Sáu giờ sáng, Nam Cung Kỳ đúng giờ tỉnh lại, lúc vừa muốn xuống giường mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, không có giờ học. Động tác làm được một nửa thì ngừng lại, ánh mắt có chút thất thần nhìn sàn nhà trắng noãn. Lúc hồi phục lại tinh thần thì thời gian đã yên lặng trôi qua gần hai mưoi phút, Nam Cung Kỳ vươn tay chuẩn bị đẩy kính mắt, tay vừa chạm đến mũi lại phát hiện không có gì cả, lúc này mới nhớ ra mình có thói quen tháo kính trước khi ngủ!
Bị việc này làm cho rối loạn, Nam Cung Kỳ cũng không có tâm tình ngủ lại nữa, liền xuống giường mặc quần áo, đi đến trước cửa sổ mở cửa ra, gió lạnh buổi sớm từ từ thổi vào, làm cho tâm tình có chút phiền não của Nam Cung Kỳ dần dần bình ổn. Sau khi đứng trước cửa sổ một hồi, Nam Cung Kỳ liền đeo kính vào, ra khỏi phòng. Sau khi vệ sinh cá nhân xong liền đi vào bếp, tự mình làm một bát cháo trắng thịt nạc, rồi làm thêm một ít điểm tâm. Đứa nhỏ Thần Quang này, tầm bảy giờ rưỡi khẳng định sẽ đến gõ cửa!
Bảy giờ hai mươi ba phút, quả nhiên không ngoài dự liệu của Nam Cung Kỳ, Quý Thần Quang mặc áo ngủ, thí điên thí điên đến gõ cửa. Một đôi mắt sáng trong suốt nhìn Nam Cung Kỳ “Kỳ, em đói bụng. Em vừa ngửi thấy mùi điểm tâm ngọt ngào! Kỳ, khẳng định là anh làm điểm tâm đúng không! Ở đâu vậy? Cho em đi, cho em đi, em sắp chết đói rồi!” Quý Thần Quang một bên nói, một bên chạy vào phòng bếp.
Nam Cung Kỳ đẩy kính mắt gọng bạc của mình, cười híp mắt, lẳng lặng nhìn bóng dáng Quý Thần Quang, nhàn nhã uống chén trà xanh. Điểm tâm, anh cũng không có đặt ở phòng bếp…… Biết cái con mèo nhỏ tham ăn này sẽ đến, anh đã sớm giấu đi rồi!
“Kỳ, sao lại không có điểm tâm a?” Tìm một vọng, Quý Thần Quang cũng không tìm được điểm tâm mà mình tâm tâm niệm niệm. Nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng bếp, đứng trước mặt Nam Cung Kỳ, có chút không vui hỏi. Ánh mắt xinh đẹp tẫn hiển nhuận quang!
“Anh đêm qua đã nói rồi, sáng nay không có điểm tâm!” Nam Cung Kỳ buông chén trà, không chút để ý nói một câu.
“Nhưng là, rõ ràng em ngửi thấy mùi điểm tâm! Kỳ, anh lại không có ăn đồ ngọt, khẳng định là làm cho em ăn!” Quý Thần Quang ngồi xuống sô pha, cầm lấy cái chén, tự mình rót một chén nước, uống một ngụm, ngữ khí khẳng định nói với Nam Cung Kỳ.
“Anh cũng không làm đồ ngọt, bữa sáng anh còn chưa có ăn đâu! Ngủ thẳng đến bây giờ mới dậy đó!” Nam Cung Kỳ cười ôn hòa, thanh âm cùng biểu tình đều thập phần thật sự.
“Anh hai!” Quý Thần Quang vừa mới chuẩn bị nói liền nhìn thấy Quý Tiêu Dương đang đi tới, nhanh chóng vươn tay ôm lấy vòng eo của hắn!
“Anh biết ngay em lại ở đây!” Quý Tiêu Dương sờ sờ đầu Quý Thần Quang, cười sủng nịch, cộng thêm chút bất đắc dĩ! Chính mình gọi em ấy hai tiếng cũng không thể đánh thức, vậy mà Kỳ ở bên cạnh làm điểm tâm, mùi hương bay đến lại dễ dàng làm con mèo con này tỉnh dậy!
“Anh ơi, Kỳ làm điểm tâm!……” Ánh mắt nhanh như chớp chuyển qua nhìn Quý Tiêu Dương, sau đó lại cẩn thận nói một câu “Không cho em ăn……”
“Hôn anh một cái, anh liền nói cho em biết Kỳ giấu điểm tâm ở chỗ nào!” Quý Tiêu Dương nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang, cười đến vui vẻ!
