Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên

Chương 61-70




Chương 61: Quy Định Mới Của Sếp Mới (I)

Anh Béo rất xúc động, nhìn Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt cảm kích. Liễu Đông liền cười nói: “Anh Béo, hoan nghênh anh gia nhập vào nhóm chúng tôi.”

Anh Béo lập tức gật đầu. Cố Du Du nói leo theo: “Tiểu Nguyệt, bây giờ cô thật sự rất lợi hại đấy. Nhớ ăn được thịt rồi thì cho chúng tôi uống chút canh nhé.”

Liễu Đông vừa định mở miệng thì giọng nói của Lộc Hùng vang lên từ loa phát thanh, gọi mọi người đến phòng họp để mở cuộc họp.

Mọi người lao nhao kéo đến phòng họp. Lộc Hùng ngồi ở vị trí chủ tọa với vẻ mặt trịnh trọng, nhìn từng người từng người một tiến vào.

“Sếp, xảy ra chuyện gì vậy?” Anh Hâm cười híp mắt hỏi.

Lộc Hùng không khách khí nói: “Mấy người không nhìn thấy hôm nay công ty có gì khác thường sao?”

“Sếp, không phải có liên quan đến nhóm người tham quan đó chứ?” Trần Thanh tỏ ra khôn ngoan.

Mọi người lần lượt ngồi xuống. Kỷ Hi Nguyệt bây giờ mới biết, thì ra bộ phận tin tức có hơn hai mươi người, chỉ là có nhiều người rất ít khi nói chuyện, tương đối khép kín, nên cô chưa từng tiếp xúc.

Cô quét mắt một lượt, đột nhiên bắt gặp một ánh mắt không mấy thiện cảm, cô khẽ nhíu mày.

Ánh mắt đó đến từ một cô gái tên là Chu Lê. Cô ta cũng là thực tập sinh như cô, vẻ ngoài trông cũng khá xinh xắn, công việc của cô ta là giúp các vị tiền bối chỉnh sửa nội dung tin tức, và không hề có liên quan gì đến cô.

Kỷ Hi Nguyệt không biết vì sao cô ta lại thiếu thiện cảm với cô như vậy?

Sau khi mọi người tập tung đông đủ, Lộc Hùng quét mắt một vòng rồi nói: “Tôi nghĩ là mọi người cũng đã nhìn thấy được tình hình đặc biệt của ngày hôm nay. Chúng ta sẽ sớm có sếp mới tiếp quản toàn bộ đài truyền hình, và những người mới đến chính là cấp dưới của sếp mới.”

“Thật sự đổi sếp sao! Vậy chúng ta sẽ bị sa thải à!”

“Trời ạ! Sao lại đổi sếp.”

“Vậy, vậy đài truyền hình Hương Thành cũng đổi chủ luôn sao?” Cuộc thảo luận bắt đầu mở ra.

Đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt dưới cặp kính gọng đen nheo lại, kiếp trước cô chưa từng trải qua chuyện này. Nhưng sau đó cô không làm phóng viên nữa nên cũng không biết rõ thực hư thế nào.

Lộc Hùng nhìn một đám người nháo nhào như ong vỡ tổ thì đau hết cả đầu, anh ta lớn tiếng nói: “Ầm ĩ cái gì vậy. Tôi còn chưa nói xong mà!”

Mọi người thấy sếp bốc hỏa thì lập tức ngậm miệng.

“Bất kể là sếp cũ hay sếp mới thì tạm thời vẫn không thuyên chuyển nhân viên, nhưng sau này thế nào thì tôi không biết. Cấp trên đã chuyển công văn xuống, sau này bộ phận tin tức của chúng ta sẽ triển khai quy định đào thải. Bộ phận tin tức chia thành năm nhóm nhỏ để chạy tin ở hiện trường, bây giờ sẽ lấy một quý làm tiêu chuẩn đánh giá.”

Lộc Hùng còn chưa nói xong mà toàn bộ những người ở dưới đã tái mặt, ngoại trừ Kỷ Hi Nguyệt rất yên tĩnh. Sóng to gió lớn cô cũng đã trải qua, chuyện này thực sự không phải là vấn đề. Nếu nơi này không thể ở lại thì còn có nơi khác.

“Tiêu chuẩn thấp nhất mà cấp trên đưa ra là, trong một quý mỗi nhóm phải kiếm được một tin tức lớn. Chỉ cần hoàn thành tiền đề này, tạm thời sẽ được cứu vãn khỏi số phận bị sa thải. Nếu mọi người đều không có tin tức lớn, vậy thì sẽ có một nhóm bị loại bỏ. Còn nếu mọi người đều hoàn thành được tiền đề này, tôi sẽ xếp hạng theo số lượng và quy mô lớn nhỏ của tin tức. Nói cho mọi người biết, vị trí thứ nhất trong phòng ban sẽ có tiền thưởng là một vạn tệ, cộng thêm một vé nghĩ ngơi hưởng thụ một ngày ở câu lạc bộ Thiên Trì sang trọng nhất Cảng Thành.”

“Ôi mẹ ơi.” Mọi người nhất thời bị phần thưởng làm cho choáng váng, “Một vạn tiền thưởng! Câu lạc bộ Thiên Trì!”

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật, cô thật sự không quan tâm đến chuyện này, ai bảo ông bố của cô giàu có, câu lạc bộ Thiên Trì là nơi cô đã từng theo đuổi Triệu Vân Sâm vô số lần.

“Còn một phần thưởng đặc biệt nữa, đó là nếu nội trong một tháng mà hoàn thành được ba tin tức lớn, sẽ được thưởng luôn một vạn tệ.” Lộc Hùng nói.

“Wow!” Mắt mọi người rực sáng như sao.

Chương 62: Quy Định Mới Của Sếp Mới (II)

“Wow cái gì mà wow. Một tháng mà được ba tin tức lớn thì hầu như không có khả năng đâu biết chưa.” Cố Du Du là một người yêu tiền nhưng cũng nhìn nhận thấu đáo, một vạn này không dễ dàng nuốt được.

“Còn một tin xấu.” Sau khi thấy phản ứng của mọi người Lộc Hùng nói tiếp.

“Vừa rồi cũng đâu phải tin tốt.” Có người phàn nàn.

Lộc Hùng không vui liếc nhìn đám người ồn ào rồi nói: “Sau này đài truyền hình Hương Thành và đài truyền hình Cảng Long của chúng ta sẽ chung một chủ.”

“Trời ạ, hóa ra là sự thật. Ai mà đáng sợ vậy. Thu mua một lần hai đài truyền hình lớn nhất của Cảng Thành, đây nhất định là muốn kiểm soát giới truyền thông và dư luận.”

“Chết thật. Với thực lực lớn như vậy đừng nói là tập đoàn Đế Vương Triệu Thị thần bí đấy chứ?” Có người lập tức nghĩ tới gia tộc siêu cấp giàu có duy nhất ở Cảnh Thành không cho phép giới truyền thông đào bới tin tức.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút rối rắm. Không phải chứ. Triệu Húc Hàn sẽ không nhàm chán vậy đâu.

