Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 74: Hắn sợ...




Hơn năm tháng sau.

- Hoàng thượng, nương nương lại đi chơi rồi!

- Cái gì? Nàng ấy đi đâu?

- Nô tài vẫn đang cho người đi tìm ạ.

- Một lũ vô dụng, trẫm đã bảo các ngươi tuyệt đối không để nàng ấy rời khỏi viện. Giờ thì hay rồi, người đâu cũng không thấy! Các ngươi mà không tìm cho xong, hoàng hậu mà chẳng may sơ sẩy ra vấn đề gì thì cứ liệu hồn với trẫm. Còn đứng đó làm gì? Mau đi tìm!

- V...vâng!

Hoàng hậu tính cách thật lạ lùng, lúc nào cũng muốn chơi trò trốn tìm với trẫm. Chỉ cần trẫm bận rộn công việc, không để mắt tới là y như rằng lại trốn đi đâu mất. Người thì nhỏ bé, cái bụng thì to như cái trống đồng mà suốt ngày lông bông khắp nơi. Khi thì tìm thấy nàng ấy đang ngồi núp dưới gốc cây sồi ở mãi trong lãnh cung, chẳng biết làm cái quái gì mà cứ loay hoay ngồi bệt dưới đất. Khi thì thấy nàng ấy ngồi đung đưa bên cạnh hồ cá cảnh đang bơi lội xung quanh. Không những thế, nàng còn đòi đi cho cá ăn, ngồi ngay cạnh hồ như thể sắp ngã tới nơi rồi.

- Nương nương, người đâu rồi!

- Nương nương, người hãy mau về đây đi ạ!

- Nương nương...

Đã mang thai thì ở một chỗ mà dưỡng, ai ngờ suốt ngày tìm cơ hội không ai để ý liền đi mất không dấu vết. Khiến cho hoàng thượng suốt ngày phải phái người đi tìm kiếm. Hậu cung ngày nào cũng tán loạn hết cả lên. Khi thì một mình ở hậu hoa viên ngắm hoa. Lúc lại đến viện của Hứa quý phi ăn bánh. Chẳng bao giờ nói với người hậu một tiếng cả...

Nay cũng thế, nay nàng lại lặng lẽ đi mất không thấy tăm hơi. Đã hơn nửa tuần hương hắn phái binh lính đi lục tung cái hậu cung này lên đều không tìm thấy. Hắn lại càng thêm tức giận, vì nhiều việc chính sự quá nên cũng không có thời gian bên cạnh nàng bầu bạn. Chắc nàng ấy giận hắn nên mới thế. Nhưng không phải, đi tìm một lúc nữa thì thấy nàng đang ngồi giữa đám hoa nhài sắc tím. Nàng mỉm cười hiền, hai tay vẫn liên hồi không ngừng đan bao tay len hình nhành hoa quế vàng đượm. Hắn thấy thế cũng thấy bực bực nhưng cũng không dám biểu lộ ra bên ngoài. Hoàng thượng nhẹ nhàng bước tới lại gần, ngồi xuống bên cạnh nàng nói khẽ:

- Hóa ra nàng trốn ở đây!

- Hả? Ta không có trốn. Mà sao ngài lại tới đây?

- Trẫm kiếm nàng, mãi mới thấy đấy! Sao ngày nào nàng cũng không yên phận vậy? Trẫm lại lo nàng gặp chuyện. Nói trẫm nghe, sao lại trốn ở đây?

- Đã nói là ta không trốn mà. Ở trong viện bí bách quá nên ta đi đổi gió. Vả lại, bọn chúng cứ rối hết cả lên, ta làm gì cũng không cảm thấy thoải mái. Ra đây một mình quả là rất yên bình. Nó giúp ta có thể chuyên tâm đan bao tay hơn đấy!

- Ủa! Đang đầu hè oi bức, nàng đan bao tay làm gì vậy?

- Trẻ nhỏ rất yếu đuối, phải được bao bọc cẩn thận.

Hoàng thượng cười hiền rồi giơ tay lên vuốt nhẹ tóc nàng, âu yếm nói:

- Thái hậu cũng đã chuẩn bị đủ cả. Nàng đâu cần phí sức như thế?

