Chương 871: Anh nói gì cũng đúng
Triệu Húc Hàn thu khẩu súng lại: “Súng chỉ sử dụng khi cần thiết, cố gắng không sử dùng càng nhiều càng tốt. Nếu em không thích dùng súng thì có thể dùng mấy thứ này cũng được. Lần trước thấy em vận công lực di động cây bút, nên có lẽ mấy thứ này em cũng sẽ dùng được.”
Kỷ Hi Nguyệt nhận cái túi và mở ra, bên trong toàn là tiền xu, còn có nhiều mệnh giá khác nhau.
“Loại ám khí này ai cũng có, nên sẽ không trở thành bằng chứng được.” Triệu Húc Hàn nhướn mày, “Trên người chúng ta ai cũng có một ít, đề phòng lúc cần dùng đến.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, cười nói: “Em hiểu rồi, lần trước em đã từng nhìn thấy La Hi ném giày! Lực sát thương cực mạnh, haha.” Nói rồi cô bật cười.
Long Bân và Tiêu Ân cũng bật cười, ở bên Kỷ Hi Nguyệt, cho dù trong hoàn cảnh gay gắt nhất thì cô cũng có thể phá tan bầu không khí, và dường như hoàn toàn không có khái niệm tuyệt vọng.
Sau khi mọi người chuẩn bị xong thì đi thẳng vào thang máy xuống bãi đậu xe. Trong gara có một chiếc xe bán tải màu đen đã được chuẩn bị từ trước, mới tinh và không có biển số.
Năm người nhanh chóng lên xe. Tiêu Ân làm tài xế. Kỷ Hi Nguyệt không biết vì sao Tiêu Ân lại trở thành tài xế, lẽ nào anh ta cũng thông thạo đường xá ở bên Mỹ?
Nhưng sự thật đã chứng minh, tài nghệ lái xe và khả năng định hướng của Tiêu Ân rất linh hoạt.
Triệu Húc Hàn ngồi bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, chăm chú vào chiếc máy tính bảng trên tay, trên màn hình lúc này đang hiển thị đồ họa ba chiều của toà cao ốc, ngoài ra công nghệ hồng ngoại cũng được thêm vào để phát hiện nhiệt độ cơ thể.
Cho nên, dù đang ở trên màn hình đồ họa, nhưng vẫn xuất hiện bóng người.
Những thiết bị công nghệ cao này Kỷ Hi Nguyệt chỉ từng thấy trên TV, không ngờ bây giờ lại được tận mắt chứng kiến, quả thực rất chuyên nghiệp.
Bình thường cô vẫn cho rằng những công nghệ đen như này chỉ có ở các cơ quan nhà nước, ví dụ như Cục An ninh, hoặc bộ đội đặc chủng chẳng hạn, chứ đâu ngờ lại được nhìn thấy những công nghệ tiên tiến như vậy trong tay của Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, không ngờ anh rành về máy tính quá nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt quả thực không nhịn được sự tò mò.
Long Bân liếc cô một cái: “Đại tiểu thư, cậu chủ là hacker có tiếng trên thế giới đấy, chẳng qua người ta không biết thôi.”
“Hacker?” Kỷ Hi Nguyệt suýt chút nữa thét lên, tên này quả đúng là thâm tàng bất lộ, “Vậy, vậy còn cần đến đội ngũ IT làm gì nữa?”
“Có ai chê lắm nhân tài bao giờ?!” Triệu Húc Hàn nói, “Có IT rất tốt, sẽ đỡ cho chúng ta không ít phiền toái. Đội ngũ của IT cũng rất xuất sắc. Cho đến bây giờ anh vẫn rất hài lòng.”
“Vậy mà trước đây em hỏi anh, anh lại chẳng thật thà gì cả.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
Triệu Húc Hàn có chút xấu hổ đáp: “Nội tình đâu phải ngày một ngày hai là tiết lộ được hết, đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh bằng nửa con mắt, hờn mát nói: “Thôi được rồi, anh đẹp trai thì nói gì chả đúng.”
Trong xe nháy mắt phá lên cười, ngay cả Quy Mao cũng cười rất vui vẻ, người phụ nữ này thật sự rất đáng yêu.
“Đại tiểu thư, chi bằng bây giờ cô vận công thử xem.” Long Bân nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt hào hứng gật đầu, cầm một đồng xu ra, thấy đồng đô la Mỹ liền bĩu môi nói: “Ám khí thôi mà cũng xài hàng mắc nữa, đổi đồng mười xu đi.”
Tất cả đàn ông trong xe đều nghẹn lời, nhìn cô đổi một đồng mười xu khác và đặt trong tay.
Kế đến, mọi người đều thấy cô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình, sau đó, dưới ánh mắt của bốn con người còn lại, đồng mười xu đã thực sự bay lên không.
“Wow! Quả nhiên là cô làm được. Đại tiểu thư, cô lợi hại quá!” Long Bân vốn dĩ không tin lắm, vì dầu gì anh ấy cũng mới rời khỏi Kỷ Hi Nguyệt được tầm một tháng, và trước đó cô chưa hề biết đến khí công.
Nhưng bây giờ cô đã có thể dùng khí công để điều chuyển đồ vật, đây là trình độ rất cao, ngay cả anh ấy cũng phải học tận năm năm mới có thể thành công như vậy.
“Oh my god! Đại tiểu thư lợi hại thật!” Quy Mao cũng rất kinh ngạc.
Chương 872: Không đành lòng tổn thương anh
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Quá khen quá khen.” Sau đó đánh mắt nhìn Triệu Húc Hàn.
“Đánh Long Bân đi.” Triệu Húc Hàn đột nhiên nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó khống chế đồng mười xu trong tay, bắn thẳng về hướng Long Bân.
Long Bân lập tức bắt lấy, ánh mắt đầy vẻ thích thú, nói: “Đại tiểu thư, lực có hơi yếu.”
“Là tôi không đành lòng tổn thương anh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt lườm anh ấy.
Long Bân nghệt ra, sau đó mặt đỏ lên, nghe xong những lời này anh ấy quả thực rất vui. Nhất thời nhận được sự quan tâm của người khác, còn không đành lòng tổn thương mình, khiến anh ấy có một loại cảm động như đang gặp được người thân.
“Nhớ, đối với kẻ địch phải tàn nhẫn độc ác, cố gắng giải quyết trong một lần, đừng lãng phí đến lần thứ hai!” Triệu Húc Hàn chỉ bảo cô.
“Em hiểu rồi. Anh yên tâm đi. Em sẽ cố gắng đánh vào chỗ dễ làm người ta hôn mê nhất, như vậy chết cũng không được, mà muốn chạy trốn cũng không xong.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, sau đó lại cúi đầu nhìn tình hình tòa nhà.
Kỷ Hi Nguyệt thấy trong tòa nhà khá đông người, có chút lo lắng nói: “Anh Hàn, trong này nhiều người như vậy, các anh làm sao vào được? Chắc chắn sẽ bị phát hiện đấy. Mà cho dù vào không bị phát hiện, lúc ra thì thế nào?”
