Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên

Chương 1251-1260




Chương 1251: La Hi lải nhải

Ngô Phương Châu không có cách nào, chỉ có thể nhìn Kỷ Hi Nguyệt chậm rãi bò xuống. Anh ấy biết phía dưới nhất định rất dơ rất thối, còn có rất nhiều rác rưởi, chuột và kiến khắp nơi, ngay cả cảnh sát bình thường cũng không muốn xuống, không nghĩ tới Kỷ Hi Nguyệt cứ thế đi xuống.

Ngô Phương Châu thật sự rất kính nể người con gái trẻ tuổi như cô.

Thật ra Kỷ Hi Nguyệt không cần đèn pin, khí công vừa chuyển, đôi mắt có thể nhìn thấy giống như ban ngày, hơn nữa phía dưới vừa hôi vừa ghê tởm, cô hoàn toàn bị kít mũi của mình.

Chủ nhân cống thoát nước vĩnh viễn đều là chuột, hàng ngàn hàng trăm con chuột chui tới chui lui làm người sởn tóc gáy. Nhưng Kỷ Hi Nguyệt tản ra khí công, những con chuột kia sợ hãi chạy trốn về hai hướng.

“Đại tiểu thư.” Giọng La Hi truyền tới từ phía kia: “Đậu má, thật nhiều chuột, mẹ nó.” Sau đó chính là tiếng mắng chửi.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn theo hướng âm thanh, không có nhìn thấy La Hi, nhưng thấy được một cổng lưới sắt, quả nhiên hai bên cống thoát nước thông nhau.

“La Hi, tôi ở bên này.” Kỷ Hi Nguyệt nói, giọng hai người đều không quá lớn.

“Đại tiểu thư, vậy cô qua bên này, hay là tôi qua bên kia với cô!” La Hi đi đến thiết võng khẩu hỏi, thiết võng khẩu không lớn, nhưng nếu lấy ra thì đủ cho một người chui tới chui lui.

“Anh qua chỗ tôi đi, bên này của tôi tựa hồ có thông đạo rất lớn.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Bên tôi cũng có dáng vẻ rất lớn rất dài, tựa hồ thông với khu chợ luôn.” La Hi nhìn thoáng qua sau đó nói.

“Vậy chúng ta tách ra đi, chính anh cẩn thận một chút.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

La Hi a một tiếng, nói: “Chính là trong đây quá bẩn, một mình tôi thấy trong lòng nổi da gà.”

Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe, buồn cười, người đàn ông này thật sự rất ngốc nghếch, khôi hài, dễ thương.

“Tôi qua đó vậy, anh ở bên kia kiểm tra trước đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

La Hi lại nói: “Không cần không cần, hai bên đều cần xem, cùng nhau đi lên phía trước thôi, cũng có thể trợ giúp lẫn nhau.”

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm trợ giúp kiểu gì, nhìn còn không thấy, chỉ có thể trò chuyện trợ giúp? Người đàn ông này sẽ không thật sự sợ chứ?

“Thật sự được hả?” Kỷ Hi Nguyệt cười hỏi.

“Khụ khụ, được mà! Đi thôi, ống dẫn bên này là thẳng về phía trước.” La Hi tằn hắn lấy giọng rồi nói.

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Được, tôi bên đây cũng thẳng. Đi thôi! Có việc anh kêu một tiếng.”

“Thật nhiều chuột, trời ạ, dơ quá, mẹ tôi ơi!” La Hi bên kia nháy mắt kinh hoảng thất thố, Kỷ Hi Nguyệt thật sự không nín được cười.

Ngẩng đầu nhìn phía trước, một vùng đen nhánh, đương nhiên cô vẫn có thể nhìn thấy hơn ba mét. Ngầm là nước bẩn màu đen, còn có các loại rác rưởi. Một cái cống thoát nước còn là ở trong khu cũ nữa, có thể tưởng tượng có bao nhiêu ô uế.

Kỷ Hi Nguyệt cau mày đi thẳng, cô không biết Tần Hạo có thể có ở dưới này không, nhưng cống thoát nước này thông ba hướng, đó chính là một chỗ ẩn nấp rất tốt. Huống chi cảnh sát đều đang tra xét bốn phía, nếu không tránh ở nơi khó tìm như vậy thì chỉ sợ đã sớm bị tìm được rồi.

La Hi bên kia còn đang sợ hãi dong dài lằng nhằng, đổi mới tam quan của Kỷ Hi Nguyệt đối với người đàn ông này. Thật sự không nghĩ tới La Hi lải nhải lên còn đáng sợ hơn cả bà lão nữa, xem ra đã thật sự thấy được việc anh ấy cũng không thể tiêu sái bình tĩnh.

Cách ba mét có một cây thánh giá xi măng, cao ngang đầu gối, có thể là để phân cách dòng nước. Cũng may giờ đây không phải ngày mưa, nếu không Kỷ Hi Nguyệt và La Hi căn bản xuống không được.

Kỷ Hi Nguyệt thật cẩn thận, nghiêm túc không đụng tới đồ vật ở đây, đôi giày boots của cô ấy cũng không sao cả, dù sao cũng không thấm nước.

Chương 1252: Trên vách có dấu chân

La Hi bên kia cuối cùng cũng an tĩnh lại, Kỷ Hi Nguyệt chỉ nghe được tiếng bước chân của anh ấy, xem ra cũng đã dần quen rồi.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, rất chậm rãi, ai cũng không muốn bị bắn một thân nước bẩn, có đôi khi còn muốn tránh né nước dơ đọng phía trên rơi xuống.

“Đại tiểu thư, phía tôi có đường ống dẫn cáp điện, ý, không gian càng lúc càng lớn.” La Hi phát ra tiếng kinh hô: “Cô muốn sang bên này không.”

“Phía trước có lưới sắt.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn phía trước rồi nói, đồng thời cô cũng bước nhanh hơn. Quả nhiên không đến năm mét đã nhìn thấy một tấm lưới sắt đen như mực, bên kia chính là thông đạo phía La Hi.

“Đại tiểu thư, tôi ở đây.” La Hi xuất hiện ở bên kia lưới sắt.

“Anh tránh ra, tôi mở lưới sắt đi qua, bên này hẳn là không có gì.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn phía trước, vẫn là ống dẫn bình thường, cô lập tức cảm thấy hẳn tên kia không ở bên này.

La Hi ừm một tiếng, Kỷ Hi Nguyệt đi qua tấm lưới sắt phía cô, sau đó rút ra vòng tay dây thép của cô, phóng ra một câu sau đó kéo, lưới sắt không có động tĩnh gì.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt hơi run rẩy, dùng thêm chút lực lượng, quả nhiên thiết võng lỏng ra.

