Độc Chung

Chương 24: Tóc đen bạc trắng, xưa nay nào phải chuyện buồn, tất cả đều là tình ý triền miên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày chưa hửng sáng, bình minh ló rạng, rốt cuộc Phương Tố mê man hồi lâu cũng chậm rãi tỉnh lại.

Đôi mắt của người bên giường đục ngầu, ban đầu vẫn chưa hồi thần, đến khi Phương Tố chập chờn mở mắt, tầm nhìn ngày càng rõ ràng, đưa mắt nhìn hắn.

Trong khoảnh khắc, người ấy bỗng chốc tỉnh táo, cổ họng quá khô nên mở miệng hoàn toàn không ra tiếng, nắm chặt tay y.

Phương Tố không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ có cảm giác uể oải sau giấc ngủ dài, vết thương trên trán nhói đau, khiến y dần dần nhớ lại những chuyện trước khi hôn mê. Cảnh tượng khi đó lần lượt hiện lên, nhất thời trong lòng lại tràn bất an, vô thức nắm lại bàn tay người ấy. Tuy y chẳng còn hơi sức, lại coi đấy là vật cứu rỗi duy nhất, gọi khẽ: “Kiều Uyên…”

Đường Kiều Uyên ngồi vậy đã một hai ngày, bấy giờ rốt cuộc mặc nguyên quần áo nằm xuống, chỉ cởi giày ra, ôm lấy y qua lớp chăn, khàn giọng dỗ dành: “Tố Tố đừng sợ, chúng ta đang ở nhà… Không sao hết, người tỉnh lại là được rồi, ta đã đợi rất lâu…”

Ngôn từ lộn xộn, Phương Tố lắng nghe, bấy giờ ý thức mới chợt bừng tỉnh, nhìn màn trướng quen thuộc, cuối cùng cũng cảm thấy may mắn vì đã trốn thoát. Nhưng trong lòng y bỗng chốc trào dâng kinh ngạc và sững sờ không phải vì thế, mà vì vừa mới nghe được giọng nói thân quen. Gắng gượng sức lực ít ỏi để chậm rãi lách mình, tiếng xưng hô kia rơi vào tai không tan, ấm áp chảy vào lòng.

Phương Tố đưa tay áp lên gò má hốc hác của Đường Kiều Uyên, nương theo ánh nến sáng rực nhìn hắn, tầm mắt rơi trên đỉnh đầu bắt mắt dị thường của hắn, hỏi rằng: “Sao ngươi lại…”

“Hử?” Đường Kiều Uyên không nhìn thấy bộ dáng mình, ôm lấy bàn tay ấm áp của y nhẹ nhàng vuốt ve.

Không chờ được câu trả lời, nhưng Phương Tố chẳng hề dời mắt, tầm nhìn vẫn luôn dừng ở một nơi, thậm chí lo lắng phải chăng mắt mình mờ rồi, nheo mắt lại để trông rõ. Thấy y như vậy Đường Kiều Uyên cũng sinh nghi, cuối cùng theo ánh mắt y đưa tay giật xuống lọn tóc, bất ngờ nhìn thấy bên trong lại lẫn mấy sợi bạc trắng.

Người ấy hơi ngạc nhiên, đoạn không kìm được cười khẽ, dịch về trước mấy tấc, bờ môi ráo hoảnh đặt lên mi tâm Phương Tố một nụ hôn, dọc theo sống mũi hôn đến môi, bịn rịn hồi lâu, sau cùng thấp giọng nói: “Tố Tố của ta không chịu tỉnh… Ta ở một mình không vui, đành phải thất thần suy nghĩ trong lòng… Nghĩ nhập tâm quá, không ngờ tóc cũng bạc mất mấy sợi.”

Phương Tố không biết khi mình mê man Đường Kiều Uyên đã lo lắng ra sao, đau lòng hỏi: “Kiều Uyên… Ngươi nghĩ gì mà thành ra như thế?”

Đường Kiều Uyên thoáng ngừng lại, ánh mắt nhìn y chan chứa ý cười.

“Ta nghĩ, hồi đó trúng phải tình độc, rốt cuộc đã yêu ngươi thế nào.”

Lời này nằm ngoài dự đoán, Phương Tố nghe thế đờ người, nhất thời không che giấu được buồn bã căng thẳng trong mắt. Đường Kiều Uyên ôm cả người y trong chăn chặt thêm, buông tiếng thở dài hỏi: “Liệu rằng hồi đó có yêu sâu đậm hơn bây giờ không?”

Dứt lời cả phòng im ắng.

Trong đầu trong tai Phương Tố ong ong, tự hỏi câu này mấy lần mới hiểu rõ dụ ý. Khoé mắt y bất giác nóng lên, đầu mũi chua chát tới khó chịu, vết thương vốn chỉ âm ỉ đau, thoáng chốc hứng chịu kích thích đã cảm thấy đầu như muốn nứt, vừa ngọt ngào vừa gian nan muôn phần.