“Bọn anh sẽ không đi đường bình thường. Lên trên tìm được chú tư xong thì không còn gì phải lo ngại nữa, đến lúc đó sẽ đột phá chính diện, cho nên các em phải canh sẵn ở cửa sau, bọn anh sẽ ra từ cửa sau.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt xem kỹ lại video, gật đầu nói: “Em hiểu rồi.”
“Trong khoảng thời gian này ở cửa sau hẳn cũng có người ra vào, các em nhớ phải cẩn thận.” Triệu Húc Hàn dặn dò.
Tiêu Ân và Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng, sau đó mọi người lại bàn bạc lần nữa, chiếc xe cũng gần đến tòa cao ốc.
Kỷ Hi Nguyệt từ cửa sổ xe nhìn vào bên trong, mẹ kiếp, bản vẽ trong video so với thực tế khác nhau rất xa, và không ngờ địa điểm lại là tầng lầu của một công ty bảo hiểm.
Trước mặt là tòa nhà hình vuông với hơn hai mươi tầng lầu, xung quanh đều là đường lộ, là kiểu thiết kế phổ biến ở Mỹ.
Vì thế cái gọi là cửa sau, cũng chính là cửa chính của con đường phía sau, xe cộ vẫn rất đông đúc và vô cùng náo nhiệt. Cho nên với Kỷ Hi Nguyệt, căn bản không hề có cái gọi là cửa sau.
Tiêu Ân lập tức lái xe vào tầng hầm giữ xe, còn Triệu Húc Hàn thì đang ngồi gõ vào màn hình máy tính, Kỷ Hi Nguyệt biết anh đang chuyển đổi camera trong toà nhà này.
Để cho chiếc xe của mình trở thành xe ma, về sau dĩ nhiên cũng không điều tra được.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một thang máy, đang có người ra vào, nên họ vẫn ngồi yên trong xe. Đợi người đi hết, Triệu Húc Hàn liền nói: “Hành động!”
Ngay lập tức, Long Bân, Quy Mao và Triệu Húc Hàn đội mũ trùm đầu rồi xuống xe, còn Tiêu Ân thì phóng xe đi chỗ khác.
“Tiêu Ân, chúng ta không thể đợi ở bãi đậu xe để đón người sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi.
“Tiểu thư, cô cho rằng băng nhóm Hắc Hỏa đều là người ăn chay sao? Một khi bọn chúng phát hiện Triệu Thanh Hổ được cứu, chắc chắn sẽ phong tỏa cả toà nhà này, cho nên bãi đậu xe cũng là nơi đầu tiên bị phong tỏa. Cậu chủ kêu chúng ta đợi ở cửa sau là chỗ tốt nhất rồi đấy.”
“Nhưng cửa sau cũng là đường lớn, chẳng phải sẽ bị nhiều người nhìn thấy?” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ nói.
“Nhìn thấy cũng không sao, quan trọng là chúng ta có thể rời khỏi. Cô cảm thấy với chiếc xe của chúng ta, cho dù nhìn thấy thì có thể điều tra được cái gì?” Tiêu Ân cười cười, “Yên tâm đi, cậu chủ đã ước đoán cả rồi, chỉ cần cứu được người ra khỏi tòa nhà này, những việc còn lại xử lý rất dễ dàng.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt mấy giây, sau đó mếu máo nói: “Vậy mà lúc nãy anh Hàn còn hù tôi. Xem ra là vì anh ấy không muốn tôi vào trong mạo hiểm thôi.”
Chương 873: Chút chuyện cỏn con
Tiêu Ân khẽ cười, nói: “Củng chưa hẳn đâu. Đại tiểu thư, tôi không biết khí công, lỡ như đụng phải người biết khí công trong nhóm Hắc Hỏa chắc chắn sẽ rất phiền phức, cho nên lúc nguy cấp, vẫn cần có đại tiểu thư bảo vệ tôi.”
Mấy đồng xu trên tay Kỷ Hi Nguyệt đang nhảy nhót không ngừng, và dĩ nhiên là cô đang dùng khí công để khống chế. Bản lĩnh này khiến Tiêu Ân nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ.
“Tiểu thư, cô đừng lãng khó khí công nữa, để dành lát nữa lỡ xảy ra chuyện. Cô nghĩ ngơi chút đi, tranh thủ dưỡng lại tinh thần.’ Tiêu Ân cảm thấy như vậy rất lãng phí.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Chuyện này mà cũng cần nghĩ ngơi sao? Tôi cảm thấy tinh thần rất tốt, hoàn toàn không cần nghĩ ngơi. Với lại cái này cũng có tốn bao nhiêu tinh lực đâu?”
Tiêu Ân trợn tròn hai mắt, lẽ nào khí công mà anh ta nghe được từ chỗ Long Bân không giống vậy?
Ví dụ như lần trước để nhảy lên cứu Liễu Đông giữa không trung, Long Bân đã tiêu hao rất nhiều khí công, cho nên, nếu là bình thường, khí công của mỗi người đều có một mức độ nhất định, dùng nhiều đương nhiên sẽ biến mắt, và đó là một điều rất nguy hiểm.
Nhưng qua lời nói của Kỷ Hi Nguyệt thì hình như khí công của cô không bao giờ cạn kiệt. Chuyện này khiến Tiêu Ân cảm thấy khó hiểu.
Có điều anh ta không biết khí công, nên cũng không quá vướng bận, chỉ là quá mức hâm mộ mà thôi. Anh ta vẫn chưa từ bỏ việc tu luyện khí công, nhưng anh ta cũng biết càng ngày càng ít hy vọng.
Tiêu Ân lái xe quanh một vòng tòa nhà, đồng thời để ý đến động tĩnh xung quanh, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, bởi vì bọn họ đã hẹn trước với nhau là mười phút sau.
Kỷ Hi Nguyệt cũng căng thẳng nhìn tình hình ngoài xe, bốn phía cổng tòa nhà đều có người ra vào, riêng cổng sau mà Triệu Húc Hàn đã chọn người ít hơn một chút.
Kỷ Hi Nguyệt cũng tò mò sao anh lại chọn cánh cửa này.
Lúc này cô không hề biết được tình hình bên trên, nhưng nghĩ đến chuyện người trong tòa nhà này đông như vậy, không biết là ba người Triệu Húc Hàn có giải quyết được không.
“Tiêu Ân, anh nói liệu có xảy ra chuyện gì không?” Thời gian chờ đợi bao giờ cũng khó khăn nhất. Chưa tới ba phút mà Kỷ Hi Nguyệt đã có cảm giác lo lắng và thấp thỏm.
“Cho dù có xảy ra chuyện thì ba người cậu chủ vẫn có thể trốn thoát, chỉ là Triệu Thanh Hổ thì không chắc, nhưng hy vọng là sẽ không xảy ra chuyện. Xét cho cùng, nếu bây giờ Triệu Thanh Hổ chết, đối với cậu chủ sẽ rất bất lợi.” Tiêu Ân nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Nếu ông ta chết, Triệu gia chắc chắn sẽ cho rằng chủ nhân không bảo vệ được người của mình, cũng như không đủ tư cách để làm chủ nhân nữa.”
