Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 76: Vân An công chúa




Nàng vì quá mệt mỏi nên phải nghỉ ngơi mất một ngày. Kể từ khi hạ sinh, nàng bận rộn hẳn lên. Mặc dù đã có nhũ mẫu chăm sóc cho hai vị hoàng tử nhưng tuyệt nhiên nàng vẫn muốn làm tròn trọng trách của mình. Kể từ ngày ấy, hoàng thượng cũng chẳng thèm bén mảng đến thư phòng để phê duyệt tấu chương. Những bản tấu chương dày cộp đều chất lên như núi tại viện của hoàng hậu. Hắn chẳng nói chẳng rằng mà ngang nhiên cho người chuẩn bị một cái bàn làm việc trong viện mà chẳng thèm hỏi ý kiến nàng lấy một tiếng. An Kiều nhăn mặt lại, tay bế lấy nhị hoàng tử nói nhỏ nhẹ:

- Ngài tính làm việc ở đây luôn sao?

- Không sai.

- Thật bất tiện! Ở đây rất ồn, nó sẽ rất ảnh hưởng tới công việc của ngài đấy.

- Nàng cứ yên tâm. Trẫm ở đây cũng là vì vừa muốn chăm sóc cho nàng, vừa muốn giúp nàng trông chừng bọn trẻ. Dẫu sao bọn chúng cũng chẳng ngoan ngoãn như những gì trẫm tưởng tượng. Nàng thấy đấy, mặc dù bọn chúng không khóc quá nhiều như những đứa trẻ khác, nhưng ánh mắt chúng nó cứ đảo lộn như rang lạc. Trẫm nhìn là trẫm đã biết bọn chúng sẽ không bao giờ chịu nghe lời nàng rồi...

- Haizz... Hài nhi vẫn còn rất nhỏ, chưa hiểu đâu nên đâu không nên. Quậy phá cũng là điều hiển nhiên. Hơn nữa, đám nhóc này không hay khóc quấy nhiễu là đã phúc đức ba đời tám họ rồi đấy.

Lý Nghiêm chống cằm suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy bế Bất Nhiễm trên tay. Thằng nhóc nó cứ nhìn hắn chằm chằm mà chẳng ú ớ hay bật khóc tý nào cả. Ánh mắt nó sắc bén, hình như thậm chí còn đang liếc xéo hoàng thượng. Không, chắc do hắn làm việc quá độ nên mới sinh ra ảo giác. Làm gì có một đứa trẻ nào lại đi liếc mắt ghê rợn như thế được. Chắc chắn là ảo giác.

- Mà sao bọn chúng không khóc nhỉ? Có mỗi lúc trào đời là thi nhau khóc một lúc, rồi kể từ khi ấy im bặt không hề quấy phá nữa. Quái lạ!

- Chỉ là ngoan ngoãn. Ngài cứ suy nghĩ đi đâu vậy?

" Cứ như yêu quái vậy? Nhìn đi, còn nhếch mép cười đểu trẫm nữa... Tức muốn chết đi được! Vô lý hết sức! "

Hắn đang nhìn Bất Nhiễm một cách khó hiểu, xong tự dưng đại hoàng tử bật òa ra khóc lóc. Hai tay nhỏ bé bụ bẫm không ngừng quơ quơ phía trước như thể mong muốn mau chóng rời khỏi phụ vương. Lý Nghiêm cũng bắt trước nàng vỗ vỗ nhẹ lưng Nhiễm nhi, nhún nhún theo từng nhịp điệu. Miệng lẩm nhẩm hát vu vơ vài câu không nghe rõ. Ánh mắt trìu mến nhìn đứa con nhỏ bé trong tay mình mà cưng nựng, chiều chuộng. Chỉ là không biết cách hoặc là hoàn toàn bị thằng nhóc Bất Nhiễm cự tuyệt. Nó càng được đà khóc lớn hơn nữa khiến cho Lý Nghiêm lại càng thêm phần bối rối, không biết làm gì. Hoàng hậu nhìn biểu hiện của Bất Nhiễm liền hiểu ngay, nàng quay sang hỏi hoàng thượng như con dao đâm trực diện vào thâm tâm hắn khiến hắn có chút chột dạ:

- Ngài lại có ý nghĩ gì xấu xa đúng không?