“Là một tập đoàn ở nước ngoài, cô cậu không cần phải biết rõ, cũng không có liên quan đến cô cậu. Tôi vẫn còn chưa nói xong. Tin xấu đó chính là nếu Hương Thành ra tin tức lớn trước Cảng Long chúng ta, thì tin tức của mọi người sẽ không được tính!”

“Hả!” Mọi người đồng loạt kêu trời.

“Mặc dù là đài truyền hình anh em, nhưng trên thực tế vẫn là mối quan hệ cạnh tranh, chỉ có báo cáo chung một ông chủ mà thôi, cho nên chúng ta không thể để mất mặt mũi, phải vượt qua đài truyền hình Hương Thành.” Lộc Hùng gay gắt nói.

Mọi người ai nấy cũng ủ rũ chán nản, cảm giác tiền đồ thật mù mịt.

“Sếp, nếu chia năm nhóm thì chúng tôi không đủ người!” Trần Thanh đột nhiên nói: “Tính riêng đội Vương Nguyệt là đã ba người, bên chúng tôi không có ai phụ việc.”

Lộc Hùng nhìn Trần Thanh với ánh mắt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’: “Trần Thanh, năng lực của Vương Nguyệt thế nào tôi tin cậu cũng đã nhìn thấy rõ. Người nào mang lại cho tôi tin tức và thành tích tốt, đừng nói là ba người, có là năm người tôi cũng đồng ý! Tháng sau nếu cậu có thể cho tôi hai bản tin lớn, tôi cũng sẽ phân cho cậu một người phụ việc!”

Sắc mặt của Trần Thanh hết trắng rồi lại xanh, mấy người khác cũng không dám hó hé, rõ ràng là ông sếp đã nổi giận.

“Vương Nguyệt mặc dù chỉ là thực tập sinh, nhưng trong vòng ba tháng cô ấy có được năm bản tin lớn về tai nạn ô tô, chưa kể đến những tin tức nhỏ lẻ khác. Mấy người không cảm thấy hổ thẹn sao? Hay là bình thường yêu cầu của tôi đối với mấy người thấp quá, nên bây giờ ai cũng muốn lên làm ông nội!”

Giọng điệu của Lộc Hùng rất đanh thép, các cơ thịt trên mặt của anh ta cũng run lên.

“Nếu nửa năm sau bộ phận tin tức của chúng ta thua đài truyền hình Hương Thành, ông đây cũng phải cuốn xéo! Mấy người nghĩ mấy người còn thể sống sót qua ngày sao! Làm ơn sử dụng đầu óc giùm tôi, đừng có từ sáng đến tối tào lao vớ vẩn nữa. Tìm tin tức cho ông đây mới là chân lý! Nghe rõ cả chưa!” Lộc Hùng dồn hết sức đập bàn.

“Nghe rõ cả rồi!” Mọi người lập tức đồng thanh trả lời. Trần Thanh tái hết mặt mũi.

Sau khi tan họp, Kỷ Hi Nguyệt về vị trí của mình. Còn chưa ngồi nóng chỗ lại bị Lộc Hùng kêu đến văn phòng.

“Vương Nguyệt, cái này cho cô.” Lộc Hùng đưa cho Kỷ Hi Nguyệt một phong bì.

“Đây là gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò nhận lấy.

“Tiền thưởng đặc biệt của cô. Là lãnh đạo ở trên gửi xuống, năm ngàn tệ. Cô có thể mời đồng nghiệp đi ăn cơm. Dù sao mối quan hệ quá cứng nhắc thì cũng không có lợi cho công việc sau này.” Lộc Hùng lấy tư cách tiền bối ôn tồn nói.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, sau đó hiếu kỳ hỏi lại: “Tại sao cấp trên lại cho tôi tiền thưởng? Không phải sẽ phát chung với tiền lương tháng này sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhớ tin tức lớn sẽ có tiền thưởng, nhưng tuyệt đối không nhiều tới năm ngàn tệ, cũng sẽ không dùng phong bì để cho như vậy.

Chương 63: Mời Mọi Người Ăn Cơm

Lộc Hùng cười cười nói: “Trong vụ tai nạn ô tô vừa rồi cô đã cứu được Trương Cầm, tuy rằng cô ấy chưa xuất viện nhưng đã kêu chồng của cô ấy đến tặng cờ thi đua. Lãnh đạo cấp trên rất cảm động, nói cô là một phóng viên có lương tâm, có đạo đức nghề nghiệp, làm rạng danh đài truyền hình Cảng Long của chúng ta, cho nên đây là đặc biệt thưởng thêm. Cầm lấy đi, cô xứng đáng mà.”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu sáng tỏ, nhưng thực ra vẫn rất bất ngờ.

“Vương Nguyệt, cô làm rất được việc. Mọi người đều rất khả quan về cô.” Lộc Hùng cười nói.

Vương Nguyệt bất chợt phấn khích như gà chọi, vui vẻ gật đầu. Không phải vì gì cả, chỉ vì năng lực làm việc của bản thân đã được công nhận.

Kỷ Hi Nguyệt về lại bàn làm việc của mình, Liễu Đông vội ghé đầu qua nói nhỏ: “Chị Nguyệt, không có việc gì đấy chứ?”

“Cậu nhìn tôi giống như có việc gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt liếc cậu ta.

“Không có việc gì thì tốt. Chị Nguyệt, trưa nay mời chị với anh Béo đi ăn cơm có được không?” Liễu Đông cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy lớn tiếng nói: “Các vị tiền bối và đồng nghiệp! Trưa nay tôi muốn mời mọi người đến nhà hàng Hỉ Duyệt ăn cơm, mọi người nhớ đến đầy đủ cho vui nhé.”

“Wow, Tiểu Nguyệt, cô phát tài rồi sao. Ban nãy sếp gọi cô vào có phải có tin tốt không?” Anh Hâm kinh ngạc cười lớn, “Hân hạnh hân hạnh! Tôi nhất định sẽ đến.”

“Cũng không có gì. Tôi lãnh được một ít tiền thưởng. Vừa hay cám ơn các vị tiền bối ba tháng qua đã chỉ bảo tận tình. Cho nên tôi muốn mời mọi người ăn một bữa cơm.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Trong nháy mắt có rất nhiều người cảm thấy chột dạ. Bởi vì kỳ thực trong ba tháng qua chẳng mấy ai giao tiếp với Kỷ Hi Nguyệt, thậm chí là khinh thường cô, tính ra chỉ có mỗi mình Cố Du Du là khá thân thiết với cô.

“Tiểu Nguyệt, vận may của cô tốt thật đấy. Tôi nhất định sẽ đến ăn cơm, haha.” Cố Du Du nhớ đến món bít tết tuần trước, sao mà có thể không quay lại ăn được chứ.

“Buổi trưa cùng nhau đến nhà hàng Hỉ Duyệt. Ai đi thì nhắn tin cho tôi, tôi sẽ thống kê số người, sau đó giúp Tiểu Nguyệt đặt chỗ.” Anh Béo nói với mọi người.