Tiêu Ân gật gù: “Nhưng thực ra cậu chủ rất muốn Triệu Thanh Hổ chết sớm một chút. Lần trước tôi với cậu chủ đến Mỹ, gặp phải cuộc đấu súng cũng là do Triệu Thanh Hổ và Triệu Nhất Gia sắp đặt.”
“Ồ? Thì ra là đã điều tra được rồi à? Vậy tại sao các anh không phản kích?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Cậu chủ muốn giữ cho Triệu Nhất Gia chút thể diện. Huống hồ không có bằng chứng xác thực, lỡ đâu bị cắn lại một miếng thì sẽ mất nhiều hơn được. Có điều là trong lòng người nào cũng đã sáng tỏ như gương.” Tiêu Ân cười khẩy một tiếng.
Bây giờ Tiêu Ân đã không còn ngại nói huỵch toẹt với Kỷ Hi Nguyệt, vì trong lòng anh ta đã nhận định Kỷ Hi Nguyệt là chủ mẫu của Triệu gia trong tương lai, ngay cả cậu chủ cũng dẫn cô đến thực chiến nhiệm vụ quan trọng như vậy, chứng tỏ cô đã trở thành người của mình.
Anh ta cảm thấy nếu sau này Kỷ Hi Nguyệt muốn giúp cậu chủ, thì bắt buộc phải biết tường tận mọi chuyện và các mối quan hệ phức tạp trong gia tộc Triệu gia.
Hơn nữa, bây giờ Kỷ Hi Nguyệt học được khí công quá nhanh, thực lực cường hãn, sau này chắc chắn sẽ là một cao thủ, đối với cậu chủ là hoàn toàn có lợi.
“Triệu Nhất Gia xấu xa thế cơ à? Thực sự muốn dồn chết anh Hàn sao? Đừng nói là vì chuyện chút chuyện cỏn con Triệu Vân Sâm bị đánh đó chứ?” Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh hãi.
Chương 874: Ẩn môn gia tộc
Tiêu Ân liền phân tích cho cô hiểu: “Đại tiểu thư, từ trước đến nay Triệu Nhất Gia đã có dã tâm, lúc vừa bắt đầu ông ta đã muốn bản thân trở thành chủ nhân, nhưng đáng tiếc là trên mọi phương diện đều thua xa cậu chủ, nên đành phải thừa nhận thất bại. Song, ông ta vẫn nuôi ý định để Triệu Vân Sâm trở thành vị chủ nhân kế tiếp. Tiêu diệt cậu chủ sạch sẽ rồi, chắc chắn anh ấy sẽ không có đời sau để nối dõi. Một khi cậu chủ chết đi, người có hy vọng nhất chính là thiếu gia Vân Sâm.”
“Nhưng Triệu Vân Sâm vô dụng như vậy làm sao có thể ngồi lên vị trí chủ nhân chứ?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, “Triệu gia lẽ nào mù mắt, không nhận ra ai mới là người kiếm tiền cho bọn họ sao?”
Tiêu Ân lắc đầu đáp: “Không phải không nhận ra, mà khi cậu chủ chết rồi, trong chi trưởng chỉ còn lại thiếu gia Vân Sâm. Không đúng, còn hai người con trai và một người con của Nhị Gia nữa, nhưng hai người con trai đó chẳng ra hồn gì, còn cô con gái thì vẫn còn nhỏ, nên thành ra thiếu gia Vân Sâm là người sáng giá nhất.”
“Ôi trời, còn có chuyện như vậy nữa cơ à? Nhưng dù thế nào thì Triệu Vân Sâm cũng không làm được đâu.” Kỷ Hi Nguyệt rất sầu não.
“Nếu thiếu gia Vân Sâm tài trí, người muốn hại cậu chủ không chỉ có mỗi Triệu Nhất gia.” Lời nói của Tiêu Ân rất có ẩn ý.
“Bốn khu vực khác vẫn luôn ủng hộ cậu chủ, vì cậu chủ kiếm được rất nhiều tiền cho bọn họ. Cho nên, dù Triệu Nhất Gia có muốn giết cậu chủ đến đâu, thì cũng phải xem hai người còn lại từng phản đối cậu chủ mong chờ thế nào. Vì xét cho cùng, một khi Triệu Vân Sâm lên làm gia chủ, bọn họ chỉ e là phải tự lực cánh sinh, tự thân kiếm tiền.”
“Chứ không phải như bây giờ, được cậu chủ tận tình lo lắng từng khu vực làm ăn trên thế giới. Tài sản của mỗi khu vực Triệu gia hiện tại có thể nói là phú khả địch quốc*.” Tiêu Ân giải thích cho Kỷ Hi Nguyệt nghe.
(Phú khả địch quốc: tài sản thuộc sỡ hữu tư nhân có thể sánh ngang với tài sản của đất nước – nguồn: baidu.)
Kỷ Hi Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, cố gắng tiêu hóa các mối quan hệ phức tạp và rối ren của Triệu gia.
Nói trắng ra là tâm tư của Triệu Nhất Gia mới là mối đe dọa lớn nhất, còn những người khác thì sẽ không dại gì động vào cổ máy biết kiếm tiền Triệu Húc Hàn.
“Đại tiểu thư, Triệu Nhất Gia là một con hổ biết cười, ở sau lưng làm không ít chuyện xấu, cho nên một khi ông ta lợi dụng các thế lực khác để đối phó với cậu chủ, cậu chủ sẽ vô cùng nguy hiểm. Điều quan trọng nhất là Triệu Nhất Gia vẫn còn một con át chủ bài.” Tiêu Ân nói.
Kỷ Hi Nguyệt cả kinh nói: “Là nhà mẹ ruột của ông ta?”
“Chính xác, Thiết gia, cũng là điều kiêng kị của cậu chủ.” Tiêu Ân đáp.
“Kiêng kị? Tại sao? Có lợi hại đến đâu cũng đâu bằng được Triệu gia, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Tiêu Ân khẽ lắc đầu: “Không phải là kiêng kị về tài lực, mà là Thiết gia có cao thủ. Thiết gia là một ẩn môn gia tộc ngầm ở khu vực Châu Âu.”
“Ẩn môn gia tộc? Là ý gì?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu.
Tiêu Ân cười khổ nói: “Cũng giống như Triệu gia, bọn họ cũng có cao thủ khí công và hệ thống của riêng mình.”
Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn mắt: “Không phải đấy chứ, còn một Thiết gia có thực lực ngang ngửa nữa cơ à?” Kỷ Hi Nguyệt có chút dở khóc dở cười.
“Thiết gia cũng là một gia tộc của Trung Quốc, có nguồn gốc hơn hai trăm năm trước giống như Triệu gia, chỉ có điều danh tiếng của bọn họ không bằng như Triệu gia. Sau này, căn cứ điểm của bọn họ dời đến ngoại ô nước Anh, nhưng những thế lực bí mật thì tuyệt đối không thể xem thường được. Nếu không, làm gì có chuyện Thiết Hồng Nương được trở thành chủ mẫu của Triệu gia?”
