Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 42: Thần thần, em thật nghịch ngợm!




“Anh hai” Gọi một tiếng giòn tan, đôi tay nhỏ bé ngắn ngủn gắt gao ôm lấy cổ Quý Tiêu Dương, chu miệng hôn một cái thật mạnh lên mặt hắn.

“Thần Thần, em thật nghịch ngơm. Hứa với anh về sau không bao giờ làm việc này nữa. Biết không?” Cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt mềm mềm của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương bất đắc dĩ cười.

Kỳ thật thì việc bát canh này xem như là do Thần Thần cố ý làm cho……

Thần Thần nguyên bản là đang ở trong lòng mình xoay đến xoay đi, hẳn là có thể nhìn thấy trong tay hắn đang cầm bát canh nóng. Sau đó Quý Tiêu Dương cảm giác được Thần Thần trong lòng hơi nâng cái đầu nhỏ lên một chút, làm cho bát canh trong tay hắn bị hất bay.

“Em biết rồi ạ!” Quý Thần Quang cúi đầu nghịch ngón tay, thanh âm nhẹ nhàng.

“Thần Thần thực ngoan!” Nghe Thần Thần nhận sai, Quý Tiêu Dương vươn tay xoa đầu cậu. Rồi sau đó hôn nhẹ lên bờ môi cậu.

“Anh hai!” Quý Thần Quang ngẩng đầu, ánh mắt vụt sáng. “Thần Thần không nghĩ như vậy…… Vốn là Thần Thần chỉ muốn tỏ chút bất mãn của mình……” Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím. Ai bảo mẹ muốn tách cậu ra khỏi người anh hai! Anh hai ôm cậu là chuyện đương nhiên. Cậu mới không cần để người khác ôm……

“Anh biết!” Quý Tiêu Dương biết Quý Thần Quang muốn nói cái gì. Nét cười nơi đáy mắt càng thêm ôn nhu. Kỳ thật hắn cũng không nghĩ đến bát canh kia có thể vừa vặn hất toàn bộ lên mặt mẹ như vậy. Đối với việc này trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút lo lắng. Nhưng mẹ cư nhiên ở trước mặt hắn gọi Thần Thần là đứa ngu ngốc……

Đây là tuyệt đối không thể tha thứ!……

“Anh hai, Thần Thần như vậy có phải là rất xấu không?……” Đôi mắt to trong của Quý Thần Quang lưu chuyển một tần nước. Câu hỏi vô tội mang theo sự ảo não cùng nồng đậm ngây thơ làm lòng Quý Tiêu Dương nhất thời liền tan thành nước. Thần Thần của hắn thật sự làm cho hắn rất đau lòng!

“Không có. Anh biết là Thần Thần không cố ý. Chính là mẹ đang nổi giận nên nói vậy thôi. Thần Thần vĩnh viễn là Thần Thần ngoan ngoãn của anh hai!”

Quý Thần Quang nhìn khóe miệng tươi cười của anh hai, nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp “Thần Thần mới không cần người khác ôm!” Chu miệng nói một câu.

“Ân. Thần Thần chỉ có thể để anh hai ôm! Thần Thần phải nhớ kĩ, trừ bỏ anh hai, em không được để bất luận kẻ nào ôm biết không?” Hai tay dùng thêm lực ôm chặt Thần Thần trong lòng. Mềm mềm, còn có mùi hương sữa bột thoang thoảng. Mùi của Thần Thần thật ngọt, không biết ăn vào sẽ có vị gì?……

Đột nhiên trong đầu Quý Tiêu Dương lóe ra một câu như vậy, nhất thời làm cho hắn sợ tới cứng cả người……

Hắn làm sao vậy? Cư nhiên nghĩ Thần Thần thành đồ ăn để ăn vào bụng?……

Bất quá, cúi đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng, làn da Thần Thần nộn nộn, mềm mềm, lại bóng loáng. Cảm giác sờ lên thật là tốt, không biết cắn lên sẽ có cảm giác thế nào……

Ý niệm này vừa thoáng hiện lên trong đầu, Quý Tiêu Dương liền có cảm giác tim bị ai đó gãi vào, ngứa……

“Anh……Anh hai” Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang vụt sáng. Ánh mắt anh hai nhìn mình sao lại có cảm giác giống như ánh mắt của cậu khi nhìn thấy socola……

“Thần Thần làm sao vậy? Có phải muốn ăn socola hay không?” Quý Tiêu Dương thu hôi tâm tư. Nhìn thấy biểu tình có điểm bị dọa của Thần Thần, nét cười nơi đáy mắt càng sau…… Thần Thần của hắn thật khả ái……

“Ăn!” Ngơ ngác trả lời một tiếng. Đúng! Ăn…… Chỉ khi cậu muốn ăn socola mới có loại ánh mắt này……”Anh hai, em không phải socola!”

Nghe Thần Thần đột nhiên nói một câu như vậy, Quý Tiêu Dương nhất thời không phản ứng lại được. Cách vài giây mới hiểu được Thần Thần muốn nói cái gì. Xem ra là chính mình vừa dọa đến Thần Thần “Ân. Anh biết Thần Thần không phải socola!” Socola còn không có ngọt bằng Thần Thần đâu……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.