*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thôn làng bên ngoài chỉ cách thành Lân Châu mấy dặm, chạy xe mất chừng một khắc, nếu như đi bộ thì hơn nửa giờ cũng đến nơi. Nhà dân làng xóm qua lại mua bán, mỗi ngày khi trời chưa sáng sẽ chạy tới thành, hoặc bán ít rau củ, hoặc bán ít đồ thủ công, nuôi gia đình sống qua ngày.
Mười mấy năm trước mẹ của Phương Tố đã vậy. Mười ngón tay khéo léo của người phụ nữ may từng đường chỉ không hề ngơi nghỉ vào thành, trong lòng ôm theo đứa bé còn ham mút tay, ngồi trên phố, một ngày trôi qua như thế đấy.
Khi đó Phương Tố chưa trải đời, sợ hãi với tất cả những điều mới mẻ trong thành, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, níu vạt áo mẹ nhìn người đến rồi đi. Sau đó lớn hơn, khoảng chừng năm tuổi, gan to hơn chút thì thích một mình chạy đến học đường, trốn ngoài khung cửa sổ nghe tiên sinh giảng bài.
Khi xưa nghèo khó nhưng hạnh phúc, tuy nhà nghèo nhưng chí ít chỉ cần Phương Tố muốn, mẹ y sẽ nghĩ cách đáp ứng. Tiếc rằng ngày vui ngắn ngủi, vào lúc Phương Tố còn chưa hiểu chuyện, bỗng nhiên nữ chủ nhân trong nhà đổi thành người khác.
Đến giờ đã chẵn mười hai năm, người phụ nữ đó chưa từng cho phép y đặt chân vào thành Lân Châu một bước.
Thời gian không đợi một ai, ngày qua ngày cảnh vật trong thành đổi thay, bây giờ hơn mười năm trôi qua, Phương Tố đã cảm thấy nơi đây cực kì xa lạ, chẳng nhận được phương hướng. Hôm nay Đường Kiều Uyên đưa y ra ngoài phủ chơi, y thật lòng muốn đến những nơi quen thuộc, nhất là học đường phía Đông, muốn xem vị Uông tiên sinh kia còn ở đó hay không. Nhưng suy nghĩ trong lòng, Phương Tố không nói ra miệng được, lúc đi chung với Đường Kiều Uyên trên đường, lại càng chẳng biết sẽ đến nơi đâu.
Đường Kiều Uyên dắt tay y đi thong dong khắp nơi, rõ ràng cũng chẳng có mục đích, nhiều lần hỏi y muốn đi đâu chơi, nhưng chưa đợi y trả lời thì đã tự mình nói rằng: “Thật ra cũng không có nơi nào đặc biệt, đi lung tung cũng được.”
Nghe như có ý trêu ghẹo, vào tai khiến Phương Tố đỏ mặt.
May mà Phương Tố cũng không phải người nhiều chuyện, tính cách hướng nội, ở trước người ấy lại càng chẳng có yêu cầu gì, chỉ đành để mặc cho hắn dắt qua dắt lại, tiếp tục giữ kín lời nói trong lòng.
Chẳng biết đang nghĩ gì mà trong đôi ngươi, nụ cười của Đường Kiều Uyên càng lúc càng nặng nề.
Đi tiếp mấy con phố, người ấy lại lên tiếng lần nữa hỏi: “Tố Tố có chỗ nào muốn đi không?”
Trong lòng Phương Tố rung động, lần này không để hắn có cơ hội nói tiếp nữa, vội ngẩng đầu tiếp lời: “Ta muốn đến thành Đông!” Dứt lời sững sờ, có vẻ bấy giờ mới nhận ra vẻ gấp gáp của mình buồn cười biết bao, lúng túng rũ mắt, chậm rãi mím môi bình tĩnh lại.
Đường Kiều Uyên đã cười đến mức thân người khẽ run, nắm lấy tay y đưa lên môi cười thầm không dứt, vất vả lắm mới cười no nê, rốt cuộc không trêu nữa, đặt tay lên vai y xoay người y qua, hỏi một cách vui vẻ: “Là ‘Doanh Quyển tư thục’ này đúng không?”
Phương Tố ngẩn ra, ngơ ngác nhìn tấm biển nằm ngang trước mắt. Bốn chữ trên biển ấn tượng không sâu, dù sao khi ấy còn nhỏ nên chưa biết nhiều chữ. Nhưng tường viện thềm cửa này, ngói xanh trên mái hiên, chẳng có thứ nào ở đây là không từng xuất hiện trong mơ rất nhiều lần.
“Vốn đã đến thành Đông rồi.” Đường Kiều Uyên ôm lấy y từ phía sau, nhẹ giọng mỉm cười nói, “Uông tiên sinh vẫn đang dạy học ở trong, ngươi có muốn vào xem không?”
