Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 245: Vụ hoả hoạn ở thủ đô (III)




Hạ Tâm Lan quả nhiên dừng ngay trận đấu, cúi đầu nhìn Cố Cửu với vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lại xoay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt với Trương Quyền ở đằng kia.

Cô ta lau mồ hôi, nhảy xuống sàn đấu: “Cược cái gì?”

“Cô qua đây chúng tôi nói cho cô nghe. Tuyệt đối công bằng, không thiên vị.” Cố Cửu hí hửng gọi cô ta sang bên đó.

Mọi người đều cảm thấy hứng thú, vây thành một vòng tròn nghe Cố Cửu bàn chuyện đánh cược.

“Không thể nào. Chuyện ấy như ván đã đóng thuyền, khẳng định là Hoàng Đào làm.”

“Cố Cửu, đừng nghĩ rằng anh ta là bạn cậu mà chắc chắn anh ta không phải là người xấu. Người xấu chẳng bao giờ biểu hiện ngoài mặt đâu.”

“Đúng vậy. Mọi bằng chứng đều hướng về anh ta, chuyện này tốt nhất là các cậu đừng tham dự vào.

“……” Tất cả mọi người đều cảm thấy Hoàng Đào chính là hung thủ.

Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười nhìn Hạ Tâm Lan, nói: “Thế nào? Có muốn chúng ta cùng khai quật lại tin tức này không? Tôi với cô bây giờ hoàn toàn không biết gì cả, ngày mai chúng ta sẽ đi điều tra vụ án, xem thử ai mới là hung thủ phóng hỏa.”

Hạ Tâm Lan cau mày: “Kỷ Hi Nguyệt, cô nên biết đây là một vụ án lớn. Một khi điều tra bất thành, chúng ta sẽ gây trở ngại cho người thi hành công vụ.”

“Chúng ta chỉ điều tra trong im lặng, không tham dự vào công việc phá án của đồn cảnh sát, nhưng nếu kiếm được bằng chứng có lợi cho Hoàng Đào, chẳng phải có thể cứu được một mạng người sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Dù sao tôi cũng cảm thấy Hoàng Đào không phải là kẻ phóng hỏa.”

“Tôi cũng cảm thấy không phải. Hoàng Đào không giống với kẻ mất hết lý trí. Có lẽ cậu ấy với Hứa Đại Mã Bổng thực sự có xích mích, nhưng cũng không đến nỗi phải làm hại đến mười hai công dân vô tội khác.” Cố Cửu cũng nghiêm túc nói.

“Nói cũng phải. Hoàng Đào là một ngươi rất có nguyên tắc.” Trương Quyền cũng gật đầu.

“Vậy chúng ta điều tra thử đi, nhiều khi hiểu lầm người tốt cũng nên.” Vương Cương lúng búng nói, quả thực bị Hạ Tâm Lan đánh có chút đau.

“Chú tôi vừa hay đang quản lý quận Trùng Môn, ông ấy cũng rất coi trọng vụ án này. Tôi có thể giúp các cô tìm người để ý đến tình huống thực tế bên trong.” Một người bạn khác của Cố Cửu tên là Sở Hồng lên tiếng.

“Đúng vậy. Chúng ta cũng xem như hỗ trợ điều tra, công dân hợp tác với cảnh sát.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Hạ Tâm Lan nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ Hi Nguyệt, vậy chúng ta đánh cược thế nào đây?”

“Cược ai sẽ là hung thủ. Nếu là Hoàng Đào thì tính là tôi thua, thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta nói.

Ha Tâm Lan cau mày: “Thế nếu tôi cũng cảm thấy không phải là Hoàng Đào thì sao?”

“Vậy thì xem ai là người đầu tiên tìm ra hung thủ thực sự.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Hạ Tâm Lan hít vào một hơi: “Như thế phải cần thời gian điều tra. Cô có thể ở lại mấy ngày?”

“Tôi có thể ở lại một tuần. Trong vòng một tuần nếu tôi không tìm được kẻ phóng hỏa thì cũng coi như tôi thua, thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt coi như  là cho Hạ Tâm Lan tất cả lợi thế.

Cố Cửu lật đật nói: “Tiểu Nguyệt, em từ từ đã!”

Anh ấy thực sự muốn khóc, lỡ như Kỷ Hi Nguyệt thua thì anh ấy lại rơi vào nước sôi lửa bỏng như trước đây nữa sao?

“Được! Vậy cứ theo lời cô nói mà làm. Như vậy rất công bằng! Vụ án này xảy ra vào rạng sáng ngày hôm qua, hôm nay cô mới tới, tôi cũng không tin là cô lại biết được nội tình. Vì vậy trận đấu này rất công bằng.” Hạ Tâm Lan nói.

Nội tâm Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy hổ thẹn, nhưng vì Cố Cửu và Hoàng Đào vô tội, cô nhất định phải làm cho ra chuyện này.

“Được, nếu cô đã đồng ý thì chúng ta bắt tay tuyên thệ, mọi người ở đây sẽ làm chứng. Thua thì cô phải cách xa Cố Cửu, tuyệt đối không được quấy rầy anh ấy nữa, ok không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Hạ Tâm Lan cười nhạt nói.

“Cô có vẻ rất tự tin nhỉ.” Trong lòng Hạ Tâm Lan gợn sóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.