Tiêu Ân mang tâm trạng nặng nề nói: “Điều cậu chủ kiêng kị nhất là người của Thiết gia, nhưng ngặt nỗi lại nhà mẹ đẻ của Triệu Nhất Gia và Triệu Nhị Gia, cho nên trong tình huống chưa nắm chắc phần thắng trong tay, cậu chủ cũng không dám ra tay với Triệu Nhất Gia. Nếu chọc giận người của Thiết gia, hậu quả sẽ rất khôn lường.”
Kỷ Hi Nguyệt coi như đã hiểu ra, trong lòng thầm mắng một câu chửi thề. Xem ra cao thủ trên thế giới chỉ có cao thủ mới biết và tiếp cận, trước đây cô thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện này.
“Tiêu Ân, trừ Thiết gia ra còn có gia tộc nào kiểu này nữa không?” Kỷ Hi Nguyệt rất tò mò.
Tiêu Ân khẽ nhún vai: “Chắc có chứ, chỉ là tôi không rõ. Có lẽ các nguyên lão của Triệu gia sẽ biết rõ trên thế giới có mấy gia tộc hùng mạnh như Triệu gia và Thiết gia.”
Chương 875: Tôi đi tiếp ứng
Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nói: “Anh Hàn có biết các ẩn môn gia tộc khác không?”
Tiêu Ân lắc đầu: “Nếu cậu chủ biết thì có một số chuyện đã trở nên đơn giản rồi.”
“Ý anh là sao? Lẽ nào là cái chết của mẹ anh ấy?” Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt nghĩ ngay đến vấn đề này.
Tiêu Ân thở dài nói: “Xem ra tiểu thư cũng đã biết chuyện này rồi nhỉ. Tuy tôi không biết tình hình cụ thể thế nào, nhưng đã từng chứng kiến rất nhiều người chết một cách khó hiểu vì đi điều tra vụ án của mẹ anh ấy, điều này cho thấy bên trong không hề đơn giản.”
Anh ta hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói: “Trong một lần tâm trạng không tốt, cậu chủ có từng nói là ở Triệu gia vẫn còn một đối thủ rất mạnh, nhưng đối thủ này anh ấy chưa đủ tư cách được biết, phải đợi đến khi anh ấy hoàn toàn đứng vững vị trí chủ nhân của Triệu gia và bất khả chiến bại mới có thể tiếp cận được chân tướng. Tôi nghĩ, có lẽ là vì những điều này.”
Kỷ Hi Nguyệt nặng nề gật đầu, từ từ tiêu hóa lời nói của Tiêu Ân. Chốc sau, cô khẽ cười, nói: “Tiêu Ân, cám ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện mà trước đây tôi không hề hay biết. Sau này tôi sẽ chia sẻ mọi thứ với anh Hàn, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ hại chết mẹ của anh ấy sớm nhất có thể.”
Tiêu Ân hài lòng đáp: “Tiểu thư, sở dĩ tôi nói cho cô biết những chuyện này là vì tôi cảm thấy cô và cậu chủ là một đôi trời sinh. Chỉ cần hai người đồng tâm hiệp lực, tôi tin là sẽ có một ngày như thế.”
Kỷ Hi Nguyệt cười gật đầu: “Tiêu Ân, cậu chủ anh thích anh đi theo, xem ra cũng vì có nguyên nhân cả, haha.”
Tiêu Ân đực ra mấy giây, sau đó khóe miệng khẽ giật giật, người phụ nữ này đúng là tinh quái thật.
Anh ta liếc nhìn thời gian, khẽ nói: “Còn một phút nữa, chúng ta phải qua đó đợi họ.” Nói rồi nhanh chóng quay đầu xe, lái đến nơi gọi là cửa sau, chặn lối ra vào lại.
Nhưng chiếc xe bán tải màu đen này quả thực quá đen để bắt mắt.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi ghế sau cũng trở nên căng thẳng, sẳn sàng mở cửa xe đón người bất cứ lúc nào.
Đột nhiên tiếng súng vang lên, hơn nữa âm thanh còn hệt như súng liên thanh. Toàn bộ tòa nhà cũng vang lên âm thanh báo động.
“Không hay rồi, bị phát hiện rồi!” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Tôi đi tiếp ứng!” Nói rồi cô kéo lại mũ trùm đầu, nhảy xuống xe.
Tiêu Ân muốn kêu cô ở yên vị trí nhưng không kịp, sắc mặt anh ta cũng tái đi vì sợ hãi.
Chỉ kịp nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng chạy vào cửa sau, bên trong người ùa ra như thác đổ, kêu gào thảm thiết, cảm giác hệt như một trận lũ quét đang tràn đến.
Tiêu Ân vô cùng sốt ruột, cũng may là đám đông nhìn thấy xe của anh thì lập tức bỏ chạy, không dám nán lại lâu.
Kỷ Hi Nguyệt không vào bên trong mà chỉ đứng ở cửa, quan sát dòng người đang tháo chạy ra ngoài. Thấy cô đội mũ trùm đầu đứng ở cửa, mọi người đều hét lên sợ hãi, có người còn trượt chân té ngã, nhưng điều bất ngờ là cô lại dìu họ đứng dậy.
“Go! Go! Go!” Kỷ Hi Nguyệt dùng tiếng anh giục bọn họ chạy ra ngoài, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của ba người Triệu Húc Hàn, nhưng đi kèm với đó là tiếng súng giòn giã.
Trên người Triệu Húc Hàn đang cõng một người bị bao tải trùm đầu, Long Bân cũng đang cõng một người bị trùm đầu, nhưng trên người tên này toàn máu là máu, nhìn rất dọa người.
Quy Mao chặn ở phía sau, súng lục cũng đang bắn quét dữ dội, nhưng hầu như đều tránh được, vì trước mặt anh ấy đang cầm một mặt bàn bằng thép có thể chắn được rất nhiều đạn.
Nhưng tiếng pằng pằng thực sự rất đinh tai nhức óc, các bức tường xung quanh cũng đã nứt toác, đá vụn bay tứ tung.
Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt chạy vào, gương mặt dưới lớp mặt nạ liền biến sắc, lập tức nói: “Go!”
Kỷ Hi Nguyệt cũng rất nhanh nhẹn, vừa thấy họ ra tới là cô đã chạy ra ngoài mở cửa xe đợi sẵn.
Hiện trường lúc này đạn bay loạn xạ, một số người vô tội đang la hét rất thảm thiết.
Chương 876: Người đàn ông tóc trắng pha vàng
Kỷ Hi Nguyệt kéo cửa xe ra, vừa quay đầu lại nhìn đã thấy trước mặt Quy Mao xuất hiện một người đàn ông áo đen, chạy ra với tốc độ kinh người bật phóng lên không chĩa súng vào đầu Quy Mao.
Đồng thời lúc này những người mặc quần áo bảo vệ khác cũng giơ súng nhắm vào Quy Mao.
Một mình Quy Mao cầm tấm thép lẩn đông trốn tây, nhưng anh ấy không cách nào tránh né được lượt mưa đạn nhiều như vậy.
Bởi vì Triệu Húc Hàn và Long Bân đã ra khỏi cửa, nên bao nhiêu hỏa lực đều tập trung vào một mình Quy Mao.
