Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 87: Cái bóng




Hắn là một kẻ lầm lì, không thích nói chuyện thừa thãi. Ngay cả hoàng thượng cũng chưa từng được nghe hắn nói vài ba câu chuyện dư thừa. Những câu không quan trọng liền bị hắn lược bỏ, nói năng chủ vị đều bị thiếu sót khiến cho những người mới gặp lần đầu đều coi hắn là một kẻ ngạo mạn. Một nam nhân với vóc dáng cao lớn, bóng dáng sừng sững như núi Thái Sơn. Ánh mắt sắc bén nhưng lại hàm chứa nhiều sự thờ ơ, vô cảm. Khuôn mặt không quá tuấn tú, nhưng cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy mê mẩn mà không khỏi ngoảnh mặt lại ngắm nhìn. Nước da nâu nâu, ngăm ngăm rạm đi vì rám nắng. Đôi mắt đen tuyền không thấy đáy, đôi chân mày rậm rạp làm điểm nhấn của khuôn mặt. Sống mũi cao cao, đôi môi căng mọng cuốn hút. Thân hình hắn vạm vỡ, cao to như sừng sững như ngọn núi hiên ngang, oanh liệt. Tóc hắn cắt ngắn khác biệt với bao người khác.

Tính cách hắn ai mới đầu gặp đều phải e dè, bởi lẽ trên gương mặt anh tuấn ấy lại có một vết thẹo dài ngự trị giữa lông mày rậm rạp ấy. Hắn chưa bao giờ nhìn người khác bằng đôi mắt hiền dịu cả, cứ lầm lì mãi thế thôi.

Hắn danh là Đổng Triết, là một trong những cánh tay phải đắc lực của Lý Nghiêm. Khi xưa gặp hắn ở ngoại thành, Đổng Triết lúc bấy giờ vẫn còn là một đứa trẻ đang ngồi lê lết bên đường vì trận đói ập tới. Gia đình chết hết trong nạn đói ngoại trừ hắn, vì cái sức trâu bò mà suốt năm ngày không ăn không uống vẫn chưa thiệt mạng. Chỉ là có chút la liệt, không còn hơi sức để mà cất tiếng ăn xin. Cả người bốc mùi chua chua vì lâu ngày không được tắm giặt, thay đồ. Hắn cứ vô cảm nằm đấy, hắn đang đợi chờ thần chết tới gõ cửa đưa hắn về với thiên đàng. Suốt năm tháng ấy hắn đã chịu biết bao tủi nhục.

Khi ấy tiên hoàng chưa qua đời, nạn đói nạn dốt liên miên khắp kinh đô. Hắn từ nhỏ đã mất đi người thân thiết nhất, một mình gồng gánh trách nhiệm đè vai phải nuôi một đứa em trai khôn lớn thành người mà phải đi làm nô lệ của thương chủ buôn bán vải lụa. Ngày nào cũng phải thức khuya dậy sớm để làm việc như những con trâu con ngựa, ấy vậy mà nhận lại chẳng được bao nhiêu bạc. Em trai vốn đã yếu ớt, cơm ăn không no, áo không đủ mặc. Vào một đêm rét mướt mà đổ trận bệnh nặng, cả làng ấy đều lây lan bị bệnh mà không có thuốc thang cứu chữa kịp thời. Hoàng thượng ra lệnh niêm phong cấm vận, thậm chí còn đốt cháy cả thôn làng. Không cứu được đệ đệ, không cứu được người dân nguy khốn cùng cực. Một lòng hận vua, một lòng căm thù đến tận xương tủy.

Thân hình nhỏ bé ấy đã dũng cảm len lỏi qua đám lính canh gác, trốn ra gần kinh thành ăn xin. May thay đến khi sắp lâm vào cửa tử, hắn gặp một vị tam hoàng tử oai hùng đã đưa bàn tay về phía hắn, cứu hắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Cùng chung một kẻ thù, cùng chung chí hướng muốn phục hưng lại Vân Nam. Kể từ ngày ấy hắn nguyện đi theo Lý Nghiêm, một lòng trung thành làm cánh tay đắc lực của tam hoàng tử. Góp phần giúp tam hoàng tử từng bước từng bước bước đến vinh quang của đế chế.