“Anh Béo, làm phiền anh rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cũng đang định kêu mọi người báo tên, để tránh việc tự mình đa tình mà đặt lố nhiều bàn.

“Làm gì có. Chúng ta là một nhóm mà.” Anh Béo vui vẻ nói.

“Đúng vậy, chúng ta là một nhóm. Chị Nguyệt, buổi sáng có cần ra ngoài chạy tin không?” Liễu Đông hỏi Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày: “Tôi đi gọi điện thoại trước đã.” Nói xong thì rời khỏi chỗ ngồi ra hành lang gọi điện thoại.

Cô gọi cho cảnh sát Ngô Phương Châu. Bên kia nhận máy nói: “Vương Nguyệt, tôi cũng đang định gọi điện thoại cho cô đây. Cô có thời gian tới cục cảnh sát không?”

“Có, tôi qua ngay đây. Anh đợi tôi nhé.” Kỷ Hi Nguyệt phấn khích chạy về chỗ hét lớn, “Liễu Đông, anh Béo, ra xe thôi.”

“OK!” Liễu Đông và anh Béo hăng hái đáp lại, mang cặp công tác trên lưng rồi chạy đi.

Mọi người giương mắt đờ đẫn nhìn một màn này. Không phải chứ, Kỷ Hi Nguyệt chỉ ra gọi một cuộc điện thoại mà đã có tin tức rồi sao?

Trần Thanh thất sắc, lập tức mang cặp lên lưng rồi nói với Cố Du Du: “Đi, chúng ta cũng ra ngoài tìm tin tức.”

“Tôi đâu có chung nhóm với anh.” Cố Du Du liếc anh ta, “Bây giờ tôi đang theo dõi ngôi sao. Nên là anh Trần, anh vẫn nên đi tìm cộng sự Lưu Hải của anh đi.”

Lưu Hải là một người thành thật và biết khiêm tốn. Thực ra anh ấy đã đứng lên, vì cho rằng Trần Thanh sẽ gọi, nhưng không ngờ Trần Thanh lại gọi Cố Du Du. Bất chợt trong lòng có chút tổn thương, Trần Thanh chắc chắn ghét bỏ anh ấy vì không giúp ích được gì trong công việc.

Trần Thanh không ngờ Cố Du Du lại có thái độ đó với mình, xem ra là vì chuyện của Vương Nguyệt mà uy tín của anh ta đã giảm sút. Nhưng anh ta có tức cũng không thể làm gì được, ai bảo tháng này không có lấy một tin tức lớn. Càng giận hơn là vụ Việt Phong do chính tay anh ta làm rối tung rối mù.

“Còn không đi!” Trần Thanh phẫn nộ lớn tiếng quát Lưu Hải còn đang đứng đó lúng túng.

Chương 64: Hỗ Trợ Cảnh Sát (I)

Bàn tán và đâm thọc luôn là những điều không thể thiếu trong môi trường văn phòng. Vương Nguyệt, Trần Thanh vừa rời đi là bên trong lập tức náo nhiệt hẳn lên.

“Xem ra lần này anh Trần nguy hiểm thật rồi.”

“Còn không phải do lười biếng sao. Tôi đã ngứa mắt từ lâu rồi. Cái gì cũng ném cho tôi biên soạn, mà tôi đâu có thuộc nhóm của anh ta.”

“Gì thế, tốt xấu gì anh ta cũng là phó phòng mà.”

“Phó phòng thì sao, chẳng lẽ không cần phải làm việc? Dù sao cũng phải có chỗ khiến tôi kính nể chứ. Tin tức châu báu Việt Phong tốt như vậy mà anh ta viết một cái bản thảo cũng không xong. Là một phó phòng mà lại phạm phải loại sai sót này sao?”

“Được rồi. Bây giờ anh ta cũng thảm lắm rồi, bị sếp rút gân rồi còn bị Vương Nguyệt đối đầu.”

“Mấy người phải tự mình hiểu lấy. Vương Nguyệt mặc dù gần đây rất lên mặt, nhưng người ta có năng lực để lên mặt. Nếu có thể kiếm được nhiều tin tức như vậy thì tôi cũng hiên ngang mà dẫm bước.”

Cố Du Du bật cười nói: “Mọi người đừng bàn tán chuyện này nữa, Vương Nguyệt có năng lực là chuyện chắc chắn rồi. Hơn nữa bây giờ sếp rất trọng dụng cô ấy, cho nên người nào trước đây không gần gũi với cô ấy thì bây giờ tranh thủ tạo mối quan hệ đi. Đừng để ngày nào đó bị cô ấy xử, sẽ có kết cục giống như anh Trần.”

“Cố Du Du, không phải cô ta cũng đáng ghét giống cô sao? Cô cao thượng cái gì chứ.” Có người mỉa mai Cố Du Du.

Cố Du Du nhún nhún vai: “Không quan tâm. Chỉ cần đừng đụng đến bát cơm của tôi là được. Mấy người không biết thời buổi này tìm được một công việc khó khăn thế nào sao? Bây giờ Cảng Long và Hương Thành chung một chủ, có muốn nhảy việc cũng không còn hy vọng nữa.”

Mọi người thoáng chốc cảm thấy có lý. Nhưng mà Cố Du Du này vô lương tâm thật đấy.

Bên này, Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông lên xe, anh Béo lái xe, lập tức hướng đến cục cảnh sát trong khu vực.

“Chị Nguyệt, chúng ta đến đồn cảnh sát làm gì vậy?” Liễu Đông khó hiểu nói.

“Đương nhiên là bên đó có tin tức. Vụ tai nạn ô tô lần trước vẫn chưa xong, có thể sẽ có những tin tức khác liên quan.” Kỷ Hi Nguyệt biết sau này cô làm việc cũng không thể vứt bỏ Liễu Đông và anh Béo sang một bên, suy cho cùng một người giúp cũng không xuể, cho nên từ bây giờ trở đi cô phải tín nhiệm bọn họ, vì lẽ đó mà cô đã thẳng thắn nói thật.

Liễu Đông có chút hoài nghi, nhưng nghĩ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt cơ hồ biết trước vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn thì cậu ngậm miệng lại.

Chẳng mấy chốc đã đến đồn cảnh sát, sau đó tìm được Ngô Phương Châu. Ngô Phương Châu đưa Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông vào bên trong, anh Béo ở lại trên xe đợi.

Trước màn hình máy tính, Ngô Phương Châu nghiêm mặt nói: “Đây là camera hành trình và hình ảnh trích xuất từ camera hiện trường mà tôi tìm thấy từ ô tô cá nhân và những nơi khác ở hiện trường vụ tai nạn. Cô nhìn tổng thể xem có giống với người mặc đồ đen cầm cái túi đi không?”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong những bức ảnh không được rõ ràng, người mặc đồ đen sau khi lấy túi xách của Trương Cầm thì lái mô-tô chạy xuống cầu.

Sau đó hình ảnh được chuyển đổi, có lẽ là do camera hành trình của vài chiếc xe khác chụp được.

