'Dung Dung, cho anh một chút thời gian, anh sẽ xử lý chuyện này.' Kiến làm sao đấu lại voi chứ, huống gì Dương thị bây giờ còn có thêm một Lý Triết chống lưng.
Hắn không muốn hai mẹ con Ngụy Vũ Hà gây nên chuyện lớn cuối cùng không thể dàn xếp, dù sao đây cũng là vợ và mẹ vợ hắn.
'Được. Một tháng chắc là đủ rộng rãi với anh rồi chứ?' Dương Dung Dung nói đến đây thì điện thoại đã đổ chuông, là Lý Triết, hắn nói muốn qua đón cô, chắc là đã đi được nửa đường rồi. Cô cầm điện thoại lên nhưng không vội đón nghe mà đem những lời mình chưa nói hết tiếp tục nói với Lục Kỳ An, 'Anh cũng không cần bởi vì chuyện của họ mà từ chức. Anh ở Dương thị làm việc bao nhiêu năm rồi, em biết cách làm người của anh. Chuyện từ chức anh cứ từ từ suy nghĩ lại. Em còn có việc, lần sau nói chuyện tiếp.'
Nói rồi cô vừa đứng dậy bước ra ngoài vừa đón nghe điện thoại.
Lục Kỳ An bước theo sau cô, nghe cô và Lý Triết ngọt ngào nói chuyện, trong lòng cảm khái vô cùng.
Cô gái năm xưa giờ thật sự trưởng thành rồi! Mà hắn, sớm đã mất đi cô, rất nhiều năm trước đã mất.
***
Dương Dung Dung bước ra khỏi đại sảnh công ty thì xe của Lý Triết cũng vừa tới.
Hắn xuống xe bước về phía cô, đưa tay đón lấy túi xách trên tay cô, thấy cô chỉ đi có một mình thì ngạc nhiên, 'Ba em đâu?'
Vừa nãy còn bảo cô gọi điện thoại đến không phải để hẹn cùng nhau ăn trưa sao?
'Ba có việc đột xuất không đi được rồi. Mặc kệ ba, chúng ta tự đi thôi.' Cô đương nhiên không thích ba mình cùng đi rồi, ba gặp Lý Triết thì chỉ biết bàn công sự nghe đến nỗi lỗ tai cũng chai luôn.
'Vậy lần sau đi.' Lý Triết đang định dìu cô xuống thềm thì Dương Dung Dung đã bĩu môi cười, 'Em mang thai chứ không phải tàn phế. Xuống mấy bậc thềm thôi, không cần phải dìu đâu, nếu không, anh bế em xuống cũng được.'
Thật không ngờ, cô nói đùa mà Lý Triết lại làm thật, hắn khom người định bế cô lên thật, Dương Dung Dung bật cười đánh mạnh lên vai hắn, 'Nói đùa cũng không được sao?'
'Lời của bà xã là thánh chỉ, nào có dám xem như nói đùa chứ?' Thấy nụ cười tươi tắn như hoa của cô, tâm tình của hắn cũng vui sướng theo nhưng vành mắt hơi nóng lên, cuối cùng, nhịn không được ôm cô vào lòng, 'Dung Dung, cám ơn em!'
'Cám ơn cái gì?'
'Cám ơn tất cả những gì em làm cho anh.'
'Vậy sau này anh đối xử với em thật tốt là được rồi.'
'Cả đời.' Hắn nghiêm túc hứa hẹn.
***
Ngày hôm sau, sau khi trưng cầu ý kiến của hai đứa nhỏ, Giang Tâm Đóa cùng Phạm Trọng Nam đến bệnh viện tái khám lại đôi mắt, sau khi lần nữa xác nhận với bác sĩ là hắn có thể chịu được một quãng đường xa, chỉ cần ba tháng sau quay về tái khám là được rồi.
Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên Giang Tâm Đóa làm là gọi điện thoại cho Dung Dung báo với cô khoảng thời gian này có lẽ cô không có khả năng quay về Singapore, nếu như hôn lễ của bạn cô và Lý Triết định trong mấy tháng này thì cô chỉ đành bỏ lỡ nó một cách đáng tiếc mà thôi.
Chuyện của Phạm Trọng Nam, Dương Dung Dung đã rõ cả rồi, trong điện thoại cô nói với bạn tốt bằng giọng chém đinh chặt sắt rằng mình sẽ đợi đôi mắt của Phạm tiên sinh hồi phục trở lại, đợi bạn tốt trở về rồi hai cặp sẽ cùng nhau kết hôn.
Nước mắt của Giang Tâm Đóa bởi vì câu nói này của bạn tốt mà rào rạt rơi xuống.
Đứa bé trong bụng của Dung Dung đã sắp bốn tháng rồi, nếu hai người không cử hành hôn lễ, chắc rằng các vị trưởng bối của hai nhà sẽ không đồng ý, cô không thể trì hoãn chuyện của bạn mình được nhưng Dung Dung lại kiên trì nói chỉ đi đăng ký thôi, không cử hành hôn lễ mà đợi cô trở về.
Tính tình của Dương Dung Dung là vậy, một khi cô bướng lên, đúng là chín con trâu cũng không kéo trở lại nổi.
Cô chỉ mong là Lý Triết sẽ không đem chuyện Dung Dung tạm thời không muốn cử hành hôn lễ đổ lỗi cho cô, tuy rằng cô biết rất rõ Lý Triết không phải loại người như vậy.
Nói chuyện thêm một lúc nữa rồi ngắt điện thoại sau đó Giang Tâm Đóa lại gọi về cho mẹ mình ở Melbourne kể với mẹ mọi chuyện rồi bảo mẹ có chuyện gì cần thì gọi di động cho mình.
Bà Giang ngoại trừ lo lắng cho bệnh tình của Phạm Trọng Nam thì cũng không có ý kiến gì nhiều, những chuyện khác bà đều luôn ủng hộ sự lựa chọn của con gái.
Trước khi ngắt điện thoại, Giang Tâm Đóa không nhịn được hỏi thêm, 'Gần đây có người nào đến tìm chị Tịnh Nhã không?'
Lần trước ở Singapore tình cờ gặp được Lâm Diệu Văn không phải anh ta một mực truy hỏi địa chỉ của chị Tịnh Nhã đó sao? Không biết anh ta có tìm được chị ấy hay không nữa?
'Không có. Sao vậy?' Bà Giang tò mò hỏi lại.
'Không có gì đâu. Mẹ giúp con nói với chị ấy một tiếng, khoảng thời gian này con sẽ ở lại Moscow, có chuyện gì thì chị ấy cứ gọi di động cho con.' Giang Tâm Đóa nói qua loa đôi câu rồi ngắt điện thoại sau đó cô về phòng giúp Phạm Trọng Nam tra thuốc nhỏ mắt. Nhỏ thuốc xong cô nói với hắn, 'Em muốn ra ngoài một chút, chắc khoảng hai tiếng sẽ quay lại, được không?'
'Đi đâu vậy?' Nghe cô nói vậy, Phạm Trọng Nam khẩn trương kéo tay cô lại. Mỗi lần nghe nói cô muốn đi đâu thì trong lòng hắn rất bất an, có cảm giác như mình là một đứa bé bị bỏ rơi vậy.
'Mẹ em bảo em đi xem Tiểu Hàng dạo này ra sao rồi. Trường học đã khai giảng rồi, em không biết nó có quay trở lại trường hay không nữa nên cũng muốn qua đó xem một chút.'
Nghe cô nói muốn đi gặp Giang Viễn Hàng, bàn tay vốn đang định buông ra của Phạm Trọng Nam lại nắm chặt hơn, giống như sợ cô đi rồi sẽ không về nữa vậy.
Sự bất an của hắn, cô đương nhiên cảm nhận được.
