Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 164: Bẫy rập (2)




Chương 164: Bẫy rập (2)

Sầm Chí Vũ đương nhiên nhận ra chiếc xe đỗ ở góc trong cùng là của anh hai mình nhưng âm thanh loáng thoáng truyền đến từ phía đó khiến hắn không tiện đi qua.

Bởi vì hắn không chỉ đi một mình, bên cạnh còn có một cô gái bởi vì cũng nghe được âm thanh ái muội đó mà thẹn thùng đến nỗi cúi gằm đầu không dám ngẩng lên.

Sầm Giai Di lúc nãy lên nhờ bọn họ giúp đưa những cô trong phòng thư ký đã say khướt kia về nhà, chuyện nhỏ thôi nên hắn không ngại, nhưng ai ngờ chút chuyện nhỏ này khiến hắn thu hoạch được một sự ngạc nhiên vui mừng quá lớn.

Hắn gặp lại cô gái khiến mình nhớ nhung tơ tưởng bấy lâu nay!

Cái gì gọi là đi mòn giày sắt tìm không được, tìm được lại không mất chút sức nào, câu nói này hắn đã hoàn toàn thể hội được.

Người đẹp mà hắn tơ tưởng thì ra lại làm chung một công ty với hắn, lúc đi làm tan tầm lúc nào cũng có thể chạm mặt nhau thế mà đến giờ mới gặp được cô.

Nguyễn Mộng Mộng cũng bất ngờ vô cùng, thì ra người đàn ông hôm đó ở quán bar ra mặt cứu cô, vì cô mà bị thương lại là người nhà họ Sầm.

Cô vẫn luôn muốn chính miệng cảm ơn hắn nhưng tối hôm đó rời đi quá vội vàng, ngay cả cách thức liên hệ cũng không có, cô tưởng rằng, sự tiếc nuối này sẽ theo mình cả đời, không ngờ họ lại lần nữa gặp nhau.

Đây coi như là duyên phận đi!

Nhưng duyên phận này đến cũng quá đột ngột, khiến người ta có chút ngượng ngùng.

Hắn bảo tài xế đưa hai người đồng nghiệp khác về còn minh thì từ chỗ ông chủ hội sở lấy chìa khóa của một chiếc xe khác, muốn đích thân đưa cô về nhà.

Không ngờ là lúc họ cùng đi xuống bãi đỗ xe lấy chiếc xe mà chủ nhân của nó đã không dùng đến rất lâu kia thì nghe có người làm chuyện mờ ám.

Hơn nữa lại là chuyện kia, tình cảnh thật khiến người ta mặt đỏ tim đập!

Thực sự là...

Cô ở nước ngoài du học nhiều năm, cũng thường thấy nhiều trường hợp các cặp đôi không biết tiết chế nhưng bây giờ cùng một người đàn ông mới gặp mặt lần thứ hai đụng phải chuyện này, cô thực sự ngượng đến không dám nói gì, cộng thêm tối nay uống chút rượu, gương mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ như táo chín.

Sầm Chí Vũ là đàn ông, đối với loại chuyện này thấy riết thành quen, tuy rằng hắn dám đảm bảo, ở góc khuất đằng xa kia nhất định là anh hai mình nhưng cũng ngại tiến đến dù rằng đi lấy chiếc xe kia cũng không cần đi ngang qua họ nhưng chỉ cần có tiếng xe nổ máy thì vẫn sẽ quấy rầy đến họ nên quyết định bỏ cuộc.

'Chúng ta đi taxi đi.' Hắn hắng giọng, nhìn cô gái đầu vẫn một mực không dám ngẩng lên kia, nhẹ giọng nói.

Nguyễn Mộng Mộng gật nhẹ đầu, hai bàn tay đang nắm chặt ở hai bên sườn đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.

Đầu cầu thang đèn rất tối, lần đầu tiên Nguyễn Mộng Mộng muộn như vậy vẫn còn ở một nơi như thế này, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

Người đàn ông đã đạp chân lên thang lầu xoay người lại, ánh sáng chiếu ngược càng khiến cho gương mặt kia tuấn dật vô song khiến trái tim cô gái trẻ trong chớp mắt đó như rối loạn tần suất. Một bàn tay to duỗi ra hướng về phía cô, trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang thả bên sườn, ấp nó trong lòng bàn tay...