Người đàn ông mặc đồ đen với mái tóc ngắn trắng xóa và chỏm tóc vàng ánh ở giữa, ánh mắt sắc bén đầy tinh nhuệ, gương mặt lạnh lùng không góc chết, trong tay cầm một khẩu súng lục màu bạc, ngoài ra còn đeo một đôi găng tay màu đen.
Hắn ta từ đâu đột nhiên xuất hiện, vì trước đó trong đám đông ùa ra, Kỷ Hi Nguyệt không hề thấy tên này. Điều này chứng tỏ tốc độ của tên này rất dọa người.
Cảm giác đầu tiên mà người này mang lại cho Kỷ Hi Nguyệt là một cao thủ khí công.
Sau khi Quy Mao phát hiện sự xuất hiện của tên áo đen này, anh ấy cũng rất căng thẳng. Khẩu súng trên tay chỉ có thể chĩa vào người áo đen, tiếng đạn trên tấm thép vẫn vang lên không ngớt.
Quy Mao đành phải triệt để lùi về phía sau, nhưng lùi về phía sau lại không thấy đường đi, nếu quay người lại, chỉ e là hung nhiều hơn nguy.
Thấy tình hình nguy cấp, Kỷ Hi Nguyệt lập tức ném những đồng xu về hướng người mấy người bảo vệ. Ám khí mang theo khí công nháy mắt làm cho đối thủ người ngã ngựa đổ.
Kỷ Hi Nguyệt một chiêu đánh bại được kha kha đối thủ, trong lòng cũng vô cùng vui sướng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô sử dụng, may mà bảo vệ đông, diện tích chịu lực rộng nên mới có thể đánh trúng được một đám như vậy.
“Go!” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nói với Quy Mao.
Quy Mao bắn hai phát súng vào người đàn ông mặc đồ đen đang di chuyển thân ảnh như ma quỷ, sau đó xoay người bỏ chạy.
Ngay khoảnh khắc vượt qua Kỷ Hi Nguyệt, cô đã trở thành người chặn đường cuối cùng.
Khẩu súng của người đàn ông mặc đồ đen liền chĩa về hướng Kỷ Hi Nguyệt và bắn tới tấp hai phát.
Gương mặt dưới lớp mặt nạ của Kỷ Hi Nguyệt không khỏi biến sắc, hai tay cô đột nhiên vung tròn thành động tác Thái Cực Quyền, tích tắc hai viên đạn đã bị cô khoanh tròn trong dòng khí sinh ra từ khí công.
Mà phản ứng của cô lại cực nhanh, từng viên đạn một nháy mắt đã chuyển hướng, bay thẳng về phía người đàn ông mặc đồ đen. Người đàn ông này đành phải lùi về phía sau và né sang một bên.
Trong khoảnh khắc đó, Kỷ Hi Nguyệt đã lùi chân và nhanh chóng nhảy lên xe.
Cửa xe vừa mới kéo lên, tiếng đạn găm vào chiếc xe lại vang lên, Tiêu Ân lập tức nhấn chân ga phóng ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn ngoài cửa xe, người đàn ông mặc đồ đen đó đã lao ra ngoài, cấp tốc đuổi theo chiếc xe.
Biểu cảm chuyên chú và nghiêm túc của hắn ta khiến Kỷ Hi Nguyệt chân chính cảm nhận được cảm giác gọi là sát thủ máu lạnh.
Mọi thứ đều diễn ra quá nhanh, chỉ tích tắc trong vài cái nháy mắt.
Khi Triệu Húc Hàn và Long Bân khiêng hai người kia ném lui ghế sau, Kỷ Hi Nguyệt đã nhảy lên xe, Triệu Húc Hàn kinh ngạc đến toát mồ hôi lạnh.
“Tên đó vẫn còn đuổi theo phía sau!” Trong tay Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện một đồng xu.
Lúc này thân ảnh của người đàn ông mặc đồ đen đã gần như song song với Kỷ Hi Nguyệt, nhìn dáng vẻ của hắn ta là đang chuẩn bị xuống tay với tài xế Tiêu Ân.
Cảnh tượng thế này trông rất đáng sợ, người mà có thể đuổi kịp chiếc xe đang lái với tốc độ nhanh nhất? Vậy thì tốc độ của người này có thể nhanh đến bao nhiêu?
Long Bân rút súng ra, nói: “Để tôi!”
“Đừng nổ súng, sẽ làm bị thương những người trên phố!” Kỷ Hi Nguyệt lãnh đạm nói, sau đó cô hạ kính cửa sổ xuống.
Người đàn ông mặc đồ đen quay đầu nhìn vào mắt Kỷ Hi Nguyệt, liền thấy đồng xu trong tay cô đang bay thẳng tới mặt mình.
Hắn ta xoay đầu nhảy lên không trung, hai tay lao thẳng đến tóm lấy thành cửa xe mà Kỷ Hi Nguyệt đang mở, cả người bị kéo theo quán tính của chiếc xe và lơ lửng trên không.
Chương 877: Đối mặt ở cự ly gần
Kỷ Hi Nguyệt đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông mặc đồ đen ở cự ly rất gần, ánh mắt xinh đẹp của cô cũng lộ ra tia lạnh lùng sắc bén, xen lẫn sự khinh bỉ, sau đó cô đột nhiên đẩy mạnh cánh cửa xe trong tay.
Cũng tức là khi cô mở hẳn cửa xe, cánh cửa sẽ bị đẩy mạnh, hất văng thân thể của người đàn ông đó ra xa. Ngón tay đang liều mạng bám víu vào thành cửa của hắn cũng bị nắm đấm của Long Bân nện cho tơi tả.
Người đàn ông mặc đồ đen đành phải buông tay, cả người liền lăn lốc trên đường, chiếc xe coi như thoát được tên áo đen này.
Tiêu Ân càng tăng tốc hơn, tích tắc đã rẽ hướng, biến mất khỏi tầm mắt của người đàn ông mặc đồ đen.
Triệu Húc Hàn nhanh chóng cầm máy tính bảng, điều chỉnh camera giám sát và đèn giao thông dọc đường, biến chiếc xe của họ trở thành chiếc xe ma lần nữa.
Cuối cũng cũng về đến tòa cao ốc của mình.
Hai người được cứu vẫn bị trùm đầu, xiêu vẹo như chực ngã đi ở phía sau, trong miệng còn phát ra tiếng ưm ưm rất đau khổ.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn nhau sau khi trải qua cuộc cứu người vừa rồi. Ánh mắt anh lạnh lùng ảm đạm, còn Kỷ Hi Nguyệt thì nhếch miệng cười kiểu chán sống, đáng tiếc là dưới lớp mặt nạ nên anh không nhìn thấy, chỉ thấy được viền mắt của cô cong cong.
Đoàn người liền đi thẳng lên lầu, chiếc xe đã có người đến nhận, có lẽ là đem đi tiêu hủy hoặc phun sơn đổi màu gì đó, và đây chỉ là suy đoán của Kỷ Hi Nguyệt.
Lên đến phòng làm việc, mọi người mới tháo lớp mặt nạ xuống, thở phào nhẹ nhõm.