Haizz, người đàn ông này cho đến bây giờ trong lòng vẫn vì những chuyện quá khứ mà có gút mắc trong lòng.
Chắc là hắn sợ cô biết những chuyện kia mà xem thường hắn chứ gì?
Phạm Trọng Nam thực ra không biết là cô đã biết, nhưng biết rồi thì sao chứ, cô chỉ càng thương hắn thêm thôi.
'Không có gì đâu. Em chỉ đi xem Tiểu Hàng có thật sự đến trường hay không rồi trở về ngay thôi, bằng không mẹ sẽ không yên tâm.' Cô vỗ vỗ mu bàn tay hắn như trấn an, 'Tin tưởng em, được không?'
'Nhớ trở về sớm.' Cuối cùng hắn nói như vậy.
***
Giang Tâm Đóa đứng ở cửa trường học của Giang Viễn Hàng, giữa một đám nam sinh chỉnh chu trong áo sơ mi trắng, cà vạt, áo ghi lê ca rô màu đen, quần tây giày da cô nhìn thấy em trai mình đang cầm sách giáo khoa bước ra.
Sau khi chào tạm biệt bạn học, Giang Viễn Hàng đi về phía chị mình, nhìn em trai tuấn tú vô cùng trong bộ đồng phục của trường học của trường Eaton đang đi càng lúc càng gần về phía mình, Giang Tâm Đóa chợt nhớ ra Phạm Trọng Nam cũng tốt nghiệp từ trường Eaton này, tưởng tượng năm đó khi hắn mặc bộ đồng phục kinh điển của ngôi trường nổi tiếng này chắc chắn là tao nhã và khí chất cao ngạo vô cùng.
Không biết hắn có giữ bức ảnh chụp nào trước đây không nhỉ? Sau này có cơ hội nhất định phải hỏi hắn mới được. Đợi khi nào Phạm Dật Triển lớn lên cô cũng sẽ cho con trai đến trường này học.
'Chị...' Giang Viễn Hàng dừng lại trước mặt chị mình mới phát hiện chị mình đang mỉm cười nhưng ánh mắt căn bản là không nhìn thấy hắn, vậy chứng tỏ là chị đang nghĩ đến chuyện gì khác rồi.
'Tiểu Hàng...' Giang Tâm Đóa định thần lại nhìn em trai, 'Em đi học bình thường là tốt rồi.'
'Nhờ phúc của chị, Phạm Trọng Nam không có đuổi tận giết tuyệt em.' Khóe môi Giang Viễn Hàng hơi nhếch lên nhưng giọng nói vẫn không dấu được sự châm chọc, 'Hôm nay chị đến chắc không phải để nói với em hai người sắp kết hôn sau đó mời em đi uống rượu mình đó chứ? Chị, nói thật lòng là em không muốn đi đâu, cũng không muốn chúc phúc hai người.'
Giang Tâm Đóa lắc đầu nói với giọng bất đắc dĩ, 'Chị chỉ muốn đến xem xem em có ngoan ngoãn chăm chỉ học hành không thôi. Mẹ cũng không yên tâm về em. Thấy em có đi học thì tốt rồi. Có thời gian nhớ gọi điện thoại cho mẹ. Khoảng thời gian này chị sẽ không ở Luân Đôn, em làm ơn an phận dùm chị một tí.'
'Chị muốn đi đâu?'
'Đi hưởng tuần trăng mật.' Nếu như em trai đã cho rằng cô sẽ kết hôn với hắn, vậy cô cứ theo ý của em trai mà nói luôn. Chuyện Phạm Trọng Nam sinh bệnh tuyệt đối không thể tuyên bố ra ngoài, như vậy sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty.
Với cá tính chỉ sợ thiên hạ không loạn của em trai cô, nếu như để Tiểu Hàng biết chuyện này, chắc chắn lại nảy sinh ý tưởng táo bạo gì nữa thì khổ.