Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 49: Anh ta phương diện kia căn bản là không được (3)




Chương 49: Anh ta phương diện kia căn bản là không được (3)

Sầm Giai Di nghe vậy thì rất cáu, 'Em còn không nói, chị cúp máy.'

'Này, đừng cúp mà!' Trong giọng nói của Sầm Tĩnh Di vẫn giấu không được ý cười.

'Vậy nói mau lên.'

'Anh hai mình có ở bên cạnh bạn không?'

Sầm Giai Di liếc mắt sang vị đại boss mặt không chút biểu tình bên cạnh mình, 'Không, có gì không?'

Chắc không phải muốn boss ra tiền cho cô mua đồ đấy chứ? Chút tiền lẻ này trong mắt boss căn bản không đủ nhét kẽ răng nhưng thật sự lần này cô đi quá vội, không có thời gian đi mua sắm.

'Em nói cho chị nghe một bí mật, chị mua một món quà về cho em!' Cô nàng phá của quả nhiên đã nói ra mục đích.

Nhưng lần này Sầm Giai Di rất tò mò, 'Bí mật gì mà đáng giá như vậy?'

'Chị hứa với em trước đi.'

'OK.'

'Không được cho anh hai biết.'

Cái này...

Sầm Giai Di lại liếc sang đại boss một lần nữa, thang máy vừa khéo đến tầng lầu mà họ muốn đến, đại boss căn bản là lười để ý những vấn đề của phụ nữ, bước thẳng ra ngoài.

'Được rồi, tuyệt đối không nói.' Cô bảo đảm một cách đầy thành ý.

'Chị biết không, hôm nay em với Mẫn Mẫn cùng đi ăn cơm, bạn ấy nói phương diện kia, anh hai không được, hahaha, cười chết mất thôi! Thật sự cười chết mất!'

Cái gì???

Lúc Sầm Giai Di nghe câu nói này cũng là lúc vội vàng bước ra khỏi thang máy đang sắp đóng lại, nghe xong câu nói này thì kinh ngạc đến mức tay run lên, lại đụng phải cửa thang máy đang đóng lại, "choang" một tiếng, điện thoại trực tiếp rơi xuống sàn, nảy đến dưới chân vị đại boss nào đó...

Mà bên kia, Sầm Tĩnh Di vẫn hồn nhiên không biết...

'Chị biết không, lúc em từ miệng Mẫn Mẫn nghe được anh hai không được, thật sự là nhịn đến sắp bị nội thương luôn đó. Anh hai mình anh minh thần võ như vậy, sao lại không được nhỉ? Chị nói thử xem, năm đó Mẫn Mẫn đào hôn, có phải là bởi vì nguyên nhân đó không nhỉ?'

'Sầm Tĩnh Di, câm miệng cho anh!'

Sắc mặt đã tệ đến cực điểm, đại boss khom lưng nhặt điện thoại lên quát một câu với Sầm Tĩnh Di ở đầu bên kia mà bên này, sắc mặt Sầm Giai Di cũng khó coi cực kỳ.

Tiêu đời rồi!

Chọc giận anh họ, ngày tháng sau này sẽ rất khó qua!

Đều là do Tĩnh Di đáng chết hại cô rồi!

Tối hôm đó, Quan Mẫn Mẫn bị tiểu Quan tiên sinh chọc giận không nhẹ, ngâm trong bồn nước nóng gần một giờ mới thấy thoải mái đôi chút bước ra thì nghe điện thoại ở trên giường reo lên không ngừng, vừa nhìn đã thấy là của Sầm Chí Quyền...

Một tiếng trước gọi tới, giờ lại gọi, tức chết cô! Thế là trực tiếp ấn phím từ chối, tóc cũng không buồn sấy ngả đầu xuống giường ngủ mất.

Mà bên kia, vị đại boss nào đó vốn bị lời của Sầm Tĩnh Di chọc giận đến phát điên giờ lại bị ngắt điện thoại, lửa giận trong lòng càng cháy càng vượng!

Lại đánh qua thì đầu bên kia đã không liên lạc được. Một giây sau, chiếc điện thoại trong tay đã bị quật xuống đất, chắc có lẽ là bởi vì chất lượng quá tốt, lại không hề suy suyễn gì.

Quan Mẫn Mẫn lại dám nói với người khác là hắn không được?

Tối hôm qua hắn còn không có thực sự muốn cô, thế mà cô lại dám nói ra những lời như vậy?