“Đại tiểu thư, lần này may mà nhờ có cô! Nếu không chắc chắn tôi đã bị trúng đạn. Thật không ngờ trong băng nhóm Hắc Hỏa lại có cao thủ lợi hại như vậy.” Quy Mao cười nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Dù thế nào thì Kỷ Hi Nguyệt cũng đã cứu anh ấy một mạng. Lúc đó anh ấy cũng nóng lòng muốn thoát ra ngoài, hơn nữa đối phương còn có rất nhiều người, nên anh ấy đành phải chờ cứu viện, chỉ có điều không ngờ người xuất trận lại là Kỷ Hi Nguyệt.
Cứ tưởng đâu cô sẽ ở yên trên xe chờ tiếp ứng, thay vì xuống xe.
Triệu Húc Hàn bước tới mở trùm đầu cho một người, dáng vẻ của người đó trông rất thảm thương, khuôn mặt thì chỗ tái chỗ xanh, có vẻ hơi mê sảng do bị hoảng sợ.
“Chú tư!” Triệu Húc Hàn vỗ vào má người đàn ông này, đồng thời gọi lớn tên, sau đó anh điện thoại cho Thước Phong.
Trong văn phòng của Thước Phong, mười mấy người bị anh ta giám sát nhưng không dám hó hé, khuôn mặt ai cũng tỏ ra khó chịu, có điều bọn họ không ngờ là Triệu chủ nhân lại quay về nhanh như vậy.
“Cậu chủ!” Thước Phong nhận máy.
“Giải quyết xong rồi, thả bọn họ ra ngoài đi, kêu Phan Sinh tìm bác sỹ đến đây!” Triệu Húc Hàn ra lệnh.
“Vâng!” Thước Phong cúp máy, quay sang nói với mọi người, “Giám đốc của các vị đã được chủ nhân cứu về. Phan Sinh, tìm bác sỹ tới đây.”
Nói xong, Thước Phong đi thẳng ra ngoài, để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau. Không phải chứ, nhanh thế sao? Còn chưa đến một tiếng đồng hồ nữa mà đã cứu được giám đốc từ trong tay băng nhóm Hắc Hỏa?
Vậy là ba trăm triệu đô la Mỹ đó không cần dùng đến nữa ư?
Sau khi Long Bân và Quy Mao cởi mũ trùm đầu, Kỷ Hi Nguyệt thấy bọn họ đeo lại mặt nạ giống hệt với Thước Phong. Xem ra ám vệ không được để người khác thấy mặt thật, và chỉ xuất đầu lộ diện trước mặt chủ nhân.
Nói cách khác, bọn họ chỉ lộ mặt thật khi được yêu cầu thực hiện các nhiệm vụ khác, nhưng khi xuất hiện với tư cách ám vệ, tất cả đều phải che mặt.
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn, ba người đeo mặt nạ đều có vóc dáng tương đương nhau, nếu quần áo mà giống nhau nữa thì thật sự rất khó nhận ra.
Đám người bên chỗ Phan Sinh đã kéo đến nơi. Triệu Húc Hàn nói với Phan Sinh: “Đã cứu được chú tư và Liêu Phong ra ngoài, có điều Liêu Phong bị thương khá nặng, các anh chăm sóc cho bọn họ đi, khi nào bọn họ tỉnh lại thì dẫn đến gặp tôi.”
“Vâng, chủ nhân!” Phan Sinh lập tức đáp lại một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn ba người vệ sĩ đeo mặt nạ đang đứng bên trong, còn có Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân. Chỉ với một vài người mà có thể cứu được người từ một tòa nhà lớn như vậy, hơn nữa còn không hề hấn gì, quả đúng là có chút khó tin.
Chương 878: Hưởng thụ
Triệu Húc Hàn chỉ nói ngắn gọn nhiêu đó rồi dẫn Kỷ Hi Nguyệt, Tiêu Ân, Long Bân, Quy Mao và Thước Phong rời khỏi.
Kỷ Hi Nguyệt có chút mơ hồ, không biết anh dẫn đi đâu, nhưng chỉ cần đi theo là được.
Bọn họ không hề rời khỏi tòa nhà của Triệu gia, mà vào thang máy đi lên trên. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy tầng cao nhất là tầng năm mươi, còn Triệu Húc Hàn thì đang nhấn tầng bốn mươi tám.
Cửa thang máy mở ra, bên trong có một lối đi giống hệt khách sạn.
“Đây là nơi Triệu Thị chiêu đãi người của mình.” Triệu Húc Hàn giải thích cho Kỷ Hi Nguyệt hiểu.
“Rộng thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt thấy cách bài trí ở đây rất sang trọng, môi trường cũng vô cùng sạch sẽ, thật sự không hề thua kém gì khách sạn.
Trước khi vào căn phòng có cánh cửa đôi, Triệu Húc Hàn ấn ngón tay lên máy nhận dạng dấu vân tay, sau đó hai cánh cửa kêu lên một tiếng ‘ding’ và trực tiếp mở ra.
Trước mắt Kỷ Hi Nguyệt liền xuất hiện một gian phòng tổng thống sang trọng vào vô cùng xa hoa.
“Wow! Đẹp quá.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn những đồ vật bài trí tinh xảo, mang đậm phong cách hoàng gia Châu Âu mà đôi mắt không khỏi sáng lên.
Cho dù cô có là Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải thì cũng chưa bao giờ được ở một gian phòng tổng thống đẹp như vậy.
Trong phòng có một sảnh tiếp khách rất lớn, còn có cả đàn piano, hai bên đều có phòng dành cho khách và phòng tắm, giường ngủ siêu lớn và bồn tắm rộng rãi thoải mái, cực kỳ sang trọng.
“Tiêu Ân, cậu đi chuẩn bị mấy thứ cần thiết đi.” Triệu Húc Hàn bước vào, sau đó nói với Tiêu Ân.
“Vâng.” Tiêu Ân đáp lại một tiếng rồi lập tức rời khỏi.
Ba người ám vệ vào sảnh tiếp khách đợi. Triệu Húc Hàn không để ý đến bọn họ, trước tiên vào phòng tắm tắm rửa qua.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn phòng khách bên kia, dĩ nhiên cũng tranh thủ chạy vào phòng tắm rửa tay rửa mặt trước.
Đến khi Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài đã nhìn thấy ba người ám vệ ngồi một hàng ở chiếc bàn lớn, trước mặt họ là những thứ đồ điện tử nhỏ như một cuốn sổ ghi chép màu đen.
Triệu Húc Hàn cũng vừa lúc bước ra, cầm máy tính bảng lên rồi nhập gì đó vào bàn phím.
Thấy cô ra ra ngoài, Triệu Húc Hàn nhìn cô, nói: “Em nghĩ ngơi chút đi, tắm rửa cho thoải mái. Bọn anh phải xử lý nốt một số chuyện đã.”
Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn bốn người đàn ông, sau đó khẽ gật đầu. Chuyện vừa nãy mặc dù đã kết thúc, nhưng những sự việc liên quan e là còn rất nhiều.
Cộng thêm chuyện bọn họ vừa mới cứu người từ tay nhóm Hắc Hỏa, nên chỉ e là bây giờ bọn chúng đang nổi trận lôi đình. Nếu không cam tâm, rất có thể bọn chúng sẽ lại phản kích.
