Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 373: Cố Cửu diễn trò




Cố Cửu dở khóc dở cười: “Tiểu Nguyệt, cô đừng nói thẳng thế chứ, đây gọi là ‘vốn tự có’ của tôi đấy. Cô thử nghĩ xem, nếu cô muốn có một ngôi sao lớn trong bộ phim truyền hình và điện ảnh của mình, nhưng không mời được, vậy thì tôi đây sẽ giúp cô xử lý, hợp lý không?”

“Khụ khụ” Triệu Húc Hàn ho khan. Tên này mà xử lý cái gì? Xử lý trên giường thì có.

“Tiểu Nguyệt, cô suy nghĩ lại đi, đâu phải lúc nào cô cũng tiện ra mặt? Tôi có thể thay cô ra mặt, nhưng nói rồi đấy, tôi phải làm CEO của công ty. Cô và Hàn thiếu là chủ tịch hội đồng quản trị, đứng sau lưng hậu thuẫn là được.” Cố Cửu đá lông nheo với hai người.

Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đưa mắt nhìn nhau. Thực ra hai người cũng có suy nghĩ này, Kỷ Hi Nguyệt vẫn muốn làm phóng viên, nên đương nhiên không thể ngày nào cũng ở công ty làm Kỷ đại tiểu thư, Triệu Húc Hàn thì càng không thể quản lý.

Thời gian này cần có một người mà mọi người có thể tin tưởng, nhưng tuyệt đối không thể là người của Triệu gia, hơn nữa còn phải quen thuộc với giới giải trí và có hứng thú, cho nên người thích hợp nhất chỉ có Cố Cửu.

“Anh muốn làm thật à?” Triệu Húc Hàn nheo mắt hỏi.

“Tất nhiên. Mặc dù tôi đã có bệnh viện, nhưng tiền kiếm được từ bệnh viện không bao nhiêu. Dù gì thì đó cũng chỉ là bệnh viện tư. Tôi thích một công ty điện ảnh và truyền hình, trước đây đã từng nghĩ sẽ mở một công ty. Lần này tôi cũng có thể đầu tư. Mà này, hai người các cậu đừng nói là không muốn dẫn anh em theo kiếm tiền đấy nhé?” Cố Cửu đáng thương nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn liếc nhìn cô rồi nói: “Em quyết định đi.”

“Thái hậu, xin người hãy ban cho nô tài một công việc! Nô tài thật sự vừa nghèo nàn vừa buồn chán!” Cố Cửu giở trò đùa giỡn.

“Ha, Cố thiếu, sao tôi không biết là anh còn biết đùa nhây thế này nhỉ! Được rồi, anh muốn đầu tư bao nhiêu?” Kỷ Hi Nguyệt bị anh ấy chọc cười.

“Một triệu, hay hai triệu?”  Cố Cửu nói khẽ.

“Anh không biết xấu hổ à!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói một tiếng.

“Hàn thiếu, tôi đâu phải là cậu, tiền của tôi còn phải vận hành bệnh viện nữa, tôi lại không thể giơ tay xin xỏ bố tôi. Bởi vì tiền tiết kiệm của tôi không được bao nhiêu nên tôi mới muốn kiếm tiền đấy.” Cố Cửu cười đểu.

Triệu Húc Hàn rất muốn nổi quạu, Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh.

“Năm triệu sẽ cho anh năm điểm!” Triệu Húc Hàn nói thẳng.

“Chốt kèo!” Cố Cửu hào hứng đồng ý.

“Mẹ kiếp! Năm triệu? Vậy mà anh còn nói không có tiền! Anh đúng là biết diễn thật đấy!” Kỷ Hi Nguyệt thật sự bị Cố Cửu đánh bại rồi, vậy mà cô còn tưởng anh ấy không có tiền thật.

Cố Cửu bật cười: “Tiểu Nguyệt, so với Kỷ đài tiểu thư là cô đây và Hàn thiếu thì tôi chỉ là người nghèo, người nghèo thôi! Kính xin hai vị lão đại đây cho tiểu đệ một con đường kiếm tiền.”

Kỷ Hi Nguyệt chỉ biết trừng mắt.

Cũng may là những đề xuất và ý kiến mà Cố Cửu đưa ra sau đó rất xác đáng, hơn nữa anh ấy còn hiểu biết khá nhiều về showbiz, điều này khiến Kỷ Hi Nguyệt rất yên tâm.

“Anh Hàn, bây giờ Cố Cửu đã là CEO của Húc Nguyệt chúng ta, những việc ký kết hợp đồng gì đó để anh ấy đi làm nhé. Em thỉnh thoảng xuất hiện một chút là được rồi, vì em vẫn thích làm Vương Nguyệt của em hơn.”

Nghe Kỷ Hi Nguyệt nói hết câu mà Triệu Húc Hàn nhất thời đắng lòng. Xem ra việc để Cố Cửu chen chân vào không phải là chuyện tốt. Vốn dĩ anh định chuyển sự chú ý của Kỷ Hi Nguyệt khỏi công việc phóng viên, bây giờ thì hay rồi, tính toán thành công cốc.

“Để tôi, tôi đi cho, tôi chán muốn nổi mốc nổi meo lên cả rồi đây. Để tôi đi ký hợp đồng cho. Nhưng mà Tiểu Nguyẹt, cô xác định là bộ phim này sẽ nổi tiếng?” Cố Cửu nghe Kỷ Hi Nguyệt giải thích xong thì vẫn không chắc chắn hỏi lại.

“Tất nhiên, không chỉ có bộ phim này mà trong đoàn phim còn rất nhiều tài năng nữa. Nếu anh có cách đưa họ gia nhập vào công ty chúng ta, bộ phim này chắc chắn sẽ làm chúng ta trở nên nổi tiếng!” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt cong lên một nụ cười tự tin.

“Còn yêu cầu khác không?” Cố Cửu hỏi.

“Yêu cầu là bộ phim này phải được hoàn thành sớm hơn ‘Thái Tử Phi Cát Tường’ của Lý Mai, và phải được chiếu vào buổi sáng, vì vậy anh cần đến đài truyền hình Cảng Long và Hương Thành để thảo luận về vấn đề lịch trình.” Kỷ Hi Nguyệt không để xảy ra sơ sót, chuyến này cô nhất định phải tiệt hết đường của Lý Mai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.