Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 236: Câu chuyện trong phòng tập thể dục (I)




Triệu Húc Hàn bảo Kỷ Hi Nguyệt đi tập thể dục, thế là cô đành phải chuẩn bị rời phòng sang sân kế bên.

“Tiểu Nguyệt.” Cố Cửu từ trong sân chạy lại.

“Anh làm gì trong sân vậy?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi. Mặc dù ban đêm trong sân có thắp đèn, nhưng tên này sao không ở cùng với bố mẹ? Vào trong sân ngắm sao à?

“Chẳng phải tôi đang đợi cô ra đấy sao?” Cố Cửu cười nói.

“Thế sao anh không gõ cửa?” Kỷ Hi Nguyệt bắt bẻ.

“Thì sợ cô chưa thay đồ ấy mà.” Cố Cửu xoa tay cười đáp.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy anh ấy có chút kỳ lạ, cô hỏi dò: “Có chuyện gì à?”

“Tiểu Nguyệt, ban nãy tôi đã bàn bạc với bố mẹ tôi rồi. Có một cách khiến cho bọn họ không ghép đôi tôi và Tâm Lan nữa, đồng thời cũng làm Hạ Tâm Lan không còn quấy rầy tôi.” Khuôn mặt điển trai của Cố Cửu có chút đê tiện.

“Thật à? Thế thì tốt quá. Miễn là bố anh không còn ép buộc thì anh lại được tự do rồi. Mà cách gì thế?” Kỷ Hi Nguyệt cũng vui mừng, chỉ cần xử lý xong Hạ Tâm Lan, cô cũng không phải giả là bạn gái của anh ấy nữa.

“Đó chính là cô và Hạ Tâm Lan sẽ đánh cược.” Cố Cửu nói.

“Đánh cược? Tôi với cô ta? Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt hoang mang.

Cố Cửu vội vàng kể lại kế hoạch: “Chỉ cần cô ta thua cô, cô ta sẽ chấp nhận thất bại, sau này cũng không quấy rầy tôi nữa. Tiểu Nguyệt, cô phải hết sức giúp tôi thắng cô ta đấy. Cuộc đời tôi có hạnh phúc hay không là nhờ cả vào cô!”

Kỷ Hi Nguyệt chớp đôi mắt to tròn, sau đó lắp bắp nói: “Cố Cửu, anh, anh cảm thấy tôi có thể thắng cô ta sao? Đánh nhau là chắc chắn không lại rồi đó.”

Bỗng chốc cô cảm thấy áp lực này quá lớn. Liên quan đến cả đời Cố Cửu luôn chứ chẳng đùa.

“Nên tôi mới đến hỏi thử cô thế nào đây. Cô cảm thấy mình có thể thắng cô ta cái gì?” Cố Cửu hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt nhăn nhó, chỉ chỉ ngón tay vào mặt mình: “Mặt?”

Cố Cửu muốn bật ngửa: “Vậy thì không được đâu! Phải thi đấu sở trường chứ. Năng lực các thứ chẳng hạn.”

Kỷ Hi Nguyệt vắt óc suy nghĩ, sau đó cười khổ nói: “Không có. Hay anh thử nói xem Hạ Tâm Lan có những điểm yếu nào có thể hạ gục.”

Cố Cửu nhìn vào trời đêm: “Điểm yếu của người phụ nữ này là EQ quá thấp, còn nữa, tính toán cũng dở tệ, có chút cẩu thả.”

Kỷ Hi Nguyệt chán nản hếch mũi lên: “EQ thì đấu thế nào được. Còn tính toán thì tôi đây cũng dở tệ. Không có gì khả quan cả. Điều duy nhất mà tôi có thể thắng cô ta là chạy tin, nhưng chuyện này cũng rất mơ hồ.”

Cố Cửu lo lắng nhảy dựng lên: “Vậy thì đấu cái gì được đây?”

Kỷ Hi Nguyệt nhún vai: “Tôi cũng không biết. Anh suy nghĩ thử đi. Tôi cũng suy nghĩ thử xem có khả năng nào chắc chắn thắng được cô ta không. Nếu không nghĩ ra thì tốt nhất đừng đánh cược nữa, tôi sợ cuộc đời anh sẽ bị hủy hoại trong tay tôi mất.”

Nói xong còn cười gượng vỗ vai anh ấy: “Tôi đi luyện tập trước đây.”

Mặt Cố Cửu nhăn lại thành một đống.

Kỷ Hi Nguyệt mới bước ra khỏi sân, sau lưng Hạ Tâm Lan cũng thay đồ ra ngoài.

“Anh Cửu! Anh đang làm gì trong sân vậy?” Ha Tâm Lan lập tức đi qua.

Cố Cửu khó chịu nhìn cô ta: “Còn có thể làm gì? Hít thở!” Nói xong xoay người bỏ đi.

“Anh Cửu, vừa rồi bố mẹ em có bàn bạc với em một chuyện.”

Hạ Tâm Lan vội vàng gọi giật anh ấy lại, trong lòng tràn ngập chua xót. Anh Tiểu Cửu thật sự không muốn ở chung với cô ta dù chỉ một phút.

“Chuyện gì? Đừng nói là ép tôi cưới cô đấy nhé?  Hạ Tâm Lan, tôi có chết cũng không cưới cô đâu.” Cố Cửu sợ đến mức lập tức quay đầu nhìn sang.

Trái tim Hạ Tâm Lan như bị đâm phải một dao, đau đớn rớm máu.

“Anh Tiểu Cửu, anh ghét em vậy sao?” Mắt Hạ Tâm Lan phiếm hồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.