Chương 1161: Điên cuồng truy kích (1)
Mọi người lập tức quay đầu, lập tức thấy ba chiếc xe Jeep màu đen lớn phía sau xe nhanh chóng chạy đến, dáng vẻ như muốn đụng vào bọn họ.
Xe của Thiết Quý Hoành là siêu xe tư nhân, hệ số an toàn tự nhiên rất cao, nhưng xe hơi vẫn sẽ bất lợi hơn so với những chiếc xe Jeep đó.
“Trước đó không có, là sau khi chúng ta tiến vào con đường này mới xuất hiện.” Tiêu Ân chạy nhanh hơn.
“Đó chính là có chuẩn bị mà đến, không nên gấp gáp, cẩn thận ứng phó là được!” Triệu Húc Hàn lập tức nói.
“Tôi chỉ có một khẩu súng!” Thiết Quý Hoành lấy một khẩu súng từ sau lưng anh ta ra.
“Tôi cũng có một khẩu!” Long Bân cũng lấy ra một khẩu.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt không có.
“Tiền xu!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng la lên, loại chiến đấu trên xe này vẫn khiến cô hơi kinh hoảng.
“Không tốt!” Tiêu Ân đột nhiên kêu to, mọi người quay đầu nhìn lại. Má ơi, phía trước cũng có hai chiếc xe, hơn nữa vị trí cửa sổ ghế phụ của hai chiếc xe đó đều mở ra, có người nghiêng thân thể ra từ bên trong.
Một đám đều đội mũ trùm đầu màu đen, hơn nữa trong tay có súng máy!
Súng máy!
Năm người căn bản không nghĩ tới mười sát thủ sẽ ngang nhiên sử dụng súng máy, mẹ nó, bọn họ đều là người luyện khí công mà. Súng lục bình thường cũng không thèm dùng, ngang nhiên dùng súng máy, điều này chỉ có thể chứng minh lúc này bọn họ nhất định phải thực hiện được nhiệm vụ này.
Triệu Húc Hàn nghĩ thầm trước đó anh chính là đối tượng bị Mai Ngọc ở Tôn gia ám sát ở nước Mỹ, nhưng kết quả Mai Ngọc bị đánh gãy cánh tay. Tôn gia cũng biết lần này Úy Mẫn Nhi muốn giết anh, vậy nên vừa lúc đền bù nhiệm vụ lần đó!
Còn nữa, có thể Tôn gia nhìn Triệu gia không thuận mắt, cho nên phải cho Triệu gia nhìn chút nhan sắc.
Đáng chết nhất chính là nguyên lão Triệu gia. Bọn họ biết rõ Tôn gia muốn mạng anh, nhưng chỉ vì anh tự chủ trương mà họ không ra tay hỗ trợ, còn muốn anh và Kỷ Hi Nguyệt tự sinh tự diệt, thật sự rất đáng giận.
Bọn họ căn bản không để bụng việc kinh doanh của Triệu gia. Rốt cuộc trong mắt những người luyện khí công, nếu thật sự muốn đòi tiền thì là chuyện rất đơn giản, chỉ là có vài việc có nguyên tắc, họ không muốn phá hư quy tắc mà thôi.
Cho nên nếu gia chủ Triệu Húc Hàn này tiếp tục làm thế, nếu chẳng nghe lời của nguyên lão thì xem ra bọn họ cũng sẽ không lo cho an nguy của anh.
“Xe có thể chống đạn, nhưng kiên trì không được bao lâu, hai mặt đều bị chặn!” Thiết Quý Hoành cũng buồn bực, nhìn thấy ba chiếc xe phía sau đều lấy ra súng máy, anh cảm thấy Úy Mẫn Nhi mẹ nó quả thực chính là nữ ma đầu!
“Tiêu Ân! Phá lan can cao tốc ra! Chúng ta chỉ có thể đi ra ngoài, nếu không hẳn phải chết!” Triệu Húc Hàn hạ mệnh lệnh trước tiên.
“Ngồi chắc!” Tiêu Ân la lên một tiếng, nhắm chuẩn một chỗ lan can bên ngoài là mặt cỏ, định rõ phương hướng, đâm mạnh ra.
Cùng lúc đó, súng máy trên năm chiếc xa trước sau cùng bắt đầu bắn phá.
Trên xe có tiếng leng ka leng keng không ngừng. Tiêu Ân đâm vào lan can còn chưa mở ra, thật sự hơi buồn bực, anh ấy lại lần nữa đâm ra ngoài.
Xe hai bên càng ngày càng gần, cho dù có chống đạn thì cũng chịu không nổi súng máy liên tục bắn phá, sau đó cửa sổ kính trực tiếp nát tan.
Bởi vì là siêu xe kéo dài, phía sau là vị trí bốn người đối diện. Dưới cùng là Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt, đối diện là Thiết Quý Hoành, ghế điều khiển phụ là Long Bân, lái xe là Tiêu Ân.
Sau khi cửa sổ kính lập tức tan vỡ, ba người Triệu Húc Hàn đều cúi xuống phía sau ghế, cũng may kính cũng chưa làm tổn thương bọn họ.
“Cướp!” Triệu Húc Hàn vươn tay với Thiết Quý Hoành.
Thiết Quý Hoành lập tức đưa khẩu súng cho anh. Triệu Húc Hàn trực tiếp vươn đầu, nhưng anh mới vừa vươn ra thì đã bị súng bắn mà phải cúi đầu lại lần nữa, chỉ có thể vươn tay bắn hai phát súng về phía sau, có trúng không cũng không biết.
Chương 1162: Điên cuồng truy kích (2)
Bọn họ cũng chưa nghĩ đến đối phương có hỏa lực quá mạnh, đây đều có thể đối phó một đội quân.
“Mẹ nó, bưu kiện chứa bom Úy Mẫn Nhi gửi qua là cố ý, đây là muốn dẫn chúng ta ra khỏi biệt thự, phục kích chúng ta trên đường!” Thiết Quý Hoành tức giận đến mắng chửi.
“Người phụ nữ ác độc này hoàn toàn không màng chết sống của người khác!” Thiết Quý Hoành nghĩ đến Tiểu Diêu, thật sự trong lòng rất khó chịu.
Thật ra mấy người Triệu Húc Hàn cũng đã sớm nghĩ đến điều này.
Nhưng giờ nghĩ đến cũng vô dụng, đã hai mặt thụ địch. Chẳng qua cũng may, Tiêu Ân rốt cuộc đánh nát lan can cao tốc, toàn bộ xe tựa như bay ra, nặng nề đáp xuống trên cỏ.
