“Thiên Nhiễm, Thiên Nhiễm!” Nam Cung Kỳ nhẹ nhàng đẩy người Linh Thiên Nhiễm. Sẽ không là đang ngủ đi? Trong lòng âm thầm nghĩ, Nam Cung Kỳ liền chuẩn bị cúi người nhìn xem Linh Thiên Nhiễm vẫn đang cúi đầu kia rốt cuộc ngủ hay không ngủ!
“Ân?” Linh Thiên Nhiễm lấy lại tinh thần, thu hồi suy nghĩ hỗn độn của mình. Nâng đầu vẫn luôn cúi xuống lên ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ hơi ngây người một chút rồi sau đó khẽ cười trêu chọc nói “Đã về đến nhà rồi, cậu ngủ cũng thật giỏi! Còn chưa ngủ đủ sao? Mắt có chút hồng lên rồi kìa!”
“Ân. Buồn ngủ muốn chết!” Nhẹ hạ mí mắt, Linh Thiên Nhiễm có chút tự giễu cười cười. Chính mình có bao giờ tỉnh ngủ đâu……
“Thời điểm nên tỉnh thì phải tỉnh! Có một số giấc mộng mơ quá lâu thì có mê luyến thế nào nó cũng không xảy ra!” Nam Cung Kỳ mở cửa xe, đỡ Linh Thiên Nhiễm về phía tòa nhà, ở bên tai cậu ám chỉ nói một câu.
Thân thể Linh Thiên Nhiễm hơi cứng lại, sau đó nhìn ánh mắt Nam Cung Kỳ mang theo ý cười, khóe miệng toát ra nụ cười đắng chát. “Lý trí tỉnh, nhưng là tình cảm vẫn còn đang ngủ……”
“Thời gian khẳng định sẽ làm nó biến mất. Thiên Nhiễm, có một số việc, phải dùng lý trí để nghĩ!” Nhẹ thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối tăm.
Nam Cung Kỳ nở nụ cười. Đúng vậy, nên dùng lý trí…… Nên bỏ liền bỏ, không có cái gì là không bỏ được! Chắc đúng đi? Hẳn là vậy. Thời gian có thể chữa khỏi một số thứ……
“Kỳ, cậu cũng?……” Linh Thiên Nhiễm dừng bước, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Kỳ bên cạnh. Trong lòng dường như dâng lên một cỗ sóng lớn cuồn cuộn…… Chẳng lẽ Kỳ cũng yêu Tiêu Dương?……
Nam Cung Kỳ nhìn ánh mắt Linh Thiên Nhiễm, có chút dở khóc dở cười, nhìn không được vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cậu ta một cái “Nghĩ cái gì chứ!”
“Chẳng lẽ không đúng, kia vì sao cậu……” Linh Thiên Nhiễm mơ hồ. Vì sao có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của mình chứ……
Ánh mắt Nam Cung Kỳ nhìn về phía đèn đường bên cạnh, lông mi thật dài khẽ run nhẹ buông xuống, che lấp toàn bộ cảm xúc nơi đáy mắt. Trầm mặc không nói!