Cô nhìn thấy chiếc xe mô-tô rẽ vào bãi đậu xe của toà nhà Viễn Dương dưới chân cầu.

Hình ảnh trong bãi đậu xe hơi mờ, nhưng có thể nhìn rõ được cảnh tên lái mô-tô cặp sát một chiếc xe con màu đen, sau đó đưa túi xách của Trương Cầm cho một cánh tay đang thò ra từ cửa sổ xe hơi.

Bức ảnh đầu tiên không thể nhìn thấy người ngồi trong xe là ai, nhưng khi chuyển sang hệ thống giám sát đường xe lái ra thì hình ảnh chính diện đã xuất hiện.

Đó là khuôn mặt của một người đàn ông, mặc dù cách một cửa kính rất mờ nhưng từ ánh mắt đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt có thể nhận ra, cô gần như bật dậy, kinh ngạc nói: “Là anh ta!”

Chương 65: Hỗ Trợ Cảnh Sát (II)

“Ai? Chị Nguyệt, chị biết sao?”Liễu Đông rất căng thẳng. Dẫu biết công việc của phóng viên là phải khai thác những thứ có ích, nhưng thời điểm này giống như đang nghiên cứu một vụ án hơn.

Kỷ Hi Nguyệt lấy di động ra, lục tìm hình ảnh người đàn ông gầy còm mà ngày đó đã găp mặt Tần Hạo ở nhà hàng Tây. Dù hai hình ảnh đều không rõ nét nhưng vừa nhìn Kỷ Hi Nguyệt đã biết đó là cùng một người.

“Tên này rốt cuộc là ai vậy?” kỷ Hi Nguyệt lúc này hoàn toàn mơ hồ rồi.

Ngày hôm đó tên này đã nói với Tần Hạo là chuyện vẫn chưa ổn thỏa, còn nhận thêm một lần tiền, nhưng bây giờ xem ra là túi xách của Trương Cầm đã được anh ta cầm đi.

Lẽ nào chuyện mà Tần Hạo muốn anh ta làm không phải là chuyện này? Cô vẫn còn giữ đoạn ghi âm đó.

“Biển số của chiếc xe là giả. Kiểm tra camera giám sát thì sau đó xe đi vào điểm mù, và tên này cũng mất dấu từ đó. Vương Nguyệt, lần này tôi muốn lợi dụng truyền thông vạch mặt hai người đàn ông này, để đại chúng chung tay cùng tìm kiếm.”

Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một chút rồi nói: “Anh đã bàn bạc với lãnh đạo của anh chưa?”

“Tôi đã trình bày rồi, lãnh đạo nói chuyện Trương Cầm mất túi xách sẽ do tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Hơn nữa vụ tai nạn ô tô có khả năng là được lập kế hoạch từ trước, vì vậy tính chất sẽ thay đổi theo chiều hướng xấu. Tôi muốn tìm được chiếc túi để tháo giải nan đề, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của cô.” Ngô Phương Châu nghiêm túc nói.

Sắc mặt Liễu Đông căng thẳng, bởi vì trong đầu cũng cậu nghĩ đến rất nhiều thứ.

Trương Cầm là một nạn nhân của vụ tai nạn xe buýt, sau đó có người theo kế hoạch đã định lấy cái túi của cô ấy đi, rồi đem giao cho người khác. Như vậy, cái túi này chắc chắn là rất quan trọng, cũng có thể nói, vụ tại nạn này tới tám chín phần là có chủ đích.

Chuyện này thật sự quá đáng sợ. Là ai đã điên rồ, chỉ vì một chiếc túi mà gây ra vụ tai nạn kinh hoàng đến vậy? Tuy không có người chết nhưng để lại ảnh hưởng rất lớn.

“Chị Nguyệt…” Liễu Đông kéo Kỷ Hi Nguyệt còn đang cân nhắc sang một bên, sau đó nói vắn tắt suy nghĩ của cậu. Thực ra Kỷ Hi Nguyệt cũng đã suy nghĩ qua, nhưng bởi vì những khoản mục đó liên quan đến tập đoàn của bố cô, nên cô có chút khó xử.

“Chị Nguyệt, báo này mà ra thì có nguy hiểm gì không? Lỡ như người đứng sau vụ này tức giận lên, đem chúng ta…” Sắc mặt của Liễu Đông đã tái xanh.

Cậu cũng rất yêu thích công việc phóng viên này, nhưng điều kiện tiên quyết là phải giữ được cái mạng nhỏ đã.

Kỷ Hi Nguyệt lườm cậu: “Bây giờ cục cảnh sát sắp công bố tin này, nếu không phải do chúng ta đưa tin, vậy thì bản tin này sẽ giao cho người khác, cậu có bằng lòng không? Cậu phải biết rằng tin tức mà cục cảnh sát muốn chúng ta hợp tác , cho dù không đưa lên ti vi nhưng cũng được tính là tin tức lớn.”

Nhịp tim của Liễu Đông trong phút chốc tăng nhanh, thực sự khó để cân nhắc mặt lợi mặt hại.

“Vương Nguyệt, nếu các cô cảm thấy nguy hiểm thì để tôi nhờ Hương Thành trợ giúp.” Ngô Phương Châu thấy hai người trẻ tuổi này sắc mặt có chút khó coi thì đã biết họ đang nghĩ gì.

Dù không thể nói chuyện này thật ra không có gì, nhưng cũng không thể bảo đảm có một số tên tội phạm sẽ không mất trí. Không có nơi nào trút giận thì bọn chúng sẽ tìm nhóm phóng viên đã đưa tin để trút căm phẫn. Chuyện này không phải là chưa từng có án lệ.

“Không, cứ để chúng tôi đưa tin. Liễu Đông, cậu chuẩn bị tài liệu đi. Phần chữ ký cứ để tên là đài truyền hình Cảng Long, đừng để tên riêng.” Sau khi cân nhắc, Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Sao cơ, không để tên riêng thì sẽ không được tính là thành tích của chúng ta đấy!” Liễu Đông lập tức kêu lên.

“Chẳng lẽ sếp còn không biết sao? Yên tâm đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười.

Chuyện này sớm muộn gì cũng phải đưa ra ánh sáng, bất quá, nếu cảnh sát can thiệp vào, có lẽ tên súc sinh Tần Hạo sẽ bị bắt sớm hơn.

Chương 66: Hỗ Trợ Cảnh Sát (III)

Bây giờ người mà Kỷ Hi Nguyệt sợ nhất là bố cô, chắc chắn ông sẽ lo lắng cho sự an nguy của cô, thậm chí là nổi cơn tam bành không cho cô làm phóng viên nữa.

Ngô Phương Châu sắp xếp người bên cục cảnh sát đối thoại chính thức với Liễu Đông để lấy thông tin. Anh Béo cũng được gọi vào để chụp ảnh và ghi âm một số thứ, sau đó chỉnh sửa và biên tập lại.

Trong khoảng thời gian này, Kỷ Hi Nguyệt tranh thủ hỏi Ngô Phương Châu: “Ngô Phương Châu, Phật Ngọc bị mất của châu báu Việt Phong đã tìm thấy chưa?” Đây cũng là một tin tức liên quan.

