Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên

Chương 311-320




Chương 311: Bị hãm hại (III)

Lần này Kỷ Hi Nguyệt không đẩy cậu ra, vì người cô rất yếu, bụng vẫn còn rất đau.

“Đến bệnh viện đi, tôi muốn kiểm tra xem có phải đã bị bỏ thuốc không.” Kỷ Hi Nguyệt gần như dựa cả vào người Liễu Đông, bước chân rất bồng bềnh.

“Tôi cõng chị.” Liễu Đông lập tức ngồi xổm xuống. Tay cậu vẫn chưa khỏi, bình thường là sẽ bế, nhưng bây giờ chỉ có thể cõng.

“Để tôi!” Anh Béo chạy đến. Đợi một hồi lâu không thấy bọn cô xuống, anh ấy đành phải leo lên lại.

Kỷ Hi Nguyệt nằm trên lưng anh Béo. Anh Béo đi với tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện cách đó không xa.

Kết quả kiểm tra cũng có rất nhanh. Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên đã bị bỏ thuốc, hơn nữa liều lượng còn không nhỏ.

Vốn dĩ nếu pha vào nước trắng, Kỷ Hi Nguyệt có thể nghe ra mùi vị không đúng, nhưng ngặt một nỗi lại pha vào cà phê, hai chất này sau khi hòa tan với nhau sẽ tạo thành độc tố, khiến cho hiệu quả của thuốc sổ càng mạnh hơn. Nếu không đến thăm khám sớm, kết quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Người phụ nữ Châu Lê này thực sự quá nham hiểm!” Liễu Đông sau khi xem xong báo cáo sức khỏe, tức giận nói, “Tôi phải đi thưa kiện với sếp!”

“Đúng vậy, đây là muốn giết người rồi còn gì. Sao Châu Lê có thể tàn nhẫn vậy chứ?” Anh Béo cũng nổi giận.

“Liễu Đông, trước tiên đừng nói gì cả, chúng ta không có bằng chứng!” Kỷ Hi Nguyệt vội ngăn cản Liễu Đông.

“Lẽ nào không có bằng chứng thì phải bỏ qua cho người phụ nữ nham hiểm này?” Liễu Đông tức đến đỏ mặt.

Anh Béo cũng nói: “Làm gì có chuyện được hời như vậy! Tiểu Nguyệt, chắc chắn sẽ tìm được bằng chứng thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt yếu ớt nói: “Các anh yên tâm, tôi không dễ bị ức hiếp vậy đâu. Nhưng bây giờ đừng đánh rắn động cỏ.”

Đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng cách phòng cấp cứu không xa. Là Lão Khôi, anh ta đang nhìn cô với vẻ mặt sốt ruột.

“Tôi muốn uống một chút sữa, Liễu Đông, cậu đi mua giúp tôi nhé. Anh Béo, làm phiền anh cầm balo trên xe vào giùm tôi, tôi cần gọi điện thoại.”

“Được.” Hai người rời khỏi đó.

Lão Khôi thấy hai người đàn ông ra ngoài thì lập tức chạy vào: “Tiểu thư, cô làm sao vậy? Suýt nữa bị cô dọa chết rồi.”

“Lão Khôi, sao anh lại ở đây?” Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu.

“Cậu chủ kêu tôi bảo vệ cô.” Lão Khôi đáp, “Mà cô có chuyện gì vậy? Bị bệnh à?”

Lão Khôi không dám nói, thật ra là bởi vì IT đã gọi cho Tiêu Ân, nói là anh ấy nhìn thấy trong màn hình giám sát của Cảng Long hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt được người khác cõng trên lưng chạy xuống bãi đậu xe.

Lão Khôi nghĩ, không ngờ cậu chủ lại kêu một hacker tầm cỡ quốc tế giám sát nhất cử nhất động của Kỷ Hi Nguyệt. Xem ra cậu chủ rất quan tâm đến vị Kỷ tiểu thư này.

“Tôi bị một kẻ tiện nhân bỏ thuốc, cũng trách tôi không cẩn thận. Bây giờ không sao rồi, anh không cần lo lắng. Đừng nói với cậu chủ của anh nhé, nếu không tôi sẽ bị mắng.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.

“Chuyện này?” Lão Khôi có chút khó xử. Tiêu Ân đã nhìn thấy video đó rồi, anh ta biết giải thích thế nào đây?

“Cứ nói là tôi đến tháng, có chút đau bụng nên đến bệnh viện lấy thuốc. Những chuyện khác tôi sẽ tự giải quyết.”

Lão Khôi đổ mồ hôi trán. Người phụ nữ này có xem anh ta là đàn ông không? Mấy lời thế này sao có thể nói tự nhiên như vậy chứ?

Nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy thoái mái, vì cảm giác Kỷ Hi Nguyệt rất gần gũi chan hòa với bọn họ, hầu như không coi bọn họ là cấp dưới.

“Kẻ nào đã bỏ thuốc cô vậy?” Lão Khôi hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén: “Lão Khôi, chuyện này tôi sẽ tự giải quyết. Nếu chuyện gì cũng phải phiền đến cậu chủ anh, sau này tôi làm sao có thể đối mặt với nguy hiểm? Rồi làm sao đủ tư cách để đứng bên cạnh cậu chủ anh?”

Lão Khôi cảm thấy, Kỷ Hi Nguyệt của lúc này mặc dù đang trong bộ dạng xấu xí, nhưng ánh mắt sắc bén ẩn dưới cặp mắt kính thô kệch làm anh ta nhớ ngay đến cậu chủ.

Chương 312: Bị hãm hại (IV)​

Lão Khôi nhanh chóng rời khỏi đó, và anh ta cũng không nói sự thật với Tiêu Ân. Bởi vì anh ta thấy Kỷ Hi Nguyệt nói có lý. Nếu cô muốn trở nên mạnh mẽ, nhất định phải tự mình xử lý được các loại nguy hiểm.

Chỉ là Lão Khôi lại quên mất một chuyện, bên cạnh Châu Lê còn có Tào Quang, là người mà cậu chủ đã sắp xếp vào bộ phận tin tức.

Lúc này Trần Thanh, Châu Lê và Tào Quang đang đứng trên sân thượng của đài truyền hình Cảng Long.

Trên đây cây xanh thoáng đãng, là nơi nghĩ ngơi thư giãn của nhân viên đài truyền hình Cảng Long mỗi khi có thời gian rãnh, hoặc là nam giới muốn hút thuốc cũng có thể lên đây, tiện thể thoáng khí.

“Châu Lê, cô đã làm gì rồi?” TrầnnThanh tức giận nhìn Châu Lê.

“Tôi, tôi có làm gì đâu?” Sắc mặt Châu Lê có chút căng thẳng, hơn nữa còn tái nhợt.

“Không làm gì? Tào Quang nói Vương Nguyệt đã vào bệnh viện rồi!” Trần Thanh nhìn Châu Lê bằng ánh mắt sắc bén.

“Cô ta vào bệnh viện thì liên quan gì đến tôi?” Châu Lê khó chịu nói.

Tào Quang lạnh lùng lên tiếng: “Tôi thấy cô đi rửa chiếc ly của Vương Nguyệt. Có phải cô đã cho gì vào đó không?”

