Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 155: Truy Tìm Trần Manh Manh (III)




Lão Khôi thấy Kỷ Hi Nguyệt không sao thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Lão Khôi? Sao anh lại đến đây?” Kỷ Hi Nguyệt mặc dù hỏi vậy nhưng trong lòng đã biết rõ anh ta là do Triệu Húc Hàn cử đến bảo vệ mình.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Trán của Lão khôi cũng lấm tấm mồ hôi, ai ngờ người sự việc lại phát triển nhanh như vậy. Lúc nhìn thấy Chu Dân cưỡng ép kéo Kỷ Hi Nguyệt vào phòng, anh ta vẫn đứng ở đầu cầu thang.

Có thể nói là anh ta đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy đến, thật sự rất sợ Kỷ Hi Nguyệt bị một dao cứa vào cổ, nếu vậy thật thì anh ta sẽ không trở về nữa, trực tiếp cứa một dao vào cổ mà quyên sinh theo cô luôn.

Không, làm gì có chuyện một phát mà quyên sinh được, e là còn bị cậu chủ kéo về cho chó nhấm nháp.

“Tôi không sao. Mau giúp tôi tìm Manh Manh đi. Tôi sợ cô ấy đã xảy ra chuyện!” Kỷ Hi Nguyệt không muốn lãng phí thời gian.

Lão Khôi đá một cước vào Chu Dân đang còn nghệt mặt ra. Chu Dân đau đớn hét lên, hai cái răng rớt hẳn ra ngoài, đủ để thấy cú đá của Lão Khôi mạnh mẽ thế nào.

“Thành thật khai ra!” Mặt Lão Khôi đầy hung ác, giẫm một chân vào lưng của Chu Dân.

Chu Dân đau đớn rên rỉ, cảm giác chân thực như đang quay phim truyền hình. Người phụ nữ rốt cuộc là ai, tại sao bên cạnh lại có vệ sĩ hùng hậu như vậy.

“Nói!” Kỷ Hi Nguyệt đá vào phần bụng của Chu Dân, làm Chu Dân lại kêu lên thảm thiết.

“Nói nhanh!” Kỷ Hi Nguyệt lại đá một cước, bởi vì cô rất sốt ruột, thời gian không đợi người. Cô sợ Trần Manh Manh đã bị Đới Thành Công cưỡng hiếp, vậy thì lịch sử lại tại diễn.

Lão Khôi nhìn Kỷ Hi Nguyệt thì có chút đờ đẫn. Người phụ nữ này sao mạnh mẽ quá vậy? Hai cú đá đó rất đâu ra đó.

“Bên cạnh.” Chu Dân cuối cùng cũng thốt ra hai chữ, đau đớn không đứng lên được.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức lao ra ngoài, lão Khôi theo sau, Kỷ Hi Nguyệt nói: “Mỗi người một bên!”

Lão Khôi gật đầu. Hai người chia ra gõ cửa hai phòng sát bên.

Năm phút trước, Đới Thành Công cầm một ly rượu whisky trong tay, ngắm nhìn Trần Manh Manh miệng bị nhét khăn lông, tay chân bị trói gô ngồi trên sô pha, đang nhìn ông ta với ánh mắt ngơ ngác như con nai tơ.

Ông ta cảm thấy máu huyết toàn thân đang đổ dồn xuống bụng dưới.

Trần Manh Manh mặt đầy nước  mắt, chuyện vừa xảy ra đối với cô ấy mà nói như một cơn ác mộng.

Cô ấy đuổi theo Chu Dân ra ngoài thì nhìn thấy Chu Dân tiến vào thang máy. Cô lại đuổi theo vào trong, kết quả bị Chu Dân đưa xuống tầng hai mươi chín.

Cô vừa giải thích vừa đi theo Chu Dân nên không hề ngờ rằng đã đi theo Chu Dân vào một căn phòng.

Cô xoay đầu nhìn cánh cửa khép lại, sau đó vừa quay người đã bị Chu Dân dùng tay bịt miệng rồi kéo vào phòng khách, trên sô pha đã có sắn dây thừng từ trước.

Ngoài kinh ngạc sợ hãi ra thì cô ấy có giãy dụa thế nào cũng vô dụng, dù sao cũng không đấu lại sức lực của một người đàn ông như Chu Dân.

Trong lòng cô ấy đau như nhỏ máu, chưa bao giờ ngờ rằng Chu Dân là một người như vậy, hoàn toàn giống như một kẻ biến thái.

Cô ấy rất muốn hỏi anh ta là tại sao, nhưng miệng đã bị nhét lại, ngoại trừ ư hử ra thì không nói được lời nào.

“Manh Manh, thực xin lỗi. Tôi đang thiếu tiền nên chỉ có thể bán em cho cha nuôi. Thiếu nữ thì có giá hơn.” Nói xong anh ta rời đi.

Tuy nhiên, anh ta không quay về bữa tiệc mà sang phòng bên cạnh chờ. Bởi vì lát nữa sau khi Đới Thành Công làm xong chuyện anh ta còn phải đưa Trần Manh Manh về.

Anh ra ra ngoài lần nữa là chuẩn bị đi nghe ngóng về Kỷ Hi Nguyệt, xem thử có cách nào kiếm được ba mươi vạn không.

Nhưng không ngờ vừa ra ngoài đã đụng phải Kỷ Hi Nguyệt đang đi tìm Trần Manh Manh.

Đới Thành Công nhìn Trần Manh Manh đang giãy dụa, da dẻ cô ấy trắng trẻo mịn màng, quả thật bất ngờ ngoài mong muốn, ban đầu ông ta còn đang nghĩ không biết tên tiểu tử Chu Dân lần này sẽ mang đến người phụ nữ như thế nào.

Không ngờ Trần Manh Manh lại ngon lành như vậy, mặc dù không bằng người phụ nữ xinh đẹp kia*, nhưng tuyệt đối cũng không tồi.

(*Ở đây có lẽ người được nhắc đến là Kỷ Hi Nguyệt.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.