Tiêu Ân cũng không dám dừng lại. Cho dù nhấp nhô, gồ ghề lồi lõm thì anh ấy cũng chỉ có thể lái xe đi tiếp, bọn họ quá cần có nơi yểm hộ, chỉ cần ra khỏi xe này thì bọn họ sẽ có hy vọng tồn tại.
Tiêu Ân lái xe leo đi, năm chiếc xe phía sau cũng rất nhanh vọt lại. Hơn nữa bởi vì sàn xe bọn họ cao, cho nên đuổi theo không uổng lực, sát thủ trên năm chiếc xe khiêng súng máy chạy đuổi theo bọn họ.
Trêu chọc tựa như mèo vờn chuột, thực lực hỏa lực chênh lệch cũng quá xa.
Tiêu Ân mồ hôi đầy đầu, sắc mặt hoảng sợ chạy về hướng rừng cây nơi xa. Năm chiếc xe Jeep màu đen đã đuổi kịp, hai chiếc hai bên, phía sau cũng có một chiếc, tiếp tục bắn phá chiếc xe của bọn họ.
Triệu Húc Hàn ném súng lục cho Thiết Quý Hoành, ôm Kỷ Hi Nguyệt đè dưới chỗ ngồi, Thiết Quý Hoành cũng chỉ có thể cúi xuống.
Long Bân cũng có thể khom người ngồi xổm xuống, nhưng Tiêu Ân thì tương đối khó khăn. Cũng may anh ấy là người điều khiển, nhìn thấy viên đạn bắn tới mình thì anh ấy sẽ lái xe lệch khỏi quỹ đạo một chút, kính chống đạn cũng chưa vỡ vụn.
Nếu bị bắn nát thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.
“Anh Hàn, như vậy cũng không phải biện pháp!” Kỷ Hi Nguyệt bị Triệu Húc Hàn đè ở phía dưới, vội vàng rầu rĩ nói.
“Tạm thời không có biện pháp, đi vào rừng cây sau đó lập tức mở cửa đi ra ngoài. Ở ngoài trốn đạn và phản kích cũng sẽ tốt hơn, ở trên xe là sẽ bị nhốt chết!” Triệu Húc Hàn nói, ngay sau đó anh đã thấy rừng cây phía trước không ít.
“Mẹ nó, cũng may hôm nay lái xe này, nếu là chiếc xe thể thao kia của tôi thì hôm nay nhất định phải chết!” Thiết Quý Hoành cũng còn sợ hãi trong lòng. Xe thể thao không phải xe chống đạn, phỏng chừng sớm đã bị bắn phá bình xăng nổ tung.
Xe đột nhiên hơi xóc nảy, Kỷ Hi Nguyệt kinh hô một tiếng, ngay sau đó kính lại phát ra tiếng nứt.
“Mau vào rừng cây, mọi người chuẩn bị!” Tiêu Ân kêu to lên, phía sau lại có một tấm kính cửa sổ vỡ tan. Vì không để cho ba người cậu chủ bị súng máy bắn trúng, anh ấy chỉ có thể liều mạng nhấn ga mới làm viên đạn lệch khỏi quỹ đạo, bắn không trúng.
Triệu Húc Hàn lập tức bò dậy, kéo Kỷ Hi Nguyệt, Thiết Quý Hoành cũng chuẩn bị tốt.
Rất nhanh, bọn họ thấy được cây cối ngoài cửa sổ. Triệu Húc Hàn nói: “Long Bân, bảo vệ tốt Tiêu Ân! Tiêu Ân, anh tiếp tục lái về phía trước!”
“Vâng, cậu chủ!” Tuy Long Bân trả lời một tiếng, nhưng biết lần này chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Mười sát thủ luyện khí công, một mình anh cũng khó bảo vệ bản thân, nếu còn phải bảo vệ Tiêu Ân thì gần như không có khả năng.
Cơ hội duy nhất có thể sống sót chính là này mười người này không đối phó hai người bọn họ, mà là đi giết ba người cậu chủ. Chỉ có như vậy mới có khả năng sẽ tránh được một kiếp.
“Đi!” Sau khi Triệu Húc Hàn la lên một tiếng thì lập tức đẩy ra cánh cửa dính đầy đạn, người cũng nhảy ra ngoài.
Thiết Quý Hoành bên này cũng cùng đẩy cửa, bọn họ chia làm hai bên. Kỷ Hi Nguyệt cũng nhảy ra ngoài sau Triệu Húc Hàn. Chẳng qua Thiết Quý Hoành không muốn cùng bọn họ tách ra, một mình anh ta thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên anh ta nhảy ra ngoài đã lập tức lăn vài vòng, sau đó lộn lại đuổi theo Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.
Chương 1163: Dụ địch tiến vào (1)
Sau khi tiến vào cây cối, sát thủ phía sau chỉ có thể lái một chiếc xe đi theo xe Tiêu Ân. Bốn chiếc xe hai bên trái phải đã bị cây cối ngăn lại vào không được, chỉ có thể xếp thành một đường, đi theo sau chiếc xe đầu tiên.
Sau khi ba người Triệu Húc Hàn nhảy khỏi xe, Tiêu Ân tiếp tục lái về phía trước nhưng chiếc xe Jeep màu đen phía sau lại dừng lại. Long Bân nhìn thấy, vốn dĩ tâm trạng khẩn trương lập tức thả lỏng, ngay sau đó nói với Tiêu Ân: “Tiêu Ân, mục tiêu của bọn họ không phải chúng ta. Anh đi trước đi, tôi đi giúp cậu chủ!”
Tiêu Ân nhìn ra, quả nhiên năm chiếc xe kia đều không đuổi theo, mười sát thủ liên tục xuống xe, đuổi theo ba người vào trong rừng.
Tiêu Ân biết mình không có nguy hiểm, vội vàng dừng xe, để Long Bân đi xuống.
Long Bân bảo anh ấy lập tức đi, đi liên hệ Triệu Phiên Vân. Rốt cuộc thế lực Triệu gia ở Châu Âu cũng không nhỏ, súng ống đạn dược cũng có không ít. Tuy rằng người luyện khí công không nhiều, nhưng cũng sẽ có chút ít trợ giúp.
Đương nhiên đây chỉ là kế tiếp, rốt cuộc việc chiến đấu này có thể sẽ nhanh chóng kết thúc, nhưng có chuẩn bị thì luôn không tệ. Hơn nữa lại còn có Úy Mẫn Nhi, giờ đây thật sự phải thời khắc chú ý.
Tuy Tiêu Ân không phải người luyện khí công, nhưng việc anh ấy biết được không ít. Bởi vì anh ấy trung thành, cho nên Triệu Húc Hàn vẫn hay nói anh ấy nghe mọi thứ.
