Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 35: Đại boss thiên vị cũng quá rõ ràng!




Chương 35: Đại boss thiên vị cũng quá rõ ràng!

'Có phải anh ấy nói muốn theo đuổi em không?' Sầm Chí Tề đang chơi hào hứng, nghe cô hỏi vậy cũng chẳng buồn quay đầu lại, chỉ hỏi ngược lại.

'Sao anh biết?' Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên đến há hốc mồn. Chắc không phải hai người thông đồng nhau gạt cô đấy chứ? Vừa nghĩ tới có thể có khả năng này, Quan Mẫn Mẫn giơ chân, không chút khách khí đạp vào lưng hắn một cái, kết quả người bị đá không đau, ngược lại đầu ngón chân truyền đến cơn đau khiến cô thoáng nhăn mặt.

'Em có chấp nhận anh ấy không?'

'Em đang hỏi anh làm sao mà biết được chuyện kia? Hai người thông đồng chơi em có phải không?' Quan Mẫn Mẫn xông đến trước mặt hắn, giật lấy bộ điều khiển trên tay hắn ấn nút, trò chơi lập tức gián đoạn.

'Mẹ, mẹ làm gì vậy? Con còn chút nữa là thắng rồi!' Tiểu Quan tiên sinh tức tối đứng lên nói.

'Con về phòng chơi đi, mẹ có chuyện muốn nói với Sầm Chí Tề.' Quan Mẫn Mẫn khó được một lần dùng vẻ uy nghiêm của một bà mẹ nói chuyện.

'Con cũng không muốn nghe mấy vấn đề nhàm chán của người lớn các người.' Quan Cảnh Duệ cũng tức điên rồi, sau khi quay về Singapore, tính tình của Quan tiểu thư trở nên quái dị cực kỳ, chắc không phải thời kỳ mãn kinh đến sớm đấy chứ?

Hừm, cậu cũng không muốn tranh chấp với phụ nữ, 'Xù, về phòng!'

Cậu nhóc huýt sáo một tiếng, nghe tiếng cậu chủ, con Xù vốn đang ngồi trên sàn lúc lắc cái mông, nịnh nọt vẫy đuôi đi theo cậu chủ nhỏ về phòng.

'Quan Mẫn Mẫn, em rốt cuộc muốn thế nào?' Sầm Chí Tề chống hai tay xuống sàn lười nhác ngẩng đầu lên nhìn Quan tiểu thư vẻ mặt cực không vui đang đứng trước mặt mình.

'Em muốn thế nào sao?' Quan Mẫn Mẫn chống nạnh, khí thế hùng hồn, 'Em muốn hỏi anh muốn thế nào mới đúng.'

'Là anh Ken nói muốn theo đuổi em, đâu phải anh. Em không thích thì cứ cự tuyệt thôi!' Sầm Chí Tề nhún vai, lơ đễnh nói. Thực ra hắn cũng không muốn anh Ken theo đuổi Mẫn Mẫn nhưng hắn bằng vào cái gì mà lên tiếng, vì vậy nên đành thôi.

Với lại, nếu như anh Ken thực sự thích Mẫn Mẫn, hai người kết hôn cũng không phải chuyện xấu, cho dù quan hệ có trở nên rối rắm hơn nữa thì cũng có sao đâu?

'Thật sự không phải hai người thông đồng nhau chơi em?' Quan Mẫn Mẫn nửa tin nửa ngờ ngồi xuống trước mặt hắn.

'Mẫn Mẫn...' Sầm Chí Tề ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên vai cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc khác hẳn với vẻ hi hi ha ha thường ngày, 'Trước kia là anh có lỗi với em nên anh hiểu, em có lẽ sẽ không quên được chuyện đó mà quay lại với anh. Tuy rằng đời này anh sẽ không bỏ mặc hai mẹ con không lo nhưng thằng bé rồi sẽ có ngày khôn lớn, không có khả năng sẽ luôn ở mãi bên cạnh em, mà phụ nữ thì luôn mong muốn có một bờ vai để dựa vào, đúng không? Có rất nhiều chuyện, anh không thể giúp được cho em, chẳng hạn như...làm ấm giường...'

'Dẹp anh đi!' Ai cần anh làm ấm giường chứ?' Nghe được nửa phần đầu, quả thực cô có chút xíu cảm động nhưng nghe nửa phần sau, trong cô chỉ còn lại tức giận. Quan Mẫn Mẫn không chút khách khí xông tới, ở trên người Sầm Chí Tề thi triển một hồi quyền đấm cước đá.