Loảng xoảng một tiếng, thiết võng rơi xuống đất, phát ra thanh âm quả thực rất đinh tai nhức óc. Rốt cuộc cũng ở dưới đường nước, cho nên tiếng vang cũng khá lớn.

La Hi nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tuấn tú hiện ra biểu cảm vô cùng thê thảm. Sao đêm nay anh ấy lại muốn đi theo vậy, anh ấy có phải ngốc không, muốn kích thích thì đâu cũng tựa hồ quá kích thích rồi.

Đại tiểu thư rốt cuộc có phải phụ nữ không, vậy mà bằng lòng xuống đường nước tìm tội phạm, hình như bọn họ cũng không phải cảnh sát mà?

Kỷ Hi Nguyệt cũng bị dọa giật mình, ngay sau đó cô không động, mà là dựng lỗ tai lên, nghĩ thầm âm thanh lớn vậy, nếu Tần Hạo ở dưới thì không có khả năng không nghe được.

Nhưng ngừng một hồi vẫn không có động tĩnh, Kỷ Hi Nguyệt chui vào con đường phía La Hi, quả nhiên phát hiện thông đạo ở đây rộng hơn. Ống dẫn lúc trước không chỉ là cống thoát nước mà còn có ống dẫn cáp điện.

“Di, phía trước là cái gì, màu trắng và màu vàng.” La Hi thấy được vài thứ không bình thường.

Kỷ Hi Nguyệt vừa thấy đã nói: “Hình như là biển cảnh báo, đi qua nhìn xem.”

Khóe miệng La Hi hơi kéo, chỉ có thể theo sau. Kỷ Hi Nguyệt lại bước nhanh hơn, bởi vì tựa hồ cô thấy nhiều hơn La Hi vài thứ.

Bởi vì chữ và sọc màu vàng phát ra ánh huỳnh quang được bôi trên một tảng xi măng, mà ở phía trên tảng có một cửa sắt tầm một mét.

Cánh cửa rỉ sắt làm Kỷ Hi Nguyệt thấy được chút hy vọng.

Cô nhanh chóng đi đến trước cửa sắt, La Hi trừng lớn đôi mắt, nói: “Sao ở đây còn có cửa?”

“Anh không biết chữ này, thứ này là một cái cống thoát nước khẩn cấp do bộ chống lũ của chính phủ đặc biệt xây dựng thành nơi dự trữ công cụ. Chính là một khi phía dưới xuất hiện việc gì thì nơi này sẽ có công cụ cần dùng để cho nhân viên công tác sử dụng.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn năm chữ phía trên viết chống lũ khẩn cấp, có vẻ đã biết điều gì. Hơn nữa nơi này có một trụ phân cách giao thông bằng xi măng, người có thể đứng, tuy rằng dưới đường cống rất dơ nhưng trụ phân cách giao thông bằng xi măng này đã khá cao hơn mực nước.

Kỷ Hi Nguyệt đứng lên trên, sau đó nhìn rồi nắm lấy cửa sắt, cảm giác rất dày nặng, rất vững chắc.

Cô vươn tay kéo một chút, không có động tĩnh.

La Hi chiếu đèn pin lại, ngay sau đó kinh hô: “Nơi này đã có người tới, cô xem.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn về hướng đường điện anh ấy chiếu đèn pin, thì thấy trên vách xi măng đen tuyền có mấy dấu chân, không phải quá dễ nhìn ra, nhưng một khi chiếu đèn pin thì vẫn thấy rõ.

Chương 1253: Anh còn phải làm đầu đề

“Đây là dấu chân đàn ông. Xem ra Tần Hạo đã tới đây, cũng có khả năng anh ta trốn ở chỗ này.” Kỷ Hi Nguyệt tức khắc thu được tin tức.

“Có người có thể ở đây?” La Hi không thể tin được.

“Không biết, mở ra nhìn xem sẽ biết.” Kỷ Hi Nguyệt nói, ngay sau đó dùng sức kéo, cửa sắt phát ra một tiếng rên rỉ, kẽo kẹt mở ra.

Kỷ Hi Nguyệt thấy trong lòng vui vẻ, chậm rãi kéo ra, mà khi cô kéo ra trong nháy mắt, ‘đoàng’ một tiếng súng vang lên, phát ra từ bên trong.

Đôi mắt Kỷ Hi Nguyệt co rụt lại trong nháy mắt, thân thể nháy mắt đã hơi lướt ngang, trực tiếp buông tay, cửa sắt đã bị đóng lại lần nữa.

Ngay sau đó, bên trong lại lần nữa nhanh chóng vang lên hai tiếng thương, kế tiếp yên lặng.

“La Hi, nói cho anh Ngô chúng ta đã tìm được người.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói, vừa rồi thật đúng là rất nguy hiểm, xuất kỳ bất ý. Cũng may cô là người tu luyện khí công, nếu không sẽ trực tiếp bị một súng bắn trúng.

Sau khi cửa sắt đóng lại, Kỷ Hi Nguyệt nhìn bên kia, thông đạo này vẫn luôn đi thẳng phía trước, chính là hướng khu chợ, cũng chính là nơi ẩn thân có thể trốn sang hai bên.

La Hi gọi điện thoại cho Ngô Phương Châu, nhưng không có tín hiệu. Anh ấy nói: “Dưới này không có tín hiệu. Đại tiểu thư, chúng ta trực tiếp đi vào bắt người đi!”

Kỷ Hi Nguyệt ngẫm lại cũng chỉ có thể như thế, nhưng không biết Tần Hạo có bao nhiêu viên đạn, nếu bắn loạn cũng rất nguy hiểm.

Cô suy nghĩ, lấy ra một đồng tiền xu từ áo khoác cao bồi của mình. Ngay sau đó cô lại kéo ra cửa sắt lần nữa, giờ cô đều lúc nào cũng mang theo tiền xu trên người, dùng làm ám khí.

Quả nhiên tiếng súng bắn lại tới nữa, Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng phóng đồng tiền xu bay vụt vào, nhanh tàn nhẫn hơn nữa.

“A!” Bên trong vang lên tiếng hét thảm, Kỷ Hi Nguyệt biết rõ đã trúng mục tiêu, lập tức tận dụng thời gian này, cả người nhảy vào cửa sắt.

La Hi khẩn trương, cũng lập tức theo vào.

Kỷ Hi Nguyệt đi vào, tiếng súng lục lại vang lên. Ngay sau đó nghe được tiếng bước chân di chuyển, Kỷ Hi Nguyệt tập trung nhìn, vậy mà nơi này không nhỏ.