Châu Lê sửng sốt: “Anh nói bậy bạ gì vậy? Tôi không có. Tào Quang, có phải anh bị quáng gà rồi không? Tôi đâu có giúp cô ta rửa ly. Tôi chỉ rửa cái ly của mình thôi.”

“Cô cho rằng trong văn phòng không có camera sao?” Tào Quang lãnh đạm nói.

Sắc mặt Châu Lê thoáng tái nhợt: “Đã nói không có là không có. Tào Quang, anh có phải cùng một nhóm với tôi không thế? Vương Nguyệt xảy ra chuyện, đối với chúng ta hoàn toàn là chuyện tốt chứ đâu phải chuyện xấu? Anh Trần, chiều nay bọn họ lại muốn ra ngoài kiếm tin tức. Nếu tiếp tục kiếm được bản tin lớn, anh chắc chắn sẽ bị sếp la mắng.”

Sắc mặt Trần Thanh hệt như cái bảng màu, anh ta nheo mắt nói: “Cô đừng phủ nhận. Đều là người của mình, cô nói đi, rốt cuộc cô đã làm gì? Chúng ta còn phải dự phòng cho sau này, tránh trường hợp cô bị Vương Nguyệt tóm được thì ngay cả công việc cũng không giữ lại được đâu.”

Châu Lê thất kinh, đưa mắt nhìn Tào Quang.

“Tào Quang cũng là sợ cô xảy ra chuyện thôi. Cô chung nhóm với chúng tôi, nếu cô xảy ra chuyện, chúng tôi cũng bị liên đới. Sau này trước khi làm việc, cô có thể nào bàn bạc trước với chúng tôi một câu được không?” Trần Thanh liếc nhìn Tào Quang, sau đó nói với Châu Lê.

Thái độ Tào Quang đã dịu lại: “ Cô muốn giúp anh Trần, muốn đối phó với Vương Nguyệt thì cô cũng phải thông minh lên một chút. Đừng làm ra chuyện chỉ cần liếc mắt một cái là biết tỏng. Như thế chỉ hại mình hại người thôi.”

Châu Lê thoáng sửng sốt, sau đó bực bội nói: “Anh còn xem chúng ta là một nhóm à?”

“Rốt cuộc cô đã làm gì? Vương Nguyệt liệu có xảy ra chuyện gì không?” Trần Thanh gấp gáp nói.

Châu Lê đáp: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ. Quá lắm là bị đau bụng thôi. Tôi chỉ bỏ một ít thuốc sổ vào cà phê của cô ta, không chết được đâu. Ai bảo cô ta ngạo mạn, làm người khác ngứa mắt!”

“Thuốc sổ? Cô?” Trần Thanh cạn lời với cô ta.

“Anh Trần, có khi nào kiếm được hình ảnh trong camera giám sát của văn phòng không? Lỡ như phát hiện tôi đi rửa ly cho Vương Nguyệt, liệu tôi có xảy ra chuyện gì không?” Châu Lê bắt đầu sợ hãi.

“Bây giờ cô mới biết sợ sao?” Trần Thanh gãi đầu, “Tào Quang, giờ phải làm thế nào đây? Chúng ta là một nhóm, cũng không thể thấy chết mà không cứu được đúng không?”

Tào Quang lạnh lùng nhìn Châu Lê: “Vương Nguyệt vừa mới khỏi bệnh thì cô lại đi bỏ thuốc sổ. Nếu không có gì nghiêm trọng thì còn may, lỡ mà nghiêm trọng thì chắc chắn sẽ lớn chuyện. Đến lúc đó giám sát nhất định sẽ điều tra.”

“Vậy, vậy làm thế nào bây giờ?” Châu Lê nóng ruột.

“Cô đúng là không có đầu óc!” Tào Quang lạnh nhạt nói, “Tôi sẽ nghĩ cách. Nhưng lần sau muốn khi làm chuyện này, mong cô phải hỏi ý kiến của chúng tôi trước. Tôi không muốn bị cô liên lụy rồi bị sa thải đâu!”

Tào Quang nói xong thì bỏ đi.

Chương 313: Triệu Vân Sâm phát điên (I)

Châu Lê đờ đẫn nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh ta, sau đó quay qua nhìn Trần Thanh.

“Cậu ta là người được cấp trên phái xuống, có lẽ sẽ biết cách thủ tiêu băng ghi hình. Cô đấy, sau này dùng đầu óc một chút đi.” Trần Thanh lo sợ nói.

“Vương Nguyệt lại muốn đi tìm tin tức, cho nên tôi để cô ta đau bụng, cho cô ta khỏi ra ngoài. Thực ra tôi đã sớm chuẩn bị thuốc sổ rồi.” Ánh mắt Châu Lê lấp lánh.

“Cô còn chuẩn bị thuốc sổ từ trước?” Trần Thanh kinh ngạc nhìn cô ta.

“Tôi định là mỗi lần cô ta ra ngoài, tôi sẽ cho cô ta dùng một ít. Cứ như vậy, không ra ngoài được thì lấy đâu ra tin tức.” Châu Lê nở nụ cười nham hiểm.

“Chỉ có điều, lần này tôi lỡ tay bỏ quá liều, có khả năng là do kết hợp với cà phê nên hiệu quả vượt ngoài dự kiến. Vương Nguyệt lại vừa khỏi bệnh, thành ra phản ứng mới mạnh như vậy.” Châu Lê thầm trách mình ngốc nghếch, biết vậy đã bỏ ít lại. Làm như vậy chắc chắn sẽ bị hoài nghi, rồi làm gì có lần sau nữa.

Trần Thanh nghe cô ta nói mà sợ xanh mặt. Thủ đoạn của người phụ nữ này thực sự quá nham hiểm, còn mỗi lần đều bỏ thuốc nữa chứ. Đây chẳng phải là từ từ hại chết Vương Nguyệt sao?

“Anh Trần, anh, anh đừng sợ.” Châu Lê thấy Trần Thanh lộ vẻ hoảng sợ, nhận ra mình đã nói sai, “ Tôi cũng vì nhóm chúng ta thôi. Với lại Vương Nguyệt quá ngạo mạn, hại anh Trần không hề nhẹ. Tôi cũng chỉ muốn mọi người có cuộc sống thoải mái hơn thôi mà.”

“Châu Lê, sau này cô đừng làm chuyện này nữa, chúng ta không kiếm được tin tức lớn là do chúng ta kém cỏi, cùng lắm là bị sa thải, nhưng nếu cô tiếp tục làm vậy thì sớm muộn gì cũng gặp phiền phức, hậu quả có khi phải ngồi tù cũng nên. Tuyệt đối đừng ngu ngốc để bị mắc sai lầm.”

Trần Thanh nói xong thì bỏ đi.

“Hứ, trước đây anh cũng muốn hại chết Vương Nguyệt còn gì.” Châu Lê nhìn theo bóng lưng của Trần Thanh, khinh thường nói, “Thảo nào vô dụng như vậy, toàn là người không có gan làm việc lớn. Đúng là xui xẻo, vào nhầm cái nhóm có tên tổ trưởng bất tài.”

