Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 43: Người đẹp, lại say rồi (1)




Chương 43: Người đẹp, lại say rồi (1)

'Người phụ trách mảng này là ai?' Sầm Chí Quyền châm một điếu thuốc, nhàn nhã rít một hơi, hỏi.

'Là tổng giám đốc của Quan thị.' Quan Mẫn Mẫn nhỏ giọng đáp.

Vị tổng giám đốc này chính là anh họ của ba cô, bác trai cô Quan Thiệu Minh.

'Mượn cơ hội này, cho ông ta hạ bệ đi.'

Sầm Chí Quyền hút hết nửa điếu thuốc mới cho Quan tiểu thư câu trả lời.

Hạ bệ bác hai?

Quan Mẫn Mẫn há to miệng! So với lúc nhìn thấy phần tài liệu kia còn kinh ngạc hơn.

Tuy rằng giờ cô là quyền tổng tài nhưng trên thực tế, nghiệp vụ của công ty đều do tổng giám đốc tiếp quản, Quan Thiệu Minh, cũng là một cổ đông lớn của Quan thị, ở công ty đã mấy chục năm, cho dù lần này ông tự quyết định thay đổi nhà cung ứng nhưng chỉ bằng vào điểm này có thể hạ bệ bác ấy sao?

'Không dám?' Sầm Chí Quyền kẹp điếu thuốc trên tay, nhìn rất rõ sự do dự của cô, 'Giảm biên chế lần trước chẳng qua chỉ để trừ bớt một bộ phận sâu gạo, Quan Thiệu Minh mới là con sâu lớn nhất, không trừ đi ông ta, cho dù cải tổ lại công ty, Quan thị Kiến thiết vẫn không thể chân chính khởi tử hồi sinh.'

Lần trước sự kiện nhân viên đình công, người chủ sự sau màn chính là ông ấy.

Lần thứ nhất giảm biên chế, trong số những người mà Lục Tử Duy loại bỏ, có một người cính là đứa con trai chỉ treo chức giám đốc mà không biết làm gì, chỉ đợi đến tháng lãnh lương cùng hai thân tín của ông ta.

Mất đi hai người kia không ngờ lá gan của ông ta càng lớn.

Làm người đừng nên quá tham lam, bằng không nhất định bị người khác nắm cán.

Trước đây, ông ta ở Quan thị vơ vét thế nào cũng không liên quan đến hắn nhưng giờ Quan thị đã tham gia vào dự án của Sầm thị, ông ta còn dám mưu đồ vơ vét vậy cũng đừng trách hắn không khách sáo.

Biết bằng năng lực hiện tại của mình Quan Mẫn Mẫn căn bản không có cách nào hạ bệ Quan Thiệu minh, Sầm Chí Quyền mới bảo cô qua đây, chẳng qua chỉ muốn cô biết chuyện này, cụ thể làm thế nào vẫn cần Lục Tử Duy hỗ trợ giải quyết, chuyện này hắn không muốn tiết lộ nhiều hơn.

Nói xong chuyện của Quan Thiệu Minh cũng là lúc hắn rút xong điếu thuốc, Quan Mẫn Mẫn định rời đi nhưng hắn lại không cho.

'Tối rồi, tôi có đặt bữa ăn, cùng ăn cơm đi.'

Sầm Chí Quyền vừa mới nói xong thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ nhẹ sau đó là tiếng của Khải Văn, 'Boss, bữa ăn tối đã được mang đến.'

Quan Mẫn Mẫn rất không muốn cùng người này cùng ăn cơm tối gì đó, hơn nữa còn là ở trong văn phòng của anh ta nhưng ánh mắt của Sầm Chí Quyền khiến cho cô dù muốn đi cũng chỉ đành bất đắc dĩ ngồi trở lại.

Sầm đại boss muốn có người cùng ăn cơm không phải là chuyện quá dễ dàng sao? Tại sao cứ muốn cô lưu lại làm gì chứ?

Tuy rằng muôn vàn cái không muốn nhưng mà...

Quan Mẫn Mẫn vừa có chút không an lòng ăn món điểm tâm tinh xảo vừa lén lúc nhìn sang người đàn ông đang an tĩnh ăn cơm...

Đúng là rất an tĩnh, từ lúc dùng bữa bắt đầu đến giờ không nói một lời, cho dù uống canh cũng không hề phát ra một âm thanh nào.

