Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 183: Sinh một đứa con của riêng chúng ta (2)




Chương 183: Sinh một đứa con của riêng chúng ta (2)

Lúc mọi người đến công viên thì đã hai giờ chiều. Hôm nay thời tiết rất tốt, công viên được trang trí bằng rất nhiều bong bóng đủ màu cùng một dải băng rôn dài trên đó viết "Buổi tiệc của cục cưng", còn có đội nhạc đang diễn tấu nữa, không khí rất vui nhộn.

Người tổ chức hoạt động này và những người tới trước đang chạy tới chạy lui bày những bàn tiệc, tuy bận rộn nhưng ai nấy đều rất vui vẻ. Sầm Chí Vũ ngừng xe xong, Quan Mẫn Mẫn xuống xe, tiểu Quan tiên sinh ôm con Xù chạy vào trước, hai chị em Mộng Mộng và Miên Miên cùng Jackie chậm rãi đi sau.

Dưới ánh mặt trời, đoàn người đi qua bãi cỏ, qua những quầy bánh và quầy bán đồ lưu niệm và đồ chơi, người tổ chức hoạt động vừa thấy Nguyễn Mộng Mộng thì vội dừng công việc trên tay đi về phía họ.

'Mộng Mộng, gặp em thật vui.' Cô cười nói, 'Để chị xem Jackie có phải lớn thêm rồi không?' Cô vừa nói vừa khom người sờ đầu Jackie.

'Lộ Tư, đã lâu không gặp.' Nguyễn Mộng Mộng cũng cười, giới thiệu những người mới cho cô, 'Đây là bạn của em, Sầm Chí Vũ và Quan Mẫn Mẫn.'

Hai bên khách sáo chào hỏi nhau mấy câu, tiểu Quan tiên sinh thì đã dẫn con Xù chạy chơi trên bãi cỏ, vui vẻ cực kỳ.

'Ô, con chó này là của mọi người sao? Nó dễ thương thật đấy.' Lộ Tư nói với giọng hâm mộ.

'Hai đứa không nghe lời kia là của nhà tôi, lớn là con trai tôi, còn nhỏ là con Xù.' Quan Mẫn Mẫn giải thích.

'Chúng dễ thương thật đó.' Lộ Tư lần nữa cảm thán.

Lúc này ở bãi cỏ bắt đầu truyền đến tiếng loa, 'Hoa nghênh mọi người bớt thời gian đến đây tham gia buổi offline này, hy vọng mọi người sẽ có được một khoảng thời gian vui vẻ. Chủ đề của buổi gặp mặt hôm nay là nhằm giúp đỡ xây dựng một phòng chẩn trị cho những động vật lang thang mắc bệnh. Xin người có tiền giúp tiền, người có sức giúp sức...'

Quan Mẫn Mẫn vẫy tay với con trai, ra hiệu cho thằng bé mang con Xù về bắt đầu tham gia buổi gặp mặt.

Buổi offline này, ngoại trừ vì quyên tiền xây phòng chữa bệnh ra còn đặc biệt mời đến hai chuyên gia trong lĩnh vực thú y để bình chọn, cho điểm cho những con vật cưng được đưa lên sân khấu.

Tiết mục này tiểu Quan tiên sinh và Nguyễn Miên Miên đều rất thích, nghiêm túc ôm vật cưng củ mình đứng cùng những người lớn khác đứng trước sân khấu đợi cuộc thi bắt đầu.

Nguyễn Mộng Mộng và Sầm Chí Vũ chỉ lo đứng ở đằng xa thầm thì to nhỏ. Quan Mẫn Mẫn cầm điện thoại chụp cho con trai và con Xù mấy tấm rồi gửi cho boss, cuối cùng còn chưa đã ghiền, tự chụp cho mình hai tấm nữa rồi gửi đi luôn.

Trước đây cô không thích lên mạng chat, gửi hình ảnh gì cả nhưng gần đây vì muốn chia sẻ với boss nên mới dùng thường xuyên hơn, thuận tiện gởi tới nhóm liên lạc của gia tộc họ Sầm, tám chuyện với đám rỗi hơi kia.

Đại boss không có hồi âm, ngược lại trong nhóm liên lạc lại bắt đầu sôi sùng sục, có mấy người không ngừng oán trách sao không báo trước để họ cùng tới chơi.