Anh ấy mở cửa xe rách nát đi ra, thật ra cũng không biết đi đâu, nhưng rời xa chiến trường trước luôn đúng. Anh ấy lấy ra di động, có thể định vị, Long Bân cũng mặc kệ anh ấy.
Một tay Long Bân cầm súng, cẩn thận đi trở về, nhìn thấy năm chiếc xe đều ở đó nhưng không có một ai. Anh ấy biết toàn bộ bọn họ đã xuống xe đuổi theo ba người Triệu Húc Hàn.
Anh ấy đi lên phía trước, lên xe kiểm tra một chút, anh lục soát được hai thanh súng lục. Xe rất sạch sẽ, không có giấy chứng nhận gì, không cần phải nói, đây chắc chắn là Úy Mẫn Nhi chuẩn bị cho bọn họ.
Anh ấy nhìn mặt cỏ gần đó thì lập tức biết đám người đều hướng tới phía đông, mà phía đông là khu rừng càng ngày càng rậm rạp, phía sau còn có núi non liên tiếp.
Thật ra nơi này cách biệt thự của Thiết Quý Hoành cũng không quá xa. Lúc trước anh ta lựa chọn nơi này cũng vì phía sau dựa vào núi non, phía trước có sông, là phong thuỷ bảo địa nên anh ta mới mua.
Long Bân đuổi theo phía sau, anh ấy không dám có động tác quá lớn, để tránh bị phát hiện.
Ba người phía trước, Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành điên cuồng bay vọt. Lấy tu vi khí công của bọn họ thì việc nhảy lên xuống tránh né viên đạn ở trong rừng cũng không thành vấn đề, chẳng qua Triệu Húc Hàn cảm thấy phản kích vẫn quá xa.
Nếu phải cho Tôn gia một giáo huấn, thì đám người này tiến vào rồi cũng đừng nghĩ đi ra.
Kỷ Hi Nguyệt ở trong rừng, lập tức cảm giác an toàn hơn. Cho dù sau lưng không ngừng có tiếng súng bắn nhưng cô không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại cô còn có cảm giác khá hưng phấn.
Thiết Quý Hoành ngẫu nhiên sẽ bắn lại vài lần, nhưng cũng chưa có hiệu quả gì. Rốt cuộc đối phương đã để cho ba người bọn họ biết rõ ràng, bọn họ cũng là người luyện khí công.
Nếu không lấy tốc độ của bọn hòi thì mười người này sao có thể đuổi theo.
Nếu không phải ở trong rừng thì có lẽ mười người này sẽ không đuổi kịp tốc độ của ba người Triệu Húc Hàn. Nhưng nơi này là trong rừng, bọn họ phải tránh né viên đạn, phải tránh né cây cối, muốn tìm yểm hộ, cho nên khoảng cách giữa hai đám người không đến hai mươi mét.
Hoàn toàn đã ở trong phạm vi tầm bắn của viên đạn.
Nhưng Triệu Húc Hàn lại cố ý, giờ phút này anh đã không nghĩ trốn nữa, mà là dụ địch tiến vào. Vừa lúc Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành cũng có suy nghĩ như thế, ba người đều cần xả ra chút tức giận trong lòng.
Trong lúc Kỷ Hi Nguyệt đang tránh né viên đạn thì phát hiện năng lực bay lên không của cô càng ngày càng mạnh, lập tức có thể nhảy lên độ cao nửa cái cây. Điều này làm cho thân thể cô có cảm giác giống như bản thân có thể bay, quá hưng phấn.
Chương 1164: Dụ địch vào sâu bên trong (2)
Triệu Húc Hàn vẫn luôn chú ý cô gái này, bởi vì người anh lo lắng nhất vẫn là cô. Anh chẳng lo gì về Thiết Quý Hoành cả, kinh nghiệm thực chiến của tên này tuyệt đối không ít hơn anh.
Nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt tránh né viên đạn rất nhẹ nhàng, còn chẳng có cố kỵ gì như anh, khóe miệng anh chỉ có thể hơi run rẩy. Xem ra anh quá không yên tâm cô, còn cô hiển nhiên hoàn toàn không cần lo lắng.
“Anh Hàn, có thể phản kích chưa?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nhảy tới cây cạnh Triệu Húc Hàn, hỏi.
Cặp mắt lấp lánh tỏa sáng biểu hiện ra cô gái trẻ này hứng phấn cỡ nào, Triệu Húc Hàn cũng hơi dở khóc dở cười.
“Đã tiến vào đủ sâu rồi, có thể, nhưng em phải cẩn thận chút, bọn họ vẫn chưa bắn hết đạn.” Thật ra Triệu Húc Hàn cũng đang đợi bọn họ bắn hết đạn: “Đúng rồi, bọn họ nhất định sẽ có phi đao dao găm này kia, thậm chí ám khí, không nên khinh địch.”
“Vâng! Em hiểu được.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, bàn tay duỗi ra, trong đó đều là đá vụn, không biết cô nhặt được khi nào, bởi vì bọn họ đều không có tiền xu.
Tiếng đạn bắn càng ngày càng ít, Thiết Quý Hoành cười lạnh quát lên: “Sát thủ mấy người bị ngu hả! Không biết chúng tôi là người nào à? Vậy mà cũng dám nhận nhiệm vụ!”
Mười người đối diện phân tán ra. Cả đám đều mặc áo đen quần đen, thân hình cũng khá giống nhau, hơn nữa đều đội đồ trùm đầu màu đen, chỉ lộ ra hai con mắt, trên tay cũng mang găng tay màu đen, nhìn qua giống như là cùng một người.
Tiếng súng đã dừng lại, mọi người không cần chạy trốn nữa. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy bọn họ đều tự động ném súng, xem ra cũng biết chỉ cần có súng thì ba người này sẽ chỉ biết chạy trốn, như vậy sẽ đi ngược lại nhiệm vụ của bọn họ.
Bên trên ra mệnh lệnh lấy mạng ba người, cho nên tuyệt đối không thể để cho bọn họ chạy trốn.
Triệu Húc Hàn nói với Thiết Quý Hoành: “Bọn họ là sát thủ, chỉ nhận nhiệm vụ, sẽ không suy xét thân phận của đối phương. Huống chi ẩn môn Tôn thị có từng sợ ai đâu? Đã sớm bắt đầu bành trướng.”
Lúc Triệu Húc Hàn nói chuyện, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn mười người này, chỉ có đôi mắt hai người hơi lập loè.
“Này, điều kiện gì có thể để cho các người phản bội ẩn môn Tôn thị, sau này đi theo tôi hả?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên gào to lên.
Triệu Húc Hàn cà Thiết Quý Hoành suýt chút nữa há hốc mồm, cố gái bé nhỏ này đang phát bệnh tâm thần gì vậy.