Nếu như Lý Nghiêm là mặt trời, là ánh sáng thì hắn sẽ là cái bóng của hoàng thượng. Ánh sáng càng sáng tỏ thì cái bóng lại càng tối. Cứ thế, sau khi tam hoàng tử đăng cơ, hắn phụng lệnh hoàng thượng sang Lạp Tư quốc làm gián điệp. Ngấm ngầm giúp đỡ Vân Lục cũng ngấm ngầm lên kế hoạch phá hoại. Theo lệnh hoàng thượng, đến nay cuối cùng cũng đã có thể trở về...

Trong lá thư ấy có viết, nét chữ tuy nghệch ngoạc nhưng cũng không đến nỗi khó nhìn.

" Hắn hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp. Liên kết Cố Trung Tấn giết chết quốc vương, ép thái tử uống thuốc độc, mưu hại tam hoàng tử để đăng cơ. Thế lực lớn, nhiều hậu thuẫn cũng nhiều kẻ thù. Hết! "

Hoàng thượng ngồi trong mật thất cười nhạt nhẽo, giơ tay lên đốt lá thư vào ngọn lửa nhỏ của nến sáp, nói:

- Hy Đình, kêu hắn hồi cung. Dù sao thì Lý Trung cũng sắp được thả ra rồi...

- Rõ!

Khi nhận được tin hắn đã hoàn thành nhiệm vụ. Hắn đã cởi bỏ y quan, dựng một màn kịch bị mưu sát mà thiệt mạng dưới vực sâu. Hắn đội cái nón lá, tấm màn che phủ cả gương mặt. Đổng Triết trở về không oanh phong như vị tướng vừa thắng đại trận. Đi không ai biết, về không ai hay. Sau gần một tháng, hắn cuối cùng cũng đã đứng ở đây, đứng trước mặt hoàng thượng hành lễ, kính cẩn cúi chào mà chẳng thốt ra lời nào.

Hoàng thượng mỉm cười đi tới đứng bên Đổng Triết, vỗ vai hắn ta rồi nói:

- Ngươi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Cực cho Đổng Triết ngươi rồi... Giờ hãy đi nghỉ ngơi đi. Sắp tới sẽ có nhiều việc phải làm lắm đấy.

* Gật *

Rồi hắn rời đi, vừa bước ra đến cửa điện đã đụng chạm với Hy Đình, Hy Đình cười toe toét nói:

- Lâu ngày không gặp, có vẻ ngươi lại cao hơn rồi...

* Gật *

- Ngươi nói xem, lâu năm không hồi cung thấy có gì mới mẻ hay không?

- Không lâu.

- Không lâu?

- Mới về!

- À, quên mất. Ngươi cũng mới trở về đây hồi cùng tân quốc vương Lạp Tư đây mà. Haha...

- …

- Ngươi không biết đâu, hoàng thượng cũng đã thay đổi nhiều lắm. Những khi vắng mặt ngươi hoàng thượng cũng đã cưới thê tử nhiều vô kể. Phi tần đếm không xuể nhưng lại chỉ sủng ái mỗi hoàng hậu. Bây giờ hoàng hậu cũng đã hạ sinh hai vị hoàng tử khôi ngô, tuấn tú. Lẽ nào gọi ngươi về là để trông coi hai vị hoàng tử hay không nhỉ?

- …

- Đổng Triết, ngươi mất lưỡi rồi hay gì? Chẳng thay đổi gì cả, vẫn cứ lầm là lầm lì mãi thế thật không ưa nổi mà...

- Giận?

- Thèm vào giận cái khúc gỗ nhà ngươi. Hứ!

Vì Hy Đình và Đổng Triết ngang tuổi nhau, nên bọn họ sớm đã thân thiết. Chỉ là một kẻ thì nhiều lời không ngớt, tính tình hòa đồng còn một kẻ thì lặng thinh như hến, chẳng muốn mở miệng ra tám chuyện bâng quơ. Tuy rằng Đổng Triết không thừa nhận Hy Đình là chí cốt, nhưng hắn cũng phải thừa nhận hắn ta là bạn tâm giao của hắn.