- Ta cũng rảnh. Hơn nữa, ta muốn đứa trẻ này sẽ dùng bao tay do chính tay ta làm. Ngài yên tâm, làm thứ này không quá mệt cũng không hề hao tổn sức lực. Ngài xem, gần xong rồi này!

- Ừ, ừ! Sắp xong rồi! Nào, về thôi! Sắp tới giờ dùng bữa trưa rồi...

Nàng lắc đầu cười nhẹ tỏ ý muốn làm cho xong rồi về cũng chưa muộn. Hoàng thượng thấy thế cũng chỉ biết mỉm cười âu yếm nhìn nàng. Hắn ngồi bên cạnh nàng, ngắm nhìn từng hành động dịu dàng của tiểu Kiều mà cưng nựng.

Nàng thấy bụng nàng lớn lắm, không giống như bình thường. Ngồi được một chút đã thấy khó chịu cả người nên hay muốn đi đi lại lại cho khỏi bức bối tay chân. Hoàng thượng thấy thế cũng hiểu ra vấn đề liền để nàng nằm xuống gối lên đùi mình, tay vuốt ve mái tóc nàng nuông chiều vô hạn. Hắn với lấy vài lọn tóc đen mượt của nàng lên mũi hít hà một hồi, hương thơm từ cánh hoa hồng phảng phất vào mũi hắn khiến hắn cứ lâng lâng. Hắn vươn cánh tay của mình ra, vuốt nhẹ bụng nàng như thể muốn truyền đạt đôi lời. Sau một hồi nghĩ ngợi, hắn mới cất tiếng:

- Nàng khó chịu lắm không?

* Gật *

- Vậy...nàng gắng lấy lần này thôi nhé!

- Ý ngài là sao?

- Nếu được...lần sau trẫm mang thai hộ nàng...

- Phụt! Phục ngài luôn á, haha...

- Không được sao?

- Dĩ nhiên rồi. Ngài là nam nhân, sao mà mang thai cho được?

- Èo, vậy lần sau không mang thai nữa. Cực nàng quá!

- Được thôi! Mà cũng tại ngài mà, ta đã nói không muốn mang thai rồi, cứ khăng khăng " không trúng hồng tâm " đâu...

- Trẫm biết lỗi rồi... Cơ mà tại nàng quyến rũ quá đó chứ. Trách sao được, trẫm cũng chỉ là nam nhân thôi mà...

- Haha, đùa ngài thôi! Chẳng mấy chốc sinh ra rồi, ta hồi hộp quá!

- Ừm...

Hắn âu yếm nhìn nàng vô bờ bến. Nàng chỉ cười thích thú nhìn lên bầu trời trong xanh. Lần đầu mang thai, có chút bỡ ngỡ. Không biết cảm giác được làm mẫu hậu sẽ như thế nào? Thiết nghĩ khi đó chưa sẵn sàng mang thai bao nhiêu thì giờ mang thai rồi, sắp sinh rồi, thâm tâm lại càng hồi hộp không biết sẽ sinh nam tử hay nữ tử. Cũng không biết đứa trẻ vừa sinh ra sẽ như thế nào nữa. Thậm chí nàng còn tò mò là sẽ giống hắn bao nhiêu phần...

Hồi hộp và lo lắng.

Dẫu biết sinh hài tử sẽ rất gian truân, thời kỳ cổ đại này lại không có cách sinh con như thời hiện đại. Ngộ nhỡ khó sinh kể ra cũng có vô vàn khó khăn. Đã thế, đây cũng là lần đầu trải nghiệm. Chỉ sợ làm không đến nơi đến chốn lại không phải lẽ.

Ba ngày sau...

- Tiểu thư, trà đào của người đây ạ.

- Ừm...