“Tên này bị thương!” La Hi nhìn thấy trên mặt đất có vết máu, phỏng chừng bị tiền xu của Kỷ Hi Nguyệt đánh trúng không nhẹ, hơn nữa tên này còn nghĩ muốn chạy trốn.

Thật ra từ khi bọn họ xuống dưới cống thoát nước đã bắt đầu phát ra âm thanh. Nếu phía dưới có người thì nhất định sẽ bị kinh động, họ chỉ nghĩ dựa vào may mắn, nhìn xem có thể tìm được không, nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ tìm được đến đây, tìm được cửa sắt, còn đi vào trong.

“Tần Hạo, anh không cần chạy!” Kỷ Hi Nguyệt la to với bóng hình đen như mực.

Bóng hình kia nghe được giọng Kỷ Hi Nguyệt thì tựa hồ hơi kinh ngạc, nhưng anh ta cũng dừng lại, ngay sau đó quay đầu hỏi lại: “Cô là Vương Nguyệt?”

Anh ta còn tưởng rằng là cảnh sát, hơn nữa anh ta cảm thấy phía trên nhất định đều là xe cảnh sát, cho nên cũng không dám chạy, chờ may mắn tránh được một kiếp. Anh ta không nghĩ tới người đến là Vương Nguyệt.

“Không tồi, là tôi!” Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Anh trốn không thoát đâu, nơi này sớm đã bị cảnh sát bao vây.”

Tần Hạo cầm súng, nhìn Kỷ Hi Nguyệt đã đi tới, anh ta giơ súng lên.

“Sao lại là cô, sao không phải cảnh sát xuống đây bắt tôi?” Tần Hạo hỏi lạnh như băng.

Giờ phút này Kỷ Hi Nguyệt quả thực không nỡ nhìn thẳng Tần Hạo. Vốn dĩ anh ta là người đàn ông đẹp trai cao lớn mà lúc này còn không bằng một kẻ ăn xin. Tóc và râu của anh ta đều rất dài, quả thực chính là một ông cụ non, hơn nữa trên tay còn đang đổ máu, xem ra là bị Kỷ Hi Nguyệt đả thương.

“Ai xuống dưới cũng thế thôi. Tôi yêu cầu anh làm tin tức đầu đề của tôi!” Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Đầu đề? Con đàn bà chết tiệt, đều tại cô! Nếu không phải lúc trước cô dây dưa vụ tin tức tai nạn xe ở Giang Sơn không bỏ thì tôi cũng sẽ không có kết cục thế này!” Lúc này Tần Hạo mới nói hết thù mới hận cũ ra.

Chương 1254: Còn muốn ung dung ngoài vòng pháp luật?

“Chính anh giết người phạm pháp, chẳng lẽ còn muốn ung dung ngoài vòng pháp luật?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười nói.

“Ha hả, Vương Nguyệt, cô rất kiêu ngạo. Nếu muốn đầu đề thì tôi cho cô một tin, chính là Vương Nguyệt chết trong tay Tần Hạo!” Tần Hạo nói xong lập tức bắn ‘đoàng’ một phát súng ra.

Đầu Kỷ Hi Nguyệt nghiêng về một bên, trốn đi, cô luôn luôn phòng bị anh ta lại nổ súng.

Sau khu tránh thoát một súng, khoảng cách giữa cô và anh ta cũng đã đủ để cô đá một chân ra ngoài.

“Phụt!” Tần Hạo bị đá trúng bụng, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra từ trong miệng của anh ta, ngay sau đó hai mắt anh ta hoảng sợ nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cả người cũng đã ngã văng ra ngoài.

Hơn nữa vừa rơi xuống đất, Kỷ Hi Nguyệt lại dùng một chân trực tiếp đá rơi khẩu súng trong tay anh ta, một quyền lại lần nữa đánh vào trên cổ anh ta, làm người này trực tiếp hôn mê.

La Hi nhìn một loạt động tác nhanh chóng mà tàn nhẫn của Kỷ Hi Nguyệt, thật sự khá bội phục.

“Đại tiểu thư, cô nhìn xem nơi đây đi, cũng không tệ lắm đâu! Còn có nhiều đồ ăn và nước uống!” La Hi dùng đèn pin chiếu tới chiếu đi.

Nơi này tương đối khô ráo, hơn nữa có dấu vết nhóm lửa, có thảm và các nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt, nhìn qua tuy rằng khá đơn sơ với một đào phạm, nhưng cũng đủ duy trì cuộc sống mấy tháng.

Chỉ là có thể nghĩ đến trồng trọt, còn có thể xuống dưới bố trí tốt, đặt đồ vật, xem ra Tần Hạo đã sớm biết sớm muộn gì cũng có một ngày anh ta sẽ bị truy nã.

La Hi muốn chạy qua cõng Tần Hạo, nói: “Đại tiểu thư, để tôi cõng anh ta cho!”

“Chờ chút, chụp ảnh lấy bằng chứng trước, chúng ta cần đầu đề.” Kỷ Hi Nguyệt lấy ra di động bắt đầu quay chụp.

“Đây là công lao của Ngô Phương Châu?” Khóe miệng La Hi hơi run rẩy, nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Là công lao của cảnh sát, nếu không phải bọn họ thu lại khu vực nhỏ như vậy thì chúng ta cũng không có khả năng tìm được Tần Hạo. Hơn nữa Tiểu Lục đã chết vì việc này, anh Ngô vẫn luôn canh cánh trong lòng, lần này cuối cùng cũng có thể để anh ấy có thể an tâm ngủ một giấc.”

La Hi gật đầu, nói: “Được rồi, cô nói làm sao thì tôi làm thế.”

Đột nhiên điện thoại Kỷ Hi Nguyệt vang lên, vừa nhìn quả nhiên là Ngô Phương Châu.

“Vương Nguyệt, hai người không sao chứ, tôi đã xuống dưới, phía dưới không có tín hiệu. Hai người ở đâu?” Ngô Phương Châu chờ không nổi, gọi điện lại không được, chỉ có thể tự bò xuống dưới tìm.

“Chúng tôi đã bắt được Tần Hạo, anh có thể gọi bọn Tiểu Nhị tới. Tôi ở đây chụp mấy tấm ảnh, còn lại giao cho cảnh sát mọi người xử lý, không cần bại lộ bất cứ việc gì của tôi và La Hi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với anh ấy.

“Cái gì? Bắt được Tần Hạo rồi? Vừa rồi tôi nghe được chính là tiếng súng hả?” Ngô Phương Châu thực sự nghe được, rốt cuộc tới phía dưới thì vang là rất lớn.