Thân thể mười người đối diện run lên, hiển nhiên đã bị đề nghị của cô gái trẻ vô tri Kỷ Hi Nguyệt chọc cười.
“Tôi nói thật, mỗi một người luyện khí công đều không dễ dàng, nếu chết thì sẽ rất đáng tiếc! Hơn nữa tôi tin tưởng trong thế giới của người luyện khí công, cường giả vi tôn. Nếu tôi lợi hại hơn các người thì chẳng phải các người đi theo tôi sẽ càng có tương lai hơn à?” Kỷ Hi Nguyệt quát to với bọn họ.
“Con điên, cô đừng có nằm mơ! Ẩn môn Tôn thị không có kê phản bội!” Một sát thủ trong đó rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng.
“Ai da, thì ra không phải người câm. Tôi còn tưởng rằng cả đám các người đều là người câm đó!” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai.
Cả đám đàn ông lại lần nữa cảm thấy cằm sắp rớt, cô gái này hoàn toàn không ra chiêu theo kịch bản.
“Tôi biết Tôn thị bồi dưỡng các người không dễ dàng, nhưng người hướng chỗ cao đi. Còn nữa, bọn họ cứ bảo các người đi tìm cái chết, các người chẳng lẽ không cảm thấy thật đáng buồn à?” Kỷ Hi Nguyệt giống như một người đang lảm nhảm, biến khẩn trương đối chiến ban đầu thành như cuộc đàm phán.
“Sao lại là chịu chết, các người chết thì chúng ta sẽ có khen thưởng!” Sát thủ nói chuyện lúc trước lại cười lạnh, nói.
“Nói vậy là anh khẳng định mười người các người có thể giết chết ba người chúng tôi hả?” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt nhếch lên một nụ cười hồn nhiên.
Chương 1165: Thói hư tật xấu của đàn ông
Người đàn ông kia nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt, ngay sau đó cười dâm tà: “Cô đẹp như vậy, chúng tôi có thể không giết cô, để cô chơi cùng anh em bọn tôi nhé?”
Lời người đàn ông này nói ra nháy mắt đã khiến cho sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt trở nên lạnh lùng, chín sát thủ khác đều lập tức cười lên tiếng.
Phụ nữ vĩnh viễn là đề tài của đàn ông. Họ thấy Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp, còn là phụ nữ luyện khí công, nếu như cô bị bọn họ đè dưới thân đùa bỡn thì sẽ có cảm giác hăng hái hơn nhiều so với phụ nữ bình thường.
Cho nên lời này khiến cả đám sát thủ ban đầu rất nghiêm túc đều lộ ra thói hư tật xấu.
Kỷ Hi Nguyệt tin tưởng lúc đám người này làm người bình thường chứ không làm sát thủ, thì nhất định không có thái độ gì tốt đối với phụ nữ, hẳn đều là người sẽ phạm tội.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn và Thiết Quý Hoành tức khắc đều lạnh băng, ánh mắt như kiếm.
“Tìm chết!” Triệu Húc Hàn phun ra hai chữ lạnh như băng trong miệng, ngay sau đó thân thể đã di động như tia chớp, nhào về sát thủ mới nói chuyện.
“Tôn gia bại hoại như thế, thật sự hẳn nên thanh lý môn hộ!” Thiết Quý Hoành cũng buồn bực vọt tới.
Lúc Triệu Húc Hàn nhào lên, Kỷ Hi Nguyệt lập tức bắn đá được phủ thêm khí công trong tay ra ngoài, thân thể cũng đồng thời vọt ra.
Mười sát thủ tức khắc tập hợp, bốn người đối phó Triệu Húc Hàn. Bởi vì Triệu Húc Hàn phát động tấn công sớm nhất, cho nên bốn người gần như nhất trí hành động, chân cẳng nắm tay đánh tới không hề khách sáo.
Tốc độ của Triệu Húc Hàn rất nhanh, đá một cước ra trúng tên sát thủ nói thô tục, nhưng tên này phòng ngự cũng nhanh, hơn nữa ba tên đồng lõa đã nhào lên, Triệu Húc Hàn chỉ có thể lui.
Tên kia bị một chân đá trúng, toàn bộ thân thể lập tức bị đẩy lùi ra ngoài, lúc đứng yên lại lần nữa, đôi mắt đều là sát khí, nói: “Giết!”
Nói xong đã vọt lên.
Bên này, ba sát thủ vừa xông về phía Kỷ Hi Nguyệt, đã bị Kỷ Hi Nguyệt đá một cước trực tiếp đánh gục một người. Bởi vì cô sợ lực sát thương trong cú đá của mình không đủ, cho nên dùng toàn lực.
Sát thủ đi lên trực tiếp bị đá trúng đầu, sau đó trực tiếp xoay người bay ra ngoài, quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích.
Hai người còn lại bị dọa giật mình, lúc họ quay đầu lại nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt đã lăng không lên, trực tiếp đá hai chân tới đây.
Hai người gầm lên một tiếng trong miệng, đồng thời ra quyền ngăn cản. Dòng khí mạnh mẽ làm đôi mắt hai người đều không mở ra được, dưới mặt đất, tro bụi bay lên đầy trời.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Đi tìm chết đi!” Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt giống như nữ Diêm Vương, động tác của cô nhanh như sao băng, dáng vẻ thay đổi thất thường. Trong vòng năm hơi thở, toàn bộ ba người đều bị cô đánh gục.
Ngay sau đó cô xoay đầu, nhìn thấy bốn sát thủ vây công Triệu Húc Hàn.
Tuy khí công của Triệu Húc Hàn thâm hậu hơn bốn người bọn họ, nhưng bốn người vây công thật sự khiến anh hơi phản ứng không kịp, anh bị đánh trúng mấy quyền, nhưng các sát thủ cũng chịu đau khổ.
Thiết Quý Hoành bên kia tương đối chật vật, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy anh lăn trên mặt đất, tránh khỏi một con dao nhọn của sát thủ.
Kỷ Hi Nguyệt quýnh lên nhưng trong tay cô không có vũ khí, cô ngẩng đầu nhìn thấy nhánh cây hạ xuống.
Đột nhiên cô khẽ kêu một tiếng, phi thân lên, trực tiếp dùng tay chém vào nhánh cây thô như cánh tay.
Nhánh cây lập tức bị cắt rớt, cô nhặt lên nhánh cây, quét ngang qua một sát thủ bên phía Thiết Quý Hoành.
Vốn tên này muốn nhào qua Thiết Quý Hoành, kết quả bị cô dùng nhánh cây trực tiếp đánh trúng. Hơn nữa trực tiếp xoay lại, làm anh ta bị nhánh cây đập ở bên hông, va chạm trên cây cối.