Linh Thiên Nhiễm đợi hơn mười giây vẫn không thấy Kỳ mở miệng nói chuyện, cũng trầm mặc…… Rồi sau đó trong đầu hiện lên một tia sáng, vươn tay có chút gấp gáp đẩy đẩy Nam Cung Kỳ đang ngẩn người “Kỳ, không phải cậu cũng thích ai đó đấy chứ?……” Hơn nữa, hẳn cũng là nam! Linh Thiên Nhiễm ở trong lòng bỏ thêm một câu. Chính là rất tò mò a, cậu ấy thích ai vậy? Linh Thiên Nhiễm ở trong đầu điểm qua một lượt những người mà mình biết. Tổng cảm giác cũng sẽ không có khả năng…… Chẳng lẽ, trong một năm này Kỳ lại quen biết bạn mới? Sau đó thích người ta?……
“Vào đi thôi. Tiêu Dương bọn họ đợi sốt ruột rồi!” Nam Cung Kỳ đỡ Linh Thiên Nhiễm tiếp tục đi về phía trước. Bỏ qua lời Linh Thiên Nhiễm nói, không nghĩ sẽ nói tiếp vấn đề này……
Linh Thiên Nhiễm trầm măc. Tổng cảm giác có chút hốt hoảng……
“Di. Vào rồi sao. Em vừa mới định xuống lầu xem rốt cuộc hai người bị làm sao!” Quý Thần Quang vừa mở cửa thì vừa vặn thấy Nam Cung Kỳ đỡ Linh Thiên Nhiễm đi tới trước cửa, xem ra là chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
Nam Cung Kỳ khẽ cười không nói gì. Quý Thần Quang ở bên cạnh đỡ một bên khác của Linh Thiên Nhiễm. Hai người đổi giầy xong, đang chuẩn bị vào nhà thì trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nam thực xa lạ. “Để tôi!” Tiếp theo, Quý Thần Quang liền cảm giác được một trận hơi thở áp bách hướng bọn họ đi tới!
Linh Thiên Nhiễm vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc kia, vừa mới rồi còn đang chìm đắm trong cảm xúc bi thương liền lập tức biến mất tất cả. Cả người cảm giác giống như con gà xù lông, rống to với người vừa mới tới “Tôi thèm vào, tên mặt dày dai dẳng chết tiệt nhà anh! Sao đi đến đâu cũng gặp anh?”
“Tôi nói rồi. Hôm nay tôi sẽ đến tìm em!”
Quý Thần Quang cùng Nam Cung Kỳ liếc nhau, thực thức thời đem Linh Thiên Nhiễm đưa cho người đàn ông xa lạ kia. Không đơn giản a không đơn giản. Có gian tình a có gian tình. Trong lòng hai người nhất thời đều nổi lên hứng thú, người đàn ông này rốt cuộc là ai?
“Cút!” Linh Thiên Nhiễm né tránh tay của người đàn ông lạ, tự mình cà nhắc cà nhắc đi đến sô pha trong phòng khách.
“Anh là, Mạc Dương mấy năm trước!” Khi Quý Thần Quang nhìn thấy người đàn ông này liền cảm thấy rất quen thuộc. Lúc này khi ngồi trên sô pha đột nhiên mới nhớ ra.
“Chính là tên mặt dày dai dẳng này!” Linh Thiên Nhiễm tức giận bất bình ngồi xuống sô pha, có chút trẻ con quay lưng lại với Mạc Dương.
Mạc Dương cũng không nghĩ gì, vẫn ngồi xuống bên cạnh Linh Thiên Nhiễm, ánh mắt nhìn về phía Quý Thần Quang rồi hơi gật gật đầu, trên mặt mang biểu tình mặt than ()……
[(): không có biểu tình gì]
Quý Thần Quang tò mò, ánh mắt ở trên người Linh Thiên Nhiễm cùng Mạc Dương quét tới quét lui. Đáy mắt ngập tràn hưng phấn…… Trong chuyện này rốt cuộc đã xảy ra cái gì. Cậu hảo muốn biết……
“Cùng nhau dùng cơm chứ?” Nam Cung Kỳ cười ôn hòa nhìn về phía Mạc Dương. Anh chuẩn bị đi làm cơm!
