Chương 1001: Lần lữa chối từ
Buổi trà chiều kiểu Anh được tổ chức trong phòng hoa, địa điểm sang trọng, âm nhạc du dương và đa dạng là thú thưởng thức của giới thượng lưu. Các quý bà tụ tập lại trò chuyện với nhau, mặt mày rạng rỡ tươi cười. Vì vấn đề ngôn ngữ nên Kỷ Hi Nguyệt cũng ngại tham gia, hạn chế trao đổi với người khác. Thỉnh thoảng Úy Mẫn Nhi và bà Thiết đến nói vài câu, nhưng cô thực sự không muốn nói chuyện với hai người này.
Triệu Húc Hàn bị hết người này đến người khác kéo đi, cô đành phải chờ đợi, cũng không tiện về trước, cho nên nhàn rỗi ngồi thưởng thức phong cảnh trong hoa viên.
Phong cảnh trong hoa viên thực sự rất đẹp, nhưng nhìn nhiều cũng chỉ có nhiêu đó. Kỷ Hi Nguyệt băn khoăn không biết làm thế nào để nói với Triệu Húc Hàn là cô muốn về trước. Nán lại đây chi bằng để cô đi dạo phố còn tốt hơn. Ở đây mà muốn cầm điện thoại ra lướt thì rõ ràng rất bất lịch sử, cô cũng muốn làm Triệu Húc Hàn mất mặt.
Đang định lấy điện thọa ra nhắn tin cho Triệu Húc Hàn thì Thiết Quý Hoành lại bước đến.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướn mày, dùng ánh mắt kiêng kị nhìn anh ta.
“Kỷ tiểu thư.” Đôi mắt của Thiết Quý Hoành đầy hối lỗi và bất lực.
“Thiết chủ nhân có chuyện gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, hỏi.
“Kỷ tiểu có vẻ rất nhàm chán nhỉ, chi bằng chúng ta cùng nhau đi dạo nhé? Tôi không làm hại cô đâu. Tôi chỉ muốn chuộc lỗi thôi.” Dáng vẻ của Thiết Quý Hoành rất thành khẩn.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ lắc đầu: “Không cần đâu. Thiết chủ nhân hẳn nên trò chuyện với các chính khách nhiều hơn chứ? Như thế mới có lợi cho Thiết gia của anh. Với một người phụ nữ nhỏ bé như tôi thì có gì đâu để tán gẫu?”
Thiết Quý Hoành chưa bao giờ thất bại như vậy, bị một người phụ nữ khinh thường và cự tuyệt hết lần này đến lần khác khiến trong lòng anh ta quả thực hơi khó chịu. Cách để thoát khỏi cảm giác này là phải lấy được sự tha thứ của Kỷ Hi Nguyệt.
“Kỷ tiểu thư, cô thật sự chán ghét Thiết mỗ tôi đến mức vậy sao?” Thiết Quý Hoành cười khổ nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt buồn bã của anh ta, đáp: “Anh cảm thấy sao? Lá gan của tôi nhỏ lắm, thực sự có chút e dè Thiết chủ nhân.” Nói xong Kỷ Hi Nguyệt lại muốn bỏ đi.
Thiết Quý Hoành siết chặt nắm tay, đuổi theo vội vàng nói: “Rốt cuộc là cô muốn thế nào mới có thể tha thứ cho tôi? Lẽ nào làm bạn bè bình thường cũng không được sao?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, xoay đầu nhìn anh ta: “Thiết chủ nhân, tôi chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, anh không cần phải để ý đến tôi vậy đâu. Để người khác biết còn tưởng đâu giữa tôi với anh có gian tình gì nữa đấy. Thiết chủ nhân ưu tú như vậy, tôi tin là thiếu đi một người bạn vô dụng như tôi anh cũng không để tâm đâu?”
“Tôi để tâm.” Thiết Quý Hoành nhanh chóng đáp, “Kỷ tiểu thư là một người rất đặc biệt.”
“Đặc biệt xinh đẹp ấy hả? Hay đặc biệt không cho Thiết chủ nhân mặt mũi, để Thiết chủ nhân cứ phải canh cánh trong lòng?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, “Nếu trong lòng anh thật sự không thoái mái thì OK, tôi tha thứ cho anh đấy, như vậy đã dễ chịu hơn chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt cũng có thể đoán được, loại nội tâm kiêu nạo này không bao giờ chấp nhận bị từ chối. Thực ra những người có nội tâm như vậy rất yếu đuối, không thể chịu đựng được thất bại.
Con ngươi đen láy của Thiết Quý Hoành như gió giục mây vần, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ khó tin, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này sao lại khó chơi như vậy?
Nhưng càng khó thu phục thì lại càng chứng tỏ cô rất đặc biệt, hơn nữa cô còn là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn, ngay cả khi anh ta không có thiện cảm thì cũng phải giữ gìn mối quan hệ, không thể để mối quan hệ này trở thành thù địch được.
“Kỷ tiểu thư nói đùa rồi. Tôi thật sự chân thành mong cô tha thứ, và muốn làm bạn với Kỷ tiểu thư.” Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười nói, “Cô có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì, tôi nhất định sẽ dốc sức hoàn thành để bày tỏ sự hối lỗi đối với cô.”
Chương 1002: Điều kiện hóc búa
Kỷ Hi Nguyệt hờ hững cười: “Thiết chủ nhân, tôi không ngờ là mình lại được nể mặt thế đấy. Nếu Thiết chủ nhân đã kiên trì như vậy, được thôi, tôi sẽ đưa ra một điều kiện. Nếu anh làm không được, sau này không được bám lấy tôi nữa. Nếu anh có thể làm được, tôi sẽ tha thức cho sự lỗ mãng của anh trước đây.” Kỷ Hi Nguyệt đã sớm nghĩ ra một điều kiện, một điều kiện vô cùng hóc búa.
Thiết Quý Hoành thoáng mừng rỡ: “Được. Cô nói đi, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Kỷ Hi Nguyệt bước đến bên cạnh một chậu hoa không biết tên là gì, cúi đầu thưởng thức hương hoa, sau đó quay đầu nở một nụ cười xinh đẹp với Thiết Quý Hoành đang sốt ruột.
Trái tim của Thiết Quý Hoành lại đập hẫng một nhịp. Tại sao người phụ nữ này lại xinh đẹp như vậy? Nụ cười của cô hệt như giọt băng trong ngày nắng nóng, tan vào trái tim anh ta, khiến anh ta cảm giác rất thoải mái.
“Vậy tôi nói đấy nhé.” Tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt có vẻ rất tốt, nụ cười với Thiết Quý Hoành cũng càng lúc càng kinh diễm động lòng người.
Ánh mắt của Thiết Quý Hoành khóa chặt trên gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó khẽ gật đầu, dáng vẻ rất nghiêm túc và căng thẳng.