Vui mừng nhanh chóng ngập tràn khoé mắt, Phương Tố rung động không thôi, vẫn do dự hỏi một câu: “Ta cứ thế mà vào… Liệu có được không? Chắc tiên sinh đã quên ta lâu rồi.”
“Không vào xem thử làm sao biết?”
Người ấy dứt lời dẫn y vào trong, không cho y cơ hội chần chừ nữa.
Bên trong, tiếng đọc sách dõng dạc truyền ra, hoa cỏ trong sân xanh mát, ở một góc tường còn để một quả túc cầu trẻ con dính đất cát. Phương Tố ít đi mấy phần do dự, nhất thời sau khi bước vào tâm trạng khởi sắc hẳn.
Cách đấy không xa chính là phòng học của học đường, cửa không đóng, trong phòng mỗi đứa trẻ một bàn, lay đầu lắc óc mà đọc sách. Nơi thân quen ngoài cửa sổ vẫn đặt một chiếc ghế nhỏ như xưa, chỉ là bây giờ không ai ngồi, thấp thoáng thấy hơi hiu quạnh.
Tiên sinh dạy học đang chậm rãi đi lại trong phòng, tay cầm thước, thỉnh thoảng lại gõ nhẹ vào cột sống của mấy đứa có tư thế không ngay ngắn. Lát sau, thoáng thấy trong viện có người, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn sang.
Đúng lúc tầm mắt chạm nhau, Phương Tố căng thẳng, vô thức nắm lấy ngón tay người bên cạnh.
Uông tiên sinh đã sang tuổi lão niên, mắt không được như trước nữa, đôi ngươi mập mờ nhìn mấy lần mới sực nhận ra, trên mặt không kìm được nụ cười đi ra ngoài đón.
“Tiên sinh…” Phương Tố chắp tay hành lễ với ông.
Uông tiên sinh lễ độ đáp lễ, ngẩng đầu lên không hề xa lạ, trong mắt còn hiện lên cảm kích ngoài dự đoán, nói rằng: “Phương công tử, lão phu thay Doanh Quyển tư thục nói lời cảm ơn.”
Đầu óc Phương Tố mù mịt.
“Chỉ một chiếc ghế nhỏ mà có thể khiến công tử khắc ghi trong lòng, nhân quả thế gian, đúng là không khỏi khiến người ta cảm khái.”
Phương Tố im lặng, lờ mờ đoán được mấy phần.
Ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh, Đường Kiều Uyên gật khẽ, ý bảo y yên tâm.
“Tiên sinh.” Phương Tố sáng tỏ trong lòng, chỉ cảm thấy nơi lồng ngực vô cùng ấm áp, ngoảnh đầu trả lời Uông tiên sinh, “Tiên sinh có lòng tốt, là ân nhân của ta, Phương Tố sẽ không quên.”
Uông tiên sinh mỉm cười chắp tay, luôn miệng khiêm tốn.
Phương Tố nhìn ông đã già đi rất nhiều, thời gian mười năm hằn sâu trên gương mặt ông.
Cứ nhìn như thế, tưởng như quay lại hồi bé, khi đó người đang dạy học trong phòng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lúc đi ra xem thì thấy đứa bé tưởng rằng mình mắc lỗi lớn lắm, đang ngơ ngác đứng yên chẳng dám chạy trốn.
Uông tiên sinh đến gần y, xoa đầu y muốn dẫn y vào trong nghe giảng, nhưng Phương Tố sợ phát khóc, nửa bước cũng không chịu đi. Người đó hết cách, sau đấy đành để chiếc ghế nhỏ bên dưới cửa sổ, xong quay vào trong tiếp tục giảng bài, cố ý tránh đưa tầm mắt về phía cửa sổ để y khỏi thấy sợ hãi.
Phương Tố bé nhỏ yên tâm, từ ấy về sau chiếc ghế nhỏ kia trở thành vị trí của riêng y, mỗi ngày đến nghe bài còn có thể phát hiện một chiếc bánh bao chay được cố ý gói lại để ở trên.
Phương Tố thoát khỏi hồi ức, ông lão trước mắt nhìn y một cách xúc động, bấy giờ nói qua nói lại không còn khách sáo nữa, như thể đối diện với đứa trẻ vô tri khi xưa, gật đầu thở dài bảo: “Hồi đó bỗng dưng không thấy cậu quay lại, ta cứ lo lắng mãi. Bây giờ thấy cậu bình an, cuối cùng cũng yên tâm được rồi.”