Mạc Dương gật gật đầu, bất qua trong ánh mắt nhìn Nam Cung Kỳ có chút gì đó sâu xa! Không biết là ý gì……
Quý Tiêu Dương nhíu mày, hóa ra là hắn a! Khó trách cảm thấy quen thuộc! Bất quá, bối cảnh của Mạc Dương này hẳn là không đơn giản…… Ngay cả Ngô gia ẩn nấp kĩ như vậy có hành động gì đều bị hắn phát hiện. Nếu hắn không nói thì mình đúng là không có quan tâm đến……
Nhưng thật ra theo cách hắn nói chuyện thì về sau có rất nhiều chỗ còn phải nhờ hắn giúp đỡ một chút……
Có được đáp án, Nam Cung Kỳ đứng lên đi vào phòng bếp! Ở thời điểm xoay người, ánh mắt nhẹ đảo qua Linh Thiên Nhiễm, Mạc Dương này nhìn qua rất cường thế……
“Thiên Nhiễm, việc này em nói nên làm cái gì bây giờ?” Mạc Dương vươn tay thưởng thức những sợi tóc của Linh Thiên Nhiễm, trong mắt mang theo ý trêu tức không nói nên lời.
“Cái gì làm sao bây giờ?” Vươn tay đẩy tay Mạc Dương ra, ngữ khí phi thường ác liệt.
“Em nói xem!” Bị Linh Thiên Nhiễm đẩy tay ra, Mạc Dương dùng một loại tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy cằm Linh Thiên Nhiễm. Sức nắm cũng phi thường hợp lý, sẽ không làm Linh Thiên Nhiễm bị thương cũng không cho cậu có cơ hội giãy dụa. Ánh mắt thâm thúy nhìn Linh Thiên Nhiễm!
Linh Thiên Nhiễm có loại cảm giác da đầu mình run lên, có chút lo lắng, nhưng vẫn như trước cứng rắn đón nhận ánh mắt của Mạc Dương. “Buông lão tử ra, nha nha, đừng xem lão tử như đàn bà!” Khi muốn đẩy tay Mạc Dương ra thì lại bị bàn tay khác của hắn giữ chặt lại. Linh Thiên Nhiễm tức nghẹn, mặt mũi cũng đỏ lên. Chết tiệt, ở trước mặt Tiêu Dương mà cậu cư nhiên lại bị mất mặt như vậy……
Mạc Dương nhìn Linh Thiên Nhiễm gần trong gang tấc, trong đôi mắt đen như mực hiện lên ôn nhu nhàn nhạt khó thấy! Đầu càng cúi càng thấp, cuối cùng dừng ở trên môi Linh Thiên Nhiễm……
Linh Thiên Nhiễm lúc này hoàn toàn dại ra, đầu trống rỗng. Hô, hôn…… Cậu bị hôn……
“Thiên Nhiễm, em cho tới bây giờ đều là của tôi! Đừng cho là tôi không biết em đang suy nghĩ cái gì!” Môi nhẹ đảo qua khóe miệng Linh Thiên Nhiễm, nhẹ đảo qua hai má cậu, cuối cùng dừng ở bên tai cậu. Dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nhẹ giọng nói một câu.
Huyết sắc trên khuôn mặt ửng đỏ của Linh Thiên Nhiễm nhất thời rút hết…… Toàn bộ thân thể đột nhiên phát run……
“Anh hai.” Quý Thần Quang kéo kéo tay áo Quý Tiêu Dương, trong đôi mắt sáng ngời như ngọc lưu ly mang theo một tia lo lắng.
Quý Tiêu Dương cúi đầu hôn lên bờ môi cậu. “Không sao đâu!” Hắn nhìn ra được người đàn ông cường thế này đối với Linh Thiên Nhiễm có cảm tình! “Chúng ta tiếp tục ăn nho của chúng ta là tốt rồi!” Vươn tay nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang, trêu chọc nói.
