô không muốn con lo lắng mà thôi.

Đợi đến khi cô hào hển chạy ra đến cửa chung cư mới nhận ra trên người mình vẫn còn mặc áo ngủ, cũng may không phải loại quá sơ sài thường ngày, chiếc áo thun dài này cũng đủ kín đáo, may mắn hơn nữa là có mặc nội y...

'Có chuyện gì vậy?' Cô còn chưa đi đến gần người đàn ông đang tựa vào thân xe thì đã ngửi thấy mùi khói thuốc nồng đượm, theo phản xạ bản năng lấy tay bụm lấy mũi, từ lúc hắn gọi cho cô đến giờ còn chưa đến 10 phút, chắc không phải vì cô nên mới hút thuốc nhiều như vậy chứ?

'Lên xe!' Hắn không giải thích nhiều, đứng thẳng người dậy kéo cửa ở ghế phụ lái ra.

'Đi đâu vậy? Khuya lắm rồi!' Cô đứng yên bất động.

'Theo cùng anh một lúc.' Trong giọng nói của hắn có chút mệt mỏi khiến Quan Mẫn Mẫn không khỏi ngạc nhiên, lòng bất chợt mềm nhũn, không nói gì mà ngoan ngoãn lên xe.

Vốn còn tưởng đại boss chỉ muốn cô "ngồi trong xe tâm sự" một chút, không ngờ vừa lên xe thì hắn đã nổ máy rời đi.

'Đi đâu vậy?' Cô nhìn từng cảnh vật bên ngoài lướt qua tầm mắt.

Hắn nắm vững vô lăng, nghiêng mặt nhìn sang vẻ khẩn trương của cô, tâm tình vốn có chút đè nén bỗng dưng thoải mái không ít, 'Trên người không có bao nhiêu thịt, bán em cũng không được bao nhiêu tiền.'

'Trên người anh mới không có thịt.'

Người này nói chuyện từ lúc nào trở nên khó nghe như vậy? Giống hệt như Sầm Chí Tề! Chẳng trách là hai anh em, bản chất đều xấu như nhau.

'Trên người anh có thịt hay không, tối qua không phải em đã sờ thử rồi sao?' Nhớ tới cảm giác khi bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô sờ soạng trên người mình, hắn chợt thấy một luồng khí nóng bắt đầu chạy tràn khắp người, cuối cùng tập trung ở một chỗ nào đó, Sầm Chí Quyền có chút không được tự tại khẽ động đậy.

'Em không có.' Quan Mẫn Mẫn cắn môi phủ nhận ngay, vừa nghĩ tới tối qua mình chính tay sờ soạng thật lâu mấy khối cơ bụng của người nào đó, mặt lập tức nóng như thiêu.

Không biết những chỗ khác trên người anh ta sờ lên cảm giác có tốt giống vậy không nhỉ? Ngừng ngừng ngừng, trời ạ, không thể tiếp tục nghĩ nữa!

'Nghĩ gì vậy?' Hắn liếc sang cô gái đang cúi gằm đầu không nói.

Đáng tiếc là cô không trả lời hắn, hắn cũng không ép cô lên tiếng.

Trong xe yên lặng trở lại, mãi đến khi ngừng xe rồi hắn mới phát hiện cô gái ngồi bên cạnh đã ngủ mất, giống như một chú mèo nhỏ co rúc người lại, hai tay chồng lên nhau gối dưới sườn mặt, bộ dạng thật đáng yêu.

Sầm Chí Quyền cởi dây an toàn trên người mình, ghé sang hôn nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của cô, 'Mẫn Mẫn, tới rồi!'

Tiếng kêu nho nhỏ của hắn không có tác dụng mấy, con heo lười vẫn đang ngủ thật say.