Kỷ Hi Nguyệt ở bệnh viên cả một buổi chiều, đợi truyền xong nước biển cô mới về nhà.

Vừa về nhà, thím Lý đã nấu sẵn món ăn dinh dưỡng để bồi bổ cho cô. Lão Khôi đã dặn dò với bà.

Buổi tối, cô đang mơ màng ngủ thì di động đột nhiên vang lên.

Kỷ Hi Nguyệt thấy số điện thoại lạ, có chút tò mò. Cô nhận máy.

“Kỷ Hi Nguyệt.” Bên kia truyền đến một giọng nam không thể quen thuộc hơn.

“Triệu Vân Sâm?!” Kỷ Hi Nguyệt vô cùng kinh ngạc.

“Xem ra cô vẫn còn nhớ tôi nhỉ.” Triệu Vân Sâm cười khẩy.

“Anh tìm tôi làm gì?!” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, giờ này anh ta nên ở Thụy Sĩ mới đúng chứ.

“Làm gì à? Ông đây bị cô hại chết rồi.” Triệu Vân Sâm bốc hỏa.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Triệu Vân Sâm, anh bị điên à? Đêm hôm khuya khoắt gọi điện tới quấy rối tôi?”

“Kỷ Hi Nguyệt, cô đi nói với chú ba mau thả tôi về nước. Nếu không tôi sẽ cho cô đẹp mặt!” Triệu Vân Sâm gầm lên đe dọa.

“Đồ thần kinh! Anh có não không vậy? Anh nghĩ tôi có khả năng thay đổi quyết định của chú ba anh?” Kỷ Hi Nguyệt chửi lại.

Triệu Vân Sâm thở phì phò: “Thì cô cứ đi nói xem. Ba năm nay tôi đối xử với cô đâu có tệ. Nếu có thì cô đã sớm trở thành người đàn bà hư hỏng rồi. Cô không biết cảm ơn tôi còn kêu chú ba đưa tôi ra nước ngoài? Lương tâm của cô bị chó ăn rồi sao?”

“Triệu Vân Sâm, đầu anh bị kẹp cửa rồi đúng không? Ngày trước bà đây mù mắt mới theo đuổi anh ba năm. Anh coi tôi như con chó, gọi tới đuổi đi, khiến tôi trở thành trò cười cho thiên hạ. Nếu không phải có chú ba anh âm thầm bảo vệ, không chừng tôi đã sớm bị anh bán đi rồi! Anh còn mặt mũi kêu tôi cám ơn anh? Sao da mặt anh còn dày hơn cả tường nữa vậy?!”

Kỷ Hi Nguyệt tức mình chửi lại, đương nhiên cô cũng rất thất vọng chính mình ba năm qua, tại sao lại đi mê muội một người đàn ông xấu xa như vậy.

“Kỷ Hi Nguyệt, tôi không muốn ở đây thêm một phút nào nữa. Cô mau kêu chú ba để tôi về đi, cùng lắm là tôi hứa sẽ không qua lại với cô nữa thôi.” Triệu Vân Sâm đột nhiên xuống giọng.

Chương 314: Triệu Vân Sâm phát điên (II)

Kỷ Hi Nguyệt thật sự dở khóc dở cười. Cô cười khẩy: “Triệu Vân Sâm, anh tỉnh táo chút đi. Bà đây không còn mê muội anh nữa. Bây giờ tôi đã thích chú ba của anh, nói không chừng sau này sẽ trở thành thím ba của anh. Anh đấy, tốt nhất là đàng hoàng với tôi một chút, đừng giống con chó điên đi cắn người bậy bạ.”

Nói xong Kỷ Hi Nguyệt cúp máy.

“Kỷ Hi Nguyệt, mẹ nó, thứ đàn bà thối tha!” Triệu Vân Sâm tức giận nện di động xuống đất.

“An Hoa, anh quay về kêu người trói Kỷ Hi Nguyệt mang đến đây cho tôi!” Triệu Vân Sâm ngẩng đầu, tức giận ra lệnh.

An Hoa biến sắc: “Thiếu gia, chuyện này không thể làm được. Cô ta bây giờ là người phụ nữ của chủ nhân, làm như vậy chẳng khác nào đang chống lại chủ nhân?”

“Người phụ nữ của chủ nhân? Anh có bị ngốc không vậy? Cái dáng vẻ mê trai đó mà có chuyện trở thành chủ mẫu của Triệu gia? Chú ba tôi chẳng qua chỉ chơi đùa với cô ta thôi. Cô ta thật sự cho mình là kim phượng hoàng sao? Thứ rẻ tiền! Ông đây sẽ không cho cô ta sống yên ổn đâu. Anh đi sắp xếp liền đi!” Triệu Vân Sâm căm phẫn nói.

“Thiếu gia, cậu định trói cô ta đưa thẳng tới Thụy Sĩ sao?” An Hoa cũng muốn sảng luôn rồi.

“Đúng! Dựa vào đâu mà ông đây bị giày vò còn cô ta có thể sống vui vẻ chứ!? Anh đi nhanh đi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn bị phạt đúng không!?” Triệu Vân Sâm oán trách An Hoa.

An Hoa đành đi gọi điện thoại, nhưng người anh ta gọi là Triệu Nhất Gia.

“Thằng nhóc khốn kiếp! Cậu nói với nó đừng sốt ruột. Người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này tôi sẽ giải quyết.” Triệu Nhất Gia tức giận, thở hồng hộc nói.

“Nhất Gia, chủ nhân rất quan tâm đến Kỷ tiểu thư, làm như vậy có chọc giận chủ nhân không?” An Hoa có lòng nhắc nhở hai ông chủ một câu.

“Triệu Húc Hàn ốc còn không mang nổi mình ốc, cậu không cần bận tâm. Cứ bảo vệ thiếu gia an toàn là được. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi. Nhớ đừng để thằng bé đi lung tung, đặc biệt là không được dính dáng tới ma.túy, biết chưa?” Triệu Nhất Gia nghiêm khắc nói.

“Vâng.” An Hoa chỉ còn cách nghe lời, nhưng trong lòng lại rất bất an.

Ngặt một nỗi anh ta là cấp dưới của Triệu Nhất Gia, nếu phản bội thì e cũng mang trọng tội.

Kỷ Hi Nguyệt bị cuộc điện thoại ầm ĩ của Triệu Vân Sâm làm cho một bụng tức, không ngủ lại được đành lên sân thượng tập thể dục. Cô cảm giác hai ngày nay cơ thể yếu ớt đi rất nhiều. Thực tế là cô vẫn chưa có nền tảng sức khỏe.

Trong đầu lại nghĩ đến chuyện hôm nay bị Châu Lê bỏ thuốc sổ. Cô làm sao cũng không ngờ được, trong sinh hoạt hằng ngày ai lại đi chú ý ly cà phê của mình.

Hơn nữa giữa đồng nghiệp với nhau, làm như vậy có phần quá tàn nhẫn đi chứ.

Nhưng thông qua đây Kỷ Hi Nguyệt càng nhận rõ, nguy hiểm luôn rình rập quanh mình. Cho dù cô không đắc tội với người khác, nhưng thỉnh thoảng phiền phức sẽ tự tìm đến cửa.