Bỗng chốc khoé mắt Phương Tố nhoè đi, cứ tưởng là cảnh còn người mất, không ngờ cả cảnh cả người đều ở đây. Những chuyện đã qua phần lớn là bi thương, buồn khổ, không dám nhớ lại, may mà còn có chuyện này mang kết cục tốt đẹp.
Y bùi ngùi nhiều lắm, nội tâm khó lòng kìm nén xúc động, không kìm được đứng trong sân nói chuyện với Uông tiên sinh hồi lâu.
Đám trẻ con đang đọc sách trong phòng lặng lẽ ngoảnh đầu, không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, khoảnh khắc tranh thủ ấy, đứa nào cũng hết sức hoạt bát.
Một lúc lâu sau, Phương Tố lên tiếng cáo từ, theo Đường Kiều Uyên rời khỏi tư thục.
Trên đường ánh nắng êm ái, người ấy nghiêng đầu nhìn khoé mắt đỏ hoe của y, đưa ngón tay chấm lên chỗ ướt nước, biết tỏng mà còn cố ý cười hỏi: “Tố Tố thế này là vui hay buồn?”
Phương Tố dừng chân, lần đầu tiên bị hắn trêu ghẹo mà không lảng tránh, ánh mắt không hề che giấu, mang theo vui vẻ nhìn hắn, gọi: “Kiều Uyên…”
“Ừ?” Nụ cười của Đường Kiều Uyên càng thêm sâu.
Phương Tố xấu hổ hỏi: “Ngươi tặng cho học đường thứ gì vậy?”
Người ấy trả lời một cách qua loa: “Văn phòng tứ bảo, vàng bạc tiền của, dễ dùng này, dễ tặng này, còn gì ngoài những thứ này?”
Phương Tố cười nhẹ thành tiếng, hồi lâu sau rũ mắt, âm thanh nhỏ đến mức khó lòng nghe rõ, song vào tai lại vô cùng kiên định, nói: “Cảm ơn ngươi…”
“Ngươi không cần cảm ơn ta.” Đường Kiều Uyên đưa tay trêu ghẹo đuôi tóc mượt mà thả sau lưng y, sửa lại rằng, “Ngươi nên coi đấy là chuyện đương nhiên, có tình có lí, cứ kiêu căng hống hách mà yêu cầu ta.”
Nghe bốn chữ “kiêu căng hống hách”, Phương Tố không khỏi buồn cười, cong mắt nhìn người ấy cười khẽ, đỏ mặt lắc đầu.
Thật ra Đường Kiều Uyên cũng biết bốn chữ này lệch tông với người trước mặt biết bao, nhưng hắn vẫn muốn hình dung như thế, từng lời nói cử chỉ đều để dỗ y vui vẻ. Chỉ cần Phương Tố vui, đừng nói tặng chút tiền của, bảo hắn tu sửa một toà học đường mới cho Doanh Quyển tư thục thì hắn cũng đáp ứng một cách thoải mái.
Phương Tố không giỏi biểu đạt, nhưng y biết rõ, phân rõ được ai đối tốt với mình, ai đối với mình không tốt. Trước đây những thứ y có không nhiều, bấy lâu nay chưa từng mong muốn điều gì xa xỉ, thế nên khi một người như thế bỗng nhiên xuất hiện trước mắt y, để tự bảo vệ mình mà trong lòng y luôn ôm ý nghĩ, rằng sớm muộn gì sẽ mất đi người ấy, chỉ vì nghĩ rằng đến một ngày kia khi bị bỏ rơi sẽ đỡ phải chịu tổn thương nặng nề.
Nhưng giờ đây, bỗng nhiên Phương Tố muốn buông xuôi hết tất cả đắn đo.
Y muốn tham lam một lần, muốn chiếm lấy tất cả người này cho riêng mình, muốn tin rằng mình sẽ mãi không bao giờ đánh mất hắn.
Phương Tố im lặng nhìn Đường Kiều Uyên, mãi hồi lâu sau mới hỏi ra miệng câu mà mình nghi ngờ nhất: “Kiều Uyên, tại sao ngươi đối xử với ta tốt thế?”
“Bởi vì thích.” Đường Kiều Uyên xuôi mi, giọng nói đầy ắp trấn an, “Ngươi là thê tử kết tóc của ta mà.”
“Vậy tại sao ngươi lại thích ta?”
Người ấy cười hai tiếng, có vẻ chưa từng nghĩ đến chuyện này, thấp giọng hỏi ngược lại như thể tự nói một mình: “Đúng vậy, tại sao nhỉ…”
Phương Tố vẫn không hiểu, nhưng sau cùng cũng bình tĩnh. Dù sao y đã thành thân với người ấy, cũng đã biết tâm ý của mình.
…Ba chữ Đường Kiều Uyên, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, cả đời này sẽ là cái tên đặt trong lòng y mãi mãi.