“Điều kiện của tôi là, Thiết chủ nhân có thể hỗ trợ Úy Tư Lý thay vì Úy Mẫn Nhi được không?” Kỷ Hi Nguyệt chậm rãi cất tiếng, ánh mắt có thể nhận ra khuôn mặt của Thiết Quý Hoành rõ ràng đã sửng sốt và cứng đờ.
Điều kiện vừa thốt ra, hai người liền bốn mắt nhìn nhau, đứng hình một lúc khá lâu.
Trong đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt thấp thoáng ý cười, nhưng sự sắc bén và khinh thường dưới đáy mắt không thể che giấu được.
Còn Thiết Quý Hoành thì vừa kinh ngạc vừa bối rối, đáy mắt đầy sự rối rắm, rõ ràng đây là một vấn đề bất ngờ ngoài dự kiến và khá hóc búa với anh ta.
Công việc làm ăn của Quốc Tế Úy Làm và Thiết gia phát triển vững chắc là vì mẹ của Úy Mẫn Nhi, Thiết Thiên Hoa, hơn nữa chủ nhân của Quốc Tế Úy Lam và phu nhân đều ủng hộ Úy Mẫn Nhi, còn Úy Tư Lý tuy là con trưởng, nhưng lại bị thất sủng.
Cho nên Thiết Quý Hoành cũng phải thuận theo sở thích của bọn họ, bất kể công việc kinh doanh gì cũng ủng hộ Úy Mẫn Nhi, thành ra điều kiện này của Kỷ Hi Nguyệt thực sự quá lớn.
“Sao thế? Làm không được à? Vậy Thiết gia nhớ nói lời giữ lời đấy nhé. Sau này tốt nhất nên cách xa tôi một chút. Tôi không muốn có một người bạn như anh đâu. Đương nhiên tôi sẽ không phá hỏng tình cảm và chuyện làm ăn giữa anh và Triệu gia trước đây. Dù sao đây cũng chỉ là chuyện riêng giữa chúng ta. Xin lỗi không tiếp chuyện nữa nhé.”
Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì xoay người đi về hướng nhà vệ sinh, khóe miệng gợn lên một nụ cười lạnh lẽo. Điều kiện này đủ khiến cho Thiết Quý Hoành rối rắm rồi đây.
Có điều, nếu anh ta không phải là người sống tình cảm, thiếu đi một người bạn như cô thì đã làm sao? Xét cho cùng thì mối quan hệ kinh doanh này cũng quá lớn, vì cần một người bạn mà đắc tội với đối tác kinh doanh thì quá sức phi lý.
Thiết Quý Hoành đứng im bất động nhìn theo bóng lưng Kỷ Hi Nguyệt, mây mù trong mắt càng đậm hơn, nhất thời không biết phải làm thế nào mới đúng.
Nhưng có một điểm mà Thiết Quý Hoành có thể khẳng định, đó là Kỷ Hi Nguyệt không hề đơn giản và bình thường như vẻ bề ngoài. Có lẽ cô không phải là người tu luyện khí công, nhưng chắc chắn là một cô gái rất thông minh.
Một yêu cầu như vậy, không phải người nào cũng có thể đề cập, rõ ràng là cô đang lót đường cho Triệu Húc Hàn.
“Thiết chủ nhân?” Úy Mẫn Nhi xuất hiện bên cạnh Thiết Quý Hoành.
“Úy tiểu thư.” Thiết Quý Hoành lại trở về vẻ mặt lạnh lùng.
Ở trong mắt Thiết Quý Hoành, tuy Úy Mẫn Nhi rất ưu tú về nhiều mặt, nhưng cô ta không phải là kiểu người làm hài lòng người khác, nên với cô ta, Thiết Quý Hoành quả thực không có cảm giác nam nữ, cùng lắm chỉ xem cô ta như đối tác làm ăn mà thôi.
“Hình như Thiết chủ nhân rất có hứng thú với Kỷ tiểu thư nhỉ.” Úy Mẫn Nhi cười nói.
“Cô ấy là một người phụ nữ rất thú vị. Bây giờ thì tôi đã biết vì sao Triệu chủ nhân lại yêu cô ấy sâu sắc rồi.” Thiết Quý Hoành nói như vậy là hoàn toàn không cho Úy Mẫn Nhi chút mặt mũi.
Chương 1003: Không phải tiêu chuẩn chọn vợ
Sắc mặt của Úy Mẫn Nhi chợt đanh lại, giọng nói cũng trở nên u ám: “Tại sao lại nói như vậy? Rốt cuộc cô ta có điểm nào thú vị chứ?”
“Úy tiểu thư, là một người đàn ông tôi có thể chân chính nói cho cô biết, nếu là tôi, tôi cũng sẽ chọn Kỷ tiểu thư, chứ không phải cô.” Thiết Quý Hoành nhìn cô ta bằng ánh mắt cũng rất lạnh lùng.
“Vì sao? Tôi có chỗ nào không bằng cô ta?” Úy Mẫn Nhi thực sự không hiểu.
“Bởi vì cô ấy thú vị, khiến đàn ông rất muốn tìm hiểu cô ấy, hơn nữa còn không dừng lại được.” Thiết Quý Hoành nhìn cô ta, “Còn cô, cùng lắm chỉ là một người phụ nữ xuất sắc, nhưng xuất sắc không phải là tiêu chuẩn để đàn ông chọn làm vợ.”
Úy Mẫn Nhi sửng sốt, sau đó trầm giọng nói: “Vậy Thiết chủ nhân có muốn sở hữu Kỷ tiểu thư không?”
Thiết Quý Hoành ngước mắt nhìn cô ta, sau đó đáp: “Muốn thì đã làm sao? Lẽ nào Úy tiểu thư muốn giúp tôi?”
Khóe miệng Úy Mẫn Nhi hiện lên một nụ cười tàn nhẫn: “Thiết gia của các anh đông người như vậy, muốn có được một người phụ nữ là chuyện đơn giản mà, đúng không?”
“Úy tiểu thư, hình như cô quên bên cạnh cô ấy là ai rồi thì phải. Vì một mình cô ấy mà trở thành kẻ địch của Triệu gia, làm liên lụy đến cả Thiết gia, cô cảm thấy tôi có ngốc không?” Thiết Quý Hoành có chút cạn lời nhìn Úy Mẫn Nhi. Quả nhiên phụ nữ ghen lên thì đầu óc không còn tỉnh táo.
“Tại sao lại để người khác biết? Đây là Châu Âu, là nước Pháp, là địa bàn của Thiết gia anh và Úy gia tôi, muốn giấu một người phụ nữ lẽ nào còn giấu không được?” Trong con ngươi của Úy Mẫn Nhi xẹt qua một tia sát ý.
“Úy tiểu thư, tôi không có hồ đồ đến mức đó đâu, với lại người phụ nữ mà Thiết Quý Hoành tôi đã thích, tôi sẽ tự mình giành lấy, chứ dựa vào âm mưu hay thủ đoạn để đạt được thì còn ý nghĩa gì nữa?” Thiết Quý Hoành nói xong cũng bỏ đi.