“Được, vậy em đi ngủ một chút đây.” Kỷ Hi Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, cười nói: “Có chuyện gì thì gọi em nhé.”
Triệu Húc Hàn ừm một tiếng, nhưng trên gương mặt không có lấy ý cười.
Kỷ Hi Nguyệt khép cửa phòng lại, sau đó nhìn bồn tắm cười vui vẻ, bắt đầu tự mình xã nước. Bên cạnh đồ tắm gội gì cũng có, áo choàng tắm, nến thơm, cả cánh hoa tươi cũng đầy đủ.
Bật một bản nhạc êm dịu, hít vào một hơi thật sâu, dường như cô đang ra sức tận hưởng buổi tắm cánh hoa đầu tiên trên đất Mỹ.
Nhưng còn chưa bắt đầu tắm rửa thì điện thoại đã vang lên, là Cố Cửu.
“Tiểu Nguyệt, cô không sao chứ?” Giọng nói của Cố Cửu mang vẻ lo lắng.
Kỷ Hi Nguyệt cười cười nói: “Đương nhiên không sao rồi, có thể có chuyện gì được chứ. Mọi thứ đều đã được xử lý ổn thỏa, có lẽ sẽ chóng quay về thôi.”
“Nhanh thế à?” Cố Cửu đáp, “Vậy thì tốt, Tâm Lan gọi cho cô mà điện thoại cô tắt máy, tôi nói với cô ấy là cô đi Mỹ rồi.”
“Oh, thật sự có lỗi quá. Cố Cửu, anh tiếp đãi trước đi nhé. Nhắn với Tâm Lan là tôi về đến nơi sẽ đến tìm cô ấy ngay.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Cố Cửu đáp lại một tiếng, rồi nói: “Tâm Lan biết cô đi giải quyết công việc nên sẽ hiểu thôi. Cô ấy còn nhắn với cô là vụ án của bọn buôn lậu m.a tú.y đã có bước tiến triển rất tốt. Bây giờ cô ấy vẫn chưa rãnh, vì bận đi khắp nơi để lùng soát bọn buôn lậu m.a tú.y, nên chỉ hỏi thăm cô trước thôi, sợ là ăn cơm cũng không có thời gian nữa đấy.”
Chương 879: Phạm vi bí mật
Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, nhớ dặn cô ấy cẩn thận một chút. Phải rồi, anh nói với cô ấy một tiếng, tên trùm của bọn buôn lậu m.a tú.y này có danh xưng là Hắc Trạch Minh, còn tên thật là gì thì tôi cũng không biết.”
“Sao cơ?” Cố Cửu giật cả mình, “Sao cô biết? Đến Mỹ rồi mới biết à?”
“Aiya, anh đừng hỏi nhiều, cứ nói với cô ấy như vậy là được. Phải truy lùng tên này càng sớm càng tốt, tóm được hắn rồi chắc hẳn sẽ tìm được danh sách kia, đến lúc đó có thể một mẻ hốt gọn tổ chức buôn lậu m.a tú.y này.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Cô thiết nghĩ, chuyện này nên nói cho Hạ Tâm Lan biết là tốt nhất, vì dù sao cô và Hạ Tâm Lan cũng đã cùng nhau phá được vụ án phóng hỏa ở thủ đô, nên Hạ Tâm Lan chắc chắn sẽ tin vào trực giác của cô, còn cô chỉ cần bịa một chút là Hạ Tâm Lan sẽ không nghi ngờ gì về điều đó.
Cảnh sát thành phố và bên phía Hạ Tâm Lan sẽ cảm thấy mình đang có manh mối từ đối phương, nên trái lại cô sẽ an toàn hơn, mặc dù đến bây giờ tên Hắc Trạch Minh đó vẫn chưa từng xuất hiện.
Thế nên Kỷ Hi Nguyệt mới để cho Hạ Tâm Lan điều tra thử xem. Một khi có đầu mối về tên này, vụ án sẽ càng dễ giải quyết hơn.
Cố Cửu cũng không hiểu nổi, nhớ kỹ cái tên này xong, anh ấy cúp máy, sau đó gọi điện thoại cho Hạ Tâm Lan.
Hạ Tâm Lan quả nhiên rất tin tưởng với cái tên mà Kỷ Hi Nguyệt nhắc nhở, tên Hắc Trạch Minh này chắc chắn là có vấn đề, chỉ là danh xưng này thực sự rất khó kiếm.
Cho nên cô ấy đã huy động Lý Đỉnh, Trương Cường,vv, bao gồm cả những tên buôn lậu m.a tú.y đã bị tóm về đồn thẩm vấn trước đó, yêu cầu bọn chúng khai nhận ra Hắc Trạch Minh là ai.
Cùng lúc đó, bên Kỷ Hi Nguyệt đã bắt đầu vào thả mình vào bồn tắm.
Còn bên ngoài, Triệu Húc Hàn và ba ám vệ đang kết nối với mạng lưới an ninh cao nhất của Triệu Thị, cũng là mạng lưới thuộc quyền kiểm soát của mình để bắt đầu tìm kiếm người đàn ông mặc đồ đen với mái tóc trắng có chỏm tóc màu vàng ở giữa.
“Chủ nhân, chúng tôi chưa từng nhìn thấy người này, nhưng hình như thực lực cũng khá mạnh. Lần này nếu không có tiểu thư giúp tôi chặn hậu, có lẽ tôi đã mất mạng trong tay tên này rồi.” Quy Mao đến giờ vẫn còn hoảng sợ.
“Ừm, thực lực của tên này quả thực rất mạnh, ngã từ trên xe xuống mà không hề hấn gì, hơn nữa ánh mắt của hắn cũng rất sắc bén, chắc là vừa từ tổ chức nào đó thả ra.” Triệu Húc Hàn nắm rất rõ động tĩnh của các ẩn môn gia tộc trên toàn thế giới.
Nhưng anh lại chưa bao giờ gặp qua người này, điều này chứng tỏ các trưởng lão của Triệu gia vẫn còn giấu anh rất nhiều chuyện.
Có thể các trưởng lão vẫn còn vài điều dè dặt vì chưa chắc chắn rằng anh có thực sự làm được chủ nhân của Triệu gia lâu dài hay không, hoặc là trước khi anh chưa sinh ra người kế tục.
Và hệ thống hùng hậu nhất của Triệu gia vẫn đang nằm trong tay của năm nguyên lão thần bí nhất nhà họ Triệu. Bốn ám vệ bên cạnh mỗi chủ nhân đều là do một tay năm nguyên lão này đào tạo ra.
“Chủ nhân, còn ẩn môn gia tộc nào mà chúng ta không biết không?” Thước Phong hỏi.
“Mặc dù Triệu gia đã tồn tại lâu đời và đứng trong hàng ngũ ẩn môn gia tộc, nhưng tôi nghĩ không phải ai cũng biết rõ trong mỗi gia tộc sẽ huấn luyện ra cao thủ nào. Tôi phải hỏi thử các nguyên lão đã.” Triệu Húc Hàn nói.
