Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 24: Chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi... (2)




Chương 24: Chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi... (2)

'Xin lỗi...tôi không biết...'

Hắn thế nào cũng không ngờ được lúc Quan Mẫn Mẫn ngã xuống hồ, sợi dây của chiếc áo bơi vốn được buộc vòng qua cổ lại tuột xuống, chiếc áo cũng theo đó tuột xuống, mà khéo làm sao lại để hắn nhìn thấy... Nếu hắn sớm biết cô bởi vì nguyên nhân này mà có phản ứng lạ như vậy, hắn chắc chắn đã không nhảy xuống. Giờ mới biết thì đã quá muộn...

Cô gái tuổi trăng tròn cốt cách mảnh khảnh, trên người cũng chẳng có đường cong gì đáng nói, cùng lần đầu tiên hắn đụng phải chẳng khác bao nhiêu nhưng lúc đó chiếc áo bơi vẫn còn trên người cô còn lúc này...

Tình cảnh này rất nhiều năm sau vẫn như một bộ phim không ngừng diễn lại trong đầu hắn...

'Anh...anh tránh ra...' Mặt Quan Mẫn Mẫn đỏ như máu, nếu như có thể, cô thật sự rất muốn đâm đầu vào hồ chết luôn cho xong.

Tại sao lần nào gặp anh ta cũng chật vật và ngượng ngùng cả vậy?

Lần trước bị đụng ngã nhưng cũng may áo bơi vẫn còn trên người, bây giờ thì tốt hơn, cả bộ ngực đều bị anh ta nhìn thấy hết...

Cổ họng Sầm Chí Quyền khô rang, gian nan lên tiếng, 'Tôi xoay người lại, em mặc áo vào đi.'

Nói rồi hắn xoay người lại chắn trước mặt cô tránh cho nhất cử nhất động của cô đều bị đám người đang chơi hào hứng đằng kia nhìn thấy.

Hôm đó, là ngày Quan Mẫn Mẫn cảm thấy mất mặt nhất trong suốt cuộc đời mình.

Không biết là do khẩn trương hay hoảng hốt mà tay cô run đến nỗi cột dây áo bơi hồi lâu vẫn cột không xong, cuối cùng vẫn phải nhờ hắn ra tay giúp thêm lần nữa.

Khi ngón tay thon dài, có chút thô ráp của người đàn ông vô tình đụng vào gáy cô, cảm giác bỏng rát ấy Quan Mẫn Mẫn thật lâu về sau vẫn không quên được...

Mà cô không biết là, hôm đó rõ ràng là đang đứng trong nước lạnh, rõ ràng là đã gặp qua đủ loại mỹ nữ nhưng chỉ trong chưa đến một phút ngắn ngủi đó, đối mặt với vùng lưng mảnh khảnh nõn nà của cô, đáy lòng hắn lại manh nha một khát vọng không thể diễn tả bằng lời, chỉ biết rất muốn đưa tay chạm vào vùng lưng ấy, rất muốn biết làn da ấy có phải mềm mại, mịn màng như hắn tưởng tượng không...

Khát vọng ấy, mấy năm sau khi cô uống say cuối cùng cũng thành hiện thực, hắn thật sự chạm tay vào làn da mềm mịn ấy...

Nhiều năm sau, trong giấc ngủ mơ màng, khi Quan Mẫn Mẫn lần nữa cảm thụ nhiệt độ nóng rát ấy đang vây lấy mình mà tỉnh lại, khoảnh khắc cô mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt của Sầm Chí Quyền đang hiện ra trước mắt mà thất thanh kêu lên...

Có phải anh ta muốn hôn cô không?

Môi Sầm Chí Quyền chỉ cách môi cô chừng một centimeter...

Quan Mẫn Mẫn hốt hoảng đẩy hắn ra, lần nữa muốn trốn chạy...

Lần này, không ngã xuống hồ bơi nhưng cũng không may mắn hơn, cô đụng thẳng vào sofa, đôi giày cao gót căn bản là không giúp ích gì được, cả người chật vật ngã sóng soài trên sàn.

Quan Mẫn Mẫn vịn lấy sofa định đứng lên nhưng biết làm gì được, mắt cá chân truyền đến từng hồi đau đớn khiến cô không nhịn được rên khẽ một tiếng, lần nữa ngã trở lại sàn, haizz, chân hình như bị trặc rồi thì phải.