Không muốn đánh thức cô, hắn xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa rồi nhẹ nhàng ôm cô lên, động tác tuy rất nhẹ nhưng vẫn đủ kinh động người đang ngủ, chỉ có điều, tuy rằng đã tỉnh nhưng vẫn mơ mơ màng màng, ngay cả tiếng nói cũng mang theo một chút nũng nịu, 'Buồn ngủ quá...đi đâu vậy...?'

'Buồn ngủ thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi.' Chống đỡ không nổi trước vẻ nũng nịu của cô gái, hắn cúi đầu hôn lên trán, lên mắt, lên môi cô hồi lâu mới chịu ôm cô vào thang máy.

Quan Mẫn Mẫn lần nữa thức dậy là bởi vì nóng quá mà tỉnh, còn bị một thứ gì rất nặng đè lên, cô vô thức đẩy vật nặng trên người mình ra, gian nan mở mắt, người nào đó đang áp trên người cô làm bậy ngẩng đầu lên...

'Ngủ đủ rồi?' Tiếng người đàn ông thật thấp, thật khàn.

'Anh tránh ra...' Tay cô chống nơi ngực hắn, lòng bàn tay ẩm ướt, đều là mồ hôi của hắn mà tiếng tim đập của hắn từ lòng bàn tay cô truyền đến, chấn động mỗi một tế bào trong người khiến cả người Quan Mẫn Mẫn cũng nóng lên.

'Sao lại tránh ra?'

Sao mà đành lòng tránh ra chứ?

Người này thật là...

...xấu đến cực điểm!

Nói chuyện với cô nhưng động tác trên tay vẫn không hề dừng lại...

Quan Mẫn Mẫn tức quá, trực tiếp há miệng cắn vào cánh tay rắn rỏi cơ bắp của hắn...

Phàm là đàn ông, gặp được con mồi bướng bỉnh, bản năng chinh phục trời sinh lập tức sẽ trỗi dậy, Sầm Chí Quyền cũng không ngoại lệ, nhất là sau khi bị cô cắn một cái, bản tính ác liệt lập tức bừng lên...

Thế là một đêm đó Quan Mẫn Mẫn vốn chỉ muốn cắn người nào đó một miếng để trút giận rốt cuộc bị trừng trị đến khóc không thành tiếng, càng khóc, người đàn ông càng mạnh mẽ, giằng co càng thảm...

Thế là, khóc đến cuối cùng trở thành nài nỉ, chỉ tiếc là càng nài nỉ, đối phương càng quá phận...

Thế là, một vị Quan tiểu thư nào đó bị người bức hiếp đến bất tỉnh nhân sự, trong mộng còn phải lo lắng xem có bị tiếp tục bắt nạt nữa hay không.

Còn người tinh lực dùng mãi không hết nào đó, nhìn cô gái nằm bò trên người mình trầm trầm ngủ, dưới ánh đèn ngủ ấm áp, mái tóc dài như suối xõa xuống, như tơ quấn quanh trái tim hắn, vĩnh viễn không thể thoát ra.

Ngay cả bản thân hắn cũng không biết ánh mắt mình, vẻ mặt mình lúc này ôn nhu đến mức nào, đăm đắm, chuyên chú nhìn gương mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ của cô không dời mắt nổi, mà chút u ám tối nay cũng sớm đã biến mất không còn tăm hơi.

Lúc tỉnh lại, cơ bắp toàn thân đều như đang kêu gào, Quan Mẫn Mẫn mở mắt nằm trên giường hồi lâu ý thức mới bắt đầu tỉnh táo trở lại mà bên cạnh cô, sớm đã không có bóng dáng của người đàn ông.

Tại sao người ra sức rõ ràng không phải cô nhưng người không xuống nổi giường lại là cô chứ?

Điểm này Quan Mẫn Mẫn thực không phục.

Xuống giường, định vào phòng tắm ngâm nước nóng nhưng hai chân mềm nhũn vô lực, cũng may vịn được mép giường bằng không nhất định sẽ rất thê thảm, nỗi oán hận dành cho người đàn ông lại tăng thêm mấy phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.