Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 88: Chén thuốc bổ




- Ồ Vân phi, mới sáng sớm ngày ra làm gì mà ồn ào thế? Tiếng nói the thé của Vân phi đã vô tình làm cho đại hoàng tử bừng tỉnh giấc rồi đấy! Chao ôi, hình tượng thùy mị, nết na nay còn đâu!

Vân phi vừa nhìn thấy Hứa phi cùng Lục phi đi tới, lại có chút e thẹn. Vốn dĩ một mình nàng ta không thể chống đỡ nổi một Hứa quý phi nên đành ngậm ngùi im bặt không phát ra tiếng nào để cãi. Trong lòng tức giận không nguôi, chỉ mong có cơ hội để lên mặt Hứa phi dù chỉ một lần. Dù sao thì Hứa quý phi cũng rất thân thiết với hoàng hậu, giờ mà động vào e là sẽ gặp chuyện lớn. Coi như lần này nàng ta nhẫn nhịn, cũng phải nghĩ cách để hoàng thượng thị tẩm nàng ta. Chỉ cần được hoàng thượng sủng ái, thì đến hoàng hậu nàng ta cũng không phải kiêng dè nữa huống hồ chỉ là một Hứa phi chưa từng nhận được ân sủng.

Hứa quý phi quay sang nhìn nam nhân lực lưỡng trước mặt, nói tiếp:

- Đây là Vân phi ngắt hoa?

* Gật *

- Ha, Vân phi thật không coi lệnh vua ra gì mà.

- Ta...ta đâu có!

- Còn cãi? Ở biển báo kia có ghi rõ ràng, thậm chí bút tích còn là của hoàng thượng. Bây giờ Vân phi làm trái lệnh cấm mà còn lớn tiếng ngang ngạnh. Há chẳng phải coi trời bằng vung?

Lục phi tiếp lời: Hống hách quá rồi đấy!

Nàng ta nắm chặt tay lại, trong lòng căm phẫn mà vẫn cố gắng tỏ ra sợ hãi. Ánh mắt rưng rưng như sắp khóc, yếu đuối không ngừng run rẩy. Nàng ta biện minh:

- Ta không ngắt.

- Haha... Vân phi ơi là Vân phi, ngươi lại có thể trắng trợn đến thế hay sao? Nhân chứng vật chứng có đầy đủ ở đây, lại còn cố gang mồm ra cãi ngang ngược. Sao nhỉ, có phải là được hoàng thượng ngày ngày tới lui biệt viện nên hống hách hay không? Lần này coi như là cảnh cáo, nhưng nếu còn lần sau, Hứa phi ta nhất định sẽ cáo trạng ngươi với hoàng thượng. Đến khi ấy để xem ngươi có còn dám ngẩng cao đầu lên nhìn trời đất hay không.

Hứa quý phi cùng Lục quý phi xoay lưng rời đi. Nàng còn quay lại kêu Đổng Triết đi cùng, tránh càng xa con chó hoang này càng tốt. Chỉ sợ nó tự dưng lên cơn mà cắn quàng, một nam nhân lầm lì như hắn mà bị cắn thì không hay cho lắm.

Vân An nắm chặt tay lại không ngừng run lên vì tức giận. Ánh mắt căm ghét nhìn người đi khuất, răng nghiến mạnh phát ra từng tiếng kêu ken két nghe thật dị hợm. Nàng ta đá mấy bông hoa vừa bị ngắt ở dưới đất, gắt lên:

- Khốn khiếp! Đúng là quỷ cái, để ta xem xem ngươi còn dám lên mặt đến bao giờ...

- Nương nương bớt giận, nô tì tới trễ...

- Hứ, ngươi vừa mới đi đâu vậy hả? Có biết là ta bị ức hiếp như thế nào hay không? Thật tức chết đi được...

- Mong nương nương thứ tội, vừa nãy nô tì vội đi sắc thuốc bổ ạ.

- Thuốc bổ để làm gì? Ta đang tức phát điên lên đây này...