“Đã có chút manh mối. Không nghĩ tới là nhân viên bán hàng lợi dụng lúc đang xảy ra vụ cướp để lấy trộm, nhưng vẫn chưa hoàn tất việc thu thập bằng chứng. Lúc nào xong tôi sẽ thông báo cho cô đầu tiên.” Ngô Phương Châu cười nói.

“Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh nhé.” Nói xong cô ra quán cà phê sát bên mua cà phê và bánh ngọt để mời mọi người.

Buổi trưa, Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp lại tin tức mà cục cảnh sát yêu cầu tìm người và gửi qua cho Lộc Hùng xem xét. Dù sao việc này cũng tương đối chính thức và nghiêm trọng.

Lộc Hùng biết một khi chuyện này hợp tác với cảnh sát thì nhất định phải báo cáo lên lãnh đạo, cho nên anh ta lập tức chuyển qua cho bộ phận cấp trên.

Trong văn phòng của Triệu Húc Hàn. Tiêu Ân bỗng nhiên gõ cửa tiến vào, sắc mặt có chút khó coi: “Cậu chủ, anh xem. Kỷ tiểu thư định đăng loại tin tức này.”

Lúc này Tiêu Ân đã hiểu vì sao cậu chủ của anh ta phải thu mua hai đài truyền hình lớn, hoàn toàn là bởi vì muốn biết Kỷ tiểu thư rốt cuộc đã làm gì, và chắc chắn muốn bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi.

Anh ta cảm thấy cậu chủ thật sự điên rồi.

Triệu Húc Hàn sau khi xem xong tin tức nội bộ thì ấn đường nhíu chặt lại, bản lĩnh của người phụ nữ này đúng là càng ngày càng lớn. Thật sự không biết ngoài kia có bao nhiêu nguy hiểm sao?

Anh dựa vào ghế và nhắm mắt lại, sau đó mân mê ấn đường của mình, rồi đột nhiên mở mắt ra nói: “Đăng đi. Ghi tên của cô ấy.”

“Cậu chủ, phía trên ký tên là bộ phận tin tức. Anh không sợ cô ấy sẽ gặp nguy hiểm sao?” Tiêu Ân vô cùng bất ngờ.

Triệu Húc Hàn nhìn Tiêu Ân rồi lạnh lùng nói: “Sau này cô ấy ở bên cạnh tôi sẽ càng nguy hiểm hơn.”

Tiêu Ân kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu ra. Cậu chủ muốn Kỷ tiểu thư quen với nguy hiểm, dù sao tương lai nếu cậu chủ và Kỷ tiểu tư thực sự bên cạnh nhau thì sẽ có nhiều nơi rất nguy hiểm.

“Vâng.” Tiêu Ân gửi đi một tin nhắn.

Nhà hàng Hỉ Duyệt. Hầu như toàn bộ đồng nghiệp của bộ phận tin tức đều đến, chỉ có Trần Thanh và Lưu Hải là không đến, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không có bất cứ ý kiến gì.

Nhà hàng Hỉ Duyệt có lẽ là quán rượu lớn và lâu đời, trong đại sảnh có một chiếc ti vi đang chiếu bộ phim truyền hình do đài truyền hình Cảng Long quay.

Lúc mọi người đang ăn uống thỏa thuê thì đột nhiên màn hình ti vi đổi sang một tin khác.

“Bây giờ chúng tôi sẽ phát chèn một tin tức tìm người của cảnh sát. Hy vọng đại chúng sẽ hỗ trợ điều tra vụ án và tích cực cung cấp manh mối.”

“Sau đây là hiện trường vụ tai nạn giao thông xảy ra trên cầu Giang Sơn ngày 27 tháng 4. Trong khoảng thời gian này, một hành khách trên xe đã bị mất một chiếc túi da màu đen, bên trong có chứa những thông tin quan trọng. Qua theo dõi có thể thấy chiếc túi màu đen đã được một người đàn ông chạy xe mô-tô lấy đi, rồi giao cho một người đàn ông trong bãi đậu xe tòa nhà Viễn Dương. Hiện cảnh sát đang truy lùng danh tính của hai tên trộm này, vì vụ việc phức tạp nên tạm thời chưa thể loại trừ khả năng tai nạn xe hơi là do có người cố ý gây ra. Vụ việc còn đang điều tra làm rõ. Hy vọng đại chúng có thể cung cấp manh mối hữu ích. Dưới đây là phương thức liên hệ, mọi người có thể liên lạc trực tiếp với cảnh sát hoặc gọi đến số 110 để cung cấp manh mối.”

Tin tức vừa phát xong, toàn bộ nhà hàng Hỉ Duyệt giống như nước bắt đầu sôi, đặc biệt là bàn số ba của Kỷ Hi Nguyệt đang mời khách.

“Ôi mẹ ơi, Tiểu Nguyệt, sáng nay cô âm thầm lặng lẽ vậy mà lại đào được tin tức lớn. Anh đây rất bái phục cô!” Anh Hâm thực sự chịu phục.

Nhưng giờ khắc này Kỷ Hi Nguyệt đã tái mặt, bởi vì cô nhìn thấy phần phụ đề cuối cùng có đánh một dòng chữ ‘Thông tin được theo dõi và chỉnh lý bởi phóng viên thực tập Vương Nguyệt.”

Liễu Đông cũng bị dọa không nhẹ, gấp gáp hỏi: “Chị Nguyệt, không phải nói là không để tên sao? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Chương 67: Ánh Sáng Đẹp Đẽ Nhất

Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt có chút bấn loạn, cô lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết. Rõ ràng là không có ký tên. Để tôi hỏi sếp thử xem.”

Nói xong cô nhanh chóng rời khỏi đó đi gọi điện thoại. Đồng nghiệp ở phía bên đây cũng rất tò mò kinh ngạc.

“Có chuyện gì vậy. Liễu Đông, cậu nói vụ tai nạn này là do có người cố ý gây ra sao? Như vậy thì quá đáng sợ rồi.”

“Đúng vậy. Các cậu lấy tin tức này ở đâu vậy?”

“Nhưng nhìn mấy bức ảnh vừa rồi, quả thực là hai tên đó đã có chủ ý. Nếu vụ tai nạn không phải do người làm, vậy thì làm sao biết lúc nào sẽ xảy ra tại nạn ô tô để bọn họ tới nhặt chiếc túi!”

“Trời ạ! Mấy tên điên rồ này. Làm hại đến người vô tội.”

“Tiểu Nguyệt thật sự rất cừ. Chuyện này cũng do cô ấy khai thác được. Tôi cảm thấy cô ấy có khả năng làm cảnh sát đấy.” Cố Du Du lần này cũng rất ngưỡng mộ, vụ tai nạn xe hơi này quả là đảo ngược tình thế.

Bên ngoài hành lang, Kỷ Hi Nguyệt chất vấn Lộc Hùng với giọng điệu hơi cáu gắt, bởi vì cô thực sự rất sợ bố cô nhìn thấy tin tức này.