Nhìn dáng vẻ ăn cơm ưu nhã của anh ta, nào giống như kẻ lưu manh ném khăn lên mặt cô vừa nãy chứ?

Quan Mẫn Mẫn vừa nghĩ thầm vừa dùng sức cắt miếng bít tết trong dĩa, đột nhiên một lần dùng sức quá mức, miếng bít tết trượt ra khỏi dĩa, đánh một vòng giữa không trung rồi đáp xuống sàn...

'Không...không cẩn thận!' Cô cắn môi nâng dao nĩa trong tay lên, ngượng ngùng không dám nhìn mặt người đối diện.

Xem anh ta sau này còn dám bảo cô cùng ăn cơm nữa không! Hừm!

Sầm Chí Quyền liếc nhanh miếng bít tết trên sàn lại nhìn dĩa thức ăn chẳng còn bao nhiêu của cô, kéo phần bít tết của mình qua, dùng một bộ dao nĩa sạch sẽ, động tác thuần thục cắt nó thành từng miếng nhỏ sau đó đẩy nó đến trước mặt cô...

'Ăn chậm chút.'

Quan Mẫn Mẫn lúc này mới ngạc nhiên nhìn xuống dĩa bít tết đã được cắt thành những miếng thật vuông vắn...

Cắt đẹp quá!

Nếu như không phải anh ta đang ngồi trước mặt mình, cô nhất định sẽ lớn tiếng khen một hồi! Thật sự hổ thẹn, cô còn chưa làm chuyện gì tỉ mỉ như vậy cho con trai của mình!

Nhưng cô cũng không phải con gái anh ta, đương nhiên càng không phải bạn gái anh ta cần gì...

Thấy cô không ăn, hắn lại lên tiếng, 'Tôi còn chưa đụng đến, dao nĩa cũng sạch sẽ, ăn đi.'

Quan Mẫn Mẫn người này trước giờ ăn mềm không ăn cứng, nếu ai đó cứ bắt buộc cô, trong lòng cô nhất định luôn có một chút phản kháng, cho dù không nói ra thì trong lòng cũng âm thầm kháng cự nhưng nếu người ta dùng thái độ mềm mỏng, cô ngược lại không cứng lòng nổi...

Vì thế, ăn bít tết! Từng miếng từng miếng một cho vào miệng.

Đợi đến khi dĩa bít tết đã ăn hết ngẩng đầu lên mới phát hiện người đàn ông đối diện không biết từ lúc nào đã dùng bữa xong, đang lẳng lặng nhìn cô.

Cô dè dặt buông nĩa xuống, 'Cám ơn bữa tối của anh!'

Ý nửa câu sau chính là: Đã đến lúc cô đi rồi! Anh ta thông minh như vậy, chắc không cần cô nói rõ ra cũng sẽ hiểu chứ? Huống gì lúc này đã muộn lắm rồi, công sự đã nói xong, ăn cũng ăn xong, anh ta cũng đâu còn lý do gì lưu cô lại.

Sầm Chí Quyền ngược lại lại cố tình bỏ lơ ý nghĩa trong câu nói của cô, ánh mắt thâm thúy nhìn giọt nước cam đọng lại trên khóe môi cô một lúc lâu, lâu đến Quan Mẫn Mẫn toàn thân cứng đờ sau đó, dưới cái nhìn trừng trừng của cô, vươn người qua bàn...

'Anh định...'

'Ăn đồ mà không biết chùi miệng!'

Động tác của anh ta cực nhanh nhấc chiếc khăn ăn trên mặt bàn, tự tay lau miệng cho cô cũng thành công chặn lại nửa câu còn lại của cô.

Trong đầu Quan Mẫn Mẫn một mảnh hỗn loại, đôi mắt mở trừng trừng nhìn người đàn ông vẻ mặt không thay đổi đối diện, nếu không phải cô cũng không là lần đầu tiên biết anh ta, chắc chắn cô sẽ nghĩ Sầm Chí Quyền hôm nay bị người ngoài hành tinh nhập.

Không chỉ giúp cô cắt bít tết còn... còn giúp cô lau miệng?

Ô, anh ta rốt cuộc muốn làm gì?

Cô không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa!

'Em...em muốn về!'

'Không vội, đợi lát nữa tôi đưa em về.'

Sầm Chí Quyền cũng không quan tâm những dĩa thức ăn ngổn ngang trên bàn, ném chiếc khăn ăn xuống bàn đứng lên, đi về phía phòng nghỉ.