“Đúng vậy, Tần Hạo bị thương, chẳng qua hiện tại bị tôi đánh hôn mê. Núp ở đây xác thật rất khó bị phát hiện.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn bốn phía, không cấm bội phục ý tưởng của loại tội phạm biến thái này.

Có điều cũng may tất cả đã kết thúc, người này rốt cuộc sa lưới, sau này cô cũng có thể ngủ ngon.

Ít nhất phía cha cũng sẽ không bị Tần Hạo uy hiếp.

Ngô Phương Châu rất khiếp sợ, nhưng cũng lập tức gọi điện thoại cho đội trưởng Biên. Không đến nửa giờ, vài chiếc xe cảnh sát đã đến.

Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đã đi ra khỏi cống thoát nước, biến thành Ngô Phương Châu ở dưới.

Đội trưởng Biên nhìn Kỷ Hi Nguyệt lộ ra tươi cười rất mừng rỡ, kích động cầm tay Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Vừa thấy được điện thoại của Tiểu Ngô gọi tới là tôi đã biết có tin tức tốt. Vương Nguyệt, cô thật lợi hại! Là phúc tinh của cảnh sát chúng tôi.”

Chương 1255: Bắt giữ Tần Hạo (1)

“Đội trưởng Biên, anh quá khen, đả kích tội phạm, tôi cũng đạo nghĩa không thể chối từ. Giờ xin cho phép tôi chụp vài tấm ảnh.” Kỷ Hi Nguyệt cười rất nghịch ngợm.

“Được được được, đầu đề nhất định là của cô. Đúng rồi, tôi phải tìm đội trưởng Trương tới, anh ấy cũng vì Tần Hạo mà đã lâu rồi không ngủ ngon.” Nói rồi, đội trưởng Biên buông tay Kỷ Hi Nguyệt ra, lập tức gọi điện thoại cho đội trưởng Trương Cường.

La Hi bắt đầu dùng camera chuyên nghiệp quay chụp hình ảnh cảnh sát xuống cống thoát nước, những hình ảnh này đều sẽ trở thành tin tức.

Rất nhanh, mấy cảnh sát cõng Tần Hạo đang hôn mê lên. Mọi người nhìn thấy dáng vẻ Tần Hạo cũng đều thổn thức không thôi, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đều không ngừng chụp ảnh.

Sau đó đội trưởng Trương cũng tới, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy lập tức mặt mày hớn hở, nói: “Vương Nguyệt, cô đã trở lại, chung quy tôi cảm giác trong lòng cũng an tâm. Lần trước nếu không phải cô nhắc nhở cái chuông đồ cổ kia thì tôi cũng không biết sẽ sứt đầu mẻ trán tới khi nào, cảm ơn cô. Lần này lại là cô phá án, tôi đại biểu tất cả cảnh sát ơ Cảng Thành cảm ơn người dân tốt như cô.”

Đội trưởng Trương làm một quân lễ với Kỷ Hi Nguyệt, dọa Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vội nói: “Đội trưởng Trương, anh đừng khách sáo, tôi cũng có tư tâm, đây không phải vì việc đưa tin của tôi à.”

“Chưa thấy qua phóng viên nào liều mạng giống cô.” Đội trưởng Trương vỗ vai cô: “Ông chủ cô không tặng cô một phần thưởng người công tác kiệt xuất hả?”

“Đội trưởng Trương, anh cũng đừng giễu cợt tôi, tôi, tôi còn là phóng viên thực tập, ha ha.” Kỷ Hi Nguyệt gãi đầu, vẻ mặt dáng vẻ thiếu nữ, hoàn toàn khác với khi cô là Kỷ đại tiểu thư.

Mấy cảnh sát quen biết đều nói lên vài câu vui đùa, bắt được Tần Hạo, mọi người đều có thể thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa Kỷ Hi Nguyệt còn cho các cảnh sát một công lao lớn như vậy, sao có thể làm bọn họ không mừng được?

Tới cả tá phóng viên như vậy thì bọn họ cũng hoan nghênh.

Trước kia phóng viên chỉ biết dò hỏi tới cùng, chuyện phiền toái một đống lớn, đâu ai giống Kỷ Hi Nguyệt có thể giúp đỡ phá án, tuyên truyền đều là năng lượng chính nghĩa, làm cho cảnh sát bọn họ cũng thơm lây theo.

Việc ở đây ước chừng tốn hơn hai giờ của Kỷ Hi Nguyệt, lúc trở về đã hơn mười một giờ. Đội trưởng Biên nói cô ngày mai tới sớm nhìn thẩm vấn Tần Hạo, bây giờ đã muộn, tự nhiên muốn để cô trở về nghỉ ngơi, lại còn muốn báo tin tức.

Bọn họ đều rất an tâm với tin tức Kỷ Hi Nguyệt phát ra, chúng sẽ không mang đến phiền toái cho cảnh sát bọn họ.

Kỷ Hi Nguyệt và La Hi trực tiếp về tiểu khu Phong Nhã, nhưng Triệu Húc Hàn lại không có về, làm Kỷ Hi Nguyệt sợ tới mức lập tức gọi điện thoại.

“Anh Hàn, anh không sao chứ? Còn đang bận hả?” Kỷ Hi Nguyệt điện thoại rồi vội hỏi.

Triệu Húc Hàn bên kia nói: “Không sao, bắt được một tên, lệnh giết màu đen bắt đầu rồi.” Nói rồi ở bên kia lạnh lùng hừ một cái.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, hiểu ra, nói: “Trực tiếp đi công ty anh?”

“Không, là lúc anh và Tiêu Ân từ dưới lầu đi vào bãi đỗ xe đã giải quyết, bảo Long Bân đối phó mấy cái đồ giám sát và điều khiển kia là được rồi, anh muốn thẩm vấn tên này, còn đang ở trên công ty. Em về nhà rồi hả?” Triệu Húc Hàn hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười ngọt ngào, nói: “Vâng, em bắt được Tần Hạo, chờ lát nữa cho anh xem tin tức, còn đang biên tập lại.”

“Được, anh cũng sẽ trở lại rất nhanh.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt ừ một tiếng, cúp máy rồi cùng La Hi xử lý tốt tin tức, gửi tới cho Lộc Hùng.

Lộc Hùng lần này đang ở trong WC, ngồi trên bồn cầu lướt di động, thấy tin tức của Vương Nguyệt gần đây, mở ra nhìn xem.