Hy Đình nói hàm huyên với hắn mà cứ như nói chuyện một mình liền thẹn quá hóa giận đấm cho hắn một cái. Ai ngờ hắn không những không cảm thấy đau mà còn đứng hiên ngang như không có chuyện gì. Ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu nhìn Hy Đình đang tức giận phừng phừng, Đổng Triết liền giơ tay lên đặt lên đầu hắn rồi gật đầu một cái. Ai hiểu hắn đang nghĩ gì? Thần thánh hay thổ địa cũng bó tay chứ Hy Đình hắn sao hiểu. Hắn ta chỉ cảm thấy đã tức lại còn tức hơn mà thôi. Rồi Hy Đình giận dữ nhảy lên cây đi mất hút để lại hắn đứng bơ vơ một mình giữa chốn hậu cung rộng lớn ấy. Đổng Triết đâu biết nơi ở mà hoàng thượng sắp xếp là ở chỗ nào. Thấy bảo hoàng thượng cho người chuẩn bị cho hắn ở chung phòng với Sử Hy Đình, nay hắn ta đã bỏ hắn lại ở đây, người mới hồi cung sau bao năm xa cách sao biết đi đường nào?

Vì cái tính lầm lì nên cũng chẳng thèm mở miệng ra hỏi ai, và cũng chẳng ai dám lại gần. Đi tới đi lui một hồi liền lạc lúc nào chẳng hay. Hắn đi đến hậu hoa viên, thấy Vân An công chúa đang ngang nhiên bứt hoa phá hoại. Không biết tức giận vì điều gì mà tay lại không ngừng ngắt hoa ném xuống đất. Hắn nhìn thấy biển báo có ghi " cấm ngắt hoa " nét chữ ấy chắc chắn là của hoàng thượng, hắn nhìn liền nhận ra không thể sai được. Đổng Triết thấy không vừa mắt liền bước lại gần, lù lù đứng sau lưng Vân An công chúa rồi giơ ngón trỏ ra gõ gõ lên vai nàng ta vài cái, nói:

- Cấm ngắt hoa!

Nàng ta giật mình sợ hãi lùi ra xa vài bước, ấp úng đáp trả:

- Bổn cung là Vân phi, hà cớ gì một kẻ đáng sợ như ngươi dám đe dọa bổn cung?

- Nhặt lên!

Nàng ta giận dữ hét lên:

- Đừng có ra lệnh. Người đâu, đánh chết hắn cho ta.

Vân An không nhận ra Đổng Triết là bởi vì khi ở Lạp Tư chưa từng gặp mặt. Đổng Triết biết Vân An bởi vì hắn điều tra Lạp Tư rất kỹ lưỡng mớ hành động để không bị thiếu sót.

Tiếng hét thất thanh của Vân phi khiến cho lính canh gần đó phải cỗi vã chạy vào xem xét. Dù sao bọn chúng cũng nghĩ hoàng thượng sủng ái nàng ta như lời đồn, liền không dám kháng lệnh mà giữ lấy tay chân của Đổng Triết. Ai ngờ chưa kịp làm gì đã bị Đổng Triết cho vài cú đánh bay ra xa, hộc máu miệng mà sợ hãi. Đổng Triết nói tiếp:

- Nhặt lên!

- Hứ, nhà ngươi là tên đen dân nào mà dám đột nhập vào đây? Lại dám ra lệnh cho quý phi? To gan lớn mật, nếu ta mà nói với hoàng thượng, e là đầu ngươi khó giữ.

Hắn biết việc sủng ái Vân phi này cũng đều là vở kịch của hoàng thượng và hắn cũng biết Vân phi rốt cuộc cũng chỉ là quân cờ của Vân Nam quốc. Hơn hết, hoàng thượng lại là người trọng nghĩa, hắn đã làm gì sai mà sợ một quân cờ như Vân phi đây trách phạt?

Hứa Di Nhiên cùng Lục lạc vừa hay đi tới, thấy cái giọng đanh thép của nàng ta lại càng thêm phần tò mò. Hứa phi nhìn Vân phi vốn đã không thuận mắt, nay có cơ hội không nắm bắt thì là kẻ khờ. Nàng ta vừa vào hậu hoa viên dành riêng cho hoàng hậu đã chứng kiến cảnh Vân phi hống hách không ngừng. Nàng khoanh tay trước ngực, giọng đầy mỉa mai nói:

- Ồ Vân phi, mới sáng sớm ngày ra làm gì mà ồn ào thế? Tiếng nói the thé của Vân phi đã vô tình làm cho đại hoàng tử bừng tỉnh giấc rồi đấy! Chao ôi, hình tượng thùy mị, nết na nay còn đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.