Song, cô cũng không phải là người dễ bị bắt nạt. Bỏ thuốc cô, ngoại trừ là hạ độc cô, bằng không Châu Lê cho rằng cô ta sẽ bình an vô sự? Như vậy chẳng phải cô lại dễ dàng bị hại chết lần thứ hai?

Kỷ Hi Nguyệt đi tới đi lui trên ban công đến mười hai giờ hơn mới xuống ngủ lại.

Ngày hôm sau vừa đi làm, Kỷ Hi Nguyệt đã tới phòng giám sát. Không có đoạn băng ghi hình Châu Lê đi rửa ly cà phê cho cô. Xem ra sau khi xảy ra chuyện, có người đã giúp cô ta che đậy.

Cô ngước mắt nhìn Trần Thanh, vừa hay Châu Lê cũng đang nhìn cô. Cô ta còn khinh thường cười khẩy một tiếng rồi xoay đầu đi.

Cô cũng cười khẩy, sau đó nhìn sang Tào Quang. Tên này là người do cấp trên phái xuống, nhìn cứ có chút bí ẩn. Ngày thường anh ta rất ít khi lên tiếng, không biết là đến đây để làm gì.

Chỉ có điều, cô cảm thấy dáng vẻ của Tào Quang rất giống với một kiểu người, chính là vệ sĩ bên cạnh Triệu Húc Hàn.

Tiêu Ân, lão Khôi, Vô Cốt, vv.. bình thường bọn họ đều mang vẻ mặt lạnh lùng, Tào Quang này cũng vậy.

Chương 315: Ăn miếng trả miếng (I)​

Tầm mười giờ, nhiều đồng nghiệp đã lần lượt đi ra ngoài. Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hỏi: “Chị Nguyệt, chúng ta có ra ngoài không?”

“Cậu với anh Béo đi dạo vòng vòng xem. Tôi vẫn còn hơi mệt, hôm nay chắc là không ra ngoài đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Liễu Đông nghĩ cũng phải, cậu với anh Béo ra ngoài kiếm tin tức, để cô có thời gian nghĩ ngơi nhiều hơn.

Nhóm của Trần Thanh hình như cũng chuẩn bị ra ngoài. Kỷ Hi Nguyệt thấy Châu Lê nói muốn đi vệ sinh, cô cũng theo vào nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh nữ, Châu Lê đi vệ sinh ra thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đứng rửa tay.

Cô ta cười khẩy một tiếng: “Vương Nguyệt., sức khỏe của cô công nhận yếu thật đấy. Ba ngày hai bận lại đau ốm, yếu thế thì làm sao mà làm việc cho được?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Chuyện này không phải là nhờ phúc của cô sao?”

“Cô có ý gì?” Châu Lê giật mình, có chút lo lắng nhìn ra bên ngoài.

“Còn ý gì nữa? Cô tưởng là tôi không biết hôm qua cô bỏ thuốc sổ trong ly cà phê của tôi?” Kỷ Hi Nguyêt vào thẳng vấn đề.

“Cô, cô nói bậy! Cô có bằng chứng không?” Châu Lê có tật giật mình, chỉ nhớ không có bằng chứng thì có chết cô ta cũng không nhận.

“Bằng chứng? Bằng chứng chính là cô đã rửa ly cà phê của tôi. À phải rồi, trong băng ghi hình không có, không biết là ai đã giúp cô che đậy, nhưng tôi nghĩ trong hộc bàn của cô vẫn còn phần thuốc sổ thừa lại đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta, cười lạnh.

“Vương Nguyệt, cô đừng ngậm máu phun người. Tôi nói cho cô biết, không có bằng chứng mà cô dám nói bậy thì sẽ phạm pháp đấy. Tôi có thể kiện cô.” Châu Lê sợ hãi, cô ta quả thực vẫn còn giữ thuốc sổ, nhưng để ở trong ví của cô ta.

Bây giờ nghĩ lại, cô ta nên vứt đi mới đúng. Lỡ như Vương Nguyệt muốn báo cảnh sát, cô ta sẽ bị tóm gọn. Nhưng cũng may chỉ là suy đoán của cô mà thôi.

“Không có bằng chứng là không có tội?” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta.

“Vương Nguyệt, chúng ta là phóng viên, muốn đưa tin tức cũng phải dựa theo sự thật. Lẽ nào ngay cả chuyện này mà cô cũng không hiểu!?” Châu Lê đã bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ cô sẽ không làm gì được mình.

Trong đầu còn nghĩ, Tào Quang đúng là lợi hại, ấy vậy mà đã xóa bỏ được băng ghi hình. Xem ra cô ta phải cảm ơn anh ta mới được. Sau này cô ta cũng yên tâm hơn.

“Không có bằng chứng chứ gì? Rất tốt!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên tát một cái thật mạnh vào mặt Châu Lê.

Châu Lê choáng váng, sau đó cả kinh nói: “Vương Nguyệt, cô dám đánh tôi?”

“Tôi đâu có đánh cô? Bằng chứng đâu?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục đá một cước vào eo Châu Lê, trên mặt cô vẫn giữ nụ cười hờ hững.

Châu Lê đau đớn rớt nước mắt, muốn đánh trả Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại bồi thêm một cước.

Kỷ Hi Nguyệt hiện tại không thể so sánh với kiểu phụ nữ phổ thông như Châu Lê, cô sử dụng cả tay và chân, đánh cho Châu Lê liên tục hét lên thảm thiết, toàn thân đều đau nhức.

“Vương Nguyệt, cô, cô?” Châu Lê khuỵa xuống sàn, dáng vẻ rất khổ sở.

“Sao? Nói tôi đánh cô phải không? Bằng chứng đâu? Không có bằng chứng thì đừng nói bậy.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong, lạnh lùng bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Châu Lê tức đến phát run, nhưng toàn thân đau đớn chịu không nổi, vội vàng gọi điện thoại cho Trần Thanh.

Trên hành lang, Trần Thanh thấy Kỷ Hi Nguyệt bước ra ngoài.

“Anh Trần, tìm Châu Lê à? Cô ta hình như vẫn đang trong nhà vệ sinh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.

“Ồ ồ.” Trần Thanh có chút khó hiểu. Cho đến khi Châu Lê kêu anh ta vào nhà vệ sinh, anh ta mới nhìn thấy Châu Lê bị đánh tới nổi đứng lên không được.

“Anh Trần, Vương Nguyệt đánh tôi. Tôi muốn kiện cô ta.” Châu Lê nước mắt lã chã.

Trần Thanh dìu cô ta ra khỏi nhà vệ sinh nữ. Lúc này Tào Quang cũng chạy đến xem thử. Vừa nhìn thấy, khóe miệng anh ta đã run rẩy.

Người phụ nữ của cậu chủ, quả nhiên rất quả quyết.

Chương 316: Ăn miếng trả miếng (II)​

Trần Thanh cau mày hỏi: “Châu Lê, cô chắc là Vương Nguyệt đánh cô chứ?”

“Đúng vậy. Tôi đã ra nông nỗi này mà anh còn không tin!” Châu Lê bực mình.

“Bằng chứng đâu? Cô có chụp lại không?” Tào Quang bước tới nói.