Chương 1256: Bắt giữ Tần Hạo (2)

Sau khi Lộc Hùng vừa xem thì trực tiếp từ trên bồn cầu đứng lên, chiếc quần rộng thùng thình lập tức rơi xuống trên đất, nhưng anh ấy đã không nhớ rõ việc kéo lên nữa rồi, chỉ là nhìn chăm chú, xem xong bản thảo tin tức, sau đó anh ấy vội vàng gửi đi một chữ tốt.

“Wow, bà xã, bà xã ơi, tin tức lớn!” Lộc Hùng kéo lê quần dưới chân rồi chạy ra bên ngoài, dáng vẻ thật sự giống con gấu ngốc.

Cô Lộc nhìn dáng vẻ lưu manh của chồng mình, tức giận nói: “Kéo quần anh lên rồi nói chuyện! Chuyện gì đó?”

“Ừm ừm ừm, quá hưng phấn. Nha đầu Vương Nguyệt này phiến tử, quả thực thần thánh.”

“Lại là tin tức của cô ấy? Nói nhanh lên.” Cô Lộc xem ra cũng rất coi trọng Vương Nguyệt, đương nhiên cô cũng biết Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt, cho nên chung quy cảm thấy một người phân hai sức quá không dễ dàng, còn đều rất ưu tú, điều này còn làm những người phụ nữ bình thường các cô sống sao.

Tiêu đề tin tức: “Đêm nay 11 giờ, phạm nhân Tần Hạo bị truy nã quan trọng nhất ở Cảng Thành đã sa lưới dưới sự lùng bắt nhiều ngày của cảnh sát, nơi ẩn thân bị đưa ra ánh sáng, bạn vĩnh viễn không thể tưởng được một tên tội phạm có thể trốn biến thái tới đâu!”

Đề mục rất có tính lập trường cá nhân nhưng mọi người lại dễ tiếp thu, tin tức ra trước rồi mới đưa lên mạng, trong vòng vài phút cũng đã bạo trăm vạn lưu lượng, đài truyền hình cũng hiện tin tức tốt này. Rốt cuộc một ngày Tần Hạo chưa bị bắt thì mỗi ngày mọi người đều cảm thấy không yên ổn, đặc biệt là trong khu cũ, quả thực buổi tối cũng không dám ra khỏi cửa.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt nhìn trang web bị xoát bạo, hơi dở khóc dở cười, đây là nguyên nhân quá đầu đề?

Tin nhắn điện thoại đến, mở ra vừa thấy là Liễu Đông, mà Cố Du Du rất nhanh cũng gửi tin nhắn đến, cả đám đều bội phục cô.

“Chị Nguyệt, khi nào thẩm vấn Tần Hạo? Em muốn đi xem.” Bởi vì có quan hệ đến Đường Tuyết Mai cho nên Liễu Đông cũng muốn biết tình hình cụ thể.

“Sáng mai. Cậu đến làm báo cáo kế tiếp đi, tôi còn có rất nhiều việc phải làm.” Kỷ Hi Nguyệt nói với cậu.

“Được rồi, không thành vấn đề.” Liễu Đông vui mừng trả lời, tuy rằng cậu không thể tham gia bắt giữ, nhưng có chung vinh dự. Hơn nữa bởi vì Tần Hạo không bị bắt nên cả nhà bọn họ cũng đã lâu không được sống yên ổn.

Đặc biệt là sau khi ông nội, dì bị bắt, thì vẫn luôn nói là bị tên súc sinh Tần Hạo lừa gạt, cho nên lâm bệnh không dậy nổi. Bây giờ đã bắt được Tần Hạo, họ cũng sẽ có thể khỏe lên.

Chờ sau khi nói xong với Liễu Đông, Cố Du Du, Kỷ Thượng Hải gọi đến.

“Cha, đã trễ thế này mà cha còn chưa ngủ à?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

“Cơn ăn cơm chiều xong thì nói có việc, có phải đi bắt Tần Hạo không?” Kỷ Thượng Hải hỏi.

“Sao con bắt được? Con chỉ đi theo xem cảnh sát, thuận tiện đưa tin!” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Ha ha, cha, anh Hàn chơi cờ với cha đến mấy giờ vậy?”

“Nó không nói cho con hả? Con còn chưa về nhà?” Kỷ Thượng Hải sửng sốt nói.

“Con về rồi, là anh Hàn còn ở công ty.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng trợn trắng mắt.

“Còn ở công ty? Nó bận vậy còn chơi cờ với cha làm gì, 9 giờ rưỡi nó mới rời đi.” Kỷ Thượng Hải thấy trong lòng hơi cảm động, chẳng qua cũng hơi lo lắng. Nếu Triệu Húc Hàn bận việc như vậy thì sau này có thời gian ở cùng với con gái ông không?

“Vâng vâng, không có gì đâu, ổn mà, cha thích thì tốt rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười tủm tỉm, nói.

“Vậy sau này nó chơi cùng cha nhiều, không ở cùng còn thì con phải làm sao đây?” Kỷ Thượng Hải cũng nghịch ngợm hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt tức khắc cười rộ lên, nói: “Không sao, con bận lắm, mới vừa viết xong tin tức, trên người vẫn hôi nè!”

“Được được, còn dám xuống cống thoát nước nữa chứ, con càng ngày càng bản lĩnh. Nhanh đi tắm rửa đi, cha cũng ngủ.” Kỷ Thượng Hải vội vàng nói vài câu ghét bỏ.

Chương 1257: Đêm nay ngủ chung

Kỷ Hi Nguyệt đồng ý một tiếng rồi cúp máy, trực tiếp lên lầu tắm rửa.

Chờ khi cô tắm rửa xong thì nghe được âm thanh dưới lầu. Cô dùng khí công bốc hơi khô tóc rồi mở cửa nhìn xuống dưới, thấy Triệu Húc Hàn đã trở lại, còn Tiêu Ân đặt ba lô của anh rồi ngay lập tức rời đi.

“Anh Hàn, anh đã về. Có muốn ăn khuya không?” Kỷ Hi Nguyệt đứng trên lầu nói vọng xuống.

Triệu Húc Hàn đứng đó ngẩng đầu, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang mặc áo ngủ xỏ đai, còn có váy để lộ một tia phong cảnh, hai bắp đùi thon dài tuyết trắng xinh đẹp của cô cũng lộ ra.

Tức khắc làm anh ngẩn người, Kỷ Hi Nguyệt vừa thấy không đúng, vội vàng đè lại váy, nói: “Anh Hàn, anh là con sói háo sắc, càng ngày càng háo sắc.”

Triệu Húc Hàn chớp đôi mắt, cúi đầu xuống, ngay sau đó trong miệng nói thầm: “Háo sắc cũng vô dụng.”

“Anh nói gì?” Kỷ Hi Nguyệt không nghe rõ.