Sầm Chí Quyền sắc mặt tối sầm bước vào, thấy cô ngã trên sàn thì chậm rãi bước đến, khuỵu chân xuống bên cạnh nhìn gương mặt nhỏ nhắn bởi vì đau mà nhăn lại của cô, 'Chạy làm gì? Tôi đáng sợ như vậy sao?'

Đáng sợ chứ!

Đáng sợ không chỉ là anh ta mà còn là chuyện mà anh ta muốn làm với cô.

Quan Mẫn Mẫn cúi gằm đầu không nhìn Sầm Chí Quyền, cũng không trả lời nhưng vì cúi đầu, tầm mắt vô tình lại quét thẳng về phía lồng ngực rám nắng vẫn còn vương nước của người đàn ông khiến cô hoảng hốt nhắm mắt lại...

Khoảng cách giữa hai người gần quá, cho dù cô nhắm mắt lại thì vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh ta, trong khoang mũi cô toàn là khí tức của anh ta mà cảm giác này khiến cô hoảng loạn vô cùng.

Cô có thể dùng kính viễn vọng từ khoảng cách xa nhìn lén anh ta bơi, thưởng thức vẻ đẹp khiến người ta chảy máu mũi của cơ thể anh ta, cũng có thể ở những lúc xem truyện tranh BL nhìn thấy nam chính mà YY về anh ta nhưng mà...

Khi vai chính xuất hiện trước mặt cô nhưng bây giờ cô lại không có can đảm đi nhìn, càng không có can đảm đưa tay sờ...

'Chạy nhanh như vậy, giờ mới biết đau đúng không?' Lời của hắn hoàn toàn không có chút đồng tình nào.

'Em phải đi.' Cô cố gắng chống tay đứng lên muốn rời đi.

'Giờ em còn đi nổi nữa sao?' Sầm Chí Quyền đưa đay nhẹ nhàng ấn xuống chỗ bị thương của cô định kiểm tra xem trặc chân có nghiêm trọng lắm không.

'A! Đau quá!' Quan Mẫn Mẫn đau đến rớt nước mắt, Sầm Chí Quyền đáng chết này, không nhìn thấy chân người ta bị thương hay sao còn ấn xuống mạnh như vậy chứ? Thật quá đáng mà.

'Biết đau thì đừng nhúc nhích nữa.' Sầm Chí Quyền không phí bao nhiêu sức để bế cô lên, đi thẳng về phòng nghỉ của mình.

'Anh...' Cô cũng không muốn nhúc nhích nhưng giờ trên người anh ta chỉ độc một chiếc quần bơi, cho dù cô nhắm mắt không dám nhìn nhưng cánh tay cường kiện hữu lực đang ôm lấy cô mang đến cảm giác quá mạnh mẽ khiến cô chỉ muốn giãy ra, 'Anh đặt em xuống, anh muốn ôm em đi đâu?'

'Ôm em về giường.'

'Giường?' Cô thất thanh kêu, 'Em không muốn.'

'Không muốn cũng phải muốn.' Lời vừa dứt thì hắn đã thả tay ra, đặt cô lên chiếc giường lớn êm ái.

Quan Mẫn Mẫn xoay người định nhảy xuống giường thì hắn đã nhanh hơn một bước ngồi xuống giường, bàn tay với những ngón thon dài chuẩn xác chụp lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, trầm giọng ra lệnh, 'Ngoan ngoãn ngồi đó cho tôi!'

Chỉ cần một tay của Sầm Chí Quyền cũng đã dễ dàng kìm chặt cả hai cổ chân mảnh khảnh của cô, tay kia bắt chặt đôi bàn tay không an phận của cô, rất dễ dàng đã chế trụ cả tứ chi của cô.

Quan Mẫn Mẫn thừa nhận, trước giờ cô luôn rất sợ mỗi khi thấy hắn sầm mặt xuống cho nên cho dù cô rất không muốn ngoan ngoãn nằm ở trên giường hắn nhưng giọng điệu cảnh cáo của hắn khiến cô chỉ đành chịu phép mặc cho hắn bài bố.

'Anh nắm người ta đau quá, thả ra đi.'

'Có còn muốn chạy nữa không?'

'Không chạy.'

'Tốt.' Lúc này hắn mới hài lòng thả tay cô ra nhưng bàn tay đang nắm chân cô thì vẫn không chịu buông, nâng nó lên xem kỹ, khi thấy nơi bị trặc đã sưng lên như bánh bao thì thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ.

'Em đi đường đều như vậy sao?' Hắn thật sự là đáng sợ đến vậy sao? Chẳng qua chỉ không kìm lòng được muốn hôn cô thôi mà, hơn nữa vẫn còn chưa chạm được đến.