Quan Mẫn Mẫn không rảnh trả lời họ bởi vì cuộc thi dành cho thú cưng đã bắt đầu rồi.

Rời khỏi nhóm liên lạc, cô lấy điện thoại đang định chụp tiếp cho con trai và con Xù...

'Quan tiểu thư, trùng hợp vậy? Cũng tới tham gia buổi offline sao?'

Quan Mẫn Mẫn quay đầu lại, lúc nhìn thấy Diệp Dao trên tay ôm một con chó Poodle trắng, trên mặt là nụ cười tươi tắn thì thoáng chau mày.

Cô gái này, sao đi đâu cũng có thể đụng mặt cô gái vậy chứ? Thật đáng ghét.

'Phải đó, thật là trùng hợp!' Quan Mẫn Mẫn hoàn toàn không có ý định trao đổi nhiều với cô ta, hàm hồ đáp một câu thì xoay người định đi nhưng lại bị Diệp Dao chặn trước mặt...

'Quan tiểu thư, có phải còn giận tôi chuyện lần trước không?' Diệp Dao nói với vẻ hối lỗi, 'Chuyện đó tôi thực sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý. Là vì tôi chưa từng nuôi mấy con vật nhỏ cho nên không biết tiếp xúc với nó thế nào. Cô thấy đó, vì để hiểu thêm về chúng, tôi còn cố ý mua một con chó về nuôi, mong là có thể...'

Vẻ tội nghiệp của Diệp Dao lại không khiến Quan Mẫn Mẫn mềm lòng chút nào bởi cô không phải đàn ông, hơn nữa chuyện cô ta nuôi chó cũng không liên quan gì đến cô, cô không muốn nghe cô ta nói, không muốn nhìn gương mặt giả dối kia cho nên quả đoán ngắt lời, 'Diệp tiểu thư, chuyện riêng của cô không cần báo cáo lại với tôi đâu. Xin lỗi, tôi đi trước.'

Cô lách người đi về phía sân khấu, vừa khéo là lúc tiểu Quan tiên sinh ôm con Xù đi lên.

Ở nơi công cộng, Diệp Dao đương nhiên không dám làm gì Quan Mẫn Mẫn, cô ta ôm chó nhìn theo bóng lưng của cô, không cam lòng cắn chặt môi, mắt nhìn về phía sâu sấu, lúc nhìn thấy con Xù đang nhảy theo tiếng nhạc một cách vui vẻ, ánh mắt chợt dâng lên một tầng oán hận, hận không thể nhảy lên bóp chết con chó đáng ghét kia.

Kết quả cuộc thi thật khiến người ta ngạc nhiên lẫn vui mừng!

Hạng nhất là một con chó Bichon trắng tinh, hạng nhì không ngờ lại là con Xù, hạng ba là một con chó giống Borgi rất đáng yêu.

Không có giải thưởng gì, Nguyễn Miên Miên rầu rĩ ôm Jackie đứng một chỗ, tiểu Quan tiên sinh cầm phần thưởng từ trên sân khấu đi xuống, chìa phần thưởng ra trước mặt cô bé, 'Nè, cầm đi.'

'Bạn không cần sao?' Nguyễn Miên Miên quả thực rất thích phần thưởng là chiếc vòng đeo cổ cho chó kia nhưng không ngờ Quan Cảnh Duệ trước giờ luôn không hòa nhã với mình lại chủ động tặng nó cho cô.

Cô bé vừa do dự vừa có chút chờ mong đứng đó.

'Có muốn không? Không muốn mình ném đi đó!' Quan Cảnh Duệ làm động tác ném đi khiến Nguyễn Miên Miên hốt hoảng nói, 'Muốn, muốn, mình muốn...'

Quan tiểu thư nhìn hành động ấu trĩ của con trai mà bĩu môi nhưng Diệp Dao mà cô ghét vẫn đang đứng cách chỗ cô không xa không gần, khiến mỗi lần vô tình quay đầu lại đều cảm giác được ánh mắt cô ta đang ghim trên người cô...

Cái cảm giác này, thật sự rất khó chịu.

