Giang Tâm Đóa vừa từ thang máy bước ra thì đã thấy Phạm Uyển Viện đứng đó chờ sẵn.
'Sara, Phạm Trọng Nam thế nào rồi?'
'Đừng lo lắng quá, phẫu thuật rất thành công. Frank đã được chuyển đến phòng bệnh thường rồi. Nhưng cho tới giờ vẫn im lặng không chịu nói tiếng nào.'
Lúc hai người tiến vào phòng bệnh cũng là lúc bác sĩ và hộ lý đưa thuốc kháng sinh, thuốc giảm đau và một ít thuốc chuyên dụng về mắt vào, thuận tiện dặn dò hai người một số điểm cần lưu ý, Giang Tâm Đóa cẩn thận nghe và ghi nhớ lại.
Còn Phạm Trọng Nam đang nằm trên giường bệnh, cho dù nghe được giọng nói mà hắn trông chờ được nghe nhất lại vẫn làm như mắt lấp tai ngơ, không chịu nói một lời, như ngăn cách hoàn toàn với thế giới xung quanh, mà thực sự lúc này trong lòng hắn đang nghĩ như vậy, hắn chỉ muốn mất đi tất cả cảm giác.
Đối với một người đã quen đứng ở vị trí đỉnh cao quyết định tất cả mọi chuyện như Phạm Trọng Nam mà nói, lúc này đây phải nằm trên giường mặc người ta bài bố, mắt hắn đau, lòng tự tôn càng đau hơn, hắn không quen làm một kẻ yếu, nhất là làm một kẻ yếu trước mặt người phụ nữ mà mình yêu.
Hắn thậm chí còn nghĩ, có phải cô nên đợi sau khi mắt hắn tìm lại được ánh sáng rồi mới trở lại thì tốt hơn không?
Nỗi đau đớn hiện giờ, hắn chẳng thà một mình mình chịu đựng còn hơn.
Bác sĩ sau khi dặn dò kỹ càng người nhà xong, quay sang giúp Phạm Trọng Nam kiểm tra kỹ bệnh trạng xong thì rời đi, Phạm Uyển Viện nói hai đứa nhỏ cũng muốn vào thăm ba mình cho nên giao hắn lại cho cô xong cũng vội vàng rời đi.
Giang Tâm Đóa ngồi xuống bên giường bệnh nhìn người đàn ông mắt bị băng kín đang nằm trên giường, từ lúc cô vào phòng đến giờ chưa nói một câu kia, đưa tay lật chiếc chăn mỏng ra, định nắm lấy tay hắn mới phát hiện, tay hắn đã nắm chặt thành nắm đấm tự bao giờ.
Cô biết, hắn đã tỉnh lại sau cơn phẫu thuật, biết cô đã quay trở lại nhưng lại luôn không chủ động lên tiếng nói chuyện với cô.
Hắn khó chịu, cô biết! Cô hiểu chứ!
'Xin lỗi anh...' Cô rũ hàng mi dài, đôi tay nhỏ nhắn vươn ra nắm lấy bàn tay đang nắm chặt lại của hắn.
Khoảnh khắc mà cô nắm lấy bàn tay hắn đó, độ ấm quen thuộc đó khiến hắn theo phản xạ bản năng chỉ muốn rụt tay về nhưng cô lại nắm chặt tay hắn không buông, 'Còn đau lắm phải không? Em xin lỗi, em quay lại trễ quá, không có cùng với anh...'
Cô nói một hồi, nước mắt cũng không kìm được, bắt đầu lăn dài trên má, lách tách rơi trên mu bàn tay hắn khiến bàn tay vốn đang nắm chặt lại từ từ buông lỏng ra.
Gian phòng bệnh xa hoa như khách sạn thoáng chốc im lặng như tờ, hắn vẫn duy trì sự trầm mặc, cô cũng không nói thêm gì nữa, cứ như vậy, nắm chặt lấy tay hắn, ngồi đó cùng hắn.
Không biết qua bao lâu, Giang Tâm Đóa nghe thấy tiếng hô hấp của hắn càng lúc càng đều đặn, biết hắn đã ngủ rồi nhưng vẫn ngồi đó, tay vẫn nắm chặt tay hắn, đáy mắt vô hạn nhu hòa.
