Độc Gia Sủng Hôn

Chương 250: Vì anh, em tình nguyện (3)




Nhưng giờ Phạm Trọng Nam trở thành như thế, cô chẳng có tâm tư đâu mà truy vấn, tìm hiểu ngọn ngành, giờ điều cô mong muốn nhất là hắn sớm trở lại như thường.

Có lẽ là hắn giải thích được tất cả những chuyện này.

'Cô gái năm năm trước?' Phạm Uyển Viện nhướng đôi mày thanh tú. Bà không ngờ là đời này cô gái kia còn dám xuất hiện, hơn nữa còn lớn mật như vậy, trực tiếp tìm tới Phạm Trọng Nam.

Xem ra cô gái kia không chỉ bị ba cô mua chuộc đến phá hoại tình cảm giữa Frank và Đóa Đóa đơn giản như vậy. Vậy rốt cuộc cô ta có mối hận sâu đậm với hai người đến mức nào mà lại làm ra chuyện như vậy?

'Chính là cô ta.'

'Cô gái đáng chết này!' Phạm Uyển Viện nhịn không được mắng lớn một câu.

'Sara, thực xin lỗi.' Giang Tâm Đóa rươm rướm nước mắt nói xin lỗi.

'Sao tự dưng lại nói xin lỗi? Tôi mắng cô gái kia cơ mà!' Phạm Uyển Viện muốn khóc không được muốn cười không xong.

'Là cháu...là em của cháu nói muốn tìm Phạm Trọng Nam nên cháu mới cùng nó đến đây, mới để cô gái kia có cơ hội lẻn vào bỏ thuốc! Là lỗi của cháu! Là cháu hại anh ấy...' Cô ngồi bên giường vừa xâu chuỗi từng sự kiện với nhau vừa lên tiếng tự trách.

Hắn dường như ngủ rất không an ổn, có phải hắn khó chịu lắm không?

'Đóa Đóa, cháu không cần phải tự ôm hết trách nhiệm về mình. Đợi Frank tỉnh lại, chúng ta điều tra mọi chuyện cho rõ ràng, được không? Đừng buồn nữa, đợi lát nữa Frank tỉnh lại thấy cháu như vậy nó lại lo lắng.'

Hai người nói đến đây thì thấy James bước vào báo cáo là đã thu xếp xong mọi chuyện đồng thời hai nhân viên y tế cũng đã khiêng cáng vào, thuần thục đưa người đang ngủ mê man trên giường là Phạm Trọng Nam lên cáng, dùng thang máy chuyên dụng bí mật đưa hắn đến bệnh viện.

Đến nơi, vừa mới đưa hắn vào phòng bệnh thì báo cáo kiểm tra cũng vừa được đưa đến.

'Đây là báo cáo xét nghiệm máu của Phạm tiên sinh.' Bác sĩ đưa báo cáo cho Phạm Uyển Viện, bà đón lấy, vừa mở ra xem vừa hỏi, 'Lúc nào thì Frank có thể tỉnh lại.'

'Còn phải đợi thêm lát nữa.' Bác sĩ trầm ngâm một chút rồi mới nói.

'Lát nữa? Là ý gì?' Những thuật ngữ y khoa trên tờ báo cáo bà xem có chút đau đầu, cuối cùng dứt khoát gập nó lại.

'Loại thuốc mà Phạm tiên sinh bị cho uống phần lượng quá nhiều cho nên cần phải có thời gian mới có thể tỉnh táo hoàn toàn.'

'Vậy cần bao nhiêu thời gian nữa mới tỉnh lại?' Vẫn luôn theo sát bên hắn, Giang Tâm Đóa lo lắng quay lại nhìn bác sĩ.

'Cho dù là bị cảm, nếu dùng đúng thuốc thì mới nhanh tỉnh được. Như Phạm tiên sinh, không phải là không có cách.'

'Cách gì?' Cả Giang Tâm Đóa và Phạm Uyển Viện không hẹn mà đồng thanh hỏi.

'Phạm tiên sinh bị bỏ thuốc kích dục, Phạm phu nhân đợi Phạm tiên sinh tỉnh lại rồi cùng ngài ấy... Không đến 24 giờ thì tất cả thuốc trong cơ thể ngài ấy sẽ có thể đào thải ra ngoài một cách tự nhiên.'