- Nào...nào có! Haha...

- Ngài đừng có cười. Nhìn mặt ngài mỉm cười giả tạo thế, ta chẳng thừa biết ngài thích nữ nhi hơn nam nhi. Bảo sao Bất Nhiễm không ưa gì ngài...

- Ơ kìa, nàng nói thế trẫm buồn lắm đấy!

- Được rồi, được rồi! Haha, ta đùa thôi... Ngài cần gì giật mình như thế chứ?

- Trẫm không giật mình...

A Đào thấy vậy liền chạy vào, xin phép hoàng thượng cho mình dỗ dành hoàng tử. Khi vừa rời khỏi vòng tay của hắn, Bất Nhiễm liền nín khóc ngay. Không những thế lại còn quay sang nhếch mép cười nửa miệng với hắn như thể đang khiêu khích. Còn Từ Nam thì khỏi nói, đang trong vòng tay ấm áp của hoàng hậu nên cười tươi như hoa, chẳng thèm bận tâm tới chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình nữa. Khóe môi hắn giật giật, thiết nghĩ không biết thằng nhóc này giống ai mà xảo trá tới vậy? Để bọn chúng lớn tý nữa, phải dạy dỗ cho biết thế nào là lễ phép với phụ vương.

Ba ngày sau hoàng cung mở một đại yến tiệc để mừng ngày hai vị hoàng tử thuận lợi trào đời. Tiệc được mở ra rất long trọng, khách khứa các nơi được mời tới dự tiệc lớn mà không ngừng dâng quà tặng quý hiếm. Hoàng hậu ngồi kế bên hắn, từ tốn nhập tiệc cùng mọi người. Từng người, từng người một nâng ly chúc mừng hoàng thượng và hoàng hậu. Mặc dù mới hạ sinh hai hài tử, nhưng vóc dáng mảnh khảnh, thướt tha của nàng vẫn không hề bị biến dạng. Tô thêm ít son, đánh thêm chút phấn vẫn là đại mỹ nhân.

- Không ngờ hôm nay quốc vương của Lạp Tư quốc lại có thể tới đây góp vui. Nào, mọi người cùng nâng ly chúc mừng...

- Cạn!

- Thật ngại quá! Vốn đã muốn ghé qua Vân Nam quốc chơi từ lâu, nhưng nay mới có dịp ghé thăm. Quý hóa quá! Quý hóa quá!

- Ngài lại khiêm tốn rồi. Hai nước Lạp Tư và Vân Nam bao năm nay luôn có giao hữu bền vững. Nay mới có cơ hội gặp mặt, cũng đã bao lâu rồi nhỉ?

- Thì cũng tầm ba đến bốn năm. Không nhiều, không nhiều! À, giới thiệu với ngài một chút, đây là hài nhi của ta, cũng là nàng công chúa duy nhất của Lạp Tư quốc, tên Vân An công chúa. Nào, mau ra kính chúc hoàng thượng và hoàng hậu đi...

- Kính chúc hoàng thượng và nương nương vạn sự như ý, thọ tới nghìn năm...

- Haha, dẻo miệng, dẻo miệng...

- Bình thân!

Vân An công chúa? Cái tên nghe thật quen tai. Một nữ nhân thùy mị, nết na đang ngồi ở phía xa xa chỗ hoàng thượng, giương đôi mắt trầm tư nhìn hắn lặng lẽ. Ánh mắt nhìn thật sống động, lại có một chút luyến tiếc không rời. Nàng ấy nhìn hắn như thể đang nhìn một người mà nàng ta đã từng thương yêu sâu đậm. Khó lòng miêu tả nổi, gương mặt tỏ rõ vẻ quan tâm đến những nhất cử nhất động của hoàng thượng. Chưa từng rời đi dù chỉ một khắc...