Hắn nói, 'Anh dắt em đi, không cần sợ.'

Một đêm đó, bóng lưng dày rộng của người đàn ông cùng độ ấm của bàn tay khiến Nguyễn Mộng Mộng tâm động đến không thể kìm chế.

Mà cảm giác động tâm rất thuần chân đó khiến cô sau này cho dù phải chịu rất nhiều ủy khuất lẫn tổn thương vẫn không đành lòng buông tay.

****

Bốn đóa hoa mới của phòng thư ký, đóa hoa đầu tiên bị người ta hái xuống là Nguyễn Mộng Mộng tiểu thư.

Còn chưa kết thúc thời gian đào tạo thì có người đã chờ không kịp cướp đi mà người khẩn cấp ấy không ai khác hơn là giám đốc kinh doanh của công ty – Sầm Chí Vũ.

Còn ba người còn lại cũng đã dần thạo việc, trợ lý mới của Sầm Chí Quyền cũng đã được tuyển dụng, đương nhiên là nam, chỉ có Quan tiểu thư là mỗi ngày vẫn qua cuộc sống thoải mái tự tại của một "trợ lý riêng của tổng tài".

Người khác nhìn thì thấy cô thoải mái tự tại nhưng theo Quan tiểu thư, công việc này của cô cũng không dễ dàng gì nha! Bởi vì vị đại boss nào đó một khi nổi hứng lên, cô tùy thời tùy lúc đều phải anh dũng thực hiện nhiệm vụ...

Khụ khụ, nên nói là "anh dũng hiến thân" thì hợp lý hơn.

Còn chưa đến 10 ngày nữa là đến ngày đính hôn, sinh nhật của tiểu Quan tiên sinh được tổ chức ở Luân Đôn cùng với đám nhỏ, nhìn video mà con gửi về, thật là chơi đến quên trời quên đất, hoàn toàn không có chút thất lạc nào khi không có ba mẹ ở hên.

Haizz, con không cần họ, hai người họ có nên kiểm điểm một chút không nhỉ? Nhưng boss nói rồi, con trai từ nhỏ nên tập cá tính độc lập thì tốt hơn cho nên, chỉ cần trong phạm vi có thể chấp nhận được, không nên quản con nhiều quá.

Được thôi, không quản thì không quản!

Nhưng qua hai ngày nữa là đến sinh nhật cô rồi, mà theo như cô biết, sinh nhật của boss chỉ cách sinh nhật cô không đến một tuần lễ.

Suy nghĩ xem nên chúc mừng thế nào mới tốt nhỉ?

Đại boss nói không có thói quen tổ chức sinh nhật, nếu cô thích thì hai người cùng chúc mừng thôi. Nhớ tới lần trước hắn nói muốn dẫn cô ra biển ngắm sao, ý kiến này cũng không tồi, rất có cảm giác lãng mạn!

Quan Mẫn Mẫn chống cằm lật lật lịch làm việc của boss, đang định xem hai ngày nữa hắn có rảnh hay không thì cửa văn phòng bị người ta đẩy ra, Sầm Giai Di xuất hiện ở cửa...

'Mẫn Mẫn, chị theo em đến phòng họp số 1.' Giọng Sầm Giai Di rất nghiêm trang, vẻ mặt cũng có phần ngưng trọng.

'Xảy ra chuyện gì sao?'

Nếu như cô nhớ không lầm, phòng họp số 1 giờ là nơi đại boss đang chủ trì hạng mục có liên quan đến việc san lấp thuộc dự án khai thác đảo mới giai đoạn 2.

Lần trước sau sự kiện chơi trò chơi trên mạng trong giò họp, Quan Mẫn Mẫn gần như rất ít theo hắn vào phòng họp, đột nhiên gọi cô qua là có việc gì sao?

'Không có gì, đừng lo lắng.' Sầm Giai Di vỗ vỗ vai cô, cùng cô đi qua.

Trong phòng họp, bầu không khí có phần nặng nề.

Nhìn thấy Quan Mẫn Mẫn bước sau Sầm Giai Di, tất cả ánh mắt đều đặt trên người cô, bao gồm cả Lý Tử Mạn vẻ mặt ngượng ngùng đứng sau lưng boss nữa.

Bầu không khí sao lại kỳ lạ như thế? Ngay cả đại boss cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó không nói một lời.