'Em tự về là được rồi!' Quan Mẫn Mẫn nhìn theo bóng lưng của anh ta hô lớn, chỉ tiếc ra, Sầm đại boss căn bản không để ý đến cô.

Không để ý đến cô phải không? Được thôi, cô tự đi! Lưu lại đây quả thực là một sự lựa chọn không lý trí chút nào.

Khi bóng dáng cao ngất ấy biến mất trước mặt cô, Quan tiểu thư rất có cốt khí nhấc túi xách của mình lên tai bước thẳng ra ngoài. Đáng tiếc, Sầm đại boss không muốn cho cô đi, cô chắc chắn bước không ra cánh cửa kia.

Hai tay lần thứ N dùng sức vặn tay nắm cửa, vẫn không có chút phản ứng nào!

Anh ta nhốt ở đây rốt cuộc định làm gì chứ?

Quan Mẫn Mẫn đột nhiên có chút hoảng loạn, theo phản xạ bản năng định lấy di động ra cầu cứu nào ngờ vừa lấy điện thoại ra thì sau lưng đã truyền đến giọng nói của người đàn ông...

'Không phải nói đợi lát nữa tôi đưa em về sao?' Một tay cầm chai chai champagne tay kia cầm hai chiếc cốc, Sầm Chí Quyền đứng ở cửa phòng nghỉ nhàn nhạt lên tiếng.

Mà bàn tay đang đang cầm điện thoại của Quan Mẫn Mẫn bởi câu nói đột ngột của anh ta mà run lên, tuột khỏi tay rơi thẳng xuống sàn.

'Uống với tôi hai ly, lát nữa đưa em về.' Sầm Chí Quyền vừa nói vừa đi về phía ban công.

Quan Mẫn Mẫn nhặt lại chiếc điện thoại trên sàn, định mở ra thì mới phát hiện điện thoại đã hết pin.

Nhìn chiếc điện thoại bàn trên bàn, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không dám bước qua gọi. Rơi vào tay Sầm đại boss, cô còn có thể gọi ai đến cứu?

Tâm bất cam tình bất nguyện dịch từng bước về phía ban công...

Gió đầu mùa hạ thổi ngang qua mặt mang theo hương hoa thoang thoảng, từ vị trí của cô có thể thu cảnh đêm của cả tòa thành thị trong mắt...

Nhưng lúc nào cô không có tâm tình gì thưởng thức cảnh đêm bởi vì người đàn ông đã ngồi xuống chiếc ghế đặt sẵn ở ban công, rót ra hai ly rượu, thấy cô đứng ở cửa bất động, hắn nâng ly, ra hiệu cho cô đi qua.

'Em không biết uống rượu!' Cô cự tuyệt.

'Uống Champagne sẽ không say.' Không nói chính là, đây không phải loại champagne bình thường, đây là loại champagne ủ từ thứ nho thuần, niên độ càng lâu, độ rượu sẽ càng cao.

Tâm sự gì cô cũng viết cả lên mặt, muốn cho hắn không nhìn ra cũng khó. Sầm Chí Quyền uống một hớp rượu trong tay rồi lại tiếp tục nói, 'Nếu như không uống, vậy ở lại đây cùng tôi một đêm, em tự chọn đi.'

Lựa chọn uống rượu hay cùng anh ta một đêm, có đầu óc ai cũng sẽ chọn cái đầu!

Nhưng cô...

'Em chỉ uống một ly.' Cô nhấn mạnh. Ở những buổi yến tiệc trước đây ở nhà họ Quan cô cũng đã từng uống champagne, cũng không sau, uống một ly chắc là không có vấn đề gì.

Sầm Chí Quyền làm ra một tư thế mời nhưng Quan Mẫn Mẫn vẫn không nhúc nhích, hai tay nắm chặt cánh cửa thủy tinh, nhìn về hắn cầu chứng, 'Anh không được nói mà không giữ lời đấy!'

'Tôi là loại người đó sao?' Khóe môi hắn nhẹ câu lên, 'Cùng tôi uống xong chai này, tôi để em đi. Ở đây phong cảnh thế nào?'

Nhìn cô gái đối diện tay run run cầm ly rượu cả người như đang lâm đại địch, Sầm Chí Quyền cầm ly rượu đứng lên, đi đến bên lan can, xoay người tựa vào, nhấp thêm một ngụm nữa rồi mới lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.