“Không có gì, không ăn khuya. Anh rửa mặt một lát rồi qua chỗ em.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó cười đồng ý một tiếng, nghĩ thầm đêm nay lại có thể ôm một người ngủ.

Chỉ là cô có thể tranh đua chút không, bệnh tâm lý có thể tự chữa trị không, thật sự đừng làm ra kháng cự gì với anh Hàn nữa, thân thể của cô làm ơn hãy tranh đua chút đi.

Sinh hoạt hạnh phúc phải bắt đầu từ việc có thể hưởng thụ mỹ nam. Dù cô có lại hoàn mỹ, mạnh hơn nữa nhưng không thể ngủ với anh Hàn thì đó chính là tiếc nuối lớn nhất, quả thực không thể chịu đựng bệnh này của mình.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm đêm nay thử lại, không được thì gọi giáo sư Trương Hành tới phân tích lại lần nữa.

Triệu Húc Hàn tắm rửa xong, thay đổi áo ngủ rồi tới đây. Kỷ Hi Nguyệt đã ngoan ngoãn ngồi ở đầu giường chờ anh.

Triệu Húc Hàn rất tự nhiên lên giường đắp chăn đàng hoàng, Kỷ Hi Nguyệt thì tự nhiên dựa sát vào trong lòng ngực anh.

“Hôm nay Tâm Lan tới?” Triệu Húc Hàn hỏi.

“Di, em quên luôn đó. Đúng rồi, Tâm Lan và Thôi chỉ đạo viên tới kiểm tra em một chút, đã thông qua. Em đã chính thức là thành viên của tổ chức bí mật quốc gia, cũng không phải là tán tu nữa.” Kỷ Hi Nguyệt cười: “Ai nói cho anh? À, La Hi.”

Triệu Húc Hàn nhẹ ấn mũi cô, nói: “Không phải La Hi mách lẻo về em, em đừng nghĩ bậy. Anh ta và Long Bân đối xử với đại tiểu thư em còn tốt hơn với cậu chủ là anh. Mỗi ngày Long Bân đều nói vì sao không phải anh ta đi theo em, vốn La Hi chỉ thay thế anh ấy một lúc, thương thế anh ta hết rồi, giờ anh ta muốn trở lại bên cạnh em.”

Triệu Húc Hàn tức giận nói: “Cách nói kia y như La Hi cướp phụ nữ với anh ta, vấn đề là sao anh ta không suy xét cho tâm tình của cậu chủ như anh chút hả? Tiểu Nguyệt, bọn họ đều bị em dạy hư.”

Kỷ Hi Nguyệt cười mỉa, nói: “Đâu có, chỉ là bọn họ đều là người trẻ tuổi, mê chơi thôi. Anh cũng biết anh có bao nhiêu cũ kỹ, bao nhiêu không thú vị, ai mà muốn theo anh chứ. Nếu em chọn thì em cũng chọn chính em.”

Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì biết cô sai rồi, cả khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn đều đen.

“Anh rất cũ kỹ? Rất không thú vị?” Âm thanh của Triệu Húc Hàn cũng lạnh như băng.

“Khụ khụ khụ, không phải, không phải với em, là với bọn họ. Anh xem anh kìa, lại hiểu lầm rồi.” Kỷ Hi Nguyệt sờ mặt anh, thấy vẻ mặt anh khinh bỉ cô thì lập tức lại chủ động cúi đầu hôn đôi môi mỏng của anh.

Triệu Húc Hàn tức khắc gia tăng nụ hôn này, ôm lấy cô, xoay người một cái trực tiếp áp cô gái nhỏ xuống, nhiệt độ thân thể cũng nhanh chóng nóng lên. Kỷ Hi Nguyệt cảm giác quá rõ ràng, cả gương mặt tươi cười lập tức đỏ lên.

Thân thể cũng không tự chủ được rung động vài cái, muốn rời đi ngọn nguồn hơi nóng.

Chương 1258: Càng ngày càng triền miên

Hôn nồng nhiệt càng ngày càng triền miên, hai người đều thở hồng hộc, tay Triệu Húc Hàn đang du tẩu trên thân hình xinh đẹp của cô, nhóm lên từng đọn lửa tình yêu. Kỷ Hi Nguyệt cảm giác thân thể cô như vũ trụ, không cấm cũng trở nên chủ động, muốn càng nhiều hơn.

Hai người cởi bỏ quần áo, trong đầuthật ra cả hai đều đang nghĩ có khi nào bệnh tâm lý của Kỷ Hi Nguyệt lại phát tác nữa không, nhưng đều không muốn nhắc tới, hy vọng lúc này có thể bất tri bất giác thành công.

Triệu Húc Hàn vừa mừng vừa sợ, càng đến thời điểm mấu chốt, anh đều cảm thấy chính anh căn bản nhịn không được, nếu lại bị đả kích nữa thì thật sự anh chỉ có thể đi đâm tường.

Tách hai chân cô ra, sắp đến một bước mấu chốt cuối cùng, Triệu Húc Hàn vừa hôn môi Kỷ Hi Nguyệt, muốn cảm giác của cô đều dung nhập vào nụ hôn triền miên này, như vậy thân thể có lẽ có thể tiếp nhận anh trong lúc lơ đãng.

Kỷ Hi Nguyệt cũng không thèm nghĩ bệnh tâm lí của mình, chỉ nghĩ cô muốn tiếp nhận người đàn ông này, không thể lại làm anh vất vả nữa. Một người đàn ông nghẹn lâu cũng không tốt.

Âm thanh mê người từ trong miệng nhỏ phát ra, làm Triệu Húc Hàn rốt cuộc khắc chế không được.

Nhưng lúc sắp thành công, trong nháy mắt, Triệu Húc Hàn cảm thấy toàn bộ thân thể Kỷ Hi Nguyệt run lên, anh vội vàng nhảy ra trước. Sau đó Kỷ Hi Nguyệt đánh một quyền về phía anh, đồng thời cô cũng cong đầu gối lên.

Cặp mắt vốn dĩ đang nhắm, giờ phút này hoảng sợ nhìn xung quanh, nhưng tựa hồ như không nhìn thấy Triệu Húc Hàn. Thân thể cô đều đang run bần bật, cả người lâm vào trạng thái không rõ thần trí.

Lửa nóng trong lòng Triệu Húc Hàn lại lần nữa bị dáng vẻ đáng thương này của cô tưới tắt. Tuy biết thành công hẳn sẽ rất khó, nhưng mỗi lần thử anh càng sợ nhìn thấy dáng vẻ như bây giờ của cô.