Châu Lê đáp: “Sao tôi chụp lại kịp? Cô ta đột ngột đánh tôi mà. Đau chết mất! Người phụ nữ này bị điên rồi sao ?” Châu Lê khóc thút thít.

“Không có bằng chứng sao cô kiện được cô ấy?” Tào Quang cười gằn, “Cho nên mới nói, trước khi làm việc cô nên động não một chút đi.”

“Anh! Sao tôi biết người phụ nữ đó sẽ đánh tôi? Cô ta vừa ra ngoài, chúng ta đều nhìn thấy, các anh có thể làm chứng mà.” Châu Lê sốt sắng nói.

“Cô ấy cũng có thể nói là cô tự mình ngã. Camera chỉ ghi được hình ảnh cô ấy từ phòng vệ sinh bước ra, nhưng đâu có chứng minh được cô ấy đánh cô? Cô ấy hoàn toàn có thể cắn ngược lại cô, nói cô vì muốn hãm hại cô ấy nên tự đánh mình, hoặc là tự ngã.” Tào Quang lạnh lùng lên tiếng.

“Cái mặt của tôi như vậy mà có thể do bị ngã sao?” Châu Lê tức giận thở hổn hển, “Rốt cuộc là anh giúp cô ta hay anh giúp tôi?”

“Được rồi được rồi. Châu Lê, chắc chắn là Vương Nguyệt đã biết chuyện hôm qua cô bỏ thuốc sổ. Cô ta cũng không có bằng chứng, bằng không cô đã sớm bị mời lên đồn rồi. Nếu cô muốn kiện cô ta, e là chuyện thuốc sổ sẽ nghiêm trọng hơn chuyện cô bị đánh. Đợi đến lúc điều tra ra, tội danh của cô sẽ nặng hơn. Cô nghĩ cho kỹ đi.”

Trần Thanh nói với cô ta.

Châu Lê tức đến méo mặt, cuối cùng hùng hổ nói: “Tôi không bỏ qua dễ vậy đâu.”

Tào Quang khẽ nhướng mày. Vốn dĩ cậu chủ kêu anh ta tạo cho Kỷ Hi Nguyệt chút nguy hiểm, nhưng xem ra có Châu Lê ở đây, anh ta không cần nhọc công nữa. Chỉ cần để ý một chút, đừng để xảy ra chuyện lớn là được.

Châu Lê được dìu vào văn phòng. Mấy người còn lại nhìn cô ta, thấy cô ta đang nhìn Vương Nguyệt bằng ánh mắt căm hận, còn Vương Nguyệt thì đang dán mắt vào máy tính, trong lòng mọi người lại lần lượt suy đoán.

“Châu Lê, có cần đến bệnh viện khám không?” Trần Thanh hỏi.

“Không cần. Anh Trần, làm phiền anh lấy cho tôi một cục nước đá.” Châu Lê mặc dù toàn thân đau nhức, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng. Chỉ là trên mặt sưng tấy, đau rát nhức nhối.

Trần Thanh lấy cho cô ta cục đá xong thì cùng Tào Quang ra ngoài.

Ba giờ chiều, mọi người lại lũ lượt trở lại văn phòng. Ngoài cửa có chuyển phát nhanh của Vương Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, anh trai chuyển phát nhanh nói: “Cô Vương Nguyệt, đây là chuyển phát nhanh quốc tế, vận chuyển bằng chuyên cơ. Mời cô ký nhận.”

“Chuyển phát nhanh quốc tế?”Kỷ Hi Nguyệt càng ngạc nhiên hơn.

Mở kiện hàng được đóng gói cẩn thận ra, phát hiện bên trong là một chiếc bánh ngọt.

“Chị Nguyệt, là bánh ngọt sao?” Liễu Đông tò mò đi theo nhìn.

Cố Du Du lập tức từ đối diện chạy sang, vừa nhìn thấy đã nói: “Wow! Đây là bánh ngọt Thụy Sĩ đấy. OMG! Tiểu Nguyệt, ai mà chơi lớn vậy? Vận chuyển một chiếc bánh ngọt bằng đường hàng không?”

Tim Kỷ Hi Nguyệt đập thình thịch, cô nhớ đến cuộc gọi tối qua của Triệu Vân Sâm, lẽ nào là của anh ta?

Liễu Đông giúp cô lấy bánh ngọt ra: “Mẹ kiếp, làm từ buổi sáng, buổi chiều đã chuyển đến nơi. Quá dữ dằn. Chị Nguyệt, bạn của chị là ai vậy? Hù chết người ta rồi.”

“Wow, bánh mousse đẹp quá.” Vừa mở nắp ra là Cố Du Du đã nhìn không rời mắt.

Mấy người trong văn phòng cũng lần lượt qua xem, có người còn nói: “Ôi, nhìn mà muốn ăn quá.”

“Hâm mộ thật. Đây là loại bánh ngọt Thụy Sĩ mới nhất đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt còn đang đờ đẫn, đột nhiên di động trên bàn rung lên.

Chương 317: Bánh ngọt Thụy Sĩ​

Kỷ Hi Nguyệt vừa phỏng đoán vừa mở điện thoại. Trên màn hình là tin nhắn của đại ma vương.

“Bánh ngọt Thụy Sĩ. Ăn vào cho nhanh chóng khỏi bệnh.”

Kỷ Hi Nguyệt toét miệng cười, cô còn tưởng là Triệu Vân Sâm, làm cô hết cả hồn.

Không ngờ là đại ma vương. Lúc trước hình như ở trước mặt con lai Trung-Pháp Úy Tư Lý cô có nói là thích ăn bánh ngọt Thụy Sĩ, không ngờ đại ma vương vẫn còn nhớ. Cô thật sự rất cảm động.

“Chị Nguyệt, là ai mà chị cười ngọt ngào dữ vậy?” Giọng điệu của Liễu Đông có chút chua chua. Cậu thật sự không ngờVương Nguyệt còn có bạn bè giàu có đến vậy.

“Là của một người bạn. Liễu Đông, Du Du, hai người chia cho mọi người cùng ăn đi. Phải rồi, có người bị sưng mặt không ăn được, nên không cần chia đâu.” Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Châu Lê.

Cố Du Du giật mình. Bởi vì đây là lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt gọi cô ta là Du Du, xem ra tâm trạng của cô rất tốt. Nhưng một tiếng xưng hô này làm trong lòng cô ta như nở hoa, chứng tỏ Vương Nguyệt đã xem cô ta như bạn.

Châu Lê giận sôi máu, nói: “Ai thèm!”

Nhưng lúc mọi người khen ngợi mùi vị tuyệt hảo của bánh ngọt, nội tâm cô ta lại vô cùng đố kỵ.

Cô ta rất thích ăn bánh ngọt, nhưng bánh ngọt Thụy Sĩ siêu mắc, chưa kể đến chuyện được chuyển phát nhanh. Cô ta thật sự rất muốn nếm thử.

“Châu Lê, cô ăn đi. Tôi không ăn được đồ ngọt.” Anh Hâm đẩy miếng bánh của mình qua cho cô ta, “Cảm ơn cô hôm qua đã gợi ý cho tôi đi tìm Vương Nguyệt nhờ chọn tiêu đề. Quả nhiên đã có sự đột phá.”

Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên nghe rất rõ. Cô nghĩ, có lẽ hôm qua lúc anh Hâm kêu cô ra xem tiêu đề, cũng là thời điểm cô bị bỏ thuốc. Bây giờ chân tướng đã rõ ràng.

Châu Lê thấy Kỷ Hi Nguyệt đã nghe được, nhất thời xấu hổ nói với anh Hâm: “Anh Hâm, anh đừng khách sáo, mọi người đều là đồng nghiệp, giúp đỡ nhau là điều nên làm.”

Nhưng cô ta vẫn lặng lẽ kéo miếng bánh ngọt tới trước mặt, bỏ qua ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt.

Dù sao cũng đã biết, cô ta cũng đã bị đánh, ăn chút bánh ngọt thì có gì đâu mà phải ngại!

Liễu Đông khinh thường liếc Châu Lê, người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ.

Thực ra lần này Kỷ Hi Nguyệt và Châu Lê xảy ra xích mích rất ít người biết. Kỷ Hi Nguyệt không muốn làm lớn chuyện, mất công lại ảnh hưởng không tốt. Châu Lê có tật giật mình nên cũng không dám nói bậy. Chuyện này cũng nên cho qua như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, vừa ăn bánh ngọt vừa nhắn tin.

“Cảm ơn anh Hàn. Bánh ngon lắm. Ăn xong em chắc chắn sẽ khỏe như vâm.” Phía sau kèm theo một icon hôn gió.

Triệu Húc Hàn bên đây đọc được tin nhắn thì bất giác nở nụ cười, sau đó nhớ đến báo cáo của Tiêu Ân, mặt mày lại tối sầm.

Người phụ nữ này kêu lão Khôi đừng nói với anh, bị người ta bỏ thuốc nghiêm trọng vậy mà dám không nói với anh?

Nhưng Triệu Húc Hàn lại nhớ đến lời nói của lão Khôi, người phụ nữ này muốn tự mình giải quyết nguy hiểm, vì để tương lai có đủ tư cách đứng bên cạnh anh, cho nên ngọn lửa mà anh định đốt lên lập tức được đè xuống.

Chỉ có điều cần phải trách phạt lão Khôi, riết rồi không biết ai mới là chủ nhân của anh ta!

Nhưng nghĩ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt có sức quyến rũ và năng lực khiến lão Khôi dám lừa cả chủ nhân của mình, bản lĩnh này cũng đủ mạnh.

Người phụ nữ của anh quả nhiên không tệ.

Triệu Húc Hàn khẽ cười. Anh không hề hay biết cách nghĩ này của mình sẽ khiến người khác có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ có anh là không phát hiện ra.

Kỷ Hi Nguyệt ăn xong miếng bánh ngọt, nhờ Liễu Đông đưa một phần tới tầng hai mươi hai cho Trần Manh Manh.

Lát sau, Liễu Đông đi xuống nói với vẻ kinh ngạc: “Chị Nguyệt, công nhận Trần Manh Manh diễn xuất như thật. Tôi vừa mới xem được một đoạn.”

“Đúng vậy, cô ấy từ bé đã mê đóng phim, vì vậy lần này có cơ hội, cô ấy chắc chắn sẽ cố gắng. Tôi thấy cô ấy rất có khả năng.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Liễu Đông đáp: “Tiếc là chỉ đóng được vai nha hoàn.”

“Đây là lần đầu tiên cô ấy đóng phim mà. Bộ phim này chắc chắn sẽ rất ăn khách, Manh Manh cũng sẽ một bước thành danh, sau này sẽ có nhiều người tìm cô ấy đóng phim thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng cho bạn, trong lòng cũng vô cùng biết ơn Triệu Húc Hàn đã sắp xếp cho Trần Manh Manh.

Chương 318: Khúc mắc của vụ án (I)​

Liễu Đông khẽ gật đầu: “Nói cũng đúng, mặt của Trần Manh Manh rất dễ nhận ra, khán giả chắc chắn sẽ nhớ kỹ.”

“Haha, nhìn dễ thương đúng không?” Vẻ mặt Kỷ Hi Nguyệt có chút lém lỉnh, nhướng mày nhìn Liễu Đông.

Liễu Đông không nhìn ra sự lém lỉnh của cô: “Quả thực rất đáng yêu.”

“Liễu Đông, sau này không có tôi ở đây, cậu giúp tôi chăm sóc Manh Manh nhé. Cô gái này hơi ngốc nghếch, còn hay bị người khác bắt nạt. Cậu nhớ để ý cô ấy giúp tôi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói với Liễu Đông.

Liễu Đông gật đầu: “Đã là bạn của chị Nguyệt thì tôi đương nhiên phải giúp đỡ rồi.”

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy con người của Liễu Đông rất tốt, nếu làm mai cho Trần Manh Manh, chắc chắn hai người sẽ rất hợp. Nhưng ngặt một nỗi ở thủ đô mẹ Cố cũng đang chờ cô giới thiệu Trần Manh Manh cho Cố Cửu làm quen. Nghĩ đến tính cách của Cố Cửu, cô chỉ biết lắc đầu.

Nếu so sánh giữa Cố Cửu và Liễu Đông, cô cảm thấy Liễu Đông sẽ thích hợp với Trần Manh Manh hơn.

Lại hai ngày trời yên biển lặng trôi qua. Ngày thứ ba, Kỷ Hi Nguyệt vừa mới đi làm đã được Ngô Phương Châu gọi qua.

Trong đồn cảnh sát, Ngô Phương Châu nhấp một ngụm cà phê mà Kỷ Hi Nguyệt mua, nói: “Tiểu Nguyệt, vụ án lại rơi vào rắc rối rồi. Cô tuyệt đối sẽ không ngờ tới đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Anh Tiểu Ngô, anh đừng thừa nước đục thả câu chứ.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Sau khi vụ án xảy ra, Bất Động Sản Kỷ Tinh đã tiến hành kiểm toán lại một lần nữa. Hôm nay đã có có báo cáo tài chính, trong báo cáo xuất hiện khoản nợ một ngàn tám trăm vạn. Không ngờ tới đúng không?!” Ngô Phương Châu cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, quả nhiên bên trong có vấn đề.

“Xem ra đã có người tham ô. Có biết tiền đi đâu không?” Liễu Đông hỏi.

“Chỗ gay cấn nhất chính là ở đây. Số tiền này đã vào tài khoản của Tôn Mai, nhưng bây giờ Tôn Mai đã chết, số tiền này vẫn chưa được chuyển đi. Hiện tại tài khoản đã bị toà án niêm phong, có lẽ sẽ trao trả lại cho Bất Động Sản Kỷ Tinh.” Ngô Phương Châu đáp.

Kỷ Hi Nguyêt kinh hoàng nói: “Vậy không phải đã có giả thiết rồi sao? Tôn Mai rõ ràng là bị giết người diệt khẩu.”

“Suy đoán này có lẽ cũng không sai, nhưng bây giờ chưa điều tra ra được là ai đã chuyển số tiền đó.” Ngô Phương Châu đáp.

“Sao có thể như thế? Ngân hàng không có ghi chép sao?” Liễu Đông hỏi.