Nhìn gương mặt rõ ràng đã gầy đi rất nhiều nhưng vẫn không mất vẻ tuấn dật và cương nghị kia, lòng cô đau thắt từng cơn!
Hắn luôn là như vậy, không hề biết chăm sóc bản thân, lúc nào cũng tham công tiếc việc, cũng không biết hắn làm sao sống được cho tới giờ này nữa.
Nếu như không nể tình hắn đang là bệnh nhân, cô thực sự rất muốn lay tỉnh hắn để mắng một trận, thế nào lại còn thua cả hai đứa nhỏ, ngay cả tự chăm sóc cho mình cũng không biết chứ?
Đang suy nghĩ miên mang thì cửa phòng bệnh chợt mở ra để lộ hai gương mặt đáng yêu giống nhau như đúc, sau đó hai anh em rón rén đi vào.
Giang Tâm Đóa nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau thì vội quay đầu lại, khi nhìn thấy Phạm Uyển Viện đã đưa hai đứa nhỏ đến thì vội đưa tay trỏ lên môi ra hiệu cho chúng đừng làm ồn rồi sẽ sàng gỡ tay ra khỏi tay hắn, sau khi xác định người trên giường vẫn còn đang ngủ say thì cô mới nhẹ nhàng đứng lên nắm tay hai con đi về phía gian phòng tiếp khách phụ ở bên ngoài phòng bệnh.
Vừa đóng cửa phòng tiếp khách lại thì hai đứa nhỏ đã không chờ kịp, vội bổ nhào vào lòng mẹ...
'Mẹ, con nhớ mẹ quá chừng!'
'Mẹ, mẹ có khỏe không?'
Cả Giang Bối Bối lẫn Phạm Dật Triển không hẹn mà cùng bật thốt lên.
'Mẹ cũng nhớ các con lắm.' Vành mắt ươn ướt, Giang Tâm Đóa mỗi tay nắm một đứa nhỏ đi đến bên sofa ngồi xuống, cúi đầu hôn lên má con gái, lại hôn lên trán con trai, xúc động nói.
'Sau khi cháu đi rồi hai đứa nhóc này suốt ngày cứ bám theo cô mà hỏi xem bao giờ thì cháu về, có phải cháu không cần chúng nữa rồi không, phiền chết đi được!' Phạm Uyển Viện mắng yêu.
'Xin lỗi các con, mẹ làm sao không cần các con được chứ? Ở Singapore, không phải ngày nào mẹ cũng gọi điện thoại về nói chuyện với các con đó sao?'
'Mẹ, mẹ vừa đi thì ba cũng đi công tác, cho tới bây giờ còn chưa về nhà, bây giờ lại còn sinh bệnh nằm viện nữa, chắc là mẹ không còn giận ba nữa chứ?' Giang Bối Bối dè dặt hỏi.
'Đúng đó, mẹ, ba còn bảo cô Sharon giúp chúng con làm thủ tục chuyển trường, bắt đầu từ học kỳ sau, bọn con sẽ theo mẹ về Melbourne học. Nhưng giờ ba bệnh rồi, con không yên tâm để ba một mình ở lại Luân Đôn.' Phạm Dật Triển vội tiếp lời em gái.
Hai đứa nhỏ anh một câu em một câu thi nhau nói khiến Giang Tâm Đóa kinh ngạc vô cùng, 'Sao vậy? Sao tự dưng ba lại làm thủ tục chuyển các con về Melbourne học chứ?'
Phạm Trọng Nam này, làm chuyện gì cũng hoàn toàn ngoài dự đoán của cô!
Cho dù có đặc quyền hắn cũng không cần dùng một cách không kiêng nể gì như vậy chứ? Mới vừa nói chuyển trường cho con gái và cô về Luân Đôn học, trường học còn chưa khai giảng, giờ lại bắt Hi Nhiên chuyển trở về Melbourne?!
Làm như vậy cũng không khỏi quá trẻ con rồi!
'Là vì ba lo mẹ không chịu quay lại Luân Đôn, ba nói con nít thì cần phải có tình thương của mẹ, nói bọn con đi với mẹ thì sẽ tốt hơn, ba còn phải ra ngoài làm việc, đi công tác nhiều nơi, không có thời gian chăm sóc bọn con.' Giọng của Phạm Dật Triển có chút thất lạc.