Quý Thần Quang vừa nghe, lập tức kiễng mũi chân hôn lên môi Quý Tiêu Dương một cái. Đôi mắt to lóe sáng, thực rõ ràng không tiếng động thúc giục Quý Tiêu Dương!
Quý Tiêu Dương cười cười, buông Quý Thần Quang ra, sau đó đi vào phòng bếp, từ trong một ngăn tủ nhỏ lấy ra một đĩa điểm tâm, đưa đến trước mặt Quý Thần Quang “Ăn đi!”
“Anh hai giỏi nhất!” Quý Thần Quang kích động lại hôn lên mặt Quý Tiêu Dương một cái, sau đó cúi đầu chậm rãi ăn điểm tâm.
“Tiêu Dương, sao cậu lại biết tớ giấu điểm tâm trong ngăn tủ nhỏ đó?” Nam Cung Kỳ có chút tò mò.
“Cậu có chút khiết phích, đồ ăn gì đó trừ bỏ đặt trong phòng bếp, không có khả năng cậu sẽ đặt ở chỗ khác. Mà trong phòng bếp, nơi có thể làm cho tiểu ngu ngốc Thần Thần này tìm không thấy cũng chỉ có cái ngăn tủ nhỏ này, Thần Thần chỉ nhìn về phía những vật lớn, xem nhẹ những vật nhỏ!” Quý Tiêu Dương bưng chén nước Quý Thần Quang vừa uống lên uống một ngụm, đạm cười nói. “Kỳ, tớ cũng đói bụng, cháo cậu nấu còn không?”
Nam Cung Kỳ nhướn mi, không nói gì, rõ ràng là đang tò mò.
Quý Tiêu Dương bật cười “Kỳ, cậu bình thường có thói quen ăn sáng xong mới có thể nhàn nhã uống trà!”
“Còn. Tớ đi lấy cho cậu!” Trầm mặc một lát, Nam Cung Kỳ đứng lên, cười ôn hòa! Thực nhìn không ra, tuổi còn nhỏ, cư nhiên có lực quan sát như thế! Thật sự là Quý Tiêu Dương không hề đơn giản!
Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang ở nhà Nam Cung Kỳ ăn sáng xong liền trở về nhà mình! Sau khi bọn họ đi rồi, Nam Cung Kỳ thu dọn lại phòng bếp! Lúc vừa mới chuẩn bị ra ngoài, điện thoại ở trong túi quần vang lên, Nam Cung Kỳ lấy ra thì thấy là mẹ mình gọi. Trong lòng hơi hơi nghi hoặc, có chuyện gì mà mẹ lại gọi điện đến. Vừa suy nghĩ vừa ấn nhận điện thoại! “Mẹ à, có việc gì ạ?”
“Kỳ nhi, mẹ không có việc gì, bất quá thẩm thẩm con vừa gọi điện thoại đến. Nói Tiểu Cửu a, lát nữa sẽ đến nhà chúng ta! Nếu con có thời gian thì về đây một chuyến!” Nói xong, mẹ Nam Cung liền ngắt điện thoại.
Nam Cung Kỳ cầm di động, thật lâu cũng không hề động, trong đầu chỉ quanh quẩn đúng một câu nói. Tiểu Cửu, sắp về đây……
Sau khi tỉnh thần, Nam Cung Kỳ lập tức chạy vào phòng, mở tủ quần áo của mình ra, chọn một bộ quần áo tương đối nhàn nhã sáng ngời mặc vào, sau đó lại đem toàn bộ đồ hôm qua đã đóng gói để lại chỗ cũ! Vươn tay vuốt vuốt chiếc đèn bàn nhìn đã có chút cũ nát, Nam Cung Kỳ không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình lúc này của mình. Là kích động? Là cao hứng? Còn có……
Anh hiện tại, nên là cái dạng gì? Nam Cung Kỳ nhìn ảnh chụp Nam Cung Cửu lúc ba tuổi trong tay! Lăng lăng suy nghĩ một hồi, sau đó cầm lấy ảnh chụp bỏ vào trong ví tiền, chạy ra khỏi phòng. Lúc xuống lầu, Nam Cung Kỳ gặp Quý Tiêu Dương và Quý Thần Quang. Quý Thần Quang chạy lại kéo lấy Nam Cung Kỳ, cười đến cao hứng “Kỳ, xảy ra chuyện gì? Sao anh lại kích động như vậy?” Ngày thường Kỳ rất bình tĩnh, làm cho cậu cảm thấy Kỳ như một lão già vậy……
“Tiểu Cửu về rồi!” Nam Cung Kỳ vội vàng nói một câu. Sau đó tránh khỏi tay Quý Thần Quang, ra khỏi tiểu khu! Ngồi trên xe, tâm tình hơi hơi kích động, hơi thở có chút khinh suyễn. Nhìn dòng xe cộ tới lui, chỗ chân mày tất cả đều là vui sướng nhàn nhạt!