'Trợ lý Quan, cô qua đây.' Sầm Giai Di gọi cô qua, xoay chiếc laptop của mình về phía cô, chỉ tay về một báo biểu trên đó, 'Đây là chị làm sao?'

Quan tiểu thư liếc nhìn những con số quen thuộc trên màn hình, gật đầu, 'Phải.'

Vốn công việc của phòng thư ký không cần cô đụng vào nhưng sáng nay khi cô đưa mấy phần văn kiện qua cho Sầm Giai Di, vừa khéo trong nhà Trang Lâm có việc gấp muốn xin nghỉ nhưng phần báo biểu trên tay cô còn chưa làm xong, những thư ký khác đều đang bận bịu chuyện của mình cho nên cô không chút do dự tiếp nhận công việc.

Đây cũng không phải việc phức tạp khó khăn gì, chỉ cần đem những báo biểu mà phòng tài vụ đưa lên chỉnh lý lại, thêm một số tư liệu cần dùng cho cuộc họp chiều nay rồi gửi vào email của những người có liên quan là xong thôi.

Trước khi Trang Lâm đi còn đặc biệt để lại máy tính bảng của mình, trên đó ghi chép rõ ràng nội dung và yêu cầu của công việc.

Cô theo những nội dung và yêu cầu đó làm, sau khi xác nhận ba lần xong mới gửi mail đến cho người phụ trách của các phòng có liên quan, ngày thường tuy cô có chút hồ đồ nhưng công việc hôm nay đối với cô mà nói rất đơn giản, rốt cuộc xảy ra sai sót ở đâu chứ?

'Thư ký Lý, cô cũng qua đây.' Sầm Giai Di nhìn sang Lý Tử Mạn.

Ba cô gái vây quanh chiếc laptop, Sầm Giai Di kéo con chuột xuống...

'Phần này là báo cáo của phòng tài vụ về giai đoạn 1 của công trình, sai rồi...'

'Số liệu ở đây thiếu một trang, con số dự toán cuối cùng nhiều thêm một con số 0.'

Sầm Giai Di chỉ ra từng cái sai trong phần báo biểu.

''Chị làm theo đúng nội dung và yêu cầu trong máy tính bảng của thư ký Trang, chị còn xác nhận lại một lần với thư ký Lý.' Giờ Lý Tử Mạn đã có thể tự mình đảm đương công việc, sau khi Nguyễn Mộng Mộng bị Sầm Chí Vũ bóc đi rồi, Hà Tư Như cũng được phân đến làm trợ lý cho một thư ký lâu năm khác, Trang Lâm tạm thời được điều đến hỗ trợ công việc cho Lý Tử Mạn.

Quan Mẫn Mẫn biết Lý Tử Mạn đối với cô luôn có một loại địch ý khó mà giải thích nhưng cô tự thấy mình chưa hề đắc tội với cô ta, nhiều lắm chỉ là không thích để ý đến cô ta mà thôi, nhưng cũng không thể vì vậy mà lấy công việc ra làm trò đùa.

Cô không hiểu tại sao cô ta lại cố ý gây phiền phức cho cô!

'Nếu như cô thực sự làm đúng theo yêu cầu, tại sao lại xuất hiện sai sót lớn như vậy?' Giọng điệu Lý Tử Mạn khá hòa hoãn nhưng khí thế bức người, 'Dùng sai báo biểu thì thôi đi, con số dự toán là rất quan trọng thế mà cô cũng nhập sai, nếu như không phải Hứa tiểu thư nêu lên nghi vấn này...'

Lý Tử Mạn nhìn về phía Hứa Yên đang ngồi ở vị trí đại biểu cho tập đoàn Hứa thị, Hứa Yên nhướng mày nhìn lại...

Quan Mẫn Mẫn ngẩng lên nhìn Lý Tử Mạn lại nhìn sang Hứa Yên, hai người này rõ ràng là hợp tác nhau cài bẫy cô, có phải quá đáng quá rồi không? Cô biết cô ta luôn bất mãn với cô, thẳng thắn nói ra là được rồi, sao lại có thể dùng cách này để làm hại cô? Muốn cô khó xử đúng không?

Nhưng Hứa Yên lại chịu liên thủ với Lý Tử Mạn điều này cũng thật khiến cô thấy kỳ quái, chẳng lẽ họ đã quen biết từ trước rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.