Đau đến nỗi anh ta kêu lên một tiếng, đẩy ra nhánh cây rồi lập tức rút dao nhọn ra nhào tới Kỷ Hi Nguyệt.
Chương 1166: Giết bốn người
“Tới hay lắm!” Kỷ Hi Nguyệt xoay người né tránh, tên kia rơi xuống đất, đao nhọn quét ngang, Kỷ Hi Nguyệt lập tức bay lên đá một cước, đá trúng cổ tay của anh ta.
Dao nhọn lập tức bay lên không trung, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn.
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên dậm chân một cái, cả người bay lên, trực tiếp bắt được dao nhọn. Cô cúi đầu nhìn về phía tên sát thủ hoảng sợ nhìn cô.
Cánh tay Kỷ Hi Nguyệt vừa xoay, dao nhọn trực tiếp nhắm ngay sát thủ. Sát thủ kia lập tức né tránh, tránh ở sau đại thụ, trong lòng đều đang chửi đậu má. Cô gái trẻ này có khí công thâm hậu cực kì, cái nhún người vừa nãy quả thực như đang bay lên.
Anh ta biết trong mười người bọn họ không có một ai có thể từ mặt đất trực tiếp phi thân lên cao như thế.
Nói cách khác thực lực của cô gái này thật sự cao hơn bọn họ, chính anh không phải đối thủ của cô.
Nghĩ đến đây, sát thủ này lập tức muốn chạy trốn về phía đồng bọn cạnh đó, nhưng Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói: “Trốn đi đâu!” Nháy mắt dao nhọn trong tay cô bay về phía lưng người đàn ông đó.
Sát thủ cảm giác được nguy cơ, lập tức nghiêng người tránh né, dao nhọn quat thật bị anh ta nhanh chóng tránh né.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo làm anh ta sợ tới mức hồn phi phách tán, bởi vì vừa xoay đầu, toàn bộ khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt đã xuất hiện ở trước mặt anh ta. Ngay sau đó một bàn tay trắng nõn nhỏ xinh trực tiếp chụp đến trán anh ta.
Anh ta chỉ cảm thấy trên trán bị đánh một cái, đôi mắt sợ tới mức trợn to, ngay sau đó đầu anh ta cảm thấy một trận đau nhức, tiếp theo cảm giác được sọ não của mình nổ mạnh bắn ra.
Đôi mắt của anh ta nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đã phiêu nhiên lui lại, đứng cách anh ta hơn một mét, nhìn anh ta.
Ngay sau đó đôi mắt anh ta bay ra khỏi hốc mắt. Trước đó anh ta nhìn chằm chằm vào Kỷ Hi Nguyệt, phát hiện thấy được ánh sáng ngời xanh thẳm của nhánh cây phía trên không trung.
Anh ta thực sự nghĩ không rõ vì sao Kỷ Hi Nguyệt có thể nhanh như vậy, anh ta chết cũng không thể nhắm mắt.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn sát thủ này ngã xuống, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh, sau đó cô lập tức xoay người, nhìn về phía Triệu Húc Hàn bên kia.
Trên người Triệu Húc Hàn có vết máu, nhưng trên mặt đất đã có một sát thủ bị đổ gục, xem ra là bị Triệu Húc Hàn đánh hôn mê.
Cô lại nhìn bên Thiết Quý Hoành, ít đi một sát thủ, anh ta một đánh hai cũng còn có thể ứng phó.
Cho nên Kỷ Hi Nguyệt lập tức bay lên không, hướng về phía Triệu Húc Hàn bên kia, trong tay nhiều thêm một nhánh cây tinh tế. Cô trực tiếp dùng tay sờ lên, tức khắc phần đầu nhánh cây trở nên vô cùng bén nhọn.
Mà tay nhỏ của cô chẳng bị sao cả, bởi vì vừa rồi cô tùy tâm mà động, khí công phủ lấy tay sờ lên.
Nhìn thấy nhánh cây như biến thành mũi tên, cô lại cười, cô biết giờ l mình có bao nhiêu lợi hại.
Cô nhắm ngay một sát thủ đang chuẩn bị dùng dao nhọn đâm sau lưng Triệu Húc Hàn, nhánh cây rời tay bay ra.
Cô tự nhiên cũng dùng tốc độ nhanh nhất bổ nhào vào, bởi vì thể lực Triệu Húc Hàn đã chống đỡ hết nổi. Sau khi ngăn trở một kích phía trước, dưới chân anh lảo đảo một cái, đây là dấu hiệu khí công tiêu hao quá độ.
Sát thủ kia cũng rất nhạy bén, lập tức xoay người dùng dao nhọn của chính anh ta đánh bay nhánh cây của Kỷ Hi Nguyệt, ngay sau đó dùng ánh mắt âm ngoan nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Nhưng anh ta không có ra tay, mà lập tức nhìn về phía phương hướng khác. Lúc này anh ta mới phát hiện ba người vây công Kỷ Hi Nguyệt đều đã nằm trên mặt đất, hơn nữa bên Thiết Quý Hoành cũng thiếu đi một người.
Người phụ nữ này là cái quỷ gì? Lần này cũng không phải ít, anh ta tức khắc hét lớn: “Người phụ nữ này giết bốn người!”
Năm sát thủ khác đang vây công đều dừng lại một cái, liên tục ngẩng đầu nhìn qua.
“Mới bốn người, các người có mười người mà!” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh nói, ngay sau đó đôi tay lật lên, sắc mặt giống như hàn băng, chụp bay tên sát thủ vừa mới gào lên ra ngoài.
Chương 1167: Giết chóc đẫm máu
Kỷ Hi Nguyệt cách người này tầm ba mét, một chưởng này có thể nói là hoàn toàn đánh vào không trung, bởi vì căn bản đánh không đến trên người tên kia, nhưng cô vẫn thử.
Dòng khí mạnh mẽ bắn ra từ trong lòng bàn tay của Kỷ Hi Nguyệt, hơn nữa không khí cũng vì dòng khí lưu mạnh mẽ này mà phát ra tiếng nổ mạnh.
Sát thủ kia thấy Kỷ Hi Nguyệt đánh một chưởng lên không, đột nhiên hơi mắc cười. Cô gái này là nói giỡn hả, như vậy mà cũng có thể muốn mạng anh ta?
Nhưng khi dòng khí mạnh mẽ đó bay đến đây, tức khắc anh ta cảm giác hít thở không thông, sắc mặt nháy mắt đại biến, lập tức bộc phát ra khí công ngăn cản.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không phải bất động, trong nháy mắt đánh ra, đồng thời thân thể cũng đã bay tới. Cô trực tiếp quăng dây thép trên cổ tay ra ngoài, trực tiếp trói cổ sát thủ, ngay sau đó lôi kéo.