Sầm Chí Tề để mặc cho cô đánh đến mệt thì mới ấn vai cô ngồi xuống, 'Quan Mẫn Mẫn, em còn không chịu xuống, anh không dám bảo đảm liệu có làm chuyện gì mà em không thích đâu đấy nhé.'

Quan Mẫn Mẫn nhìn xuống, lúc này mới phát hiện mình đang ngồi trên người hắn mà sau lưng cô...

'Sầm Chí Tề, anh đúng là đồ hạ lưu, vô liêm sỉ, đáng ghét!'

Đáng ghét mà, tên háo sắc kia, trường hợp như vậy mà hắn cũng có thể...

Vừa thẹn vừa giận Quan Mẫn Mẫn lồm cồm ngồi dậy, còn tức giận bồi thêm một cước nhưng vô tình lại đá trúng...

Cái nơi mà cô không nên vô lễ...

'Quan Mẫn Mẫn, anh cũng là người, cũng sẽ biết đau.' Bị cô đá một cước trúng chỗ hiểm, hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Đối với Quan Mẫn Mẫn mà nói hắn đã từ rất lâu không nghĩ về chuyện nam nữ nhưng cho dù không nghĩ đến mấy, cô vẫn là một phụ nữ, ngồi trên bụng hắn vừa cọ vừa vặn người, hắn cũng rất khó khống chế phản ứng chỉ đơn thuần thuộc sinh lý này.

'Cho anh đau chết luôn cũng đáng đời!' Quan Mẫn Mẫn lần nữa lườm hắn rồi mới xoay lưng đi về phòng.

***

Sáng thứ hai, Quan Mẫn Mẫn Quan Mẫn Mẫn đi một mình đến Sầm thị chờ nghe công bố kết quả dự án hợp tác khai thác đảo mới.

Mấy ngày nay cô luôn không có cách nào liên lạc với Sầm Chí Quyền, vì vậy lần này đến cô cũng mang theo cả hồ sơ chuyển nhượng cổ phần, nếu như Quan thị Kiến thiết trúng thầu, vậy cô sẽ mang cho hắn ký luôn, nếu như không trúng thầu, vậy cô cũng hết cách.

Phòng họp vẫn đông người không khác gì lần trước, mọi người cũng ngồi vào vị trí giống lần trước, chỉ có điều lần này anh cô không đến, chỉ một mình Quan Viện Viện đến mà thôi. Liên Chính Tắc là người bước vào sau cùng, thấy cô hắn vui vẻ chào hỏi nhưng cô chỉ bĩu môi, ngoảnh mặt về hướng khác.

'Mẫn Mẫn, giận anh sao?' Một tờ giấy được đẩy đến trước mặt cô.

Quan Mẫn Mẫn liếc nó một cái rồi cầm bút, 'Anh Ken, anh rốt cuộc có ý gì?'

Hắn đón lấy, rất nhanh đã trả lời lại, 'Thích em nên muốn theo đuổi em.'

'Anh vì chọc tức anh hai của Chí Tề, đúng không?'

Thích?! Biết nhau nhiều năm như vậy giờ mới thích?! Anh Ken cũng không phải không biết tình huống của cô, cô không tin anh ta chấp nhận được.

Cô đoán mười phần hết tám chín là như vậy, nhưng cô không muốn làm vật hy sinh trong cuộc đấu đá của người khác.

Hừm, đàn ông với nhau thì ra cũng có thể nhỏ mọn đến như vậy.

Chắc là anh Ken tưởng rằng Sầm Chí Quyền đối với cô còn có tình cảm gì đây mà.

Liên Chính Tắc còn chưa kịp viết hai chữ "không phải" thì cửa phòng họp đã bị đẩy ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang, là trợ lý riêng của Sầm Chí Quyền – Khải Văn, Sầm Chí Quyền không có xuất hiện.

'Thực xin lỗi, Sầm tổng có một cuộc họp quan trọng nên do tôi đến đây tuyên bố kết quả của lần đệ trình bản kế hoạch hồi tuần trước...

Khi Khải Văn công bố thành viên cuối cùng được tham gia vào kế hoạch khai thác đảo mới là Quan thị Kiến thiết, ánh mắt của tất cả mọi người đều xoáy về phía Quan Mẫn Mẫn...

Năm công ty trúng thầu khác thì ngạc nhiên lẫn hiểu rõ, người phụ trách của những công ty không trúng thầu khác thì tức giận, bất mãn và cả không dám tin...