“Anh ơi, Tiểu Cửu có phải là đứa trẻ kia hay không?……” Quý Thần Quang ngẩng đầu hỏi Quý Tiêu Dương bên cạnh.
“Ân. Chính là tiểu đường đệ của Kỳ!” Quý Tiêu Dương cười gật gật đầu!
“Hóa ra thật sự là cậu ấy a! Trở về cũng tốt, em rất thích cậu ấy. Như vậy là lại có bạn cùng đến trường rồi!” Quý Thần Quang nghe, vẻ mặt cũng rất cao hứng!
Xe chạy nửa giờ liền đến khu biệt thự mà nhà Nam Cung Kỳ ở. Nam Cung Kỳ xuống xe, thanh toán tiền, sau đó vội vội vàng vàng đi về phía nhà mình. Ấn chuông cửa, người mở cửa là mẹ Nam Cung. “Kỳ nhi, về rồi à, mẹ biết ngay là con sẽ về nên cố ý mua thiệt nhiều đồ ăn con thích đó!”
Nam Cung Kỳ đổi giày, ánh mắt ở trong phòng khách quét một vòng “Mẹ à, Tiểu Cửu đâu?” Không có nhìn thấy người anh muốn gặp……
“Tiểu Cửu chắc phải tầm giờ cơm trưa mới có thể đến nhà chúng ta, con đừng vội, ngồi xem ti vi một lúc đi đã! Mẹ cũng mua đồ ăn vặt con thích ăn đó, gần một tháng không về nhà, mẹ nhớ con muốn chết!” Mẹ Nam Cung nói liên miên cằn nhằn xong liền lấy đồ ăn vặt ở trong tủ ra! “Mẹ nhớ rõ khẩu vị của Tiểu Cửu và con giống nhau như đúc cho nên mỗi món mẹ đều mua hai phần!”
Nam Cung Kỳ nhìn đồ ăn vặt trên bàn, có chút sững sờ! Kỳ thật, Tiểu Cửu không phải là có cùng khẩu vị với anh, chính anh cũng không rõ vì sao Tiểu Cửu lại chọn đồ ăn vặt giống mình……
“Đúng rồi, Kỳ nhi, ăn bữa sáng chưa?” Mẹ Nam Cung đặt đồ ăn vặt lên bàn xong liền quay đầu hỏi Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần, cười gật gật đầu “Không có việc gì, mẹ đi làm việc đi, con ăn sáng rồi!”
“Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy? Không phải là thứ bảy sao? Cũng không nghỉ ngơi nhiều một chút, xem đi, đều gầy thế này rồi! Mẹ vừa mới nấu cháo thịt nạc trứng muối, nếu không lại đây ăn một bát đi?”
Nam Cung Kỳ nhìn ánh mắt quan tâm từ ái của mẹ Nam Cung, lời cự tuyệt như thế nào cũng không nói ra được. “Được ạ, con cũng đang nhớ cháo mẹ nấu!”
“Con trai ngốc, muốn ăn thì về nhà là được rồi! Đợi một chút, mẹ đi lấy cho con!” Mẹ Nam Cung sờ sờ đầu Nam Cung Kỳ, sau đó xoay người đi vào phòng bếp. Bất quá chỉ nửa phút sau, lại bưng một chén cháo đến cho Nam Cung Kỳ “Ăn đi! Mẹ đi làm việc đã!”
“Được ạ, mẹ đi làm việc đi!” Nam Cung Kỳ bưng bát cháo, chậm rãi ăn! Đáy mắt tràn đầy ý cười! Cảm giác hôm nay mình phá lệ thư thái cao hứng!
Ăn hết bát cháo, Nam Cung Kỳ mang bát vào phòng bếp, vừa mới chuẩn bị rửa thì bị mẹ Nam Cung đuổi ra khỏi phòng bếp, bắt đi ra phòng khách xem ti vi. Nam Cung Kỳ chỉ phải bất đắc dĩ cười cười, ngồi xuống sô pha, có chút không thú vị nhìn ti vi, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra con đường nhỏ ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn về phía đồng hồ trên tường. Thời gian, tí tách, cảm giác trôi qua thật chậm……