Một cái đầu cứ thế bị cắt đứt khỏi thân thể, máu bùng nổ ra, trên người Kỷ Hi Nguyệt bị nhiễm đỏ, trên khuôn mặt nhỏ đều là vết máu. Cô mặt không biểu cảm đứng thẳng trước thi thể không đầu, nhìn thi thể thẳng tắp ngã xuống.
Cái đầu bay trời cao rơi xuống dưới, lăn cạnh thi thể.
Cảnh huyết tinh tốc độ như vậy, mọi người nhìn thấy đều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì vừa rồi bị nam sát thủ kêu lên, Triệu Húc Hàn, Thiết Quý Hoành và mọi người đều nhìn qua, bởi vì họ đều không tin một mình Kỷ Hi Nguyệt đã xử lý bốn người.
Không nghĩ tới lại trực tiếp thấy được cảnh đẫm máu khủng bố như thế.
Triệu Húc Hàn hoảng sợ trong lòng, thấy khuôn mặt Kỷ Hi Nguyệt bình tĩnh không giống như mới vừa giết người, biểu cảm này khiến anh sợ hãi, giống như Kỷ Hi Nguyệt thay đổi thành người khác vậy.
Thật ra Triệu Húc Hàn cảm thấy lúc Kỷ Hi Nguyệt dùng khí công, thường thường sẽ trở nên rất lạnh nhạt, tựa như là máy móc, không có biểu cảm khác. Hoàn toàn không giống như cảm xúc chân thật của cô.
Triệu Húc Hàn nói không nên lời vì sao? Chưa từng nghe nói khí công có thể biến người thành như vậy bao giờ?
Thiết Quý Hoành đôi mắt trợn tròn trên mặt đất, cái đầu mang mũ trùm đầu còn đang đong đưa, phía sau lưng anh ta cũng có cảm giác sởn tóc gáy.
Năm người khác cũng đều ngẩn người. Họ đều là người tu luyện khí công, mọi người đều nhìn rõ một chiêu này của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng bọn họ biết bọn họ tuyệt đối làm không được.
Một chưởng đánh lên không trung khẳng định hiệu quả rất lớn, nếu không tên kia cũng sẽ không dễ bị cắt đầu, chỉ là sao một chưởng đánh lên không trung sẽ có hiệu quả lớn vậy?
Bọn họ đều từng dùng, chỉ có lúc va chạm đến đồ vật thì khí công mới truyền đi. Tỷ như một quyền đầu đánh vào trên thân thể, khí công truyền qua làm thân thể sẽ đau.
Nhưng đánh lên không thì sao truyền qua được? Lăng không bắn ra khí công, hình thành thực chất tính công kích, đây là việc bọn họ chưa từng nghe qua từ khi hiểu khí công tới nay.
Ngay cả Triệu Húc Hàn và Thiết Quý Hoành cũng cảm thấy không có khả năng. Không phải họ chưa thử qua, họ đã làm nhưng chỉ có thể gợi lên chút hoa cỏ, còn tính công kích thực tế kia họ tuyệt đối làm không được.
Cho nên Kỷ Hi Nguyệt khác bọn họ, khí công của cô có thể thu phóng tự nhiên bên ngoài cơ thể.
Điều này khiến Triệu Húc Hàn nghĩ đến buổi tối hai người tu luyện, vì sao Kỷ Hi Nguyệt có thể tăng lên thực lực của anh, bởi vì khí công truyền qua đều mang tính thực chất, không phải một công năng vận chuyển phụ trợ mà là rõ ràng có khí công tiến vào, cho nên anh có thể được tăng lên.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt nhìn thi thể không đầu thì chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai đội ngũ tạm dừng đánh nhau.
“Cô, cô?” Nam sát thủ lúc trước nói thô tục hoảng sợ nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trên tay anh ta bị thương, mà anh ta là người mạnh nhất trong mười người này.
Nhưng anh ta cũng bị Kỷ Hi Nguyệt dọa sợ tới mức đi đứng không vững.
Chương 1168: Trông rất đáng sợ
Bọn họ đều biết Triệu Húc Hàn có thực lực mạnh nhất, cho nên bốn người vây công một mình anh. Quả nhiên anh quá mạnh, có một người bị anh đánh ngất, nhưng rốt cuộc bọn họ người nhiều, tiêu hao xuống, người đàn ông này sớm muộn gì cũng sẽ ăn không tiêu.
Nhưng ngàn tính vạn tính, vậy mà không tính đến người lợi nhất trong ba người là cô gái này!
Hơn nữa tựa hồ mạnh đến mức không cùng một cấp bậc với bọn họ. Trước đó bên trên ra lệnh nói giết ba người là Triệu Húc Hàn, Thiết Quý Hoành và Kỷ Hi Nguyệt.
Bọn họ đều nhận được thông báo Kỷ Hi Nguyệt không phải người luyện khí công nhưng hiện tại hiển nhiên tình báo này là sai cực kì thái quá.
“Cô, cô là Kỷ Hi Nguyệt?” Nam sát thủ kia cảm thấy người phụ nữ này hẳn không phải Kỷ Hi Nguyệt, nếu không thì quá khủng bố.
“Biết tên của tôi luôn! Xem ra Úy Mẫn Nhi đã chỉ tên gọi họ muốn giết tôi, để tránh các ngươi giết sai!” Kỷ Hi Nguyệt nheo đôi mắt lại nhìn anh ta cười.
Chỉ là tươi cười này ở trong mắt nam sát thủ lại rất giống ác ma, sợ hãi trong lòng nháy mắt tăng lên.
“Cô, sao cô sẽ là người luyện khí công được?” Nam sát thủ thầm tức chết rồi, đây không phải muốn bọn họ chết à?
Bọn họ sinh sống thật sự thoải mái, bình thường ra nhiệm vụ đều sẽ không có nguy hiểm, đối phó một vài người thường đó là dễ như trở bàn tay. Vì sao phái bọn họ tới đối phó một cao thủ không biết?
Đương nhiên bọn họ không có quyền lựa chọn, nhưng bình thường gia chủ đều sẽ xuất động lực lượng mạnh gấp đôi nhiệm vụ. Nói cách khác lần này đối phó hai người luyện khí cộng thêm một Kỷ Hi Nguyệt, cho dù thêm một bảo vệ của Triệu Húc Hàn thì dùng mười sát thủ khí công cũng sẽ vạn vô nhất thất.
Bởi vì Mai Ngọc bị thương làm gia chủ ý thức được người cạnh Triệu Húc Hàn mạnh, nhưng không nghĩ tới có thể mạnh đến tình trạng này.