- Dạo này hoàng thượng rất hay đến biệt viện của người, nhưng chỉ mang tiếng là thị tẩm. Nô tì mạo phạm hỏi người, đã bao giờ hoàng thượng động vào một sợi tóc của người chưa ạ?

- Dĩ...dĩ nhiên là chưa rồi... Chàng ấy vào phòng toàn đọc sách, còn chẳng thèm chợp mắt lấy một chút. Ta quá khổ rồi mà...

Nữ nô tì hậu cận ấy liền mỉm cười, sau đó nói tiếp:

- Vậy nên nô tì mới sắc thuốc bổ để người đem đến thư phòng của hoàng thượng đấy ạ. Nhân cơ hội ấy...

- Ha, ngươi quả thật thông minh hơn người. Tốt, ta về biệt viện lấy thuốc bưng cho hoàng thượng nào...

Nói rồi cả hai người họ rời đi, đám lính canh khi nãy nghe lệnh Vân phi xông vào định bắt Đổng Triết, từ khi hắn đi đã lẽo đẽo đứng dậy đi theo sau. Vừa hay gặp Hy Đình, sau khi nghe toàn bộ câu chuyện liền bị xử phạt thích đáng. Cái tội ngu ngốc, không phân biệt được trắng đen, lại thêm cái tội không làm theo lệnh vua ngăn cấm mà đã hành động nên bị Hy Đình đập cho vài trận. Kể từ ngày ấy ai cũng biết Đổng Triết là một người không thể động vào, giống với Hy Đình của bọn chúng vậy.

Vân An phấn khích cầm lấy bát thuốc bổ trên tay mà mỉm cười ngây ngốc. Nữ nô tì ấy nhìn rõ cũng không nói gì, chỉ cần hoàng thượng uống bát thuốc ấy sẽ thành chuyện lớn. Đó sẽ là bước quặt hoàn hảo trong cuộc trả thù của nàng ta.

Vân phi về biệt viện chuẩn bị y phục đẹp nhất, trang điểm lộng lẫy nhất rồi đi tới thư phòng, đập vào mắt nàng ta là hình bóng hoàng thượng đang chăm chú phê duyệt tấu chương. Hắn thấy Vân phi vừa lúc đi tới liền chau mày lại hỏi:

- Tới làm gì?

- Thần thiếp thấy người trăm công nghìn việc, làm việc cực nhọc nên sợ chàng bị đuối sức. Nay thiếp đặc biệt chuẩn bị chén thuốc bổ để chàng uống cho lại sức. Mấy nay cũng không thấy chàng ngủ nghỉ đều đặn cũng hơi lo.

Hắn lười nhác trả lời lạnh lùng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bản tấu chương mà không thèm ngước lên nhìn nàng ta một cái:

- Cầm đi đi!

- Chàng đừng vô tình như thế chứ. Dù chàng có vô tình với thần thiếp thì chàng cũng không thể hành hạ sức khỏe như thế được. Nhìn chàng uống xong, thiếp nhất định sẽ rời đi.

- Đừng nhiều lời.

- Tại sao chàng cứ lạnh lùng với thiếp như thế chứ? Thiếp cũng đã gả cho chàng, chàng không thèm động tới thiếp thì cũng thôi đi, chàng thế mà lại vô tâm với lời quan tâm ấy của thiếp. Thiếp buồn lắm đấy!

- Trẫm đang bận, đừng làm phiền.

- Chàng chỉ cần uống hết chén thuốc là được mà, đâu quá tốn thời gian?

Nàng ta lả lướt đi vào đứng kế bên Lý Nghiêm, đặt chén thuốc ngay trước mặt hắn rồi một tay cầm lấy cái thìa múc lấy một muỗng đưa về phía hoàng thượng. Hắn thở dài lười nhác ngước lên nhìn nàng ta với vẻ mặt lạnh lùng không một chút cảm xúc. Lý Nghiêm chau mày, nói:

- Để chén thuốc ở đấy rồi đi đi. Trẫm không muốn nhiều lời, dễ cáu lắm đấy!