Nghe bác sĩ nói vậy, Phạm Uyển Viện ồ lên một tiếng tỏ vẻ đã hiểu còn Giang Tâm Đóa thì mặt đỏ đến mang tai, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Sau khi bác sĩ rời đi, Phạm Uyển Viện nhìn Phạm Trọng Nam vẫn đang ngủ một cách không an ổn trên giường rồi nhìn sang Giang Tâm Đóa, 'Đóa Đóa, người lúc này có thể giúp được Frank chỉ có mình cháu.'

Câu nói hai nghĩa này khiến Giang Tâm Đóa càng thêm ngượng ngùng đến ngay cả đáp cũng không dám đáp một tiếng.

'Cô đi mua chút đồ cho cháu ăn.' Nếu như người bị bỏ thuốc trên giường kia tỉnh lại, có lẽ Đóa Đóa sẽ bị giằng co rất thảm.

'Sara...' Giang Tâm Đóa đỏ mặt tía tai nhìn bà, muốn nói lại thôi.

'Chuyện này, cô ngoại trừ giúp cháu mua chút đồ ăn bổ sung thể lực ra, những chuyện còn lại thật sự là có lòng mà không có sức.' Phạm Uyển Viện vỗ vỗ vai cô, mìm cười rời đi.

Giang Tâm Đóa quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trên giường lúc này đã lật người lại nên bước đến giúp hắn đắp lại chăn.

Chỉ có điều, chiếc chăn mỏng vừa mới đắp lên người hắn thì hắn lại nhăn mặt chau mày, lần nữa lật người lại, hai tay gối dưới đầu thành tư thế ngủ sấp. Vừa mới định lần nữa giúp hắn đắp lại chăn thì đôi chân thon dài rắn rỏi của hắn lại thành tư thế một co một duỗi, chiếc chăn lần nữa bị quét xuống giường một cách không thương tiếc.

Haizz, người này, sao lại trở thành giống một đứa trẻ thế này?

Cô vội vàng nhặt chăn lên, lần nữa đắp lên, chỉ tiếc là, trong khoảnh khắc chiếc chăn đắp lên người hắn đó thì lại bị đá xuống, hơn nữa còn đáng thương đến nỗi bị hắn đè hẳn dưới chân.

Xem bộ dạng của hắn hình như rất nóng, rất khó chịu, tuy rằng bây giờ là mùa đông, thời tiết rét lạnh nhưng trong phòng nhiệt độ được điều chỉnh vừa phải, không đắp chăn cô vẫn hơi lo là hắn sẽ bị lạnh.

Nghĩ vậy nên cô đưa tay kéo chiếc chăn ra khỏi người hắn, vừa mới dùng sức, người đàn ông trên giường thuận theo đà kéo lật người lại.

Gần như là đồng thời, thứ kia đập vào mắt cô...

Ôi trời...

Thật là...

Nếu như không phải biết hắn bị bỏ thuốc, cô nhất định sẽ mắng hắn là lưu manh.

Chiếc chăn trên tay lần nữa nhẹ nhàng phủ lên người hắn, cả gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, toàn thân nóng bừng bừng. Giang Tâm Đóa quyết định đi tắm trước rồi tính sau.

Đợi khi cô tắm xong bước ra, Phạm Uyển Viện đã mua đồ đưa đến đặt ở trên bàn đồng thời lưu lại một tờ giấy cho cô, nói sẽ về giúp cô trông chừng hai đứa nhỏ còn người đàn ông trên giường lúc này vẫn nằm ở trên giường ngủ dù giấc ngủ không an ổn cho lắm, chiếc chăn trên người tuy rằng đã bị đá đi nhưng dù sao cũng đã che được bộ phận quan trọng nào đó.

Cô ngồi xuống mép giường lặng lẽ nhìn hắn, dù là đang ngủ, đôi mày vẫn chau chặt, gương mặt tuấn tú nhăn lại, vẫn còn khó chịu lắm sao?

Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vươn ra, xoa nhẹ đôi mày đang nhăn một cách đầy thương tiếc như muốn vuốt phẳng nó nhưng khi đầu ngón tay tiếp xúc với gương mặt hắn thì lòng cô kinh hoảng không thôi, sao lại nóng như thế chứ? Có cần phải gọi bác sĩ đến khám xem sao không?

