Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 930: Cô là yêu quái sao?




Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi gật đầu, cười nhạt nói: “Anh có thể dành ra vài ngày dẫn em ra ngoài, để em tham quan đó đây. Phong cảnh bên Châu Âu rất lãng mạn. Nhưng em phải giải thích tốt với bố em đã.” Triệu Húc Hàn sợ người bố vợ Kỷ Thượng Hải này nổi giận.

“Đừng nói với bố em là được, cứ nói là em đi thủ đô.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đáp.

Triệu Húc Hàn chau mày, sau đó khẽ gật gù: “Tùy em thôi. Vậy tốt hơn là ngày mai em đến gặp Hạ Tâm Lan đi, với lại trong hai ngày này tranh thủ giải quyết công việc cho xong rồi ngày mốt chúng ta lên đường.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Được, em biết rồi. Nào đến đi, em sẽ đánh cho mông anh nở hoa luôn!”

Nói rồi cô đánh một chưởng về phía Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, người phụ nữ này đúng là gan càng ngày càng to, ăn nói cũng lớn mật hẳn.

Tuy nhiên, anh cũng vội vàng né đòn, một chưởng của Kỷ Hi Nguyệt rơi vào không trung, sau đó Kỷ Hi Nguyệt liền tung ra một đòn tấn công dữ dội, nhưng Triệu Húc Hàn đã nhanh chóng lẩn đông trốn tây, lúc này anh còn không dùng đến tay chứ đừng nói là chấp một tay.

Kỷ Hi Nguyệt bị tức không nhẹ, đột nhiên cô nhắm mắt lại, Triệu Húc Hàn liền đực người ra vài giây.

Sau đó hơi thở trên người Kỷ Hi Nguyệt như đột ngột chìm xuống, Triệu Húc Hàn đứng bất động nhìn cô.

Cô trầm tĩnh một lúc lâu, sau đó tung một quyền về hướng anh, nhưng mắt cô vẫn nhắm chặt.

Trong thế giới của Kỷ Hi Nguyệt lúc này là một mảnh tĩnh lặng, và cú đá mà cô vừa mới tung ra chính là để tạo ra gợn sóng trong thế giới của cô.

Triệu Húc Hàn né sang bên trái, thế nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại tung ra tiếp một chưởng, tốc độ còn nhanh hơn lúc ban nãy.

Triệu Húc Hàn hết sức kinh ngạc, tiếp tục né đòn, nhưng hình như Kỷ Hi Nguyệt vẫn biết hướng né tránh của anh ngay cả khi cô đang nhắm mắt, cho nên đã ra đòn tấn công trước.

Sau năm lần liên tiếp như vậy, Triệu Húc Hàn phải vươn một tay ra chắn đỡ, nếu không anh chắc chắn sẽ bị trúng đòn.

Thế nhưng, có một điều làm Triệu Húc Hàn kinh hãi hơn cả, đó là Kỷ Hi Nguyệt vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng dường như cô có thể nhìn thấy được toàn bộ cục diện, thậm chí còn đoán được quỹ đạo di chuyện của anh, quả rất đáng sợ.

Song Triệu Húc Hàn cũng không phải là người dễ khuất phục. Sau khi anh sử dụng một tay, tình thế đã được thay đổi. Có điều, Kỷ Hi Nguyệt lại mỗi lúc một nhanh và dữ dội hơn. Đến cuối cùng, Kỷ Hi Nguyệt mạnh mẽ hét lên một tiếng, ở trước mặt anh chưa dùng hết chiêu này đã chuyển sang chiêu tiếp theo, đạp thẳng vào phần bụng của anh.

Anh chưa kịp ra đòn, một tay vội vàng đỡ phần bụng, nên chỉ có thể dùng tay còn lại đỡ cú đá sấm sét này của Kỷ Hi Nguyệt.

Sau đó Kỷ Hi Nguyệt lật người, từ trên không chầm chậm đáp xuống đất, sau đó xoay người, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Hàn, anh thua rồi.”

Triệu Húc Hàn nhìn thấy sự kinh ngạc và vui mừng trong đôi đồng tử xinh đẹp của cô. Anh thật sự không ngờ tài năng thiên bẩm của cô lại cao như vậy, quả thực đã đến mức cử nhất phản tam*. Hơn nữa, khả năng nhận thức và vận dụng của cô cũng càng ngày càng mạnh.

(Cử nhất phản tam: có nghĩa là nhấc một góc nhà lên mà cả ba góc kia cùng được nhấc lên, ý là từ một có thể suy ra ba- nguồn: Từ điển Hán Nôm.)

Đây đâu có gọi là cao thủ nữa, là yêu quái mới đúng chứ?

“Anh Hàn?” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh đứng yên bất động, lại gọi anh một tiếng.

Triệu Húc Hàn hoàn hồn, nhìn cô nói: “Sao em làm được như vậy?”

“Nhắm mắt á? Thì em cảm thấy lúc em nhắm mắt khả năng nhận thức mạnh hơn, nên thử xem thế nào thôi. Không ngờ có thể làm được thật. Chỉ cần anh cử động, luồng khí trong khí công sẽ di chuyển theo. Em chỉ cần cảm nhận phương hướng của luồng khí là có thể phản ứng ngay.” Kỷ Hi Nguyệt cười toe toét.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Chính xác. Xem ra không bao lâu nữa là em đã vượt mặt được anh rồi.”

Nói xong anh lại thở hắt ra. Người phụ nữ này còn đáng sợ hơn cả thần chết. Anh đã là một thiên tài của Triệu gia, vậy mà không ngờ lại xuất hiện một người phụ nữ quái thai như vậy. Điều này thật sự khiến một người học hành nhiều năm như anh chịu không nổi đả kích.

“Anh Hàn, em vượt mặt anh, anh không vui sao?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi. Cô có thể nhận ra sự muộn phiền trên mặt Triệu Húc Hàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.