“Có hình ảnh rồi.” Long Bân nói một câu, sau đó xoay chiếc máy tính của anh ấy qua, trên màn hình là hình ảnh người thanh niên tóc trắng chỏm vàng.
Triệu Húc Hàn lạnh giọng nói: “Tốt, gửi vào hệ thống của các nguyên lão đi, nhờ bọn họ tìm giúp xem người này xuất thân từ ẩn môn gia tộc nào, hay chỉ là một tán tu*.”
(Tán tu: nghĩa là tự mình tu luyện, không dựa vào các thế lực lớn, không gia nhập bất kỳ môn phái nào, hoặc không tạo ra bất kỳ môn phái nào – nguồn: baidu.)
“Ba người tán tu nổi tiếng nhất chúng ta đều biết, nên khả năng là rất thấp.” Quy Mao nói.
Phải biết là những người trong phạm vi này, đã xác định bằng lòng tiếp xúc tức là họ cũng đã biết rõ về đối phương, đó cũng chính là cái gọi vật hợp theo loài, người phân theo nhóm.
Ám vệ là cao thủ biết khí công, cho nên một khi xuất hiện trên khắp thế giới, những người là cao thủ khí công cũng sẽ chú ý đến, lâu dần theo thời gian, mọi người đương nhiên cũng sẽ hiểu rõ mọi thứ của đối phương.
Ví dụ bốn ám vệ của Triệu Húc Hàn, mọi người đều biết là người của Triệu gia, nhưng lại có một số người của Triệu gia lại không hề hay biết.
Đây được gọi là vòng tròn nhỏ mà bí mật.
Chương 880: Cậu ta tên là Mai Ngọc
Long Bân lập tức gật đầu, sau đó chuyển hình ảnh đến tổng bộ các nguyên lão, cũng chính là sào huyệt đã từng huấn luyện bọn họ. Chính xác mà nói, ngay cả ám vệ cũng không biết đó là nơi nào.
Bởi vì sau khi huấn luyện bọn họ thành công, muốn đưa ra ngoài phải bịt mắt và cảm quan lại, cho dù là ngồi máy bay, thuyền, ô tô hay đại loại gì đó cũng hoàn toàn không để bọn họ có đầu mối để truy vết ra sào huyệt.
Ngược lại, bốn người bọn họ bất kể làm gì trên khắp thế giới cũng bị các nguyên lão nắm rất rõ, bởi vì trên bả vai bọn họ đã được trồng những con chip độc nhất.
Nhưng cũng chính vì các nguyên lão trong sào huyệt có thể truy tìm hệ thống này, cho nên, nếu Triệu Húc Hàn không liên lạc bằng điện thoại được, muốn anh tìm người cũng tìm không ra.
Tuy nhiên, một trong lợi thế của Triệu Húc Hàn với tư cách là chủ nhân của Triệu gia là anh có thể trực tiếp nói chuyện với các nguyên lão, và có một tuyến mạng đặc biệt riêng để gia chủ có thể kết nối với các nguyên lão.
Cho nên nói trắng ra, sào huyệt thực sự của Triệu gia chính là nơi ở của các nguyên lão, chứ không phải cái gọi là nhà cổ của Triệu gia như bây giờ, mà đó chỉ là nơi để từng đời chủ nhân Triệu gia sinh sống mà thôi.
Song, các nguyên lão của Triệu gia cũng đều là người nhà họ Triệu, cho nên đứng trên lập trường công bằng mà nói, họ đều tồn tại vì sự hùng mạnh và yên bình của Triệu gia.
Chỉ là, sau nhiều lần điều tra về cái chết của mẹ và tổn hại rất nhiều nhân lực, Triệu Húc Hàn cảm thấy trong tất cả mọi chuyện như đang tồn tại một âm mưu nào đó. Mẹ của anh rốt cuộc là bị ai hại chết, cho đến bây giờ đối với anh vẫn còn rất mập mờ.
Nhưng có một điều mà anh có thể khẳng định, đó là Thiết gia và Triệu gia có liên quan đến nhau.
Sau khi gửi tin nhắn qua, bên đó cũng hồi âm lại rất nhanh.
Thông tin về người thanh niên tóc trắng chỏm vàng này nháy mắt đã xuất hiện trên màn hình máy tính của Triệu Húc Hàn.
Mai Ngọc, hai mươi lăm tuổi, người Mỹ gốc Hoa, cao thủ khí công, lính đánh thuê, xuất thân từ gia tộc Tôn thị.
Triệu Húc Hàn khẽ nheo mắt, sau đó xoay màn hình qua cho ba người còn lại xem.
Sau khi ba người xem xong, Long Bân nói: “Thì ra là người của gia tộc Tôn thị, vậy thì không còn gì ngạc nhiên nữa, vì bọn họ vốn dĩ là gia tộc lính đánh thuê. Tên này có lẽ là người mới mà bọn họ vừa thả ra, nên chúng ta không biết.”
Triệu Húc Hàn gật đầu, chau mày nói: “Nhìn chung là như vậy, nhưng đã là lính đánh thuê, chưa đạt được mục đích chắc chắn sẽ không dừng lại đâu. Không biết nhiệm vụ lần nay của hắn là gì đây?”
“Canh giữ chú tư Triệu?” Long Bân suy đoán.
“Không đâu, nếu là người canh giữ, tại sao lúc chúng ta lên trên lại không có hắn ở đó?” Triệu Húc Hàn nói, “Một ám vệ không thể phạm phải loại sai lầm này được.”
“Đúng vậy, chắc là lúc chúng ta ra ngoài, có người đã thông báo cho hắn biết, nên hắn mới đuổi theo chúng ta. Với lại, bình thường lính đánh thuê sẽ không nhận nhiệm vụ bảo vệ, mà chỉ nhận nhiệm vụ ám sát.” Thước Phong nói.
Triệu Húc Hàn gật đầu, sau đó nói: “Xem ra chúng ta phải tìm cho được nhiệm vụ mà người này nhận là gì.”
Nói rồi Triệu Húc Hàn lại gửi yêu cầu cho các nguyên lão, nhưng kết quả vẫn không tìm được nhiệm vụ chính xác, chỉ nhắn một câu là người này cực kỳ nguy hiểm.
“Mấy năm trước gia tộc Tôn thị có cử ra ba vị cao thủ, nghe nói đã gãy hết hai, không ngờ bây giờ lại xuất hiện thêm người mới.” Quy Mao thở dài nói.
“Công việc chính của Tôn thị là đánh thuê, mục tiêu mà bọn họ ám sát đều là các nhân vật tầm cỡ, giết được một người là đủ cho Tôn thị ăn mấy năm.” Thước Phong nói.
Triệu Húc Hàn lại cau chặt mày: “Ba người các cậu ra ngoài tìm tên này thử xem, nếu tìm được, tốt nhất nên bắt sống.”
“Chủ nhân, anh muốn bắt hắn ta làm gì vậy?” Long Bân thắc mắc.
“Thứ nhất là tôi muốn biết nhiệm vụ của hắn là gì, thứ hai là tôi muốn hỏi hắn chút chuyện liên quan đến Tôn thị.” Đôi mắt của Triệu Húc Hàn híp lại thành một đường.