Bộ dạng này căn bản không giống như Kỷ Hi Nguyệt bây giờ, mà là cực kỳ giống tối một ngày kia, phản ứng sau khi chính anh hung hăng xé rách cô, cô bất lực, đáng thương, kinh sợ như thế.

Tất cả đều do anh tạo thành, anh cho cô một tổn thương rất sâu sắc, mà giờ đây sự thương tổn này lại thật sâu trả thù trên người anh.

Thân thể anh không được giải quyết không nói, lòng anh cũng đau quá, càng yêu cô, thì càng không nỡ để cô đau khổ, sự đau lòng này làm tim Triệu Húc Hàn nát tan.

“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, em tỉnh lại đi!” Triệu Húc Hàn đi qua ôm lấy cô.

Lúc đầu vẫn trước sau như một giãy giụa, run rẩy, khóc thút thít, kinh hoảng thất thố, giống chỉ con thỏ nhỏ bị chấn kinh.

Nhưng ở Triệu Húc Hàn cưỡng chế ôm ấp và nhẹ giọng dỗ dành an ủi, cô từ từ bắt đầu ổn định lại.

Ngay sau đó cô cũng chậm rãi ngủ say, mà quá trình lúc này giằng co là một tiếng rưỡi.

Triệu Húc Hàn thấy cô ngủ mới chậm rãi đặt cô xuống, để cô ngủ ngon, đắp chăn lên, còn anh thì rời giường đi toilet.

Điều này cũng một sự tra tấn đối với anh, anh cảm thấy vẫn là lại mời giáo sư Trương Hành đến đây nhìn xem, cho nên đêm hôm khuya khoắt anh gửi một tin nhắn đến cho Cố Cửu.

Cố Cửu đã mệt ngủ rồi, cũng không tỉnh. Chẳng qua Triệu Húc Hàn cũng không phải gọi anh ấy dậy, biết anh ấy thấy được thì nhất định sẽ gọi điện thoại lại.

Quả nhiên lúc 7 giờ sáng, Cố Cửu tỉnh lại nhìn thấy tin nhắn Triệu Húc Hàn tìm Trương Hành, sắc mặt anh áy hơi cổ quái.

Đã lâu vậy rồi mà Triệu Húc Hàn còn chưa chữa khỏi bệnh tâm lý của Kỷ Hi Nguyệt, vậy không phải nói hai người này còn chưa ngủ cùng nhau?

Cố Cửu nháy mắt cảm thấy người anh em Triệu Húc Hàn này hơi đáng thương, người con gái âu yếm ở ngay bên cạnh mà chỉ có thể nhìn, không thể ăn, loại cảm giác này anh ấy cũng không thể tiếp thu.

Anh ấy trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Hành, để Trương Hành đến đây một chuyến, rồi sau đó anh ấy mới gọi điện thoại cho Triệu Húc Hàn.

“Sao rồi, vẫn chưa trị được hả?” Giọng Cố Cửu sắp cười.

Chương 1259: Từ từ sẽ tốt

Khóe miệng Triệu Húc Hàn hơi run rẩy, sau đó nói: “Vẫn chưa, tựa hồ càng ngày càng nghiêm trọng. Có liên hệ giáo sư Trương Hành chưa?”

“Đã liên hệ rồi, hai ngày nữa sẽ tới đây. Chẳng qua sao lại càng ngày càng nghiêm trọng? Hàn thiếu, tôi càng ngày càng hoài nghi anh khiêu khích phụ nữ thế này, có phải kỹ thuật quá kém không?” Cố Cửu nói giỡn với bạn tốt.

Triệu Húc Hàn trực tiếp cúp máy, cả khuôn mặt tuấn tú đen nhánh. Lúc Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn như vậy.

Cô tức khắc nghĩ thầm, xem ra tối hôm qua lại thất bại. Dáng vẻ này của anh Hàn hoàn toàn là dục cầu bất mãn, hầy, thật sự quá đáng thương. Làm sao đây, có lẽ trước khi cô khỏi thì sẽ không ngủ chung với anh, nhưng nếu lại kéo dài, chờ khi cô khỏi thì người đàn ông này sẽ thành phế nhân.

“Anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt hơi sợ hãi, nói: “Rất xin lỗi, đều do em không tốt.”

“Nói bậy gì đó?” Triệu Húc Hàn nhíu mày: “Không sao, từ từ sẽ tốt.”

“Em muốn tìm giáo sư Trương Hành đến đây, kiểm tra lại, không phải có thôi miên hả? Em có thể thử xem thế nào.” Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt khát vọng các loại phương pháp có thể trị được bệnh thân thể của cô.

Triệu Húc Hàn lập tức trừng lớn mắt, nói: “Không thể thôi miên. Một khi thôi miên, em sẽ không biết gì cả. Giáo sư Trương Hành là nam!”

Kỷ Hi Nguyệt đầy đầu hắc tuyến, cô tự nhiên biết Trương Hành là nam, chỉ là người ta là giáo sư, hơn nữa anh hoàn toàn có thể ở bên cạnh trông chừng anh ấy, còn đi đâu được.

“Em nói em và anh!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.

Triệu Húc Hàn sửng sốt, nói: “Chờ anh ta tới rồi nói, không vội.”

“Anh không vội? Nhưng mà em vội!” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm nếu phương diện này của cô vĩnh viễn không được, vậy thật sự không thể kết hôn sinh con, càng không có sinh hoạt vợ chồng, nhất định cũng không có ngày lành sau này.

Triệu Húc Hàn nhìn cô, nói: “Không vội, em mới 21.”

Kỷ Hi Nguyệt chu môi, nói: “Em mặc kệ, dù sao em muốn chữa khỏi. Đúng rồi, nếu không chúng ta uống rượu đi, anh chuốc say em thử xem, có phải được không?”

Lúc này đến phiên Triệu Húc Hàn đầy đầu hắc tuyến, nói: “Đừng nói bậy, em có uống say hay không không có gì liên quan đến phản ứng bản năng của thân thể em. Hơn nữa cho dù có thể, em cũng uống say rồi thì còn biết gì nữa?”

“Ít nhất anh có thể thỏa mãn!” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thế.

Triệu Húc Hàn tức khắc có sắc mặt khó coi, nói: “Em cảm thấy như vậy anh sẽ thỏa mãn?”

“Không phải hả? Không phải đàn ông đều là?” Kỷ Hi Nguyệt không dám nói tiếp, nghĩ thầm không phải đàn ông chỉ muốn phát tiết một chút thì tốt rồi à?

“Còn không bằng em dùng tay!” Triệu Húc Hàn cho cô đáp án.

Kỷ Hi Nguyệt tức khắc đỏ mặt, người đàn ông này biến xấu xa, quá tà ác.