Mà sợ cái gì thì cái đó sẽ đến. Trong lúc cô đang còn gọi điện thì có một cuộc gọi khác đến, vừa nhìn đã thấy hai chữ ‘Bố già’.

“Vương Nguyệt, cô đừng tức giận. Chuyện này không phải do tôi quyết định, mà là do cấp trên quyết định. Cô yên tâm, cấp trên nói là sẽ bảo vệ cho sự an toàn của cô. Tôi nghĩ ý của họ là muốn tán thưởng cô.” Lộc Hùng cũng không biết tại sao lại như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc một hồi lâu, sau đó chỉ có thể nói câu đã biết rồi cúp máy. Trong lòng thầm nghĩ, đài truyền hình đổi chủ mới, vận may của bản thân của càng ngày càng tốt, lại còn muốn tán thưởng cô.

Nhưng ông chủ có biết hay không, cho dù cô không sợ nguy hiểm, nhưng cô sợ bố cô và tên đại ma vương Triệu Húc Hàn kia, nếu đại ma vương biết cô gặp nguy hiểm, e là anh sẽ rất tức giận.

Kỷ Hi Nguyệt sắp khóc không ra nước mắt, chỉ còn cách nhận điện thoại của bố.

“Tiểu Nguyệt, chiều nay về nhà cho bố! Con mà không về bố sẽ đến đài truyền hình tìm con!” Vừa dứt câu là bố Kỷ cúp máy, nhưng có thể nhận ra ông tức giận không hề nhẹ.

Kỷ Hi Nguyệt khổ não quay về chỗ ngồi, ăn cái gì cũng thấy vô vị.

“Chị Nguyệt, không sao chứ? Sao sếp lại có thể làm như vậy.” Liễu Đông nhìn thấy vẻ mặt cười miễn cưỡng của Kỉ Hi Nguyệt thì có chút đau lòng.

Anh Béo cũng nói: “Tiểu Nguyệt, lần này sếp thực sự quá đáng. Nhưng cô yên tâm, sau này ra ngoài chúng tôi sẽ đi theo cô, đề phòng có chuyện không hay xảy ra.”

“Đúng, tôi với anh Béo to xác như vậy, đâu có sợ nguy hiểm.” Liễu Đông cũng vội vàng an ủi Kỷ Hi Nguyệt, sau đó còn nâng cánh tay tập tạ của mình lên.

Bởi vì nhìn Kỷ Hi Nguyệt lúc này khiến cậu nhớ đến dáng vẻ nỉ non yếu đuối của cô khi cứu Trương Cầm trong vụ tai nạn ô tô, nhưng ánh mắt kiên cường nhân hậu của cô đã trở thành ánh sáng đẹp đẽ nhất, lấp lánh nhất mà cậu từng thấy kể từ khi trưởng thành.

Kỷ Hi Nguyệt nhất thời bị cảm động, khẽ nở một nụ cười rồi nói: “Không sao không sao. Cảm ơn các anh, chỉ có điều bố tôi đã tức giận, chiều nay tôi phải về nhà để dỗ dành ông ấy một chút.”

“Không sao. Cô cứ về đi. Bên này đã có bọn tôi lo liệu.” Liễu Đông và anh Béo lập tức đáp lại.

Hai giờ chiều, Kỷ Hi Nguyệt quay về trang điểm và thay quần áo trước, sau đó vội vội vàng vàng trở về căn nhà nhỏ kiểu Tây của Kỷ gia.

Vị trí của Kỷ gia chiếm một góc tư hoa viên Thiên Tinh thuộc cụm các tòa nhà cỡ lớn được bất động sản Kỷ Tinh khai phá.

Vì mẹ của Kỷ Hi Nguyệt thích nước nên nhà của Kỷ gia được xây dựng bên cạnh sông Lăng của hoa viên Thiên Tinh. Là căn nhà độc lập và được canh gác nghiêm ngặt, ba mặt đều là bức tường bằng cây xanh, một mặt còn lại hướng ra ra sông, yên tĩnh và sang trọng hơn rất nhiều so với khu phức hợp*.

(Khu phức hợp: có nghĩa là liên hợp và phức hệ, tức bao gồm các công trình khác nhau như chung cư, biệt thự, nhà liền kề, trung tâm thương mại, y tế và cả giáo dục nhằm phụ vụ nhu cầu sống, sinh hoạt ngay trong nội khu dành cho cư dân – nguồn: Google.)

Đáng tiếc gia đình của Kỷ Hi Nguyệt vào ở chưa được năm năm thì mẹ của cô gặp tai nạn máy bay và ra đi, năm đó Kỷ Hi Nguyệt mới mười tuổi.

Chương 68: Sự Cố Chấp Của Mẹ Và Con Gái

Kỷ Hi Nguyệt mang kính râm, đi xe thông dụng trong khu dân cư về nhà. Vừa mới vào cửa sân cô đã thấy bố Kỷ đứng bên cạnh sông Lăng.

Cô ngẩn ngơ nhớ lại năm xưa lúc còn nhỏ xíu được mẹ bế ra ngồi ngắm sông Lăng, bố cô ngồi bên cạnh khoa tay múa chân về độ hùng vĩ của sông Lăng, dáng vẻ chỉ trỏ non nước rất phấn khích, làm cho mẹ đang ôm cô cũng phải bật cười chê ông tự đại.

Mà bố cô trong giờ khắc này dường như già đi rất nhiều. Tuổi năm mươi nhưng lưng đã hơi còng, không còn tinh thần hăng hái như ngày xưa, nhìn có chút cô đơn trống vắng.

Mũi Kỷ Hi Nguyệt có chút chua xót. Cô càng quyết tâm hơn trong việc giúp bố tìm một người bạn già, và bản thân cũng sẽ thường xuyên về thăm ông.

Cô mỉm cười, vội vàng bước tới và hét lên: “Bố, con về rồi.”

Kỷ Thượng Hải quay người lại thì thấy đứa con gái bảo bối của mình. Nói tới cũng cảm thấy kỳ lạ, mọi người đều bảo con gái giống bố, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại hoàn toàn giống mẹ, chỉ có chiếc mũi là có chút giống ông.

Nhưng càng giống với mẹ, thì mỗi lần Kỷ Thượng Hải nhìn con gái lại càng nhớ tới vợ, trong lòng ông rất cô tịch.

Tính cách của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất giống với mẹ, đối với bất cứ chuyện gì cũng đều kiên trù và cố chấp, tới nỗi có mười cái đầu bò cũng không kéo lại.

Năm đó khi sự nghiệp của ông đang càng ngày càng phát đạt thì tập đoàn Kỷ Hải xảy ra một vụ án giết người, bởi vậy ông mới quen được bác sĩ pháp y Bạch Thu Hà trẻ tuổi xinh đẹp, cũng chính là mẹ của Kỷ Hi Nguyệt.

Ai ai cũng nói rằng bác sĩ pháp y là một nghề rất đáng sợ, hằng ngày phải tiếp xúc với thi thể, nhưng ông lại bị hấp dẫn bởi dáng vẻ chính trực và nghiêm túc của Bạch Thu Hà.