“Vâng!” Tạm dừng một chút, Quý Thần Quang gật gật đầu, ánh mắt lại đảo qua Linh Thiên Nhiễm cùng Mạc Dương. Cậu cảm giác kỳ thật hai người bọn họ rất xứng đôi……
“Nghĩ cái gì vậy?” Đem quả nho đưa đến bên miệng Quý Thần Quang, thấy cậu mím môi, đáy mắt lóe lên ánh sáng. Quý Tiêu Dương chỉ biết cái đứa nhỏ tinh quái Thần Thần này lại đang suy nghĩ chuyện tình mộng ảo gì đó……
“Không ạ!” Lấy lại tinh thần, hé miệng ăn quả nho, nhai một chút, nhổ hạt nho ra. Sau đó chớp chớp mắt nhìn Quý Tiêu Dương, nhỏ giọng nói với hắn “Anh hai, anh có thấy là Thiên Nhiễm cùng Mạc Dương rất xứng đôi không?”
“Em thấy sao?” Nắm thật chặt tay Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương chọn mi hỏi.
Quý Thần Quang nghe xong, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia sáng giảo hoạt, hai con tay cái giơ lên lắc qua lắc lại “Được thông qua!” Môi hé mở, nhẹ nhàng nói ra ba chữ!
“Có thể ăn cơm rồi!” Nam Cung Kỳ trong tay bưng đồ ăn đặt lên trên bàn cơm, hướng về phía phòng khách hô một tiếng.
“Thiên Nhiễm, Mạc Dương, đến ăn cơm đi!” Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đứng lên đi về phía nhà ăn.
Nghe lời nói của Quý Tiêu Dương, Linh Thiên Nhiễm mới lấy lại tinh thần, có chút thất hồn lạc phách đứng lên. Chờ đến khi đi mới nhớ tới là chân mình bị thương, lập tức một trận đau đớn theo lòng bàn chân truyền đến. Trên khuôn mặt tái nhợt của Linh Thiên Nhiễm nhất thời xuất hiện mồ hôi. Mạc Dương đứng ở phía sau nhìn, không nói gì liền bế Linh Thiên Nhiễm lên như bế công chúa đi về phía nhà ăn.
“Chết tiệt. Buông tôi ra! Đặt tôi xuống, để tôi tự đi. Không cần xem tôi như đàn bà! Anh có nghe hay không?!” Linh Thiên Nhiễm nổi điên……
Cậu chán ghét động tác này. Phi thương chán ghét! Nhưng là cái tên mặt dày chết tiệt này loại luôn đối với cậu làm ra những chuyện như làm với đàn bà!
“Im lặng đi!” Trong con ngươi đen như mực của Mạc Dương nhất thời bắn ra hàn khí nhàn nhạt nhìn thoáng qua Linh Thiên Nhiễm.
“Buông!” Linh Thiên Nhiễm cũng không cam chịu yếu thế, liếc mắt lại một cái.
Mạc Dương trực tiếp không nhìn cậu, đặt cậu lên trên ghế.
“Ăn đi, nhìn vẻ mặt em tham ăn chưa kìa!” Quý Tiêu Dương cười khẽ gắp cá sốt chua ngọt vào trong bát Quý Thần Quang, thuận tay nhéo nhéo hai má cậu.
Quý Thần Quang vui vẻ cười ngây ngô, cúi đầu ăn cơm!
“Thiên Nhiễm, cậu uống một bát canh xương trước đi!” Nam Cung Kỳ nói với Linh Thiên Nhiễm một câu. Đây là anh vì cậu ấy mà cố ý hầm xương!
Mạc Dương nghe vậy, múc một bát đặt ở trước mặt Linh Thiên Nhiễm.
Quý Thần Quang ở một bên nhìn có chút xúc động muốn cười. Mạc Dương này thật là buồn cười, rõ ràng là lo lắng cho Thiên Nhiễm, rõ ràng là quan tâm Thiên Nhiễm, nhưng mặt thì vẫn như trước là mặt than! Giống như là người khác thiếu hắn một mấy trăm vạn vậy! Giọng nói thì không được tự nhiên……
“Chuyên tâm ăn cơm đi. Cẩn thận không bị sặc đấy!” Nhìn khóe miệng Thần Thần cười không dừng được, khóe miệng Quý Tiêu Dương cũng chầm chậm loan ra một độ cong.