Phải chăng nàng ta đã động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên? Khuôn mặt có thoáng chút ửng hồng rồi lại vội vàng ngại ngùng quay đi nơi khác. Lúc sau lại len lén nhìn về một nơi cao nhất, nơi mà hoàng thượng đang ngồi đó mỉm cười. Rồi bỗng thời gian như ngừng trôi đi một chút, hai đôi mắt chạm nhau như duyên phận đã định trước. Giữa bữa tiệc náo nhiệt và ồn ào ấy, bọn họ giống như đã phải lòng. Không quan tâm tới những người đang hiện hữu xung quanh họ. Cũng chẳng bận tâm tới tiếng gọi đang vang vẳng bên tai mình. Họ nhìn nhau không chớp mắt, như thể bất ngờ lại có chút suy tư. Lúc sau Vân An công chúa nhận thức lại được, vội vàng quay đi chỗ khác. Khuôn mặt lại càng thêm đỏ bừng bừng, tim đập loạn nhịp liên hồi không chịu ngừng nghỉ.

Khi được chiêm ngưỡng cảnh tượng ấy, nàng chợt nhận ra một điều. Vân An công chúa chẳng phải là Vân An Khang của nước láng giềng đó sao? Hóa ra...nữ chính ấy mà đã xuất hiện mất rồi...

Nàng chưa kịp vui mừng một chút mà đã phải nhận thức lấy hiện thực. Hoàng thượng vốn không thuộc về nàng. Ngay từ lúc đầu đã thuộc về nữ chính. Nay, nữ chính xuất hiện ở kia, có phải vai diễn của nàng đã đến lúc kết thúc rồi hay không?

Không phải chết như trong nguyên tác, mang thai ngoài ý muốn và thuận lợi sinh ra hai vị hoàng tử của Vân Nam quốc. Bây giờ, nàng còn mong muốn điều gì hơn nữa? Nàng đã vượt quá giới hạn của mình... Ấy thế mà nàng lại cứ mải mê trong cuộc tình màu hồng ấy của hoàng thượng mà lại quên đi mất chuyện hệ trọng như thế này.

Khi đó họ nhìn nhau, giống hệt như lần đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết đã nói ấy. Trong một bữa tiệc nào đó, họ gặp nhau, nhìn nhau và cứ thế động lòng. Con tim xao xuyến, tâm tư rối bời không ngừng thầm nghĩ tới đối phương. Sau vài lần gặp mặt nữa, họ quyết định về bên nhau và sống hạnh phúc tới khi răng long đầu bạc. Mặc dù bữa tiệc này đáng lý ra sẽ không bao giờ xảy ra trong cuốn tiểu thuyết, nhưng định mệnh vẫn sắp xếp cho họ gặp nhau. Cái khung cảnh hai người họ nhìn nhau đắm đuối như thời gian ngừng trôi lại ấy, nó khiến cho con tim nàng tự dưng bóp nghẹt lại đau đớn. Nàng cười nhạt, nghĩ đến khung cảnh sau này họ về bên nhau như trong nguyên tác lại có chút đau lòng...

Cũng đến lúc rời đi, mạng sống này vẫn giữ được tới ngày hôm nay cũng đã là đại kì tích.

Cũng đến lúc phải thành toàn cho họ, chúc phúc cho họ rồi.

" Nhưng sao...con tim này lại đau khổ tới như vậy? Chỉ là một vai phụ mà thôi, đừng tham lam quá như thế, Cố An Kiều... Hạnh phúc chẳng phải đã đến với mình rồi hay sao? Hai đứa nhóc ấy chẳng phải là cốt nhục của mình hay sao? Những thời gian qua, chẳng phải hoàng thượng cũng đã rất yêu chiều An Kiều này rồi mà... Đừng kì vọng nhiều quá, đừng tham lam quá... Những thứ vốn không thuộc về mình thì cũng đừng cố gắng cướp đoạt từ người khác... Tim ơi! Đừng đau lòng nữa, được không? "

[ Chiến dịch ngược xin phép được bắt đầu... ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.