Ngô Phương Châu lắc đầu: “Là người ở nước ngoài gửi vào. Thời gian là ngày thứ hai sau khi xảy ra vụ tai nạn ô tô trên cầu Giang Sơn.”

“Phải chăng có người muốn rửa sạch tội danh?” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt.

Ngô Phương Châu chần chừ một lúc rồi nói: “Khó nói lắm. Dù sao chuyện này cũng rất phức tạp. Phải rồi, đã điều tra ra mối quan hệ giữa người tên Dư Giang với Tần Hạo.”

Kỷ Hi Nguyệt trở nên căng thẳng: “Điều tra được cái gì?”

“Tần Hạo từng vay nặng lãi từ công ty tài chính của Dư Giang vài lần, nhưng anh ta đã hoàn tất trả nợ rồi.” Ngô Phương Châu nói.

“Sao cơ?!” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, cô làm thế nào cũng không ngờ tới Tần Hạo lại đi vay nặng lãi.

“Chuyện này đã từ một năm trước rồi. Dư Giang nói, lần liên hệ gần đây nhất của hai người là lần Tần Hạo muốn vay một trăm vạn, nhưng anh ta không cho vay.” Ngô Phương Châu nói.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bất ổn: “Đơn giản vậy thôi sao? Không thể nào! Rõ ràng tôi đã nhìn thấy Tần Hạo đưa tiền cho Dư Giang, làm gì có chuyện anh ta đi vay nặng lãi được?”

“Nhiều khi đó là khoản tiền lãi.” Ngô Phương Châu không muốn Kỷ Hi Nguyệt rối rắm.

Liễu Đông cũng không nói nên lời: “Như vậy, xem ra bây giờ vẫn chưa điều tra ra được vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn rốt cuộc là do người cố ý làm hay ngoài ý muốn.”

Ngô Phương Châu cau mày: “Tình hình chung là như vậy. Nhưng chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Ít nhất thì khoản tiền của Bất Động Sản Kỷ Tinh có vấn đề, cộng thêm cái chết của Tôn Mai, xuất hiện vô số điểm đáng ngờ.”

“Tại sao Tần Hạo lại muốn vay nặng lãi?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Ngô Phương Châu, hỏi.

Ngô Phương Châu thoáng sững người: “Chuyện này vẫn chưa rõ. Bởi vì mấy khoản vay kia đều trả rất đầy đủ.”

“Tại sao lại phải vay? Chắc hẳn anh ta rất thiếu tiền đúng không? Vậy thì lỗ hở một ngàn tám trăm vạn đó chắc chắn đã có người động tay. Chẳng lẽ không phải là Tần Hạo?” Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng.

Chương 319: Khúc mắc của vụ án (II)​

Ngô Phương Châu gật đầu: “Chuyện này còn cần xác minh. Nhưng Tần Hạo không có nhật ký xuất cảnh, mà khoản tiền chuyển vào tài khoản của Tôn Mai là giao dịch từ nước ngoài, nên không thể là Tần Hạo. Song cũng không loại từ khả năng anh có đồng phạm.”

Kỷ Hi Nguyệt nghe đến đây thì lòng đầy hoảng sợ, lập tức nghĩ đến Đường Tuyết Mai.

Kiếp trước cô không hề biết Tần Hạo và Đường Tuyết Mai quen nhau từ lúc nào, vẫn nghĩ rằng sau khi gả cho bố cô hai năm Đường Tuyết Mai mới cấu kết thành gian với Tần Hạo.

Nhưng bây giờ cô đã biết Tần Hạo và Đường Tuyết Mai là bạn học cũ, hơn nữa Đường Tuyết Mai lại làm việc cho công ty tài chính. Hai người này phải chăng đã sớm liên hệ, sớm cấu kết với nhau từ lâu?

“Tần Hạo có bạn gái không?” Kỷ Hi Nguyệt buột miệng hỏi.

Ngô Phương Châu lắc đầu: “Không có. Tôi điều tra rồi. Cũng có vài người phụ nữ, nhưng chỉ qua lại một thời gian ngắn. Nhà anh ta còn mẹ và một em trai, cả hai đều ở thành phố Châu, bọn họ cũng ít khi lui tới.”

“Vậy rốt cuộc tại sao anh ta phải vay nặng lãi? Sau khi vay rồi thì làm thế nào để có tiền trả? Phải biết vay nặng lãi thì lãi suất rất cao.” Kỷ Hi Nguyệt cau mày.

“Chuyện này tôi sẽ điều tra thêm. Bây giờ vụ án đang dần chìm vào im lặng. Sau khi các thông báo được đăng tải lên mạng, bình luận cũng đã bớt đi rất nhiều. Bên phía cảnh sát có lời cảm ơn sự hợp tác của quý đài truyền hình các cô. Nếu có thêm manh mối liên quan, tôi sẽ nói cho các cô biết đầu tiên.”

Lúc Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông ra về, Kỷ Hi Nguyệt vẫn có chút mơ hồ.

“Chị Nguyệt, làm sao vậy? Hình như chị rất quan tâm người tên Tần Hạo này. Hay là chúng ta tự đi điều tra xem thế nào?” Liễu Đông hỏi Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt bỗng ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó nở nụ cười: “Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Liễu Đông, cám ơn cậu. Haha”

Ký ức của kiếp trước làm Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn sợ hãi Tần Hạo sâu sắc, cho nên bản năng vẫn còn rất chống đối tên khốn kiếp này, vì suy cho cùng cô đã bị anh ta hại chết.

Nhưng bây giờ đã khác, cô đã có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa anh ta căn bản là chưa quen biết cô, vậy thì cô cần gì phải?

Phải tranh thủ kiếm được bằng chứng phạm tội của anh ta, để sớm đưa anh ta ra chịu trước pháp luật, có như vậy thì cô và bố cô mới không bị tổn hại như kiếp trước.

Liễu Đông ngơ ngác: “Cám ơn gì chứ? Tay tôi cũng sắp lành rồi, lát nữa tôi sẽ đi theo dõi, nhưng trước tiên phải tra xem tên này sống ở đâu cái đã. Chị Nguyệt, chị khẳng định tên này không phải là người tốt?”

“Tôi khẳng định. Nhưng mà không cần cậu đi theo dõi đâu. Lần này để tôi tự làm.” Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt đầy vẻ kiên định.

“Sao thế được? Chạy tin ở bên ngoài rất tốn sức, cứ để tôi với anh Béo đi cho. Chị cứ ngồi đợi tin tốt của chúng tôi là được.” Liễu Đông cười nói, “Nhưng tin tức này có giá trị không?”

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Trước khi chân tướng được phơi bày, e là sẽ không có bất cứ giá trị nào, hơn nữa còn tiêu tốn thời gian của mọi người. Liễu Đông, chuyện này để một mình tôi làm là được rồi.”

“Nói gì thế? Chuyện của chị Nguyệt cũng là chuyện của tôi và anh Béo. Tôi nhất định sẽ giúp đỡ.” Liễu Đông rất có nghĩa khí, “Dù sao tin tức của chúng ta cũng đủ sài rồi. Thỉnh thoảng cũng nên làm một số chuyện tốt mà không cần lưu danh. Hơn nữa tôi rất tin tưởng chị Nguyệt. Chị nói tên này có vấn đề, là chắc chắn có vấn đề. Chúng ta phải vạch trần người xấu, nếu không sẽ có nhiều người khác bị làm hại.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn ánh mắt và vẻ mặt chính nghĩa của Liễu Đông, đột nhiên cô bật cười.