Nháy mắt anh ta cảm thấy sinh mệnh đã chịu uy hiếp nghiêm trọng.
Nhưng anh ta vẫn chưa sống đủ. Sinh hoạt tốt đẹp đối với người luyện khí công như anh ta quả thực như cá gặp nước, nghĩ muốn cái gì thì có cái đó, phụ nữ xinh đẹp nhất cũng dễ như trở bàn tay, càng không cần phải nói tiền tài.
Tùy tiện giết một người sẽ có tiền, nhưng giờ đây anh ta rất sợ hãi, anh ta sẽ chết ư? Cuộc sống tốt đẹp sẽ phải kết thúc ư? Anh ta chỉ mới hai mươi tám tuổi, đang rất tráng niên.
“Tôi là người luyện khí công rất kỳ quái hả? Vừa rồi tôi nói cho anh, tôi lợi hại hơn các anh, cũng cho các anh cơ hội lựa chọn sau này có thể đi theo tôi. Chẳng qua các anh không cần, cho nên cũng chỉ có thể chết nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt rất vô tội nhún vai.
Dáng vẻ cô tựa như nói những việc ăn cơm ngủ nghỉ bình thường.
“A!” Đột nhiên bốn sát thủ khác điên cuồng nhào tới Thiết Quý Hoành và Triệu Húc Hàn. Họ cảm thấy nếu giết chết một người, bọn họ đoàn kết lại có lẽ còn có đường sống. Nếu không cô gái này quá đáng sợ, bọn họ đều chỉ có một con đường chết.
Triệu Húc Hàn nháy mắt lùi lại tránh né dao nhọn đang chém đến. Kỷ Hi Nguyệt lại lập tức di động, ngăn trước mặt anh, dây thép trên cổ tay trực tiếp bắn ra, sau vài lần sử dụng thì cô quả thực đã thuận buồm xuôi gió.
Sợi dây thép đã quấn lấy con dao sát thủ đâm tới, sức mạnh của Kỷ Hi Nguyệt lớn đến dọa người, trực tiếp cuốn con dao lại đây. Lúc dây thép của cô còn đang xoay chuyển, Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp quăng qua sát thủ kia.
“A!” Hét thảm một tiếng, nam sát thủ kia che lại mặt mình lùi ra ngoài. Mặt nạ vốn mang mặt cũng bị Kỷ Hi Nguyệt dùng chiêu lấy dây thép vòng dao nhọn mà vạch phá mặt nạ bảo hộ.
Mặt nạ bảo hộ tan vỡ, lộ ra huyết nhục mơ hồ, thấy không rõ hình dáng mặt.
Bàn tay quẹt qua lập tức toàn bộ tay đều bị máu tươi nhiễm đỏ, quả thực nhìn thấy ghê người.
Chương 1169: Giống như người máu
Nam sát thủ nói chuyện trước đó lại lần nữa bị Kỷ Hi Nguyệt dọa, nhìn mười sát thủ đã chết một người, năm người khác không biết đã chết hay hôn mê, nhưng giờ anh ta căn bản đã không còn ham chiến, đột nhiên xoay người bỏ chạy.
“Muốn chạy? Thiên hạ nào có việc dễ vậy!” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng, dưới chân đá lên một cước, khí công bọc lấy mũi chân, một dòng khí mạnh mẽ đánh thẳng trúng phía sau lưng nam sát thủ.
Hơn nữa tình cờ vừa hay ở mệnh kỳ môn, nam sát thủ kêu thảm thiết một tiếng rồi gục trên mặt đất. Lúc anh ta muốn xoay người thì phát hiện nửa người dưới của mình không có phản ứng, trúng một đòn đã biến thành tê liệt.
Sát thủ thê lương kêu thảm thiết, không thể tin được đây là sự thật.
Kỷ Hi Nguyệt chậm rãi đi tới chỗ anh ta, trong tay còn ném dây thép, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi con ngươi lạnh lẽo làm nam tử hoảng sợ cực kì.
“Không, không muốn, tôi, tôi đầu hàng. Kỷ tiểu thư, tôi đầu hàng!” Nam sát thủ lập tức xin tha, bởi vì vết máu trên dây thép làm anh ta phi thường sợ hãi.
Anh ta không muốn chết dưới sợi dây thép này ở đây.
“Ngại quá, cơ hội đã cho anh rồi, giờ anh không còn lựa chọn. Huống chi, loại phản bội thua mới muốn đầu hàng như anh, anh cảm thấy tôi sẽ muốn à?” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Chúng tôi chỉ nghe lệnh hành sự!” Nam sát thủ vừa lui về phía sau, vừa hoảng sợ nhìn bên kia. Triệu Húc Hàn trực tiếp phản kích, đá một sát thủ hôn mê lúc Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn về một nơi khác.
Một sát thủ khác đối phó Triệu Húc Hàn cũng muốn chạy trốn, Triệu Húc Hàn lập tức đuổi theo. Bên kia Thiết Quý Hoành cũng đánh gục một người. Rốt cuộc thực lực của anh ta và Triệu Húc Hàn vẫn nhỉnh hơn so với người luyện khí công bình thường, liều mạng đánh hạ một người cũng không phải quá khó, nhiều nhất bản thân chỉ bị thương một chút mà thôi.
Kỷ Hi Nguyệt thấy nam sát thủ xin tha, trong lòng không hề dao động, dư lại chỉ có khinh bỉ, dây thép trong tay đã cuốn quanh cổ nam sát thủ trong nháy mắt.
Mà vì nam sát thủ này quá sợ hãi, quả thực cũng quên phản kháng, bị Kỷ Hi Nguyệt kéo một cái, đầu và cổ phân hai nơi.
Máu tươi lại lần nữa bắn đầy mặt, thân thể Kỷ Hi Nguyệt, nhìn qua cô càng như một người máu.
Kỷ Hi Nguyệt không dừng lại, trực tiếp lắc mình tới bên Thiết Quý Hoành, vài cái đã lại giết một người, cuối cùng không có ai trong mười sát thủ chạy trốn.
Triệu Húc Hàn đánh hạ hai người, Thiết Quý Hoành cũng hạ hai người. Còn một mình Kỷ Hi Nguyệt thì đánh hạ sáu người, hơn nữa ba người đã tử vong, hai người đầu lìa khỏi cổ, trong rừng cây toàn là mùi máu tươi.
“Anh Hàn, anh Thiết, hai anh không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt tựa hồ phục hồi tinh thần lại, lập tức trên mặt có vẻ nôn nóng, đi vào cạnh Triệu Húc Hàn.