Anh ta bắt đầu cân nhắc đến điều kiện của Kỷ Hi Nguyệt. Vốn dĩ không định quan tâm, vì dù sao muốn Thiết gia của anh ta ủng hộ Úy Tư Lý thì cũng có chút dở hơi. Nhưng bây giờ xem ra, vì Triệu Húc Hàn mà Úy Mẫn Nhi đã trở thành một người phụ nữ độc ác. Loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như vậy, làm sao sau này có thể làm được chủ nhân của Quốc Tế Úy Lam chứ?
Úy Mẫn Nhi ở phía sau tức đến nghiến răng nghiến lợi, nỗi thù hận với Kỷ Hi Nguyệt càng ăn sâu vào cốt tủy. Tại sao tất cả đàn ông ưu tú đều thích Kỷ Hi Nguyệt? Ngoài gương mặt xinh đẹp ra thì Kỷ Hi Nguyệt còn có cái quái gì nữa đâu?
Chẳng lẽ đàn ông đều là đồ nông cạn? Hay ngoại hình thật sự là điều kiện đầu tiên để chọn lựa đối phương?
Nhưng cho dù như vậy thì người đàn ông có dã tâm đâu có để ý đến mấy thứ này? Chẳng lẽ vứt luôn cả tham vọng của mình sao?
Có lẽ ngay từ đầu cô ta đã coi thường Kỷ Hi Nguyệt, để đến bây giờ mới nhận ra người phụ nữ này là một mối đe dọa rất lớn. Những hy vọng và giấc mơ của cô ta rất có thể sẽ bị người phụ nữ này hủy hoại trong chốc lát.
Nhưng làm sao cô ta có thể để cho người phụ nữ này đánh bại mình được? Cô ta là người thừa kế của Quốc Tế Úy Lam, không lý nào lại đi thua một con bé ất ơ như thế? Như vậy thì mặt mũi của cô ta biết vứt ở đâu nữa?
Vị trí chủ mẫu đương gia của Triệu gia, cô ta chắc chắn phải ngồi lên được.
Kỷ Hi Nguyệt, nếu cô thức thời thì còn được sống yên phận, còn nếu cứ khăng khăng xen vào giữa tôi và anh Húc Hàn thì đừng trách tôi không khách khí.
Kỷ Hi Nguyệt vào phòng vệ sinh tranh thủ đọc tin tức của Cảng Thành, đều là những tin tức thường nhật, còn những bản tin liên quan đến vụ án buôn lậu m.a tú.y cũng có không có gì to tát.
Vụ án giết người mà Trương Cường đã đề cập trước đây cuối cùng cũng xuất hiện trên bản tin, nhưng không phải do bộ phận tin tức của đài truyền hình Cảng Long đưa tin, mà là bộ phận tin tức của đài truyền hình Hương Thành.
Nạn nhân của vụ án là một ông cụ sáu mươi ba tuổi, bị đập vào đầu dẫn đến chết, hung thủ đang bỏ trốn. Người nhà nạn nhân rất đau đớn, trong nhà cũng bị mất một chiếc đồng hồ quả quýt mà ông cụ đó rất thích.
Chương 1004: Thiếu một chiếc đồng hồ
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy chiếc đồng hồ, đôi mắt lập tức mở lớn, trong đầu như sực nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng nhắn tin cho Trương Cường.
“Vương Nguyệt, không phải cô đang ở Pháp ư? Sao có thời gian nhắn tin vậy?” Trong nhóm liên lạc của Ngô Phương Châu, Trương Cường cũng nhanh chóng trả lời.
“Muốn hỏi anh chút vấn đề ấy mà, vụ án giết người đã phá được chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thẳng.
Trương Cường liền gửi qua một biểu cảm dở khóc dở cười: “Chưa nữa. Bước đầu xác định là con trai của ông cụ, anh ta là người khả nghi nhất, nhưng chưa đủ bằng chứng.”
“Động cơ là gì? Tôi thấy trên tin tức nói là thiếu mất một chiếc đồng hồ đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi.
“Đúng vậy, cô đọc tin tức rồi à? Cố gắng áp chế mấy hôm nay rồi nhưng cuối cùng vẫn bị lọt ra, phóng viên Lưu Phi ở Hương Thành đó quả thực quá đáng ghét, viết là cảnh sát không có khả năng phá án, làm tôi bị cấp trên phê bình cho một trận.” Trương Cường phiền não gửi một đoạn tin nhắn thoại qua.
Âm thanh kèm theo rất ồn ào, có lẽ đang xử lý vụ án.
“Lưu Phi? Tôi cũng biết.” Kỷ Hi Nguyệt cũng gửi lại tin nhắn thoại, “Anh gửi hình đồng hồ qua tôi xem xem.”
“Được, cô đợi một chút.” Trương Cường đáp.
Lúc Trương Cường đang tìm bức ảnh, tin nhắn của Ngô Phương Châu đến: “Vương Nguyệt, bên Pháp đi chơi vui không?”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Nếu chơi vui thì tôi đâu có thời gian đọc tin tức Cảng Thành rồi gửi tin nhắn cho các anh chứ?”
“Được rồi, xem ra là nhàm chán lắm đây. Vụ án của đội trưởng Trường quả thực khá hóc búa.” Ngô Phương Châu nói.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Yên đi, thể nào cũng phá án được thôi. À phải rồi, bên phía Tần Hạo có tin tức gì không?”
“Cô không nhắc thì tôi cũng quên bén đi mất. Cô còn nhớ cô cảnh sát Trang Thiên trong cục lưu trữ hồ sơ ở thành phố Châu không?” Ngô Phương Châu cũng mở ghi âm nói chuyện.
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng nói: “Nhớ, sao vậy?”
Ngô Phương Châu đáp: “Trang Thiên vẫn luôn điều tra vụ án nổ khí gas, cuối cùng cũng đã có kết quả. Đây đúng là một vụ án giết người. Tần Hạo muốn giết Triều Hà rồi đổ tội cho em trai anh ta là Tần Hãn, nhưng không ngờ là em trai của anh ta không chết, còn em trai của Triều Hà là Triều Giang lại biết vụ Tần Hạo là chủ mưu, bởi vì trước đó Triều Hà đã kể lại chuyện của Tần Hạo cho Triều Giang nghe.”
“Chuyện gì? Chuyện gì mà làm cho Tần Hạo trở nên điên cuồng như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò.
“Năm xưa thành phố Châu có xảy ra một vụ án giết người, là ông chủ của một xí nghiệp bị giết hại rồi vứt xác xuống hồ sen. Vụ án này do chính tay Tần Hạo gây ra khi anh ta khoảng hai mươi tuổi. Động cơ là do ông chủ của xí nghiệp đó là một tên biến thái, thích đàn ông. Tần Hạo đi làm thuê, bởi vì ngoại hình khá đẹp trai nên đã bị ông chủ bỏ thuốc rồi quấy rối. Lúc anh ta tỉnh lại, vì phẫn nộ đã xuống tay sát hại ông chủ xí nghiệp.”