Liễu Đông bị cô nhìn thì có phần khó xử, gương mặt nhất thời đỏ lên, trong lòng cũng có chút chộn rộn.

Nhưng cậu không biết mình chộn rộn vì điều gì,chỉ cảm thấy trái tim đang đập rất loạn xạ.

“Cám ơn cậu nhé. Đi thôi, tôi mời cậu đi ăn trưa. Gọi Manh Manh nữa.” Kỷ Hi Nguyệt vừa đạp xe vừa cười nói.

“Được đấy. Tôi có thể gặp gỡ minh tinh tương lai rồi.” Liễu Đông cười vui vẻ, vươn tay xoa nhẹ trái tim của mình, sao nó vẫn còn đập nhanh thế nhỉ?

Bị cô nhìn chằm chằm như thế, quả thực rất căng thẳng.

Chương 320: Thần tượng điên cuồng​

Lúc Trần Manh Manh đến nơi, Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông đã gọi một bàn thức ăn. Ba người trẻ tuổi ăn cơm ở một nhà hàng Trung nằm trong trung tâm thương mại.

“Tiểu Nguyệt, Liễu Đông, các cậu mới từ bên ngoài về à?” Trần Manh Manh vui vẻ nói.

“Đúng vậy, khi nào cậu đi quay ngoại cảnh?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi. Cô biết bộ phim này có rất nhiều cảnh quay ở bên ngoài.

“Ngày kia là phải ra ngoài rồi. Mình đang lo lắng đây. Nghe bảo nhanh nhất cũng phải mất một tuần.” Vẻ mặt Manh Manh có chút lo lắng, nhưng phần nhiều là vui mừng.

“Cô nhớ chú ý cẩn thận.” Liễu Đông nhắc nhở, “Showbiz rất hỗn tạp.”

“Liễu Đông, cậu đừng hù dọa Manh Manh.” Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt Trần Manh Manh tái nhợt, biết cô ấy vẫn còn ám ảnh chuyện của Đới Thành Công.

“Chị Nguyệt, có ai mà không biết showbiz hỗn tạp thế nào. Quan hệ giữa đạo diễn rồi nhà sản xuất gì đó với diễn viên nữ lại nhập nhèm không rõ. Còn chuyện các diễn viên nữ đấu đá nhau để dành được vị trí nữ chính nữa. Trần Manh Manh, không phải tôi hù cô, cô phải hết sức cẩn thận đấy.”

Liễu Đông tốt bụng nhắc nhở.

“Tôi, tôi biết rồi.” Lòng bàn tay Trần Manh Manh đã đổ mồ hôi.

“Manh Manh, cậu đừng nghe cậu ta nói. Tuy showbiz có chút hỗn tạp, nhưng cậu yên tâm, có mình ở đây, không người nào dám ức hiếp cậu đâu. Lát nữa mình sẽ nhắn nhủ với đạo diễn để gửi gắm cậu.” Kỷ Hi Nguyệt vỗ tay cô ấy an ủi.

Trần Manh Manh gật đầu: “Cám ơn cậu, Tiểu Nguyệt, mình, mình quả thực hơi sợ.”

“Chị Nguyệt, chị còn quen cả cấp trên cơ à?” Liễu Đông kinh ngạc.

“Cậu không biết tôi rất nổi tiếng à? Mấy vị đạo diễn đó ai cũng biết tôi à người đã đánh nhau với tên hung thủ giết người đấy. Dám bắt nạt Manh Manh nhà tôi, tôi vặn đầu bọn họ.” Kỷ Hi Nguyệt giả làm động tác vặn đầu rất hung hãn.

Trần Manh Manh bị cô chọc cười: “Tiểu Nguyệt, cậu cường điệu quá rồi đấy. Mình biết cậu là tốt nhất.”

“Haha, còn phải nói. Được rồi, đừng lo lắng nữa. Ăn nhiều chút đi.” Kỷ Hi Nguyệt xoa đầu cô ấy.

Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt sáng ngời. Cậu biết cô là một người trọng tình trọng nghĩa, nhưng mỗi lần nhìn thấy, ấn tượng trong cậu lại càng thêm sâu sắc.

Cậu cảm thấy, có thể làm bạn của Vương Nguyệt là một chuyện rất hạnh phúc.

Và bây giờ cậu đang hưởng thụ niềm hạnh phúc đó.

“Đúng rồi, lần này quay ngoại cảnh ở đâu vậy Manh Manh? Nếu không xa quá, cuối tuần mình có thể sang đó thăm cậu.” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Thật sao? Cũng không xa lắm đâu, lái xe khoảng hai tiếng. Ngay chỗ studios Phong Cảnh trong nội thành đấy.” Trần Manh Manh hớn hở nói, “Tiểu Nguyệt, cậu đến được không? Nhất định phải đến được đấy nhé. Phải rồi, nghe đâu thần tượng Trương Đĩnh Kiện của cậu cũng đang quay phim bên đó.”

Kỷ Hi Nguyệt nhất thời đờ đẫn. Đúng rồi, chuyện xấu hổ này cũng chỉ có Trần Manh Manh biết thôi.

Những năm học cấp ba, người mà cô thần tượng nhất chính là Trương Đĩnh Kiện. Bởi vì Trương Đĩnh Kiện rất đẹp trai, khí chất cũng phong độ. Thế nhưng, sau khi quen biết Triệu Vân Sâm, cô cảm thấy Trương Đĩnh Kiện không bằng Triệu Vân Sâm, vì vậy không nhắc đến nữa.

Nhưng nói tới mới thấy điên cuồng, bây giờ trong phòng của cô ở hoa viên Thiên Tinh vẫn còn cất giữ không ít ảnh của tên này, mà toàn là ảnh quảng cáo.

Đúng là thời niên thiếu vô tư.

“Trương Đĩnh Kiện? Chị Nguyệt, không phải chứ? Anh ta là thần tượng của chị?” Liễu Đông buồn cười.

“Thì sao? Không được à? Không phải nhìn Trương Đĩnh Kiện rất đẹp trai sao?” Kỷ Hi Nguyệt thẹn quá hóa khùng, gắt gỏng nói.

“Đẹp trai thì đúng rồi, nhưng diễn xuất của anh rất chán, chỉ có mấy cô thiếu nữ mới say mê thôi. Không ngờ chị Nguyệt là lý trí như vậy mà cũng thích anh ta.” Liễu Đông vẫn còn buồn cười.

Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt: “Rồi sao? Tôi cũng trưởng thành từ thiếu nữ mà. Lúc đó cả thế giới đều để ý mặt, mấy ai nhìn diễn xuất của anh ta.”

Trần Manh Manh bật cười: “Liễu Đông, cậu không biết đấy. Tiểu Nguyệt vì để có được bức ảnh có chữ ký của anh ta mà đã chạy đến tận nơi anh ta đóng phim để phục kích. Đúng là thần tượng điên cuồng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.