Đợi ngày mai hắn trở về, không bắt cô lại để cô tự thể nghiệm, cái gì gọi là "được", hắn không mang họ Sầm nữa.

***

Mười một giờ tối, trong phòng VIP của một câu lạc bộ massage cao cấp ở Chiêm Sa Chủy, ánh đèn mờ tối, trong không trung phiêu đãng mùi thơm nhàn nhạt của tinh dầu lavender khiến người ta cảm thấy tinh thần và thể xác đều thả lỏng.

Hai chuyên viên massage làm xong thì phủ lên người hai vị khách quý chiếc khăn lông trắng như tuyết rồi lễ phép lui xuống, thuận tiện đóng cửa phòng.

'Khoản tiền đó, anh giúp tôi theo sát một chút.' Người đàn ông nằm ở chiếc giường bên trái lên tiếng, giọng trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, nói xong thì ngồi dậy, kéo chiếc khăn trên người xuống vây quanh thắt lưng, để lộ nửa thân trên rắn rỏi đẹp mắt.

'Tôi đích thân ra tay cậu còn chưa yên tâm?' Sầm Chí Quyền cũng ngồi dậy, thong thả quấn khăn quanh eo.

Hắn không ngờ là Long Dực cũng tới Luân Đôn, trước khi hắn chuẩn bị đi nghỉ thì gọi điện thoại đến nói mình đang chờ ở đại sảnh khách sạn, có chuyện muốn bàn với hắn. Sau khi hắn xuống, Long Dực lại cứng rắn kéo hắn tới chỗ này massage, căn bản là không có chuyện gì khác.

Tên này gần đây cùng mấy tay đầu lĩnh ngầm ở Đông Nam Á làm một cuộc giao dịch lớn, con số cực khủng nhưng nguồn tiền của đối phương có chút...

Cho nên mới phải qua tay hắn rồi mới hợp pháp chuyển đến chỗ Long Dực.

Chuyện này hôm trước họ đã bàn xong qua điện thoại, tên kia quả thực không cần lo lắng chút chuyện nhỏ này hắn cũng làm không xong mới phải chứ.

'Tôi nghe nói anh gần đây áp lực tương đối lớn, sợ anh lực bất tòng tâm.' Long Dực ung dung rút một điếu xì gà ra, châm lửa.

Sầm Chí Quyền thoáng chau mày, không hiểu ý hắn là thế nào?

Long Dực nhả một vòng khói, điếu xì gà vẫn ngậm trên môi, vỗ tay mấy tiếng, cửa phòng lần nữa mở ra, bước vào là bốn cô gái, người nào người nấy kiều diễm động lòng người.

'Bốn cô này đều là danh hoa của Tường Vi Cung, kinh nghiệm lão luyện, khách muốn chơi thế nào cũng chiều, anh chọn đại một cô, nếu hợp ý, cùng lúc đưa bốn cô đi cũng được.'

'Long Dực, ý cậu là thế nào?' Ánh mắt Sầm Chí Quyền không rơi trên người những cô gái kia mà đăm đắm nhìn về phía Long thiếu gia đang nhàn nhã rít thuốc.

'Không có ý gì khác. Tôi nghe thư ký Sầm nói anh gần đây áp lực tương đối lớn cho nên tìm mấy cô gái cho anh thư giãn thôi.'

Sầm Chí Quyền vừa nghe, sắc mặt lập tức đen mấy phần, cơn tức do cú điện thoại kia gọi đến lại bắt đầu bừng lên.

Sầm Giai Di cái cô ngốc này, rốt cuộc đã nói gì với Long Dực??

Hắn đến khách sạn tìm hắn ra, dẫn đi masage sau đó đưa mấy cô gái này đến, là muốn hắn thư giãn sau đó thuận tiện trị vấn đề trên phương diện kia chứ gì?

'Long Dực, lần sau cậu còn lấy mấy chuyện nhảm đó ra nói, tôi không đảm bảo số tiền kia liệu có sai sót gì không đâu.' Trước khi đi, Sầm Chí Quyền còn hung ác ném lại một câu, 'Phí làm việc tăng thêm 20%.'

20%? Ác thật! Nhưng khó được một lần thấy Sầm thiếu gia sắc mặt khó coi như vậy, thêm 20% này cũng xứng đáng.

Nhìn Sầm Chí Quyền sắc mặt khó coi đi lướt qa người mấy cô gái kia, chẳng buồn nhìn một lần, Long thiếu gia không ngại thêm dầu vào lửa, 'Đàn ông cái kia không được phải trị sớm một chút!'