- Hức, chàng thật vô tình...

Sau đó nàng ta hờn dỗi chạy về biệt viện, không ngừng khóc thút thít. Tính ve vãn sao? Nào có cửa?

Hắn sai Tần công công đổ chén thuốc ấy đi rồi lại tiếp tục làm việc. Ai mà biết nàng ta cho thứ gì vào đấy? Ngộ nhỡ là thuốc độc hay đại loại vậy thì sao? Phòng còn hơn chống...

Lý Nghiêm cảm thấy ghê hết cả người khi nghe những lời đường mật ấy của Vân phi. Đúng là huynh muội không khác gì nhau cả. Hôm bữa vừa biết tin hắn ta mắt sáng rực lên khi nhìn thấy ái hậu, lại còn tán tỉnh ngọt sớt. Không những thế mà còn nắm tay nàng khiến cho hắn trằn trọc tức giận không nguôi. Cố gắng giữ bình tĩnh, cho tâm tịnh tâm hồn, bằng không đã chạy tới xé tan xác hắn ta ra rồi. Hôm nay lại thêm Vân phi, đúng là không khác nhau tý gì. Nếu không phải hắn muốn nhìn thấy gương mặt ghen tuông của nàng, có lẽ hắn đã chẳng thèm tới biệt viện của nàng ta làm gì cho tốn hơi sức rồi. Mấy ngày nay hễ cứ lần nào tới biệt viện của Vân phi, hắn đều cố gắn không ngủ vì sợ nàng ta tính kế bẩn. Thấy cũng mệt mệt mà chủ muốn chạy tới chỗ ái hậu làm nũng, muốn tới nghe giọng nàng, muốn tới hôn nàng cho lại sức. Chỉ là đang trong thời gian " giận " nên mới không thèm ngó ngàng tới thăm.

Nàng ta chạy về biệt viện khóc một hồi, than vãn với nữ nô tì ấy rồi cũng mệt mà ngủ thiếp đi ở trên bàn. Nữ nô tì ấy cắn răng ngẫm nghĩ:

" Ăn hại, đã tính kế cho tới thế rồi mà làm cũng không xong. "

Chén thuốc ấy nàng ta đã cất công chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, thậm chí nàng ta còn cho thuốc xuân dược vào. Chỉ đợi đến khi hoàng thượng uống lấy một ngụm là Vân phi đã được hoàng thượng thị tẩm. Ấy thế mà không Vân quý phi lại vô dụng đến thế. Thật khiến cho nàng ta tức giận đến mức không tài nào thở nổi.

- Hoàng hậu, vừa nãy ta mới quản giáo Vân phi một trận xong. Thật quá đã luôn mà. Haha...

- Nàng ta đã làm gì khiến ngươi ngứa mắt hay sao?

- Dĩ nhiên là có rồi. Vừa nãy nàng ta ngắt hoa trong hậu hoa viên, một nam nhân lạ mặt tới nhắc nhở liền bị nàng ta gọi người ra giết chết. May sao ta với kịp giải vây, mắng nàng ta một trận khiến nàng ta không dám cạy răng ra cãi lấy nửa lời. Thật hả dạ, hahaha...

Nàng nghi hoặc hỏi:

- Ngươi nói thật sao?

- Ta đây xin thề có trời chứng giám. Không tin người cứ hỏi Lục phi mà xem. Khi ấy Lục phi cũng chứng kiến mà...

- Ha!

Nàng cười nhạt. Có vẻ như Vân An này lại không giống như trong nguyên tác rồi. Có lẽ nàng phải cân nhắc nàng ta thật kỹ thôi, để quan sát một thời gian nữa...xem xem nàng ta có thực sự xứng với sự ra đi của nàng hay không. Có vẻ như...mọi chuyện càng ngày càng thú vị rồi đây, Vân An công chúa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.