Ánh mắt Triệu Húc Hàn sâu thẳm nhìn cô, nói: “Em quá lợi hại, sao bọn anh có thể bị gì được, vết thương nhỏ thôi.” Thật ra trong lòng anh kinh hãi giống như sóng thần.
“Ha ha, nói cũng đúng, em lợi hại đến mức cũng thấy tự sợ hãi đó.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu cười, chỉ là một khuôn mặt nhỏ dính đầy máu tươi nhìn qua hơi kinh tủng.
“Tiểu Nguyệt, em cũng quá khủng bố đó! Giết người như giết gà vậy.” Một chân Thiết Quý Hoành bị thương, đi đường đều khập khiễng.
Đang khi nói chuyện, đột nhiên ba người đều quay đầu nhìn về phía một chỗ, còn tưởng rằng lại có cá sa lưới, vừa nhìn họ đã thấy Long Bân trợn mắt há hốc mồm nhìn thi thể đầy đất, đi ra.
“Long Bân, anh đã tới chậm.” Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười.
Thật ra thời gian bọn họ đánh nhau thật sự không dài, Kỷ Hi Nguyệt là nhanh nhất. Nếu không có Kỷ Hi Nguyệt, có thể sẽ kéo dài, nhưng cô thật sự quá dọa người.
Chương 1170: Cô ấy vẫn chưa chết
Khóe miệng Long Bân hơi run rẩy, nhìn Kỷ Hi Nguyệt giống người máu, hãi hùng khiếp vía. Lúc trước anh ấy tỷ thí với cô thì đã biết cô lợi hại, nhưng cũng không nghĩ tới mức lợi hại đến như vậy.
Đại tiểu thư dịu dàng thân thiết đâu? Đây là nữ ma đầu mà.
“Long Bân, Tiêu Ân đâu?” Triệu Húc Hàn lập tức hỏi.
“Tôi bảo anh ấy đi báo cho Triệu Phiên Vân.” Long Bân nói: “Cậu chủ, nơi này xử lý thế nào? Bên ngoài cũng ngửi được mùi máu tươi.”
Triệu Húc Hàn nheo lại đôi mắt, nói với Thiết Quý Hoành: “Anh gọi Úy Mẫn Nhi, bảo Tôn gia tới nhặt xác đi!”
“Giết luôn mấy người kia hả?” Thiết Quý Hoành nhìn sáu người còn sống còn lại, bốn người đã chết, Triệu Húc Hàn giết chết một người, Kỷ Hi Nguyệt giết chết ba người.
Những người còn lại đều chỉ bị thương hôn mê. Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy bản thân thật sự quá yếu.
Thiết Quý Hoành gọi điện thoại, Tôn gia biết nhất định sẽ đến nhặt xác, bởi vì nếu cảnh sát quốc tế tham dự thì mọi việc chỉ sẽ càng thêm phiền phức. Tôn gia xuất động sát thủ giết người quy mô lớn ở quốc gia khác, đây tuyệt đối không phải việc mỗi quốc gia đều có thể tiếp thu.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt nhìn nhau, Long Bân nói: “Tôi tới đâm một dao.” Nói rồi anh ấy nhặt lên một con dao trên mặt đất, chuẩn bị đi đến bên cạnh sáu sát thủ hôn mê để đâm họ.
“Chậm đã!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên ngăn cản.
Mọi người quay đầu nhìn cô, Triệu Húc Hàn nói: “Chắc không phải em muốn bảo bọn họ nghe lệnh em chứ? Loại sát thủ này không thể làm vậy, cho dù có thể thì Tôn gia cũng sẽ không để cho bọn họ làm vậy, chỉ sẽ mang đến phiền phức cho em mà thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, nói: “Em chả thèm mấy người bọn họ đâu. Em chỉ cảm thấy người luyện khí công chết quá đáng tiếc, em muốn thử hấp thu khí công của bọn họ.”
“Cái gì?” Long Bân bị dọa giật mình, tròng mắt sắp rớt ra.
Thiết Quý Hoành mới vừa gọi điện, nghe được lời này cũng không để ý đối phương bên kia là Úy Mẫn Nhi, anh ta quên nói chuyện, chỉ là cực kì kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Triệu Húc Hàn nhíu mày, biểu cảm hơi rối rắm, nói: “Được không đó?”
“Không biết, em có thể thử xem.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, ngay sau đó đi đến trước mặt một nam sát thủ hôn mê ngồi xuống, trực tiếp cầm tay anh ta.
Ba người đàn ông tập trung nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt. Trong điện thoại của Thiết Quý Hoành, giọng Úy Mẫn Nhi bực bội: “Thiết Quý Hoành, vậy mà anh còn chưa chết!”
Đầu tiên Thiết Quý Hoành không trả lời, Úy Mẫn Nhi bên kia vui vẻ, chẳng lẽ Thiết Quý Hoành chết rồi, hoặc là sau khi trọng thương mới gọi điện thoại cho cô, nhưng không đủ sức nói chuyện?
“Thiết Quý Hoành! Anh chết chưa vậy?” Úy Mẫn Nhi hỏi chuyện cũng coi như quá tự tin.
Lúc này Thiết Quý Hoành mới phục hồi tinh thần lại, cách xa một ít, nói: “Úy Mẫn Nhi, con điên này, muốn chúng tôi chết không dễ vậy đâu. Mười sát thủ cô bỏ ra 1 tỷ mời đến đã bị chúng tôi giết sạch, cô bảo Tôn gia tới nhặt xác đi, nếu không có thể sẽ bị dã thú ăn thịt!”
“Cái gì! Các người không chết?” Úy Mẫn Nhi bên kia kinh hô lên: “Sao có thể? Kỷ Hi Nguyệt đâu! Đã chết chưa?”
“Cô chết cô ấy còn chưa chết đâu!” Thiết Quý Hoành cười lạnh: “Úy Mẫn Nhi, cô lo mà trốn cho kĩ đi, nếu để chúng tôi tìm được thì cô không xong đâu!” Nói xong anh ta lập tức cúp máy.
Bởi vì đôi mắt anh ta vẫn luôn nhìn Kỷ Hi Nguyệt bên này, Triệu Húc Hàn và Long Bân cũng đã tới rất gần nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Họ lập tức thấy Kỷ Hi Nguyệt nhắm mắt lại, mọi người đều nhìn không ra cái gì, chỉ mơ hồ cảm giác không khí bốn phía bao lấy thi thể tựa hồ đang lưu động.
Rất nhanh, bọn họ hoảng sợ nhìn thấy thân thể của thi thể chậm rãi khô quắt đi, áo đen quần đen đầu mũ trùm đen đều bắt đầu bẹp xuống, thật giống như một khinh khí cầu bị thả khí.