“Kiều Uyên…”

Những lời muốn nói đầy ắp trong lòng nhưng lại không thể bật ra, Phương Tố chỉ nhỏ giọng thì thầm tên hắn. Mà sau khi giãi bày, người ấy cũng chẳng nhiều lời, không ngừng đặt nhẹ những chiếc hôn đong đầy yêu thương lên mi tâm y, bầu không khí bỗng hoá yên bình tốt đẹp.

Nắng mai vừa ửng, ngoài cửa sổ tối tăm bất chợt ánh lên sắc đỏ rực rỡ.

Phương Tố đưa mắt nhìn qua, mừng vui khôn xiết, tất cả tai hoạ hiểm cảnh, cam go sợ hãi đều đã qua. Nhớ lại khi xưa toàn thân áo đỏ nhìn người ấy một cách bỡ ngỡ, uống rượu hợp cẩn, cho đến bây giờ khi tâm ý tương thông. Mọi chuyện vụt trôi trong chớp mắt, mà tưởng đã trải qua khó khăn nghìn trùng. Sau tất cả, cuối cùng mới chân chính có nhau.

Là có nhau thật sự.

Phương Tố không còn lo được lo mất nữa, không phải chỉ vì tình ý bộc lộ rõ rệt nơi người ấy… Mà còn vì y chợt nhiên cảm thấy, chỉ e trên đời này sẽ chẳng có ai yêu Đường Kiều Uyên hơn y.

Không thẹn là người được Đường Kiều Uyên đối xử thật lòng, không thẹn khi được trời cao ban ơn, trải qua bao thử thách từ những tai kiếp trước, khiến y có dũng khí ở bên người ấy…

Người nằm bên cạnh thả lỏng tinh thần và thể xác, thoáng chốc mệt mỏi nhưng cũng an yên chìm vào giấc ngủ. Phương Tố đưa tay đến gần, nhẹ nhàng cầm một lọn tóc đen của hắn, nâng trong lòng bàn tay nhìn kĩ, cảm thấy nghẹn ngào.

Lát sau trời sáng, ngoài hiên truyền đến tiếng bước chân.

Cửa phòng khẽ vang, người vào trong phòng vẫn là Bạch Bình. Cô nương bưng thuốc tiến lên, lúc nhìn sang giường chợt ngạc nhiên dừng bước. Phương Tố nghiêng đầu nhìn cô, đưa ngón tay kề bên môi, cong mắt cười với cô một cách yếu ớt.

Bạch Bình bưng bát thuốc đứng yên một lát, kế đó bật cười xúc động, đến gần đặt bát thuốc lên bàn con, hành lễ nói: “Khi phu nhân hôn mê chỉ ăn rất ít đồ lỏng, để nô tì vào bếp nấu chút cháo ạ.”

Đúng là Phương Tố đói thật, gật đầu một cách cảm kích, đáp nhẹ một tiếng “Ừ”.

Đợi sau khi cô ra ngoài, rốt cuộc y cũng ngồi dậy, động tác đơn giản mà tốn mất một nửa sức lực, thậm chí ngồi dậy xong trước mắt còn thấy tối sầm. Phương Tố ôm trán giây lát, đắp chiếc chăn mỏng cho Đường Kiều Uyên, cẩn thật đưa tay qua người hắn lấy thuốc uống.

Thuốc tuy đắng, nhưng lại đúng lúc giải khát.

Phương Tố uống xong thì ngồi tựa vào đầu giường, đã không còn buồn ngủ nữa, nhưng chẳng muốn xuống giường vì kiệt sức. Trong bụng rỗng tuếch, thầm nghĩ mình yếu thế này quá nửa là do đói quá.

Mới nghĩ không lâu, Bạch Bình đã thình lình quay lại, trong tay bưng một bát chè trứng gà, cẩn thận đưa cho y: “Phu nhân ăn tạm đi ạ, cháo phải đợi thêm một lát.”

chetrungga

“Đa tạ Bạch Bình cô nương…” Phương Tố đã uống nước thuốc ấm áp, cổ họng dễ chịu hơn nhiều, thật lòng cảm ơn cô, sau đó hỏi tiếp, “Bạch Bình cô nương, ta đã ngủ bao lâu rồi?”

“Hơn một ngày ạ.” Bạch Bình đáp khẽ, lại láu lỉnh nói, “Sao bây giờ phu nhân vẫn còn lạnh nhạt với nô tì như thế?”

Phương Tố bưng bát sứ trong tay, nghe vậy lúng túng đỏ mặt.

Bạch Bình cảm thấy thú vị, nhưng không trêu y nữa, biết y xấu hổ bao nhiêu, cũng chẳng cần y trả lời, lặng lẽ hành lễ lui ra.

Phương Tố ngước mắt nhìn bóng lưng cô rời đi, lại rũ mắt nhìn bát chè nóng hổi, cong môi thoả mãn.

Gần đến giờ Thân[1] hôm ấy, Đường Kiều Uyên mới ngủ bù được một giấc say sưa.

[1] Giờ Thân: Từ 15h – 17h.