Tuần trước Quan thị Kiến thiết còn chưa kịp công khai bản kế hoạch của mình, rốt cuộc chỗ nào giỏi hơn bọn họ chứ? Ngoại trừ Sầm Chí Quyền ra, căn bản không có người nào biết, cứ như vậy được trúng thầu, rõ ràng là để cho Quan thị không phí chút sức nào cũng có thể gặm được miếng bánh gato thơm ngon như vậy!

Sầm Chí Quyền có lòng riêng, nhưng như vậy có phải quá rõ ràng rồi không? Chẳng lẽ người của hội đồng quản trị của Sầm thị không có ai phản đối sao? Không lâu trước đây Quan thị còn đang chật vật đứng bên bờ vực phá sản kia mà?! Vậy cũng được sao?

Thực sự là...

Đừng nghĩ Quan tiểu thư không được di truyền vẻ xinh đẹp của mẹ mình mà xem thường, chắc chắn cô còn có cách riêng gì đó mê hoặc Sầm tổng...

Mọi người đều nghĩ như vậy...

Phụ nữ và đàn ông bàn chuyện làm ăn, phương tiện nhất mà cũng hiệu quả nhất chắc cũng chỉ có dùng thân thể trao đổi! Chỉ có điều, trong bao nhiêu người phụ trách tham gia vào buổi đấu thầu cũng không phải không có người xinh đẹp, tài hoa, trí tuệ hơn vị Quan tiểu thư kia. Vậy tại sao chứ?

Tại sao Sầm đại boss lại hết lần này đến lần khác chọn người đã từng chạy trốn khỏi mình, người đã từng khiến cho anh ta lần đầu tiên và chắc cũng là duy nhất mất hết mặt mũi và phải khó xử như vậy?

Tiếp theo đó, câu nói của Khải Văn khiến bọn họ cảm thấy quả nhiên bản thân suy đoán không sai...

'Quan thị Kiến thiết Quan tiểu thư, tổng tài mời cô đến văn phòng của ngài ấy một đợi một lát...'

Xem đi? Lại muốn gặp riêng? Muốn người ta cảm thấy giữa hai người không có gian tình cũng khó!

***

Bị Sầm đại boss cao cao tại thượng muốn gặp riêng, đối với người khác mà nói là chuyện chỉ có thể gặp không thể cầu nhưng đối với Quan Mẫn Mẫn mà nói lại là chuyện muốn tránh còn không kịp.

Sau khi Khải Văn công bố kết quả dự thầu, người đại diện của các công ty lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Quan Mẫn Mẫn và Liên Chính Tắc.

'Anh Ken, anh còn chưa đi sao?'

'Sầm Chí Quyền xem trọng Quan thị Kiến thiết như vậy, có phải em đã chấp thuận giao dịch ngầm gì đó với anh ta không?' Không chỉ người khác có suy nghĩ đó, ngay cả Liên Chính Tắc cũng có.

'Ý anh là sao?' Quan Mẫn Mẫn lườm hắn. Có cần phải dùng ánh mắt kỳ quái như thế nhìn cô không chứ?

'Quan thị Kiến thiết căn bản là không có khả năng nộp tiền ký quỹ, Sầm Chí Quyền giúp em như thế nào? Lần nữa cho mượn tiền sao? Anh ta cũng rộng rãi quá nhỉ?' Câu nói của Liên Chính Tắc mang đầy hàm ý sâu xa.

'Chúng tôi làm theo trình tự hợp tác thông thường.' Dù sao cũng đã trúng thầu rồi, cho dù Sầm Chí Quyền không ký tên lên giấy đồng ý chuyển nhượng cổ quyền đó thì sao chứ?

'Xem em khẩn trương chưa kìa. Anh cũng đâu có nói bên em làm sai quy trình.' Liên Chính Tắc cười cười, 'Sầm Chí Quyền đối xử với em tốt như vậy có phải là vì có mục đích khác không?'

'Anh mới có mục đích khác.' Sầm Chí Quyền có mục đích gì thì cô không biết nhưng cho dù biết cô cũng không muốn nói cho anh Ken biết bởi vì cô phát hiện, anh Ken bây giờ hình như không giống với trước đây, cụ thể không giống ở đâu thì cô nói không được, dù sao chính là không giống.

Cho nên cô mới không ngốc đến nỗi nói về chuyện của Sầm Chí Quyền cho anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.