Tiền cũng đã quyên rồi, hoạt động cuối cùng là mọi người cùng nhau ăn chút điểm tâm rồi kết thúc, nếu như không phải có sự xuất hiện của Diệp Dao ở đây, Quan Mẫn Mẫn và con trai nhất định sẽ chơi càng vui vẻ hơn.

Nhưng lúc này, không có tâm tình.

Kéo tay con trai, cô đi về phía Sầm Chí Vũ và Nguyễn Mộng Mộng đang đứng nói chuyện với nhau dưới một tán cây.

****

Sầm Chí Vũ đưa Quan Mẫn Mẫn về nhà lớn họ Sầm bởi vì Sầm Chí Quyền đi công tác, lão gia tử không yên tâm đứa cháu bảo bối của mình ở bên ngoài, giống như sợ Quan tiểu thư ngược đãi thằng bé vậy.

Sầm Chí Vũ và Nguyễn Mộng Mộng đã quen nhau được một thời gian, cảm giác dành cho nhau cực kỳ tốt, nhân cơ hội đưa Quan Mẫn Mẫn về nhà, thuận tiện đưa bạn gái đến gặp phụ huynh luôn.

Quan Mẫn Mẫn về đến căn biệt thự nhỏ thì boss gọi điện thoại đến.

'Hôm nay đi đâu vậy?'

'Vận động ngoài trời.' Quan Mẫn Mẫn người nhác ngả người xuống sofa đáp, nói xong mới nhớ chuyện nhập viện mấy ngày trước, câu nói đầy hàm ý của lão gia tử kia, mặt không khỏi nóng lên, không biết đại boss bên kia có nghĩ lệch lạc gì không nhỉ.

Đương nhiên, với IQ của boss, muốn nghĩ lệch lạc thì lệch lạc, không muốn nghĩ lệch lạc thì sẽ không, nhưng đối phó với Quan tiểu thư, sao có thể không nghĩ lệch lạc chứ?

'Thích vận động ngoài trời như vậy, đợi anh về chúng ta lại đi một chuyến.'

'Em không muốn ra biển nữa đâu.' Quan tiểu thư vùi mặt vào gối.

'Vậy thích đi đâu? Anh dẫn em đi.' Đối với phương diện này, Sầm tiên sinh tuyệt đối có thể thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của Quan tiểu thư.

Hai người ngọt ngào một hồi lâu mới nói tới buổi offline hôm nay.

'Hôm nay em lại gặp cái cô Diệp Dao đáng ghét kia.' Vừa nghĩ tới ánh mắt dò xét của cô ta là toàn thân cô đều thấy khó chịu.

'Cô ta có làm gì em không?' Sầm Chí Quyền nghe tới tên cô gái kia, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn.

'Vậy thì không có. Chỉ cảm thấy cô ta có âm mưu gì đó.'

'Sau này ra ngoài phải cho vệ sĩ theo, biết không?' Vì sự an toàn của cô và con, chuyện này nhất định phải làm.

Cẩn thận dặn dò một số chuyện xong Sầm Chí Quyền mới cúp máy.

Quan Mẫn Mẫn suy nghĩ một hồi, lại gọi về nhà họ Quan hỏi mẹ mình những hành động gần đây của Diệp Dao, xem cô ta có thường đến nhà không, ba cô có hành động gì khác thường không khiến cho mẹ cô còn giật mình, tưởng lại xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên, Quan tiểu thư phải hỏi cho được đáp án thì mới cúp máy.

Đại khái là vì chuyện lần trước, Diệp Dao cũng không còn mặt mũi đến nhà họ Quan, phía ba cô thì cũng không có gì đặc biệt.

Cho nên, Quan tiểu thư tạm thời ném cô ta ra sau đầu.

Sầm lão thái gia đối với cô gái dễ thương lại hiểu chuyện như Nguyễn Mộng Mộng rất hài lòng, giữ cô lại cùng ăn cơm tối, đương nhiên là không thể thiếu hai mẹ con Quan Mẫn Mẫn.

Quan Mẫn Mẫn nghe ra ý của Sầm Chí Vũ, chắc bây giờ chỉ hận không thể lập tức đến nhà người ta xin cưới nhưng ngày đính hôn của Sầm Chí Quyền lại ở tháng sau cho nên, cho dù gấp đến mấy cũng phải đợi xong của anh hai mình rồi mới tới hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.