“Sao cơ? Còn có chuyện như vậy nữa ư?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên cảm thấy, mọi chuyện dường như đều có nhân quả, cuộc đời của Tần Hạo cũng chẳng khác gì một tấn bi kịch.
“Lúc đó Triều Hà và Tần Hạo làm chung một xí nghiệp, tận mắt chứng kiến sự việc này, nhưng vì đồng tình với Tần Hạo nên đã không báo án. Tần Hạo cũng không giết người nữa, mối quan hệ của hai người từ đó tốt lên, cho nên sau này mới có chuyện hai vợ chồng của Triều Hà thuê căn nhà cũ của anh ta.”
“Trong một lần quay về, Tần Hạo và Triều Hà cùng nhau uống rượu đến say khướt, sau đó hai người cãi nhau, Triều Hà lôi chuyện cũ ra nhắc lại, Tần Hạo chợt nhận ra Triều Hà sớm muộn gì cũng là một mối tai họa, nên đã rắp tâm giết người, thiết kế ra vụ nổ khí gas. Vì sợ người khác biết, anh ta đã tìm em trai mình để làm kẻ chết thay.”
“Chỉ là Tần Hạo không ngờ em trai của Triều Hà là Triều Giang cũng biết chuyện này, còn dùng chuyện này để uy hiếp anh ta. Triều Giang vốn dĩ là một tên du côn, không dễ dàng đối phó như vậy, cho nên Tần Hạo mãi vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay. Với lại anh ta cũng sợ Triều Giang sẽ nói ra, nên vẫn luôn cho cậu ta phí bịt miệng.” Ngô Phương Châu nói.
Chương 1005: Đồ vật rất đáng giá
Kỷ Hi Nguyệt cẩn thận lắng nghe, trong lòng cũng rất thổn thức.
Ngô Phương Châu tiếp tục nói: “Phí bịt miệng, phí phẩu thuật thẫm mỹ cho em trai anh ta, rồi khuôn mặt của anh ta, vv, tất cả mọi thứ đều cần đến tiền, bắt buộc anh ta không thể không biển thủ tiền của công ty, nên mới có chuyện làm giả sổ sách, vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn, và hàng loạt vụ việc liên quan đến Đường Tuyết Mai. Anh ta cũng biết sớm muộn gì mình cũng bị phát hiện, cho nên đã sớm chuẩn bị đường thoát thân.”
Kỷ Hi Nguyệt tâm trạng ngổn ngang, nói: “Tên này đã giết người quen tay, cho dù quá khứ có đáng thương đến mấy thì những việc sau này đã vượt khỏi phạm vi nhân tính, nên phải sớm tóm gọn được hắn ta.”
“Ừm, bên khu thành cũ vẫn đang được giám sát nghiêm ngặt, nhưng phạm vi quá lớn, lại là cuộc chiến trường kỳ, hy vọng anh ta không trốn nổi nữa sẽ tự mình chui ra.” Ngô Phương Châu đáp.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Không ngờ cảnh sát Trang Thiên lại giỏi như vậy, toàn bộ đã được cô ấy điều tra ra.”
“Đúng vậy, cô ấy rất thích điều tra tội phạm, nhưng không biết vì sao lại đến phòng hồ sơ. Sau vụ án lần này, cô ấy đã được điều đến phòng điều tra hình sự, còn gửi lời cám ơn cô vì đã cho cô ấy cơ hội lần này.”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói không cần, sau đó nhìn thấy một bức ảnh có chiếc đồng hồ quả quýt gửi đến.
“Vương Nguyệt, đây là bức ảnh do người buôn đồ cổ gửi đến, vì trước khi chiếc đồng hộ này bị mất, gia đình của họ không có người nào chụp lại ảnh.” Trương Cường nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trong bức ảnh, cảm giác thực sự rất quen mắt, bởi vì trên đó có một viên kim cương màu vàng khoảng chừng năm carat.
Người bình thường sẽ cho rằng viên kim cương màu vàng này là pha lê giả. Nhưng ở kiếp trước, sau khi vụ án này xảy ra, chiếc đồng hồ này đã xuất hiện trên thị trường giới thượng lưu, lúc đó mọi người mới biết trên đó là một viên kim cương màu vàng, và vì vấn đề niên đại nên chiếc đồng đó có giá trị lên đến nghìn vạn.
Đủ để trở thành động cơ giết người cướp tài sản.
Nhưng người biết được sự thật này không nhiều, ngay cả con cái của ông cụ đó cũng không hề biết đây là chiếc đồng hồ cổ, cứ nghĩ rằng chỉ là đồ vật ông cụ thích sưu tầm, đến khi sự việc xảy ra mới vô cùng bàng hoàng. Vụ án này kéo dài hơn nửa năm vẫn chưa có hồi kết. Mãi đến khi đồ cổ tràn ra thị trường, cảnh sát mới biết giá trị thật của chiếc đồng hồ này, bắt đầu lập lại vụ án và tóm gọn hung thủ là ông chủ của tiệm đồ cổ.
Ông cụ thích đến tiệm đồ cổ để xem đồ, có một lần ông ấy mang chiếc đồng hồ cổ đến, kêu ông chủ thẩm định thử. Ông chủ nói dối ông cụ là đồ này không có giá trị, nhưng ông ta có thể trả năm vạn, hỏi ông cụ có muốn bán không.
Ông cụ đương nhiên không bán, nói là giữ làm vật gia truyền, nhưng cũng không muốn cho con cháu biết.
Ông chủ tiệm cầm đồ cũng chưa có ý định giết người ngay, nhưng bởi vì công việc làm ăn không mấy thuận lợi, nên mới nghĩ đến kế hoạch độc ác này. Bằng cách này, mọi người không thể ngờ được kẻ giết người lại là ông chủ tiệm đồ cổ.
“Vương Nguyệt, thế nào rồi? Có ý kiến gì hay không?” Trương Cường hỏi.
“Đội trưởng Trương, chiếc đồng hồ quả quýt này là đồng hồ cổ, rất có giá trị, trên mặt nó là viên kim cương màu vàng, nên rất có thể là giết người vì tiền.” Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn thoại.
Lúc này, đột nhiên tin nhắn thoại của đội trưởng Biên xuất hiện: “Nếu là viên kim cương màu vàng mà còn to như vậy, giá trị chắc chắn phải trên trăm vạn, hơn nữa còn là đồ cổ, chứng tỏ chiếc đồng hồ này rất đáng giá. Chưa hẳn con cháu của ông ấy đã biết, vì nếu biết thì đã đem đi bán chứ không giữ lại trong nhà nhiều năm như vậy.”