Nàng vui vẻ đón lấy tách trà thơm thơm mùi đào. Uống vào vị ngọt ngào, thanh thanh ngắm khung trời bình minh sương sớm. Bên ngoài cửa sổ, những đám mây mới chỉ kịp vội ửng hồng, phơn phớt một gang màu ấm áp, nàng cảm nhận được trời thanh khiết một cách lạ lùng. Ngắm nhìn mặt tròi nhô lên từ từ chậm rãi, chiếu những tia nắng đầu tiên, mang lại ánh sáng cho muôn loài. Rồi dần dần, bầu trời màu sắc linh hoạt, bắt mắt, từ hồng cam đến trắng trong rồi xanh ngắt một màu thiên thanh. Những đám mây bồng bềnh nhờ gió thổi mà trôi đến phương troài xa. Nhưng cũng có lúc trời xanh ngắt không một gợn mây trắng lấn nán. Khoảng trời ấy rộng và thoáng đạt bao la tưởng như vôn tận và không có điểm dừng.

Gió hiu hiu thổi qua khung cửa sổ, lồng lộng thổi vào viện của nàng, lướt qua cơ thể nàng khiến cho vạt áo cùng mái tóc đen láy dài mượt mà bay theo chiều gió. Nàng vội vàng giữ lấy mái tóc ấy. Những lọn tóc đen mượt xòa xòa trước gương mặt nàng thùy mị. Hương thơm hoa nhài thoang thoảng bay trong không khí. Mùi hương hoa quế trước mái hiên hậu viện bay cùng hương nhài vào trong viện nàng cùng khởi hương thơm. Khi cơn gió vừa kịp qua đi, nàng phì cười thích thú khi thấy A Đào tự dưng rối loạn bỏ chạy ra ngoài. Tò mò quay ra khỏi cửa sổ xem xét tình hình, mấy ai ngờ ánh mắt treo veo ấy lại bắt gặp hoàng thượng đang chống cằm đứng ngay bên cửa sổ. Bốn mắt chạm nhau, một bầu trời bỗng rực sắc hồng thùy mị. Lý Nghiêm mỉm cười tinh quái rồi cúi xuống hôn nàng một nụ hôn gió rồi vội vàng bật cửa sổ vào trong viện nàng. An Kiều khó hiểu, hỏi:

- Cửa chính không đi, lại thích bật cửa sổ?

- Vì nó gần với nàng hơn.

Mây trời tỏa ảnh sáng rực rỡ, chiếu vào viện nàng qua khung cửa sổ đầy hữu tình sắc yêu.

Tay hắn ấm áp áp vào má nàng, đó là điều mà nàng luôn mong muốn nhất.

Ánh mắt âu yếm, trìu mến nhìn nàng không rời, đó cũng chính là cái nhìn mà nàng luôn luôn mòn mỏi đợi chờ từ phía người nàng thương nhất.

Hai người họ nhìn nhau không chớp mắt rồi lại đỏ mặt ngại ngùng như phu thê mới về bên nhau. Lúc sau đột nhiên tách trà trên tay nàng rơi xuống, lăn lóc dưới đất khiến hắn có chút giật mình. Nàng nhăn mặt lại khó chịu vì cơn đau không ngừng ùa tới. Khuôn mặt nàng bỗng chốc trở nên tím tái, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt rồi nhỏ giọt xuống cằm.

- Đau... Chết mất!

Mới đây thôi vẫn đang mỉm cười với hắn, giờ đây đã đau đớn tột cùng. Mới đây thôi vẫn hiền dịu trêu đùa hắn, bây giờ nàng đã chẳng còn hơi sức để thốt lên câu nào nữa rồi. Lẽ nào lại có kẻ hãm hại nàng... Lẽ nào lại có kẻ dám cho nàng uống trà chứa rau má như hồi Hạ Dịch trong lãnh cung? Hai chân hắn mềm nhũn vội vã bước về phía nàng, hai tay nâng nàng lên không khỏi lo lắng mà cho truyền thái y. Miệng hắn khô khốc không ngừng gọi hai tiếng Tiểu Kiều, ánh mắt sợ sệt nhìn gương mặt đang không ngừng nhăn nhó của nàng mà lo lắng không nguôi.

Hắn sợ... Sợ đến nỗi con tim hắn như ngừng đập.

Hắn sợ... Sợ đến nỗi cổ họng như cứng lại, không thốt ra được tiếng nào được nữa.

Toàn thân hắn không ngừng run rẩy. Miệng lẩm nhẩm cầu bình an...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.