Tuy rằng trước đây cậu nhóc cũng rất giận ba mình bởi vì ba nói dối là mình sinh bệnh khiến cho mẹ và tất cả mọi người đều lo lắng nhưng giờ thấy ba bệnh thật, hơn nữa còn phải phẫu thuật, lại còn muốn ba mẹ con cùng về Melbourne, cậu nhóc có chút không đành lòng.
'Mẹ có nói là sẽ đưa các con về Melbourne sao?' Giang Tâm Đóa thật sự cảm thấy mình nên tìm thứ gì đó bổ đầu hắn ra xem thử bên trong rốt cuộc là chứa cái gì.
'Mẹ, vậy mẹ về đây có phải là sẽ không đi nữa không?' Giang Bối Bối lập tức vui trở lại, hớn hở hỏi.
'Đúng đó, mẹ, ba bị bệnh rồi, chúng ta ở lại đây với ba có được không? Như vậy ba mới vui, bệnh mới nhanh khỏi được.'
Nhìn hai đứa con cực kỳ hiểu chuyện lại biết nghe lời của mình, Giang Tâm Đóa cảm động vô cùng, cô giang tay ôm hai đứa vào lòng, ôm thật chặt, vành mắt hoen hoen đỏ, 'Ừ, chúng ta không đi, chúng ta ở lại với ba, cho đến khi nào ba khỏi mới thôi.'
Nhìn ba mẹ con đang ôm nhau trên sofa, vành mắt Phạm Uyển Viện cũng không khỏi nóng lên.
Chỉ mong là lần này một nhà bốn người sẽ không bao giờ tách rời nữa!
***
Hai đứa nhỏ lưu lại phòng bệnh khoảng hai tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó, Phạm Trọng Nam vẫn luôn ngủ say không tỉnh, cuối cùng Phạm Uyển Viện quyết định đưa hai đứa nhỏ về nhà trước, còn Giang Tâm Đóa thì nhất quyết phải ở lại cùng hắn, nói sao cũng không chịu về nghỉ ngơi.
Tám giờ tối, khi Giang Tâm Đóa ngồi bên giường bệnh, tay vẫn nắm chặt tay hắn, bởi vì bay một chuyến bay dài mà có chút mệt mỏi và buồn ngủ nên ngủ gà ngủ gật thì Phạm Trọng Nam tỉnh lại.
Tuy rằng mắt đã bị băng kín, tạm thời chưa thể nhìn thấy được gì nhưng hắn vẫn biết cô nhất định là mệt lắm, mà ngồi như vậy, làm sao có thể ngủ ngon được.
Hắn khẽ rụt tay về, chầm chậm đưa về phía trước, đầu tiên là sờ đến mái tóc mượt mà của cô, xúc cảm mềm mại như tơ khiến Phạm Trọng Nam không nỡ rời tay, một lúc sau, tay hắn lại tiến về phía trước một chút, rốt cuộc cũng sờ được đến một nửa sườn mặt của cô.
Có phải cô gầy đi rồi không? Chưa bao giờ Phạm Trọng Nam thống hận bản thân không có cách nào tận mắt nhìn thấy gương mặt của cô như lúc này...
Tại sao vậy? Tại sao trước khi xảy ra chuyện hắn không đuổi theo cô, năn nỉ cô quay trở lại? Tại sao cứ miệt mài với mớ công việc vớ vẩn kia khiến bản thân trở thành như thế này chứ? Thật sự không đáng...
Nếu như hắn thật sự không nhìn thấy được thì phải làm sao đây? Đối với giả thuyết này, bỗng dưng hắn cảm thấy bản thân cực kỳ mờ mịt và bối rối, lúc này hắn mới nhận ra, thực ra bản thân rất để ý đến chuyện này.
Hắn biết, nếu như không chịu thực hiện ca phẫu thuật này, cơ hội mất đi ánh sáng là 100%, giờ tuy rằng ca phẫu thuật rất thành công nhưng đôi mắt khôi phục đến mức nào, thực ra không có ai dự đoán được.
Lỡ như hắn...
Phạm Trọng Nam không dám nghĩ tiếp nữa!