“Vâng ạ!” Lanh lảnh đáp lại một câu. Tuy là trả lời như thế nhưng ánh mắt Quý Thần Quang lại vẫn luôn liếc về phía Linh Thiên Nhiễm cùng Mạc Dương bên kia. Một miếng cơm ngậm ở trong miệng quên luôn cả nhai. Quý Tiêu Dương thấy vậy rất là bất đắc dĩ vươn tay vỗ vỗ đầu cậu. “Thần Thần, ăn cơm!” Độ quan tâm của Thần Thần thật đúng là không phải bình thường! Ánh mắt của em ấy đều dán lên trên người Linh Thiên Nhiễm cùng Mạc Dương……
Khuôn mặt trắng nõn của Quý Thần Quang hiện lên một tia đỏ ửng. Bị anh hai phát hiện, có điểm ngượng ngùng. Nhanh nhanh chóng chóng và mấy miếng cơm……
Linh Thiên Nhiễm thấy bát canh trước mặt, trực tiếp bỏ qua, dùng banf tay lành lặn của mình cầm đũa đi gắp những món khác. Vừa mới gắp được một nửa thì bị người ở trên nửa đường cướp đi. Linh Thiên Nhiễm thực sự nổi điên, ánh mắt hung hăng nhìn về phía Mạc Dương “Anh có ý gì?”
“Ăn canh!” Đem bát canh mình đã múc đưa tới trước mặt Linh Thiên Nhiễm. Mạc Dương vẫn như trước hé ra khuôn mặt than của mình, ngữ khí lạnh lùng cứng rắn!
“Tôi không thèm!” Linh Thiên Nhiễm không thích nhìn cái dạng này của Mạc Dương. Thái độ cường thế kia giống như coi mình là đế vương. Luôn luôn mang lại cho cậu cảm giác được hắn bố thí…… “Mạc Dương, anh đừng có quá đáng như vậy! Nào, đến đây, chúng ta đánh một trận đi! Chết tiệt, đánh xong thì anh nhanh chóng cút đi cho tôi!” Nói xong, Linh Thiên Nhiễm chuẩn bị đứng lên.
Mạc Dương bình tĩnh nhìn thoáng qua Linh Thiên Nhiễm, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu “Em hiện tại thật sự có thể đánh?”
Lúc này Linh Thiên Nhiễm mới phản ứng lại được, mình đang bị thương a……
“Được rồi Thiên Nhiễm. Ăn cơm trước đi.” Nam Cung Kỳ ở một bên cười khẽ nhìn một màn này!
“Kỳ, chúng ta đổi chỗ đi!” Ngồi cạnh cái tên mặt băng than này, cậu ngay cả tâm tư ăn cơm cũng không có……
Khi Nam Cung Kỳ đang chuẩn bị đứng lên đổi chỗ thì đột nhiên cảm giác được một đạo ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng về phía mình. A, độc chiếm dục thực mạnh……
Quý Tiêu Dương ở một bên nhìn, nở nụ cười. Không biết cùng Tiểu Cửu so sánh thì hai người bọn họ ai khốc hơn nhỉ?
“Không ăn nữa!” Cảm giác được không khí kỳ quái, Linh Thiên Nhiễm nhụt chí nói một câu! Có ai mau đến đánh bay cái tên mặt dày chết tiệt này đi……
“Được, chúng ta đi ngủ!” Lời này vừa dứt, Linh Thiên Nhiễm liền cảm giác được người mình nhẹ nhàng. Sau đó lọt vào trong một cái ôm ấm áp……
Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang còn có Nam Cung Kỳ trợn mắt há mồm nhìn Mạc Dương ôm Linh Thiên Nhiễm lên lầu hai, trực tiếp đi vào trong phòng dành cho khách……
Nhìn không ra…… Đàn ông mặt than kỳ thật đều là theo phái hành động?……