Người ấy vừa mở mắt ra đã tìm Phương Tố, nhưng không thấy người trên giường, trong lòng tức khắc căng thẳng, gạt chăn xuống giường ngay. Nhưng trong phòng im ắng, cũng chẳng có bóng Phương Tố. Lòng Đường Kiều Uyên như lửa đốt, bất chấp áo quần xộc xệch, đang định bước nhanh ra ngoài, bất chợt nghe thấy tiếng vén rèm.

Phương Tố đi từ ngoài vào, tầm nhìn đối diện với hắn, ngơ ngác chớp mắt cười hỏi: “Kiều Uyên, ngươi tỉnh rồi à?”

Trái tim Đường Kiều Uyên dội mạnh, đi lên ôm y vào lòng, hai tay siết chặt, sau khi bình tĩnh mới hỏi: “Tố Tố đi đâu thế?”

Phương Tố cong mắt, ôm lại hắn, nhưng lại ngần ngại trả lời, có hơi do dự.

“Chỉ… Ra ngoài một lát, không ngờ ngươi lại tỉnh giấc…”

Người ấy không sao yên lòng, hoàn toàn không phát hiện vẻ khó xử của Phương Tố, gặng hỏi: “Ra ngoài đi đâu?” Lúc nói chuyện cúi đầu nhìn y, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Phương Tố không cầm lòng nổi khi được hắn quan tâm, đành phải đỏ mặt đáp khẽ: “Kêu người đun nước, trên người… Có mùi khó chịu…”

Đường Kiều Uyên ngẩn người, sau khi hiểu ra không kìm được cười khẽ, còn cố ý ngửi một hơi trên cổ y, nom sắc mặt y đỏ hơn, lên tiếng: “Sao vẫn thơm thế này?”

Phương Tố đẩy hắn, nhưng gần như chẳng có tí sức nào.

Đường Kiều Uyên thích chí, lát sau nhác thấy sắc đỏ trên gương mặt kia nhạt bớt, thoáng chốc thôi cười, lại căng thẳng hỏi: “Khó chịu à?”

Phương Tố nhắm mắt lắc đầu, ngả người về trước, mượn sức tựa vào người hắn nghỉ ngơi giây lát, cố gắng trả lời một cách thoải mái: “Không sao, chỉ là vẫn hơi nhức đầu thôi.”

Người ấy nghe xong đau lòng khôn xiết, vuốt nhẹ dải băng sau đầu y, hơi dịch người y sang bên, tránh đè phải vết thương trên trán y.

Lúc này đây Đường Kiều Uyên mới nhớ lại nguy hiểm ngày đó, chuyện đến bây giờ, hắn vẫn không biết Phương Tố đã phải đối mặt một mình với những gì, cũng chẳng dám hỏi thẳng, chỉ e trong lòng Phương Tố nhớ lại sợ hãi.

Lòng hắn băn khoăn nên im lặng không nói, chỉ chậm rãi vuốt ve sau đầu Phương Tố, không ngờ lát sau, Phương Tố lại chủ động kể chuyện này cho hắn nghe.

“Kiều Uyên, ta đã giết hai người…” Phương Tố lên tiếng, tuy không còn sợ hãi như hôm đó nhưng trong giọng nói vẫn mang theo trầm lắng, hơn cả là hụt hẫng mịt mù.

Đường Kiều Uyên nghe rõ, lắc đầu, chẳng sợ lời nói quá mức ác độc, thẳng thừng trấn an: “Cho dù ngươi không giết, chúng cũng sẽ chết trong tay ta.”

Phương Tố im lặng, như thầm suy nghĩ điều gì đó.

Người ấy chỉ cho là y khó lòng chấp nhận, nên cứ chờ đợi kiên nhẫn, chẳng ngờ lát sau lại nghe y nói những lời khiến mình vô cùng ngạc nhiên, cực kì bình tĩnh, không hề hoảng sợ.

Phương Tố nói: “Nghĩ lại thì, vẫn là ta tự tay… Thì hơn… Có thể để ngươi bớt đi lo lắng, không đến mức cảm thấy ta yếu ớt như thế…” Y vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn dáng vẻ người ấy, “Chí ít tin rằng ta có thể tự bảo vệ mình, bớt phải hao tâm, tóc sẽ bớt bạc.”

Trong lời y nói chứa chan tình ý, khiến đáy lòng Đường Kiều Uyên ấm áp, như thể nắng ấm rót vào trái tim.

Trong khoảnh khắc, người ấy mỉm cười hôn lên má y, trả lời dịu dàng mà kiên định: “Ta tin ngươi có thể tự bảo vệ mình, nhưng cũng không thể lơ là cảnh giác, từ nay về sau nhất định phải bảo vệ ngươi cẩn thận hơn… Mấy sợi tóc bạc có là gì chứ? Đây chỉ xem như khởi đầu, sau này bên nhau cả đời, rồi sẽ đến ngày bạc đầu giai lão.”

Tóc đen bạc trắng, xưa nay nào phải chuyện buồn, tất cả đều là tình ý triền miên.

Phương Tố nghe rõ từng câu từng chữ, cong mắt mỉm cười, đáy lòng hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.