Đội trưởng Lý Đỉnh cũng cho ý kiến: “Vậy thì người biết giá trị của chiếc đồng hồ này có lẽ chỉ có người buôn đồ cổ. Đội trưởng Trương thử bắt đầu từ những người buôn đồ cổ xem sao.”
Trương Cường đáp: “Trước đây có điều tra qua những người buôn đồ cổ, thân thiết với ông cụ cũng chỉ có một tiệm, nhưng có vẻ rất thành thật, hơn nữa chuyện hỏi giá cũng đã vài năm trước.”
Chương 1006: Người đàn ông này bị bệnh sao
Kỷ Hi Nguyệt nhân cơ hội nói: “Đội trưởng Trương, anh thử điều tra xem người buôn đồ cổ có động cơ gì không, ví dụ như anh ta đang cần tiền gấp chẳng hạn? Đây cũng là một phương hướng đấy.”
“Được, cảm ơn mọi người đã cho ý kiến, tôi sẽ lập tức đi điều tra!” Thực ra trong lòng Trương Cường cũng đã có tính toán. Chiếc đồng hồ này giá trị như vậy, quả thực rất đáng để giết người.
“Vương Nguyệt, ánh mắt của cô thật sự rất tinh tường, vừa nhìn là đã nhận đây là chiếc đồng hồ cổ sao?” Đội trưởng Biên cười hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt gửi một tin nhắn thoại qua, cười đáp: “Đội trưởng Biên, anh đừng quên là tôi có một ông bố thích chơi đồng hồ.”
“Nói cũng phải nhỉ. Xem ra sau này chúng ta có thể vào đây thảo luận vụ án rồi.” Đội trưởng Biên cười nói.
Lý Đỉnh nói: “Phải rồi Vương Nguyệt, trưởng phòng Kim đã thú nhận tất cả hành vi phạm tội của mình. Không ngờ ông ta lại là ông trùm thứ hai của tổ chức buôn lậu m.a tú.y. Đúng là đồ không biết liêm sỉ, một phần tử cặn bả trong giới cảnh sát, hại chết bao nhiêu người.”
Lý Đỉnh rất tức giận. Đội trưởng Biên nói: “Đúng vậy, kẻ phản bội nội gián là kẻ đáng hận nhất, cũng may là vụ án đã được giải quyết. Đội trưởng Lý, anh cũng nên nghĩ ngơi một thời gian đi, dạo này nhìn anh gầy hẳn đi đấy.”
“Đúng vậy, cuối cùng cũng có thể ngủ được một giấc ngon lành rồi. Cám ơn mọi người, cám ơn Vương Nguyệt.” Lý Đỉnh cảm kích nói.
Kỷ Hi Nguyệt nói vài câu khách sáo xong thì tắt tin nhắn, ra khỏi phòng vệ sinh. Không ngờ bên ngoài phòng vệ sinh, Thiết Quý Hoành đã đứng đó đợi sẵn.
Người đàn ông này đang dựa vào bức tường trên hành lang ngoài phòng vệ sinh xem di động, thấy cô bước ra bèn cất di động, nhìn cô mỉm cười.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại cười không nổi, người đàn ông này bị bệnh à? Sao cứ quấn lấy cô không buông vậy?
Cô cũng biết là mình rất đẹp, rất có sức quyến rũ, nhưng cũng đâu đến nỗi vừa gặp lần đầu tiên đã bị cô mê hoặc thành như vậy? Huống hồ anh ta còn là chủ nhân của Thiết gia, là người tu luyện khí công, định lực cũng đâu đến nỗi quá tệ?
“Có vẻ Kỷ tiểu thư rất thích phòng vệ sinh của Úy gia nhỉ?” Thiết Quý Hoành bật cười.
Kỷ Hi Nguyệt không khách khí trợn mắt nói: “Thiết chủ nhân cũng rất thích cửa phòng vệ sinh của Úy gia đúng không? Nên mới nhàn nhã đứng đây nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh của phụ nữ như vậy?”
“Khụ khụ.” Thiết Quý Hoành không ngờ miệng lưỡi Kỷ Hi Nguyệt lại sắc bén như vậy, khuôn mặt anh ta cũng đỏ lên, nghe qua sao cứ thấy bản thân giống một tên biến thái thế nhỉ?
“Thiết chủ nhân, là anh chưa chịu từ bỏ hay là muốn thế nào? Nhất quyết muốn làm bạn với tôi đúng không? Điều kiện đó vẫn chưa làm anh từ bỏ sao?” Kỷ Hi Nguyệt khoanh tay trước ngực, nhìn Thiết Quý Hoành với vẻ chán ghét.
Mặc dù gương mặt này rất đẹp trai, nhưng không biết sao cô cứ nhìn là lại thấy chán ghét.
“Điều kiện mà Kỷ tiểu thư đưa ra hình như rất có ẩn ý? Là muốn giúp Triệu chủ nhân ủng hộ Úy Tư Lý sao?” Thiết Quý Hoành không thích cô nhìn anh ta bằng ánh mắt chán ghét đó, nó cứ khiến anh ta cảm thấy mình như thứ cặn bã.
Điều này làm sao có thể? Thiết Quý Hoành này dầu gì cũng là nhân trung long phượng, là người đàn ông xuất sắc được tán dương ca ngợi, phụ nữ ai gặp cũng như điếu đổ, nên làm sao có thể chịu được ánh mắt ghét bỏ như vậy?
“Thiết chủ nhân, anh nghĩ nhiều quá rồi, cũng là đánh giá bản thân quá cao rồi. Ý tứ của tôi khi đưa ra điều kiện này là để anh nhanh chóng từ bỏ hy vọng! Tôi sẽ không làm bạn với anh đâu. Bye.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức rời khỏi.
Thiết Quý Hoành liền giữ cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt lại, Kỷ Hi Nguyệt la lên một tiếng rồi quay đầu, đối diện với ánh mắt giận dữ của Thiết Quý Hoành.
“Anh, anh lại muốn làm gì đây?” Kỷ Hi Nguyệt liền lộ ra vẻ hoảng sợ, đưa mắt nhìn thị vệ hai bên, nhưng rõ ràng là bọn họ đã làm như không thấy.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng để tôi phải nổi giận được không?” Thiết Quý Hoành nghiến răng nghiến lợi nói, sự sắc bén trong đôi mắt của anh ta có thể chọc đau mắt Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt vùng vẫy: “Anh thần kinh à? Tại sao cứ bám lấy tôi vậy! Bộ phụ nữ trong thiện hạ chết hết rồi sao? Tránh ra, nếu không tôi sẽ kêu anh Hàn!”
Chương 1007: Tôi đáp ứng cô
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt đỏ rực lên, đôi mắt rưng rưng vì tức giận, trên cánh tay cũng càng lúc càng đau, cô cảm giác đã bắt đầu ứ máu. Xem ra người đàn ông này cũng không khác gì một tên biến thái!
Nếu không những người tu luyện khí công đâu có dễ dàng bộc lộ như vậy? Cô thật sự rất muốn đánh cho anh ta thành đầu heo.