Đặc biệt là khi mọi người đều cho rằng ông là nghi phạm, chính Bạch Thu Hà đã ngày đêm tìm ra manh mối quan trọng trên thi thể và trả lại sự trong sạch cho ông.

Sau đó ông bắt đầu theo đuổi nữ bác sĩ pháp y xinh đẹp này. Hơn nữa ông cũng là một người rất có bản lĩnh, nếu không thì cũng không thể tay trắng làm nên cơ đồ, xây dựng được một tập đoàn Kỷ Hải lớn mạnh như vậy.

Đối với ông mà nói, bác sĩ pháp y và tử thi không có gì đáng sợ, điều đáng sợ nhất chính là lòng người hung hiểm.

Ông kiên quyết kết hôn với Bạch Thu Hà bất chấp sự phản đối của gia đình. Một năm sau thì sinh hạ Kỷ Hi Nguyệt, cuộc sống cũng vô cùng hạnh phúc mỹ mãn.

Chỉ là khi Kỷ Hi Nguyệt mười tuổi, cô bạn cùng trường Luật với Bạch Thu Hà gọi điện thoại cầu cứu, nói rằng đang có một vụ án rất nan giải, vì vậy bà đã đi Ý để giúp đỡ. Nhưng không ngờ rằng lúc quay về lại gặp tai nạn máy bay.

Nghĩ đến đây, nhìn thấy dáng dấp của cô con gái Kỷ Hi Nguyệt rất giống với Bạch Thu Hà, tong mắt Kỷ Thượng Hải mơ hồ như có một lớp sương mù.

“Bố.” Kỷ Hi Nguyệt nhận ra bố có gì đó không ổn, nhận ra bản thân đã khiến ông lo lắng, cô vội vàng chạy lại kéo cánh tay ông nói: “Bố, con biết con sai rồi. Bố đừng đau lòng nữa.”

Kỷ Thượng Hải bỗng nhiên bật cười, con gái ông thông minh thế nào chẳng lẽ ông lại không biết.

“Biết sai rồi?” Kỷ Thượng Hải nhìn vẻ mặt áy náy của con gái, nhịn không được âu yếm sờ đầu cô.

“Bố, khiến bố phải lo lắng rồi. Kỳ thực con cũng không ngờ tin tức này lại ghi tên của con. Rõ ràng con đã kêu sếp ghi là của bộ phận tin tức.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giải thích.

“Tiểu Nguyệt, bố không tham vọng gì cao sang, chỉ cầu cho con được bình an vô sự. Nếu con có việc gì bất trắc, sau này bố làm sao dám gặp mẹ con.” Trong lòng Kỷ Thượng Hải có nỗi khổ riêng.

“Bố, con sẽ cố gắng cẩn thận. Con đang chuẩn bị đi học một số kỹ năng phòng vệ, với lại bây giờ bên cạnh con có thêm hai người tạo thành một nhóm. Sẽ không có gì nguy hiểm đâu ạ.” Kỷ Hi Nguyệt trấn an bố.

Bố Kỷ nhìn cô lo lắng nói: “Nếu bố khuyên con đừng làm phóng viên nữa, con sẽ không bằng lòng đúng không?”

Chương 69: Câu Chuyện Của Mẹ

“Bố.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt vô cùng tủi thân, trong mắt đều là khẩn cầu.

Kỷ Thượng Hải thở dài nói: “Con đấy, giống hệt với mẹ con. Năm đó sau khi mẹ con lấy bố, bố cũng kêu mẹ con đừng làm pháp y nữa, rốt cuộc mẹ con cũng không nghe. Con xem đi, cuối cùng…Haizz”

“Bố, việc của mẹ là bất ngờ ngoài ý muốn. Vả lại nghề pháp y là niềm tự hào cả đời của mẹ, nếu mẹ không làm pháp y thì có lẽ năm đó bố đã gặp tai ương rồi đúng không? Con nghĩ năm xưa nếu mẹ thật sự từ bỏ nghề pháp y, chắc chắn cả đời mẹ sẽ không còn thấy vui vẻ gì nữa.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.

Sao Kỷ Thượng Hải lại không biết rằng đó là thứ duy nhất mà vợ ông yêu thích, hơn nữa ông cũng không nỡ nhìn vợ mình ngày nào cũng mặt ủ mày ê, cho nên cuối cũng vẫn phải đồng ý để bà tiếp tục công việc.

Bây giờ con gái ông mặc dù không làm pháp y, nhưng nghề phóng viên cũng nguy hiểm không kém. Điều khiến ông vướng mắc là con gái rất thích công việc phóng viên này, nếu không năm đó trúng tuyển vào trường Đại học Truyền thông sẽ không sống chết đòi chọn khoa báo chí.

Thật sự không biết tại sao cô lại có cái sở thích thế này. Có lẽ là giống với mẹ cô, trong xương tủy tồn tại một loại cố chấp muốn tìm tòi nghiên cứu mọi thứ có thể.

Chỉ là một người thích nghiên cứu về cái chết, còn một người thích nghiên cứu về sự sống.

“Xem ra nếu không cho con làm phóng viên thì cả đời con cũng sẽ không vui?” Kỷ thượng Hải nhướng mày nhìn con gái.

Kỷ Hi Nguyệt cười lớn: “Bố, bố đừng lo lắng. Con trưởng thành rồi, cũng đã biết tự bảo vệ bản thân. Phải rồi, hình như lâu rồi chúng ta chưa tổ chức bữa tiệc nào, hay là thông báo cho mọi người họp mặt gia đình một bữa?”

“Sao đột nhiên lại có ý tưởng này?” Kỷ Thượng Hải có chút kinh ngạc. Tuy ông có hai người em trai là chú Hai và chú Ba của Kỷ Hi Nguyệt, bọn họ cũng đã có con cái, nhưng đều bận rộn với công việc và học hành, nên cũng rất ít khi gặp mặt.

Ông ngoại và bà ngoại của Kỷ Hi Nguyệt thì ở nước ngoài. Sau khi Bạch Thu Hà mất, bà ngoại vì quá đau lòng nên không muốn nhìn thấy Kỷ Thượng Hải và Kỷ Hi Nguyệt nữa, bởi vì Kỷ Hi Nguyệt lớn lên nhìn quá giống với mẹ cô.

Kỷ Hi Nguyệt còn một người cậu và một người cô, nhưng họ cũng ở nước ngoài, thỉnh thoảng cũng có qua lại nhưng không thân thiết lắm.

Bạch gia là dõng dõi thư hương, con cái đều là phần tử trí thức, từ thời trẻ đã di dân sang Canada. Cả gia đình đều không hài lòng với việc Bạch Thu Hà chọn một nhà giàu mới nổi như Kỷ Thượng Hải. Cho nên sau khi Bạch Thu Hà mất, mọi người càng lạnh nhạt hơn.

“Có thể mời thêm người ngoài để tăng phần náo nhiệt sôi nổi. Nhân tiện tìm cho bố một người bạn luôn.” Kỷ Hi Nguyệt đã xem qua thông tin mà Triệu Húc Hàn đưa, điều kiện của những người phụ nữ đó cũng không tệ, nhưng phải xem bố cô có thích hay không đã.

