Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 73: Nghiệp tụ vành môi




Lý Nghiêm nghe xong liền ho sặc sụa đến nghẹt thở. Khuôn mặt đỏ bừng cả lên, vừa vì tức giận, vừa vì chột dạ và cũng vừa vì quá đỗi thẹn thùng không nói thành câu. Chén rượu đã cạn trên tay cũng vì thế mà rơi khỏi bàn tay, lăn lóc rơi xuống đất. Hoàng hậu thì phụt cười tủm rất quái đản, lúc sau định thần lại thì vươn tay ra vỗ vỗ lưng cho hắn xuôi. Lý Hoành cũng nhận ra ngay lập tức, liền nói tiếp:

- Haizz, quả là đáng tiếc quá đi thôi. Hoàng huynh có nói sẽ tìm cho đệ một tân nương ưng ý, cơ mà giờ ta lại chỉ thích mỗi mình nàng ấy. Hay huynh cho người truy lùng tung tích giúp đệ đệ, không phải nàng ấy thì ta không lập thê đâu.

- G...gì???

- Sao huynh phải bất ngờ như thế chứ? Chỉ cần hoàng huynh ra tay, dù có mò kim đáy bể cũng dễ như trở bàn tay. Huống hồ cũng chỉ là tìm kiếm một nữ nhân đặc biệt hơn những nữ nhân khác trong Vân Nam quốc này mà thôi. Chưa biết chừng... Lại ở quanh đây cũng nên ý.

Lý Hoành vừa nói vừa tỏ vẻ buồn rầu, đáng thương vô cùng. Mắt thì thi thoảng cứ liếc liếc xem phản ứng của hoàng huynh, rồi thừa cơ hội hắn không để ý liền tủm tỉm cười quái đản. Lý Dung Cẩn cũng chưa hiểu ra vấn đề gì, hắn ta vỗ vỗ vai tứ vương gia, nghiêm nghị nói:

- Có cần nhị huynh giúp gì không? Mặc dù ca này cũng hơi khó, nhưng có lẽ biết đâu huynh lại tìm được đấy! Dẫu sao cũng không thể để đệ cứ ngồi tương tư một mình mãi như thế được.

Tả Quân nãy giờ cứ cắn môi không dám phì ra cười ha hả. Giờ mà cười phá lên thì lộ hết cơ sự ra mất. Nhưng mà nhìn biểu hiện của Lý Nghiêm cũng quá mắc cười luôn rồi. Bao năm rèn luyện cơ mặt phải quen với từng tình huống, luôn phải buộc mình tỏ ra nghiêm nghị nhất có thể. Nhưng hôm nay, sự việc này làm cho hắn ta không tài nào nhẫn nhịn thêm được nữa. Tả Quân mím chặt môi mình mà nhìn hết mức khiến cho khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng lại. Hắn ta vội vã xòe quạt ra phe phẩy cho thanh tịnh lại tâm hồn. Sau đó Tả Quân cau có mặt mũi lại, chẹp miệng:

- Haizz... Cái vấn đề này ta cũng muốn giúp ngươi lắm, nhưng mà quyền hạn của ta không lớn như hoàng thượng được. Lý Hoành à, vẫn là nên để ngài ấy giúp đỡ ngươi thì hơn. Cơ mà thấy ngươi cứ u buồn suốt mấy hôm nay, ta nhìn cũng có hơi không thuận mắt. Dù sao ta cũng là quốc sư của Vân Nam quốc, cũng vừa hay hôm đó ta cũng góp mặt ở đó, hay để ta bấm tay xem xem nàng ấy ở đâu nhé! Biết đâu lại ra...

- Vậy thì trăm sự nhờ ngài rồi, quốc sư!

- Được, để ta bấm!

Tả Quân giả vờ nhắm nghiền mắt lại, tay liên tục bấm bấm lần lượt từng ngón. Sau đó dần dần hắn ta nhăn mặt lại, cố gắng rặn ra từng giọt mồ hôi như thể đang cố diễn tuồng hay cho hoàng thượng xem. Biểu hiện của năm người họ một chút cũng không giống nhau. Lý Hoành thì đang ngồi chống cằm thẩn thơ nhìn vào hư không nghĩ về ai đó. Lý Dung Cẩn do cũng chưa biết chuyện, tính tình lại thật thà nên cũng chằn hiểu gì lắm. Lại cứ nghĩ những gì Lý Hoành nói là thật nên cũng sốt ruột muốn giúp đỡ tìm hộ tung tích nữ nhân độc lạ ấy. Tả Quân thì cứ bấm bấm ngón tay, miệng thì lẩm nhẩm như đang đọc kinh làm phép. Hoàng hậu cư nhiên là chỉ biết ngồi quay mặt đi, một tay che miệng tủm tỉm cười.