“Tôi đồng ý với cô!” Thiết Quý Hoành đột nhiên buông cô ra.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Thiết Quý Hoành nghiêm túc nhắc lại: “Tôi đáp ứng điều kiện của cô.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chớp hai mắt, biểu cảm trên mặt cũng chuyển sang kinh hãi, ánh mắt cũng đầy sự kinh ngạc, người đàn ông này có đúng là chủ nhân của một gia tộc không vậy?
Chủ nhân mà tùy tiện, bốc đồng và dễ dàng đưa ra quyết định như vậy sao? Nhà họ Thiết này có thể tồn tại là bởi vì ông trời ngủ quên đúng không?
“Tôi đáp ứng cô hỗ trợ cho Úy Tư Lý, từ bỏ Úy Mẫn Nhi. Người phụ nữ này quả thực không đáng nhận được sự ủng hộ của Thiết gia.” Thiết Quý Hoành thấy vẻ mặt sững sờ của Kỷ Hi Nguyệt rất đáng yêu thì không nhịn được cười.
Biểu cảm của người phụ nữ này thực sự rất phong phú, hai mắt ngấn nước nhìn rất xinh đẹp, hơn nữa còn dễ thương, khiến anh ta rất muốn vươn tay nhéo nhéo làn da mịn màng như em bé của cô.
“Anh, anh đáp ứng thật à? Không phải đang ghẹo tôi đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng hoàn hồn. Cô cảm thấy ngay lúc này mình là người phụ nữ lợi hại nhất, ấy vậy mà lại khiến một chủ nhân vì cô đáp ứng điều kiện như vậy.
“Không đời nào. Thiết Quý Hoành tôi nói lời giữ lời, huống hồ còn là lời hứa với Kỷ tiểu thư.” Thiết Quý Hoành cười nói, “Như vậy đã đủ để Kỷ tiểu thư làm bạn với tôi chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt nghi ngờ nhìn anh ta, sau đó nói: “Thiết chủ nhân, anh bị ngốc rồi đúng không? Tại sao anh lại đồng ý với tôi? Tôi không tin anh có thể đưa ra quyết định lớn như vậy chỉ để cầu xin tôi tha thứ cho anh, hơn nữa quyết định này hình như còn bất lợi đối với anh.”
Thiết Quý Hoành có chút dở khóc dở cười: “Kỷ tiểu thư, bây giờ đã tôi đồng ý, đừng nói cô lật lọng không muốn làm bạn với tôi đấy chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Không phải vậy. Tôi chỉ cảm thấy tò mò thôi. Nhìn anh đâu có giống tên ngốc.”
Thiết Quý Hoành thực sự rất muốn chửi lại, cô mới là đồ ngốc đấy, nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của cô, anh ta quả thực không nỡ mắng chửi.
“Thực ra không phải tôi chưa từng nghĩ qua, nhưng điều kiện của Kỷ tiểu thư đã chiếm đến sáu mươi phần trăm quyền quyết định rồi.” Thiết Quý Hoành nói.
Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu: “Vậy bốn mươi phần trăm còn lại là gì?”
Thiết Quý Hoành cười đáp: “Nhất định phải ở đây nói sao? Chúng ta có thể vừa uống trà chiều vừa đàm đạo mà. Thực ra trà hôm nay rất ngon. Nếu chúng ta đã làm bạn với nhau thì cũng phải hiểu rõ nhau một chút chứ?” Nói rồi anh ta làm động tác xin mời.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày, sau đó nói: “Được thôi, chúng ta ngồi nói chuyện đi, nếu không đúng là rất nhàm chán.”
Nói xong cô bỏ đi trước, Thiết Quý Hoành cất bước theo sau, nhìn bóng lưng xinh đẹp trước mặt, khóe miệng anh ta không nhịn được mà cong lên.
Hai người đến một bàn trà màu trắng không có người ngồi, cô hầu gái mang trà và bánh ngọt lên. Kỷ Hi Nguyệt nhìn những người xung quanh đang trò chuyện rất say sưa, nhưng không thấy bóng dáng của Úy Tư Lý, Úy Mẫn Nhi và Triệu Húc Hàn đâu, chỉ có bà Thiết là vẫn đang tiếp đãi khách khứa.
Kỷ Hi Nguyệt đoán Triệu Húc Hàn đã được gọi vào trong. Cất công chuẩn bị một bữa tiệc hoành tráng như vậy, chắc chắn đã có mục đích từ trước.
“Kỷ tiểu thư, đây là điện thoại của tôi. Nếu đã là bạn bè thì chúng ta nên trao đổi số điện thoại chứ nhỉ? Để thỉnh thoảng có thể liên lạc với nhau đúng không?” Thiết Quý Hoành lấy di động ra, mở màn hình bàn phím của điện thoại lên, hiển nhiên là muốn Kỷ Hi Nguyệt nhập số điện thoại của cô vào.
Chương 1008: Anh lớn hơn tôi mười tuổi
Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ định từ chối, nhưng Thiết Quý Hoành đã đồng ý điều kiện của cô, đồng nghĩa với việc đã giúp được Triệu Húc Hàn một chuyện lớn, nên cô cũng không thể quá ra vẻ.
Cầm điện thoại của anh ta nhập số điện thoại của mình xong, Kỷ Hi Nguyệt còn nói một câu: “Thiết chủ nhân, làm bạn bè không thành vấn đề, chỉ cần anh nhớ tôi đã có bạn trai rồi là được.”
“Đương nhiên, Triệu chủ nhân xuất sắc như vậy, Thiết mỗ tôi sao có thể bì kịp. Kỷ tiểu thư quả thực rất có mắt nhìn.” Thiết Quý Hoành hào phóng nói, trong đôi mắt sâu sắc không hề che giấu hảo cảm dành cho Kỷ Hi Nguyệt.
Ít nhất là Kỷ Hi Nguyệt có thể nhận ra được, người đàn ông này đúng là rất có hứng thú với cô. Đây không phải là một chuyện tốt. Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng không biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
Thiết Quý Hoành nhận lại điện thoại, sau đó còn nhấn nút gọi đi. Điện thoại trong tay Kỷ Hi Nguyệt lập tức rung lên.
“Đây là số điện thoại của tôi. Chúng ta thêm Wechat để thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho tiện nhé.” Thiết Quý Hoành thông qua số điện thoại tìm được Wechat của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cạn lời, khóe miệng khẽ giật giật, sau đó chấp nhận bạn bè. Ánh mắt Thiết Quý Hoành nhìn cô không giấu được ý cười.
Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, phải chăng tên này vẫn còn nghi ngờ cô là người tu luyện khí công, nên mới mặt dày mày dạn muốn kết bạn với cô như vậy? Thực sự vẫn có chút khó hiểu.