Thím Lý bưng bữa sáng ra tới, tiếng đập cửa vang lên.

Thím Lý đặt bữa sáng xuống rồi đi mở cửa, là Long Bân và La Hi, vừa tiến đến đã tươi cười thân thiết.

“Cậu chủ, đại tiểu thư, chào buổi sáng!”

Triệu Húc Hàn nhìn bọn họ, nói: “Sớm vậy, có việc?”

“Không có việc gì không có việc gì, chính là muốn tìm đại tiểu thư cùng luyện tập chút thôi, không phải thời gian vẫn còn sớm à?” Long Bân lập tức cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt xem như nghe ra được, nhìn đồng hồ, nói: “Đúng là còn sớm. Đi thôi, tôi cũng đi tập luyện một hồi.” Tuy rằng giờ cô không cần tốn nhiều thời gian như vậy, hơn nữa nhìn thấy Triệu Húc Hàn ở nhà ăn, cho nên hôm nay cô cũng chưa rèn luyện.

Triệu Húc Hàn nhìn bọn họ rồi nhìn lại Kỷ Hi Nguyệt, sau đó gật đầu, nói: “Đi đi, một giờ sau xuất phát.”

“Vâng, cậu chủ!” Long Bân vội vàng vui mừng nói.

Chương 1260: Tăng lên chút thực lực

Kỷ Hi Nguyệt dẫn bọn họ lên sân huấn luyện trên sân thượng. Những dây thừng bay vọt lúc trước đều đã được gỡ xuống, chỉ còn lại một vài máy móc và một cái thảm rất lớn, chính là để huấn luyện khí công.

Hơn nữa là ở ngoài trời, sáng sớm đánh Thái Cực quyền đều cực tốt.

Cho nên Kỷ Hi Nguyệt vừa lên, ba người cùng đánh một bài Thái Cực quyền trước.

Chờ Long Bân và La Hi đánh xong một lần, Kỷ Hi Nguyệt đã gọi bọn họ nhìn cô đánh một lần.

Ngay sau đó hai người đều nhìn thấy dáng vẻ thánh khiết của Kỷ Hi Nguyệt tựa hồ dung nhập trong thiên nhiên, họ đều khiếp sợ đến mức há to miệng. Đây mới là cao thủ khí công chân chính, đại tiểu thư quả nhiên là kỳ tài trong thiên hạ.

“Nhìn ra chỗ khác nhau không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Long Bân và La Hi lập tức cướp trả lời, nhưng đều nhìn ra chỗ khác với bọn họ.

“Cho nên lúc hai người vận khí thì phải cố gắng hết sức để tự nhiên, câu thông với thiên nhiên, không cần có tạp niệm. Như vậy khí công của hai người sẽ càng ngày càng nồng hậu, còn cả thuần tịnh nữa. La Hi, tôi giúp cậu tăng lên chút trước, Long Bân, cậu ở bên cạnh đánh tiếp quyền.”

Hai người lập tức đáp ứng một tiếng. La Hi ngồi xuống, Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu truyền khí công ở phía sau lưng anh ấy, để chính anh ấy bắt đầu vận chuyển hấp thu vào, hóa thành của anh ấy.

La Hi vốn đang hơi không hiểu, nhưng theo Kỷ Hi Nguyệt dẫn đường, sau đó anh ấy đã cảm giác được Kỷ Hi Nguyệt cho anh ấy khí công. Anh ấy thật sự có thể dung nhập nó đến trong khí công của mình, làm thực lực của anh ấy từ từ tăng lên một chút.

Điều này làm cho anh ấy thật sự hỉ cực mà khóc. Giống như Long Bân, Thiết Quý Hoành, La Hi cũng ở một bình cảnh, tu luyện thế nào cũng sẽ không có cảm giác lại tiến bộ. Điều này làm cho bọn họ đều cảm thấy rất tuyệt vọng, chỉ có thể chờ đợi thời gian trôi qua khiến cho bọn họ có thể tích lũy nhiều hơn chút ít.

Nhưng việc đó có lẽ chính là mấy năm, mười mấy năm, vài thập niên.

Đây là một sự tuyệt vọng.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy đã khá đủ thì lập tức dừng lại. Cô sẽ từng chút làm cho bọn họ tăng lên, nhưng không phải lập tức, đây cũng vì suy nghĩ cho sự trung thành với Triệu Húc Hàn.

Đương nhiên giờ cô rất tin tưởng bọn họ, nhưng rốt cuộc chiến đấu chân chính còn chưa bắt đầu, cô để bọn họ tăng lên là khiến cho bọn họ có thể có thêm phần thắng trong khi đối chiến, chỉ sợ rời đi đối chiến thật sự giữa nguyên lão không nhanh như vậy.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt giúp La Hi tăng lên một chút thì đứng lên, Long Bân lập tức dừng đánh Thái Cực quyền, cười tủm tỉm lấy lòng nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Đại tiểu thư, tôi có thể lại tăng lên một chút không?”

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Có thể. Nhưng nóng vội thì không thành công, không học được đi đã chạy, cơ sở không kiên cố thì anh có thể ngã chết.”

Long Bân vội nói: “Tôi hiểu tôi hiểu, tôi đi từ từ, nhất định tu luyện cho tốt, vững chắc lên.”

“Được, tôi sẽ giúp anh tăng một chút. Anh phải tự tu luyện cho tốt biết chưa?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Long Bân mừng rỡ vội vàng gật đầu, ngay sau đó ngồi xuống để Kỷ Hi Nguyệt lại lần nữa giúp anh ấy tăng lên một chút.

Chờ Kỷ Hi Nguyệt rời đi, hai người đàn ông này vẫn còn đang tu luyện. Cô đi xuống lầu đã nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang xem tin tức trên TV, toàn bộ tin tức sáng sớm đều là tin tức lớn Tần Hạo bị bắt.

Còn có rất nhiều tin tức phỏng vấn người dân, có thể thấy các phóng viên đài truyền hình đều hành động nhanh chóng, không uống được canh béo thì ít nhất cũng uống chút cặn canh.

“Ngày hôm qua em đi xuống cống thoát nước?” Triệu Húc Hàn nhìn cô, hỏi.

“Ừm, cùng La Hi đi xuống. Tên Tần Hạo này trốn kĩ thật, vậy mà có thể thừa nhận hoàn cảnh này.” Kỷ Hi Nguyệt thổn thức.

“Tội phạm giết người cần mạng sống, tự nhiên cái gì cũng có thể nghĩ ra.” Triệu Húc Hàn nói: “Sáng nay em không đi xem phán xét?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.