Và dĩ nhiên, nhân vật chính ở đây thì đang đứng ngồi không yên. Cả người thi thoảng lại giật thót mình lên, toàn thân không ngừng bồn chồn đến khó tả. Khuôn mặt anh tuấn ngày càng đen lại vì chột dạ, mồ hôi cứ thế mà rơi ra khỏi lỗ chân lông. Trời lạnh như thế, mới uống được vài ba chén rượu làm sao đã đủ làm nóng người. Huống hồ là mồ hôi lại không ngừng chảy nhỏ giọt trên gương mặt tím tái lại ấy. Hai tay hắn bấy chặt vào vạt áo, cố gắng nở nụ cười cực kỳ thân thiện. Cố giữ vững tâm mình không được lay động để không bị mọi người phát hiện ra điều đáng xấu hổ ấy.

Lúc sau, Tả Quân thở cái phù một cái rồi mở mắt ra nhìn Lý Hoành, lắc lắc đầu ngán ngẩm. Lý Nghiêm thấy thế liền vui vẻ ra mặt. Vốn biết Tả Quân bấm tay rất hiệu quả, khi xưa vì có đầu óc tinh khôn nên mới giúp đỡ được hắn nhiều như thế. Nay cũng sợ vì điều ấy mà hắn phỏng đoán ra, may sao cuối cùng Tả Quân cũng lắc đầu.

Tả Quân thở dài nói:

- Haiz... Ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể tính ra nàng ấy ở đâu. Cũng chỉ biết nàng ấy là người trong hoàng cung mà thôi.

- Không...không thể nào!

- Sao lại không thể thưa hoàng thượng đáng kính? Ngài không tin ta sao, ta bấm ra chỉ thấy trong cung thôi. Chẳng lẽ ngài THẬT SỰ không tin ta?

- Không phải... Chỉ là...người trong cung trẫm biết rất rõ... Sao có thể có người như vậy mà trẫm lại không hay biết được.

Lý Hoành gạt phăng câu trả lời rất hợp lý của hoàng thượng sang một bên, tiếp tục kế hoạch trêu đùa hoàng huynh của mình. Hắn ta liền nhanh chóng ngả người về phía Tả Quân, hồ hởi nói nhanh như gió cuốn mây trôi:

- Thật sao, Tả Quân? Vậy tốt quá, chúng ta cùng phái người đi tìm nhé!

- Tìm gì mà tìm, binh lính trong cung đâu nhàn rỗi tới mức phải đi truy lùng một nữ nhân không rõ danh tính đó chứ? Thật mất thời gian!

- Hoàng huynh không giúp ta thì thôi, cần gì phải nói như thế chứ? Con tim ta đau quá đi... Hoàng tẩu, người nói xem, có phải hoàng thượng đã quá vô tình với đệ rồi hay không?

Nàng liền gật đầu, hùa theo trò vui của họ trêu đùa hoàng thượng.

Lý Hoành nhanh nhảu nói tiếp, mắt rơm rớm nước mắt:

- Hic... Thật không ngờ hoàng huynh lại có thể đoạt tình yêu của đệ đệ như vậy... Ta cũng chỉ muốn gặp nàng ấy một lần, để hỏi xem xem có rung động với ta như ta đã rung động nàng ấy hay không mà thôi.

- Người ta cũng là nữ nhi nhà người khác, đâu phải ai cũng nhất kiến chung tình? Bây giờ mà gặp hỏi ngay, người ta sẽ nghĩ đệ là kẻ dở hơi, kẻ bám đuôi đấy! Sao đệ đệ không mặc vào duyên phận? Có duyên khắc sẽ gặp mà...

- Hoàng huynh nói thì hay rồi. Không đi cướp duyên thì lấy đâu mà có chứ?

- Nói chung là nếu như hai người có duyên thì sẽ còn gặp lại, thế thôi!

- Huynh thật vô tình mà... Có hoàng tẩu rồi nên cũng chẳng buồn để tâm tới đệ đệ nữa rồi...