“Kỷ tiểu thư không cần lo lắng, tôi sẽ không làm gì quá đáng đâu.” Thiết Quý Hoành cười nói, “Phải rồi, Kỷ tiểu thư dự định ở lại Pháp mấy ngày? Có muốn tôi làm hướng dẫn viên, đưa bọn cô đi chơi một vòng không?”
Kỷ Hi Nguyệt mừng thầm trong lòng: “Anh có máy bay trực thăng sao?”
Thiết Quý Hoành cười nói: “Có chứ. Kỷ tiểu thư muốn đi đâu? Thụy Sĩ, Anh Quốc, hay Ý?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Chỗ nào tôi cũng muốn đi, nhưng không biết anh Hàn có thời gian rãnh không. Nếu anh ấy không rãnh thì thôi bỏ đi.”
“Tôi có thể đưa cô đi chơi mà. Triệu chủ nhân chắc chắn rất bận bịu, vì có nhiều vấn đề phải giải quyết với Úy Mẫn Nhi, nên có thể không chăm sóc cô được đâu.” Thiết Quý Hoành đáp.
Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “Thiết chủ nhân, hình như anh biết rất rõ nhỉ? Vậy anh có cảm thấy tôi sẽ để người đàn ông của mình dây dưa với người phụ nữ khác, rồi bản thân tung tăng bay nhảy không?”
“Biết đâu cô ra ngoài với tôi, Triệu chủ nhân sẽ càng lo lắng và càng luyến tiếc cô hơn thì sao?” Thiết Quý Hoành cười nói.
“Bỏ đi. Con người tôi không thích bị hiểu lầm, đặc biệt là giữa nam với nữ. Nếu thực sự có hiểu lầm thì chắc chắn sẽ là chuyện rất tổn hại và đau lòng. Tôi không muốn tự chuốc khổ vào thân đâu.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai.
Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó bật cười sảng khoái: “Kỷ tiểu thư quả nhiên rất khác biệt, thảo nào Triệu chủ nhân lại yêu cô sâu sắc như vậy.”
“Cũng không phải, chỉ là chúng tôi rất tin tưởng đối phương thôi.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
Thiết Quý Hoành gật đầu: “Vậy nếu Kỷ tiểu thư nhàm chán muốn ra ngoài chơi, cứ việc mở miệng, tôi lúc nào cũng có thời gian rãnh.”
Khóe mắt Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật: “Cảm ơn Thiết chủ nhân trước nhé.”
“Kỷ tiểu thư, cô đừng khách sáo như vậy. Đã là bạn bè với nhau, cô cứ kêu tôi là anh Thiết hoặc Quý Hoành cũng được. Tôi có thể gọi cô là Tiểu Nguyệt không?”
Kỷ Hi Nguyệt thầm chửi thề trong lòng, tên này đúng là được đằng chân liền leo trên đằng đầu.
“Cứ gọi tôi là Tiểu Nguyệt, tôi cũng gọi anh là anh Thiết nhé? Dù sao anh cũng hơn tôi đến tận mười tuổi.” Kỷ Hi Nguyệt liền chọc tức Thiết Quý Hoành, cũng là để cho anh ta biết, nếu anh ta đang có ý định theo đuổi cô, tuổi tác của anh ta cũng đáng làm chú của cô rồi.
Thiết Quý Hoành có chút lúng túng đáp: “Tiểu Nguyệt mới hai mươi mốt à? Đúng là còn rất trẻ.”
Chương 1009: Biết tôi tôi là cỏ non rồi chứ
Thiết Quý Hoành không nghĩ rằng Kỷ Hi Nguyệt chỉ mới hai mươi mốt tuổi. Anh ta luôn cảm thấy khí chất trên người cô có lúc còn non nớt, có lúc lại trưởng thành, có lúc thông minh, có lúc lại bất lực, khó có thể đoán định được tuổi tác của cô.
“Đúng vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, biết tôi là cỏ non rồi trâu già như anh bớt tơ tưởng lại đi.
“Vậy Tiểu Nguyệt với Triệu chủ nhân bên nhau bao lâu rồi?” Thiết Quý Hoành lại hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Chuyện này rất quan trọng sao? Anh Thiết, không phải anh định lật tám đời tổ tông của tôi lên hỏi đó chứ?”
“Đâu có đâu có, tôi chỉ muốn hiểu rõ thêm đôi chút, để sau này mọi người có thể xích lại gần nhau hơn. À phải rồi, cô biết Triệu Vân Sâm chứ?” Thiết Quý Hoành hỏi cô.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, bà nội của Triệu Vân Sâm là em gái của ông nội Thiết Quý Hoành, cũng tức là bà cô của anh ta. Mối quan hệ này còn gần hơn nhiều so với mối quan hệ huyết thống xa xôi của mẹ Úy Mẫn Nhi.
“Thiếu gia Vân Sâm à? Biết chứ, hihi.” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, xem ra lịch sử ba năm của cô và Triệu Vân Sâm sẽ nhanh chóng bị đào bới lên thôi.
“Vân Sâm là cháu trai lớn của Triệu chủ nhân, mặc dù bố của Vân Sâm và Triệu chủ nhân là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng suy cho cùng cũng là người nhà họ Triệu, nên tính ra tôi với Triệu chủ nhân cũng có chút thân thích.” Thiết Quý Hoành nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật mình: “Vậy ư? Nhưng nhìn bề ngoài thì có vẻ Triệu Nhất Gia không mấy thiện cảm với anh Hàn của tôi. Hơn nữa mẹ anh Hàn còn chết sớm, chết một cách kỳ lạ. Không biết là có liên quan gì đến bà cô của Thiết gia các anh không, hay là có phải thông gia làm không cũng thật sự rất khó nói.”
Cách nói chuyện vô tư của Kỷ Hi Nguyệt khiến Thiết Quý Hoành không thể đoán được tâm tư của cô, là thật sự đơn giản đến mức không biết gì, thích nói gì thì nói, hay là muốn thăm dò gì đó, hoặc là định chia rẽ mối quan hệ giữa anh ta và Triệu chủ nhân?
Nhưng bất luận thế nào thì Thiết Quý Hoành vẫn chút kinh ngạc khi Kỷ Hi Nguyệt đề cập đến mối quan hệ lợi và hại như vậy.
“Tiểu Nguyệt, xem ra cô biết cũng không ít nhỉ? Mấy chuyện này Triệu chủ nhân đều nói cho cô nghe cả sao? Lẽ nào đến bây giờ cậu ấy vẫn cảm thấy mẹ của cậu ấy là bị người hại chết?” Thiết Quý Hoành nói.
“Anh Thiết, anh thật sự nghĩ quá nhiều rồi, chuyện này còn cần anh Hàn nói với tôi sao? Anh Hàn không bao giờ chủ động nhắc đên mẹ của anh ấy đâu! Nhưng tôi có tai, có mắt, đương nhiên có thể nghe ngóng được một số tin đồn chứ.”
Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất vô tội: “Bất kể là ai nếu biết được sự tình, đều sẽ đoán là chủ mẫu đương gia cũ đã âm mưu giết hại mẹ anh Hàn! Đây không phải là suy đoán của riêng tôi.”
Cơ mặt của Thiết Quý Hoành khẽ run rẩy, đôi mắt của anh ta từ từ nheo lại, nhìn chằm chằm vào Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Anh Thiết, sao anh nhìn tôi chằm chằm vậy? Lẽ nào tôi nói không đúng sao? Đây cũng đâu phải chuyện bí mật gì.” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi nói.
“Tiểu Nguyệt, lẽ nào cô không biết Triệu gia không che phép nhắc đến chuyện này?” Thiết Quý Hoành thật tình không biết Kỷ Hi Nguyệt vì còn nhỏ nên nói năng không có suy nghĩ, hay là sáo ngữ nhưng đã mưu tính từ trước.
Song anh ta hy vọng và cũng bằng lòng tin tưởng cô gái này thật sự đơn giản.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Tôi biết chứ, nhưng anh Thiết, anh là họ Thiết, tôi biết trò chuyện gì với anh bây giờ? Hơn nữa quả thực tôi cũng rất tò mò. Nói nghe xem, có phải bà cô của anh làm không?”
Thiết Quý Hoành đối diện với đôi mắt to tròn như hai vì sao của Kỷ Hi Nguyệt, sự tò mò và ngây thơ trong đó rõ ràng đến nỗi, khiến anh ta không thể thốt ra câu định nói là cô ăn nói bậy bạ.
Người không biết thì đâu có tội, đúng không?
Chương 1010: Phải gọi là chú mới đúng
Thiết Quý Hoành trầm tư một lúc, sau đó nghiêm túc nhàn nhàn nói: “Tiểu Nguyệt, chuyện không có bằng chứng tốt nhất đừng ăn nói lung tung, sẽ hại chết người đấy.”
“Ồ, tôi cứ tưởng anh Thiết là chủ nhân của Thiết gia, sẽ biết ngọn ngành câu chuyện chứ! Thì ra cũng như nhau cả thôi.” Trên mặt Kỷ Hi Nguyệt lộ ra vẻ mất hứng, còn có nét ngây thơ vô tội.
Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười: “Tiểu Nguyệt, cô cũng biết người cô đang hỏi là bà cô của tôi, vậy cô cảm thấy tôi có thể nói không?”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười hì hì, gãi đầu đáp: “Nói cũng phải nhỉ. Chỉ có tôi là ngốc nghếch, cứ xem anh là anh trai của mình, nên mới dám hỏi. Không ngờ lại tới mức này. Tôi đúng là ngốc thật. Anh Thiết, xem như chưa nghe thấy gì nhé.”
Dáng vẻ của Kỷ Hi Nguyệt không khác gì một kẻ ngốc, còn ngu ngơ cười vài tiếng, nói: “Có điều anh Thiết này, anh với anh Hàn tôi có xích mích gì đúng không?”
“Đâu có. Bà cô tôi đã gả vào Triệu gia thì đã là người của Triệu gia, hơn nữa quan hệ với Thiết gia chúng tôi cũng không quá lớn, chỉ cần không xuất hiện hiểu lầm có tính nguyên tắc, mối quan hệ giữa hai nhà vẫn rất bình thường.”
Trong lòng Thiết Quý Hoành lúc này rất hỗn loạn, không thể hình dung được cảm giác của mình dành cho Kỷ Hi Nguyệt. Có vẻ như tâm tình của người phụ nữ này rất phức tạp, liên tục thay đổi, khiến anh ta không thể nào nắm bắt được.
“Ồ ồ, mấy chuyện tôi vừa nói anh cũng đừng để trong lòng nhé, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, ai bảo anh là người của Thiết gia làm gì. Con người tôi có tính hiếu kỳ, hơn nữa còn thích dò hỏi đến cùng, thành ra rất muốn biết chân tướng sự việc. Nhưng có lẽ cái chết của mẹ anh Hàn thật sự là một tai nạn.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai, cảm giác rất hời hợt.
“Chuyện cũng đã qua từ lâu, có muốn truy cứu cũng không biết lần đường nào. Với thực lực của Triệu gia chủ mà vẫn không điều tra ra được, có lẽ thật sự là vụ tai nạn.” Thiết Quý Hoành nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, thở dài nói: “Anh Hàn đáng thương, mới tám tuổi đã mất mẹ, chẳng trách ngày nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng không có lấy một nụ cười. Ai cũng nói anh ấy là Triệu chủ nhân, cao cao tại thượng, muốn cái gì có cái đó. Chỉ có tôi biết thật ra anh Hàn rất đáng thương. Muốn nhiều tiền, muốn địa vị cao như vậy để làm gì? Không có người thân bên cạnh, mọi thứ đâu có ý nghĩa gì nữa? Haiz, tại sao dục vọng của con người lại lớn thế nhỉ?”
Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt nhìn vườn hoa bên ngoài, cảm thán nói.
Thiết Quý Hoành nhìn ánh chiều tà rải trên người cô, mềm mại và xinh đẹp, đột nhiên có loại cảm giác yên bình theo năm tháng. Nếu có thể lẳng lặng ngắm cô mãi như vậy thì tốt quá.
“Tiểu Nguyệt!” Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên, Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang bước ra, đi về phía bên này với vẻ mặt ảm đạm.
“Anh Hàn, có thể về chưa?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ muốn rời khỏi nơi quái quỷ và tên đàn ông biến thái Thiết Quý Hoành này.
Triệu Húc Hàn bước lại gần hai người, Thiết Quý Hoành cũng đứng lên, cười nói: “Triệu chủ nhân, có vẻ bạn gái của cậu rất nhàm chán, cũng trách tôi không có tài nói chuyện.”
Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc nhìn Thiết Quý Hoành, sau đó kéo tay Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Đi thôi, nói chuyện xong rồi. Chúng ta quay về thôi.”
“Ồ, được.” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng đáp, sau đó quay sang Thiết Quý Hoành: “Cảm ơn anh Thiết đã trò chuyện với tôi nhé. Tôi đi trước, xin lỗi không tiếp được.”
“Anh Thiết?” Triệu Húc Hàn dừng bước, ánh mắt nhìn Thiết Quý Hoành càng thêm âm u, rất muốn hỏi anh chỉ rời đi một lúc, sao đến cả xưng hô anh ta cũng làm Tiểu Nguyệt thay đổi luôn vậy?
Còn nói không biết nói chuyện?
“Tôi lớn hơn Tiểu Nguyệt mười tuổi, kêu tôi là anh cũng đâu có gì quá đáng phải không?” Thiết Quý Hoành làm sao không biết dáng vẻ của Triệu Húc Hàn là đang nổi cơn ghen.
“Đúng đấy anh Hàn, anh Thiết lớn hơn em hẳn mười tuổi, em còn đang nghĩ có nên gọi anh ấy là chú Thiết không nữa đấy?”