“Con lại tào lao rồi đấy.” Bố Kỷ bất chợt hiểu tâm sức vất vả của con gái, trong lòng cảm thấy rất an ủi. Nhưng quả thực ông chưa từng nghĩ tới, bên cạnh có mấy ông bạn già nên ngày thường cũng không thấy nhàm chán.

“Con nói thật đó. Bố, bố vẫn còn trẻ, nếu cứ cô đơn đến già chắc chắn mẹ sẽ rất đau lòng.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Nói bậy nói bạ. Đúng rồi, chú Tiền của con có gửi lời mời, chủ nhật tuần tới là sinh nhật năm mươi tuổi của chú ấy, con có muốn qua đó với bố không? Chú Tiền nói lâu rồi không thấy con, lúc trước chú ấy cũng là người nhìn con trưởng thành đấy.” Bố Kỷ vội vàng nói.

“Vâng ạ, vâng ạ. Con nhất định sẽ qua thăm chú Tiền.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bố không thích tự tổ chức tiệc tùng, thôi thì qua bữa tiệc nhà chú Tiền cũng được.

Cô gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn báo cô ăn cơm tối với bố xong mới về. Bên Triệu Húc Hàn hồi lâu sau mới hồi âm một chữ ‘Được’.

Kỷ Hi Nguyệt về tới khu dân cư Phong Nhã là chín giờ tối, cô thấy Triệu Húc Hàn đang ngồi ở phòng khách xem văn kiện.

“Anh Hàn, tôi về rồi.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút thấp thỏm, giờ này mà đại ma vương chưa vào phòng riêng của anh là chắc chắn đang đợi cô.

Có lẽ là chuyện tin tức ban ngày có tên riêng của cô.

Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy ánh mắt này có chút lạnh lùng.

“Lên rửa mặt chải đầu rồi xuống đây.” Triệu Húc Hàn mở miệng nói.

“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt ngoan ngoãn lên lầu, trong lòng thầm nghĩ cách dỗ dành đại ma vương. Công việc không giữ được không nói, quan trọng là mất tự do mới mệt.

Chương 70: Đại Ma Vương Thật Tàn Nhẫn (I)

Kỷ Hi Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất để rửa để chải đầu rửa mặt, sau đó xuống lầu. Cô bước tới phía sau sô pha, gương mặt nở nụ cười nịnh nọt vươn hai tay giúp anh massage.

“Anh Hàn, anh đợi tôi về sao.” Gióng của Kỷ Hi Nguyệt rất dịu dàng.

Triệu Húc Hàn ừm một tiếng, cũng không ngăn cản hành động massage của cô. Quả thực vai anh có hơi mỏi, đôi tay nhỏ nhắn xoa bóp rất thoải mái.

“Em không có chuyện gì muốn nói sao?” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt im lặng, anh khép mắt lại rồi hỏi dò.

“Hả!” Đầu óc Kỷ Hi Nguyệt xoay chuyển nhanh chóng, sau đó mỉm cười nói: “Anh Hàn, anh biết không, hôm nay đài truyền hình chúng tôi và đài truyền hình Hương Thành đều đổi chủ đấy! À đúng rồi, tôi còn được thưởng năm ngàn tệ, nhưng trưa nay đã mời đồng nghiệp ăn cơm cả rồi.”

“Ừm.” Triệu Húc Hàn lại ừ một tiếng.

“Còn có, tôi có đến cục cảnh sát, hợp tác với cảnh sát truy lùng hai tên trộm.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mình không thể che giấu, Triệu Húc Hàn thường xuyên đọc tin tức nên chắc chắn anh không thể không biết.

Lần trước anh cho cô biết chuyện của châu báu Việt Phong, sau đó anh cũng có theo dõi tin tức. Vì vậy cô cảm thấy trước mặt tên đại ma vương này không tồn tại cái gọi là may mắn.

“Đây là công việc của một phóng viên?” Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn đã lạnh xuống đúng như dự đoán.

“Thì, hợp tác với cảnh sát cũng là chuyện nên làm mà, huống hồ gì chuyện này lại liên quan đến vụ tai nạn ô tô cầu Giang Sơn mà lần trước tôi đưa tin, cho nên lần này vẫn phải là tôi.”

“Em cảm thấy không có nguy hiểm?” Triệu Húc Hàn hỏi.

“Việc này, chắc là không đâu. Song tôi biết vẫn tồn tại nhân tố nguy hiểm, nhưng anh Hàn yên tâm, tôi sẽ chú ý an toàn. Bây giờ nhóm tôi có hai người Liễu Đông và anh Béo, ra vào đều có bọn họ đi cùng, tôi nghĩ tên lưu manh nào muốn làm hại tôi cũng phải cân nhắc suy nghĩ.”

Triệu Húc Hàn đột nhiên ngồi thẳng dậy, vai trượt khỏi hai bàn tay của Kỷ Hi Nguyệt. Anh quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp thông minh của cô, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng sắt bén.

“Em cho rằng như vậy sẽ an toàn?’ Giọng của Triệu Húc Hàn lạnh như băng.

“Vậy, vậy lần sau tôi sẽ không đưa mấy tin kiểu này nữa.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.

Triệu Húc Hàn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Kỷ Hi Nguyệt run rẩy bước tới ngồi xuống: “Anh Hàn, tôi, tôi thật sự rất thích công việc phóng viên này. Xin anh đừng bắt tôi từ bỏ.” Nói rồi cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn Triệu Húc Hàn.

Ấn đường của Triệu Húc Hàn càng nhíu chặt hơn, đôi mắt vừa đen vừa sâu.

“Nếu em muốn tiếp tục công việc này, vậy trước tiên phải có năng lực tự bảo vệ bản thân. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ kêu Vô Cốt tập cho em kỹ năng tự vệ.”

Triệu Húc Hàn vốn dĩ muốn nói với cô thêm vài câu, nhưng thấy vẻ mặt đáng thương của cô thì những lời trách móc đang định nói ra bị anh đột ngột nuốt xuống.

“Kỹ năng tự vệ? Được được. Tôi vừa nói với bố là tôi cũng muốn học một chút. Nhưng anh Hàn, có thể đổi Tiêu Ân dạy cho tôi được không?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy thực tế và Vô Cốt là hai chuyện khác nhau.

“Không được. Vô Cốt là phụ nữ, kỹ năng tự vệ có rất nhiều động tác tiếp xúc thân thể. Hơn nữa tôi tin yêu cầu của cô ấy sẽ nghiêm khắc hơn.” Triệu Húc Hàn lần này không khoan nhượng.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy cả người bất ổn, cái này là muốn cô bị Vô Cốt tập luyện cho chết sao?

Tên đại ma vương này đúng là lòng dạ sắt đá, ôi trời ơi.

Nhưng vì để được tiếp tục công việc phóng viên này, cô phải nhịn, nhất định phải nhịn, nhịn nhịn nhịn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.