Hoàng thượng tức anh ách, đuôi mắt hắn giật giật liên hồi không ngừng nghỉ. Lúc sau hắn liếc xéo hoàng hậu đang ngồi cười nãy giờ một cái rồi gắp cho nàng đầy ự thức ăn trong bát, bắt nàng ăn bồi bổ cho bõ tức. Sau đó hắn nhìn quanh quanh, thấy Tả Quân như thể rất mong chờ điều gì đó từ hoàng thượng khiến cho hắn lại tiếp tục chột dạ. Hóa ra điều gì càng sợ thì lại càng mau đến. Hôm đó hắn sợ kẻ đi cùng Lý Hoành là Tả Quân, ai ngờ là Tả Quân thật. Có lẽ bọn họ cũng đã nhận ra là hắn cải trang thành nữ nhân rồi cũng nên. Vì thế nên hôm nay bọn họ mới nói những lời như thế chứ, những biểu hiện đó chắc chắn hắn không hề đoán sai.

Khi hắn đang rối bời trong hàng trăm câu hỏi tự dưng Lý Hoành đập tay cái bốp một cái. Hắn chưa kịp hiểu ra điều gì thì Lý Hoành tự dưng áp sát người lại về phía hắn, chớp chớp mắt long lanh hỏi ngược lại hoàng thượng:

- Mà lạ lắm nhá, hôm bữa ta có việc cần tìm hoàng huynh giải quyết nhưng không thấy trong thư phòng. Ngồi đợi mãi chẳng thấy về, khi định rời khỏi thì tự dưng ta nhìn thấy một thứ khiến ta rất sốc. Mọi người biết ta thấy gì không?

Tất cả đồng thanh trừ hoàng thượng: Thấy gì?

- Có một bộ y phục màu hường phấn giống hệt với y phục nữ nhân ấy mặc khi ta gặp. Phải chăng...?

Tất cả đều đổ dồn hướng về phía hoàng thượng bằng ánh mắt ngờ vực. Lý Hoành đăm chiêu dí sắt mặt vào Lý Nghiêm khiến cho hắn cứng họng ngả người về sau như thể muốn né tránh.

Rồi xong, quên không phi tang rồi! Giờ làm sao? Làm gì bây giờ? Có cách nào để trốn không? Có cái lỗ nào cho hắn chui xuống không? Ái hậu đâu, mau mau ứng cứu...

Hắn càng ngả ra bao nhiêu thì Lý Hoành lại càng sát lại bấy nhiêu. Gương mặt hắn nhìn hoàng thượng chằm chằm không chớp mắt, lại vô cùng căng thẳng. Tả Quân nhàn nhã ngồi uống rượu xem kịch, hoàng hậu thì cứ ngồi ăn thịt gà nướng rất ngon miệng như chẳng mấy để tâm.

Lý Dung Cẩn tự dưng hôm nay rất ngây ngô, như hiểu ra ý đồ liền đập tay xuống bàn, phán:

- Khỏe mạnh, thân hình cao lớn, chạy nhanh hơn lão tứ, đã thế còn có đồ nữ nhân ấy trong thư phòng hoàng thượng. Vậy thì sẽ có hai điều, một là nữ nhân ấy là người tình bí ẩn của hoàng thượng và hai là do đệ ấy cải trang nữ tử. Rốt cuộc là cái nào, đệ đệ?

- Đệ nghĩ là thứ hai. Chứ huynh ấy chỉ cần mỗi hoàng tẩu, không thể có người tình bí ẩn được.

" Gì...gì chứ? "

Vừa mới nghĩ xong, Lý Nghiêm tức đến phát thẹn mà không nghĩ gì liền giơ tay đấm vào mặt Lý Hoành một cái. Ai mượn hắn ta cứ nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống như thế cơ chứ? Lại cứ áp sát vào mặt hắn, khiến hắn càng tức điên lên. Xong hoàng thượng đỏ mặt, vội vã đứng dậy hùng hồn bỏ về mà chẳng nói một lời nào nữa cả.

Kết quả, hôm ấy lão tứ bị hoàng thượng đấm cho một cái chảy máu mũi, vêu cả mồm. Hôm nay đã cách ba ngày rồi mà vẫn chưa khỏi khiến hắn không dám thò mặt ra khỏi cửa viện đi trêu ghẹo người ta nữa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.