“Hôm nay cha con là của mẹ rồi.”
“Hức... của con mà...”
Phong Hàn Linh vô cùng thích cảm giác này, cô ôm anh càng chặt, không hề muốn buông ra để anh chú ý tới bóng dáng nhỏ bé đang bị chọc cho phát khóc. Cứ ở bên anh thế này, cô cảm thấy thật bình yên, dường như không phải lo nghĩ gì nữa. Bản thân liên tục bị cha mẹ ngó lơ, Linh Nhi vừa đi vừa khóc mếu máo, nước mắt dàn giụa trên mặt. Con bé rất muốn được cha bế như mẹ, nó rất ghen tị, từ khi mẹ trở về, mẹ đã chiếm trọn tâm trí của cha rồi, cha không thèm để ý đến nó nữa. Rõ ràng mẹ là người lớn rồi mà, sao không nhường cha cho nó chứ ?
Đôi nam nữ đang mải âu yếm nhau kia không để tâm lên người Linh Nhi, cứ mặc kệ con bé bi bô cầm đôi giày cao gót chạy theo. Phong Hàn Linh ngày hôm nay mới bộc lộ toàn bộ tính cách trẻ con của mình, tuy nhiên, Kỳ Hạo Dương rất thích cô như vậy, bởi anh có thể cưng chiều cô như là Linh Nhi. Đứa trẻ to xác này, vĩnh viễn không cần phải trưởng thành, bởi cô có anh rồi.
Một nhà ba người đã đi khắp bốn tầng của trung tâm thương mại, nhưng dù trên tay Kỳ Hạo Dương có xách cả một đống đồ lớn nhỏ thì anh vẫn bế Phong Hàn Linh suốt cả quãng đường, còn Linh Nhi thì phải đeo một túi đồ trang điểm của mẹ trên lưng, tay cầm đôi giày cao gót. Con bé rất giận, không ngờ hôm nay không những không thể phá đám được cha mẹ mà còn phải đi bộ lâu như vậy, chân nó đã sắp gãy ra rồi.
“Cha... con mỏi chân rồi... cha bế...”
“Mẹ con cũng mỏi chân rồi, đừng đòi nữa, đợi bao giờ mẹ hết mỏi rồi thì cha sẽ bế con.”
Linh Nhi thất vọng, cô bé dùng đôi mắt hổ phách đang mong đợi của mình nhìn mẹ, muốn mẹ bị cảm hoá để nhường cha cho mình. “Mẹ, mẹ nhường cho Linh Nhi đi... Linh Nhi mỏi chân lắm...”
Đáng tiếc, Phong Hàn Linh đang đắm chìm trong sự yêu chiều của Kỳ Hạo Dương, căn bản là không để ý tới con bé, thậm chí còn càng ngày càng bám anh dai dẳng không buông hơn, như là đang tranh dành Kỳ Hạo Dương với con gái mình. Cô thích được anh bế, thích được anh cưng chiều như một đứa trẻ, thích trong mắt anh chỉ có một mình cô, cho nên cô không muốn sự yêu thương này dành cho bất kì ai hết. Cô rất muốn anh lạnh nhạt với cả thế giới, chỉ dịu dàng với một mình cô.
Đi dạo quanh gần hết tầng mua sắm, Kỳ Hạo Dương cuối cùng cũng nghĩ đến Linh Nhi, anh liền đưa cả hai mẹ con tới khu vui chơi cho trẻ em. Dù gì con bé đi bộ từ nãy đến giờ sẽ cảm thấy rất không công bằng, cho nó chơi trong này một lúc để xả giận cũng được. Kỳ Hạo Dương vừa đặt Phong Hàn Linh ngồi lên đùi mình, cô đã đưa mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở bé con đang bước vào trong khu vui chơi. Cô kéo tay áo của anh, điệu bộ như muốn làm nũng.
“Tôi cũng muốn chơi...”
Trái tim Kỳ Hạo Dương hoàn toàn đã tan chảy trước sự đáng yêu này của Phong Hàn Linh, anh liền mua thêm một vé nữa cho cô, mặc kệ người trông coi nói rằng cô đã quá tuổi để vào.
“Nhiều lời ! Tôi bao toàn bộ !”
“Ngài đừng làm khó tôi nữa... con gái nhỏ của ngài thì được, nhưng đứa này lớn quá...”
Kỳ Hạo Dương suýt chút nữa vì chuyện này mà thổ huyết. Phong Hàn Linh quả thực có chút trẻ con, nói cô là một đứa trẻ to xác cũng không sai, nhưng anh có già đến nỗi bị người ngoài nhận nhầm là cha cô sao ? Linh Nhi thấy cha đang to tiếng với người làm ở bên ngoài, con bé tò mò chạy ra xem sao. Hoá ra là mẹ cũng muốn chơi, nhưng lại không được vào. Con bé rất đắc ý, tất cả là do mẹ hớp hồn cha cho nên bây giờ mới vậy.
“Không chơi nữa, anh không cần như vậy đâu.”
Phong Hàn Linh sợ rằng anh lại vì cô mà chuyện bé xé ra to. Nhân viên cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi, đây là quy định rồi, cô cũng đâu thể quá đáng được.
“Rõ ràng là em thích.”
“Thật sự không cần mà...”
Đôi mày trên gương mặt cương nghị cau lại, Kỳ Hạo Dương ngay lập tức đi vào trong khu vui chơi, bế Linh Nhi ra, mặc kệ con bé gào khóc dữ tợn vì chỉ mới chơi được vài phút trong khi anh đã hứa với nó rằng sẽ cho nó chơi thoả thích cả ngày.
“Mẹ con không được chơi, con cũng đừng hòng chơi.”
“Con ghét cha... đồ thiên vị...”