'Ai bảo anh...'

Hắn còn mặt mũi trách cô nữa sao? Gương mặt nhỏ nhắn của Quan Mẫn Mẫn chợt nóng lên, ngay cả cổ chân nơi bị bàn tay người đàn ông nắm lấy kia cũng nóng như bị bỏng...

Thật xấu hổ! Cô thử rụt chân về nhưng đành chịu vì sức của hắn quá lớn so với cô, không muốn làm chính mình bị thương nên cô chỉ đành thôi.

'Chuyện thân mật hơn nữa cũng đã làm rồi, còn xấu hổ gì?' Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông sáng lên như đuốc, chăm chăm nhìn đôi má đỏ ửng của cô gái.

'Ai... ai làm chuyện thân mật với anh...' Cô ngoảnh mặt sang hướng khác không dám nhìn hắn.

Sầm Chí Quyền nào dễ buông tha cô như vậy, bàn tay còn lại giữ lấy cằm cô xoay lại, bắt buộc cô phải nhìn thẳng vào mình.

'Mẫn Mẫn, đừng trốn tránh chuyện chúng ta đã từng trải qua nữa.'

'Có thể đừng nhắc chuyện trước đây được không?' Không phải cô muốn né tránh nhưng cũng không muốn nhắc đến nữa. Dù sao chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi, cô không muốn bởi vì chuyện này mà tranh cãi với anh ta nữa.

Nhớ tới vẻ tức giận của Sầm Chí Quyền lần trước lúc ở văn phòng đến giờ cô vẫn còn sợ.

Sầm Chí Quyền càng không muốn cãi nhau với cô, hắn biết cô không muốn nhắc tới chuyện đó, cũng biết, cho dù hắn có nhắc đến chăng thì đối với quan hệ hiện giờ của họ hoàn toàn không có gì tốt

'Chân của em phải thoa thuốc trước đã. Tôi bảo quản gia đưa thuốc đến, ngoan ngoãn ở đây chờ tôi.'

Hắn nói rồi đứng dậy đi ra ngoài, dù sao cũng phải thay quần áo trước đã.

Tuy rằng giữa họ đã từng có quan hệ thân mật nhưng ngày thường cô thấy hắn đều như chuột thấy mèo, nhìn cũng không dám nhìn chứ đừng nói khi trên người hắn chỉ có một chiếc quần bơi và chiếc khăn tắm thế này.

Quan Mẫn Mẫn biết chân mình thế này không cách nào rời đi, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.

Mười phút sau, Sầm Chí Quyền đã quần áo chỉnh tề bước vào, trên tay là một hòm thuốc.

Đặt hòm thuốc lên tủ đầu giường, mở ra, chọn trong đó một chai rồi ngồi xuống bên giường, bình thản ra lệnh, 'Đưa chân ra.'

Quan Mẫn Mẫn dè dặt đưa chân ra trước mặt hắn, gió lạnh thổi tới đôi chân trần của cô khiến cô không nhịn được muốn rụt về.

Sầm Chí Quyền vội kéo chân cô lại, trầm giọng nói, 'Đừng nhúc nhích, xem này, sưng rất nghiêm trọng.'

Có lẽ hắn nên đưa cô đến bệnh viện mới đúng, nếu như bị thương đến gân cốt thì phiền lắm. Nghĩ vậy hắn đặt chai thuốc xuống, 'Tôi đưa em đi bệnh viện.'

'Không...không cần đi bệnh viện đâu.' Quan Mẫn Mẫn nghe vậy vội xua tay cự tuyệt. Cô ghét nhất chính là bệnh viện.

'Bị thương đến xương thì phiền lắm.'

'Chỉ bị trặc thôi mà, không đụng đến xương.' Tuy rằng chân sưng rất to nhưng chỉ cần không đụng đến nó thì sẽ không đau. Cô cũng không phải lần đầu bị trặc chân.

Lần trước cùng tiểu Quan tiên sinh cùng học trượt patin bị té còn sưng to hơn, đương nhiên chuyện này cũng không cần nói với anh ta.

'Em chắc chứ?'

'Chắc.' Cô gật đầu.

'OK.'

Hắn gật đầu, lần nữa cầm chai thuốc lên, dè dặt đặt chân cô lên chân mình, Quan Mẫn Mẫn xấu hổ định rụt chân về nhưng đã không kịp, hắn bóp thuốc trong chai ra, cẩn thận giúp cô xoa lên vết thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.