Tính cách cho dù trầm ổn hơn nữa mà bị người ta ở ngay trước mặt khiêu khích như vậy thì cũng khó mà trầm ổn cho nổi!

'Long Dực!'

Ba giây sau, trong phòng VIP truyền ra tiếng thét thất thanh của mấy cô gái, tiếng gầm gừ của đàn ông còn có tiếng đồ đạc bị đập phá...

Lúc một đám nhân viên bảo an chạy tới, nhìn hai người đang đánh nhau kia, lại không có ai can đảm tiến lên khuyên ngăn.

Ngày hôm sau, Sầm đại boss gương mặt bị bầm, khóe môi bị rách đi họp, vẻ mặt muốn nói khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.

Mãi cho đến khi công việc kết thúc, Sầm Giai Di vẫn không dám nhìn người anh họ này của mình, thậm chí nửa câu ngoài công sự cũng không dám nói, càng đừng nhắc tới lúc đến tìm hắn bàn công sự, căn bản là không dám nhìn thẳng.

Cô không dám tưởng tượng lúc về nước sẽ bị anh họ sửa trị thế nào! Nói không chừng là túm cổ ném cô ra khỏi công ty sau đó nói với ông nội tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối mà gả đi.

Haizz, kết cục muốn bi thảm bao nhiêu thì bi thảm bấy nhiêu!

Cô hối hận rồi! Cực kỳ hối hận! Cô không nên tùy tiện đem "chuyện riêng" của anh họ nói cho Long Dực mới phải. Nhưng điểm xuất phát của cô là tốt, sợ anh họ thực sự có vấn đề gì, nghe nói những cô gái ở các câu lạc bộ cao cấp ở Hồng Kông rất giỏi chuyện đó, vừa khéo Long thiếu gia cũng đang ở Hồng Kông nên cô chỉ tùy tiện nhắc một câu, nói gần đây anh họ áp lực lớn, có chút lực bất tòng tâm gì đó mà thôi...

Giờ sao lại biến thành anh họ và Long thiếu gia đánh nhau ở Tường Vi Cung chứ?

Nhưng cô bây giờ, căn bản là không dám nói chuyện với boss chứ đừng nói là nhắc đến chuyện tối qua.

Haizz, làm thư ký cũng thật đáng thương!

***

Tối hôm qua mơ một giấc mơ kỳ lạ khiến Quan Mẫn Mẫn ngủ không ngon tí nào, ngày hôm sau đi làm trạng thái của cô thật tệ.

Nếu như cô không phải là tổng tài, bằng vào trạng thái tinh thần như vậy nhất định đã bị đuổi cổ! Nói không chừng ngay cả tiền bồi thường cũng không được lĩnh.

Nói đến chuyện này Quan Mẫn Mẫn mới nhận ra một chuyện, cô đi làm đã hơn một tháng nhưng hình như chưa được lĩnh lương!

Nhưng thường người có chức vụ tương đương cô đều lãnh lương theo năm cả, mà có thể lãnh bao nhiêu thực ra cô cũng không biết.

Nghĩ đến đây, hình như cũng có chút mong đợi lần lĩnh lương đầu tiên trong đời nha.

Như vậy cũng có thể lấy ra hối lộ tiểu Quan tiên sinh một chút, mua cho con mấy món đồ chơi mới nhất miễn cho thằng nhóc suốt ngày cứ chọc giận cô, còn lo cô không có ai lấy.

Lúc này giám đốc Cao mang văn kiện vào cho cô ký, ký xong, nhìn Quan tổng tài hình như đang lơ đễnh suy nghĩ gì đó ông quan tâm hỏi, 'Quan tiểu thư, có phải thân thể cô không khỏe không?'

'Gì?' Quan Mẫn Mẫn ngước mặt lên nhìn giám đốc Cao, 'Không có.'

'Tôi thấy cô hôm nay hình như hơi mệt, có phải công việc bận quá không? Phải chú ý thân thể một chút.' Giám đốc Cao năm nay đã ngoài 40, ra đời làm việc cũng gần 20 năm, xem Quan Mẫn Mẫn cũng giống như con gái mình.

'Tôi không sao.' Quan Mẫn Mẫn mỉm cười.

'Vậy tôi ra ngoài trước.' Giám đốc Cao đang định đi thì bị Quan Mẫn Mẫn gọi với lại, 'Giám đốc Cao, chờ một chút.'


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.