Nhưng vừa nghĩ tới lời bác sĩ lúc nãy nói là hắn bị cho uống thuốc kích dục, cô vừa xấu hổ lại vừa khó hiểu, cô gái kia sao lại cho hắn uống loại thuốc kia? Mục đích của cô ta là gì? Thay thế cô sao? Vậy còn Tiểu Hàng thì sao? Vì sao em trai lại làm như vậy?

Vô số nghi vấn quẩn quanh trong đầu nhưng tiếng rên rỉ đầy thống khổ của người trên giường đập vào tai khiến cô lập tức quay trở về hiện thực. Hắn tỉnh rồi sao? Cô vừa sợ vừa mừng nhìn xuống, một giây sau, khi hắn mở mắt ra nhìn, một tiếng rống giận vang lên, Phạm Trọng Nam đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay dùng sức đẩy mạnh, 'Tiện nhân đáng chết kia, dám bỏ thuốc tôi?'

Giang Tâm Đóa bị sức đẩy quá mạnh của hắn, trụ không nổi ngã lăn xuống giường, tuy rằng sàn nhà được trải thảm dày nhưng vẫn khiến cô đau đến bật khóc nhưng lúc này cô không lo nhiều đến sự đau đớn của mình, nhanh chóng đứng lên đi đến bên giường...

'Phạm Trọng Nam...'

'Cút! Cút ngay!'

Thuốc an thần đã hết hiệu lực trong khi thuốc kích dục vẫn chưa được giải trừ, lần nữa bắt đầu nhiễu loạn trong cơ thể hắn khiến tâm tình của hắn táo bạo cực kỳ.

Giang Tâm Đóa giật nảy mình, theo phản xạ bản năng vội lùi về sau mấy bước, 'Phạm Trọng Nam, anh bình tĩnh lại đi, em là Đóa Đóa đây mà, Phạm Trọng Nam...' Cô run giọng gọi.

Nhưng hắn lúc này thần trí đã tán loạn, đôi mắt đỏ ngầu từ trên giường nhảy xuống bổ nhào vào cô, 'Tiện nhân, tôi phải giết chết cô!'

Thấy hắn bởi vì dược tính của thuốc mà trở nên điên dại như vậy, Giang Tâm Đóa căn bản là không nghĩ đến sự an nguy của bản thân, trong khoảnh khắc mà hắn bổ nhào đến đó, cô giang hai tay sít sao ôm chặt lấy thân thể hắn, mặt dán vào ngực hắn, dùng giọng nói ấm áp, nhỏ nhẹ thì thào bên tai hắn, 'Phạm Trọng Nam, em là Đóa Đóa, là Đóa Đóa duy nhất của anh, không phải cô gái muốn hại anh kia. Anh nhìn em, nhìn em đi! Em mới là Đóa Đóa của anh, chẳng lẽ anh không nhận ra em sao?'

Âm thanh mềm dịu đầy yêu thương truyền đến bên tai chừng như có tác dụng kỳ diệu xoa dịu tâm tư cuồng loạn của hắn.

Tuy rằng vẫn bị dược lực khống chế nhưng Phạm Trọng Nam vẫn có thể miễn cưỡng phân biệt được thiện ý trong từng câu từng lời của cô, mà mùi hương bách hợp nhàn nhạt quen thuộc khiến cảm xúc của hắn dần bình tĩnh lại...

Hắn cúi đầu, chầm chậm vươn tay, thử đi chạm vào gương mặt của cô. Vừa chạm đến, hắn lại vội vã rụt về nhưng rồi lại bị bàn tay nhỏ bé của cô dùng sức bắt trở lại, dè dặt dán nó lên mặt mình...

'Anh sờ thử xem, sờ thử xem, em là Đóa Đóa mà...'

'Đóa Đóa...Em là Đóa Đóa...' Hắn rên khẽ một tiếng, tay không ngừng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Gương mặt cô không ngừng truyền đến nhiệt độ quá mức nóng bức của hắn khiến cô nhớ lại lời của bác sĩ, nhớ lại chuyện loại thuốc kia đang dày vò hắn, Giang Tâm Đóa không suy nghĩ nhiều nữa, điều duy nhất cô nghĩ đến lúc này là, cô không muốn hắn phải chịu nỗi thống khổ này...

Buông hắn ra, cô chậm rãi cởi từng món đồ trên người mình...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.