Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 55: Địa Lâu xử tử




- Ha, trong cái hậu cung nhỏ bé chỉ với hơn mười phi tần, hơn nghìn binh lính và vài trăm nô tì, thái giám. Ấy thế mà lại có kẻ dám hãm hại ái hậu của trẫm?

Lý Nghiêm gằn từng chữ, vừa nói vừa không thương tiếc cho tấm thân nhỏ bé dưới chân mình mà giẫm ngày càng mạnh. Mặc dù biết kẻ đó đã ngất xỉu từ lâu. Cái ánh mắt hung bạo của hắn nhìn chằm chằm vào thái y đang run rẩy không ngừng, quỳ rạp dưới chân hắn cầu xin tha cho sự thất trách. Ngoài kia, đám nô tì bên ngoài cũng vì thế mà sợ hãi tột độ, binh lính thì cúi cắm đầu xuống đất. Ai nấy đều sợ sệt trước từng ngữ khí lạnh lẽo của hoàng thượng.

An Kiều từ từ mở mắt tỉnh dậy, chưa kịp nói gì đã bị hắn ép phải tiếp tục nghỉ ngơi cho lại sức. Vì vẫn còn mệt mỏi nên nàng cũng không suy nghĩ nhiều mà ngủ ngay. Sau khi nhìn thấy nàng đã chợp mắt, hắn phất long bào quay lưng rời đi mà không quên buông một câu lãnh khốc, tàn độc:

- Lôi ả ta ra ngoài.

May mắn đã thoát tội, thái y vội vã đứng dậy đi sắc thuốc bổ cho hoàng hậu. Tấm lưng cao lớn của hoàng thượng dần rời khỏi viện của nàng. Long bào bay phất phới theo chiều gió cuối thu. Bóng dáng sừng sững bước đi trong sự tức giận tột cùng. Mái tóc đen dài mượt được cột lên ngay ngắn trên đỉnh đầu. Chân mày rậm rạp nhăn lại, ánh mắt hung hãn nhìn về phía trước mà liên tục bước đi. Hắn không ngừng nghiến hàm răng trắng muốt của mình lại tạo nên tiếng kêu nghe thật chói tai.

Lý Nghiêm dừng chân trước đài Địa Lâu, nơi mà hắn luôn dùng để hành hình những tội phạm lãnh trọng tội. Hắn quay bóng lưng về phía hoàng hôn đã phớt màu đỏ ngầu, khuôn mặt đầy rẫy giận dữ nhìn kẻ đang bị kéo lê dưới đất. Bọn chúng đặt ả ta ngay trước chân hoàng thượng. Hắn ra lệnh cho người đem gáo nước lạnh tạt mạnh vào tấm thân nhơ nhuốc dính đầy máu và vết thương chằng chịt bao quanh cơ thể ấy. Hạ mỹ nhân bàng hoàng tỉnh dậy, hoang mang như chưa nhận ra vấn đề đang hữu hình trước mắt mình cho đến khi nghe thấy giọng lãnh khốc thốt lên ngay bên tai mình.

- Nói!

Toàn thân nàng ta đau nhức. Kể từ khi hoàng hậu bị ngất trong lãnh cung, hoàng thượng đã ra lệnh cho binh lính không ngừng tra tấn Hạ mỹ nhân mà không thèm nghe một lời giải thích. Bởi hắn hiểu rõ tâm cơ của Hạ Dịch, chắc chắn sẽ làm ra điều gì đó bất lợi cho tiểu Kiều. Hắn đã căn dặn nàng biết bao lần rằng hãy cẩn thận đối với Hạ Dịch, chỉ tiếc là nàng luôn canh cánh trong lòng vì đã cắt ngón tay của Hạ mỹ nhân nên có lòng thương hại. Nay bị nàng ta hãm hại đến mức sắp sẩy thai, hắn không thể nào tha thứ.

Từng vết thương trên cơ thể không ngừng rỉ máu, mùi máu tanh tưởi xộc lên mũi nàng ta khiến cho Hạ Dịch có chút choáng váng. Nàng ta ngước lên nhìn hoàng thượng, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn tỏ vẻ đáng thương mà mếu máo:

- Tất cả chỉ là hiểu lầm... Thần thiếp không hề có ý định hãm hại hoàng hậu, mong người minh xét...

- Lôi con ả đang không ngừng làm náo loạn ở kia lên đây!

Binh lính tiếp tục lôi nữ nô tì thân cận duy nhất của Hạ mỹ nhân lên trên đài xử tử. Nàng ta run lẩy bẩy vội vã quỳ phịch xuống đất, run rẩy nói:

- Hoàng thượng khai ân... Tất cả chỉ là hiểu lầm... Hôm bữa thần có mua lá rau má đã được phơi khô trong hiệu thuốc để pha cùng với trà hoa hồng cho chủ tử uống giải nhiệt cơ thể... Thật sự thần không hề biết hoàng hậu tới thăm... Cho nên mới xảy ra sự việc ấy, mong hoàng thượng khai ân... Thật sự vụ việc trên không hề liên quan tới Hạ mỹ nhân, tất cả đều là sự thất trách của thần...

- Ha! Lôi nốt tên bán thuốc kia tới đây.

- Bẩm hoàng thượng, đúng là người đó đã mua rau má từ chỗ thần ạ.

- Được!

Hoàng thượng rút thanh kiếm sắc nhọn chĩa về phía nữ nô tì ấy. Hung tàn vung lên cao vút rồi chém mạnh, đầu nô tì tức khắc lìa khỏi cổ. Chưa kịp thốt ra câu nào, chưa kịp nhắm mắt. Máu đỏ tươi bắn lên tứ tung, phun cả vào khuôn mặt đằng đằng sát khí của hoàng thượng.

Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lẽo như băng chưa hề biến sắc dù chỉ một khắc.

Hơi thở lạnh lùng tỏa ra khắp Địa Lâu, lạnh buốt.

Đôi mắt vô tình và sâu thăm thẳm nhìn bao kẻ đang không ngừng run run lên theo từng nhịp.

Lý Nghiêm tiếp tục chĩa thanh gươm về phía Hạ mỹ nhân như chưa hề có ý định tha mạng. Hắn cất giọng khàn khàn lên, ánh mắt không nhanh không chậm quét một lượt về phía Hạ Dịch, nhìn chăm chăm vào sâu trong tâm trí kẻ đang ở dưới chân mình.

- Muôn tâu hoàng thượng, thần vừa điều tra ra rằng một nô tì đã vô tình nghe được kế hoạch mà Hạ mỹ nhân đã nói với nữ nô tì kia ạ.

- Đưa lên!

- Hoàng...hoàng thượng, thần chỉ nghe được lúc Hạ mỹ nhân bắt ép nữ hầu cận bên kia phải chịu tội thay mình. Bằng không sẽ mẫu thân già của nàng ta ở dưới quê sẽ bị giết hại bởi Hạ đại nhân...

- Nói láo!

Hạ Dịch nhanh chóng cắt ngang khiến cho nàng ta giật mình co rùm người lại. Hoàng thượng ra lệnh cho tiếp tục nói và bịt miệng Hạ mỹ nhân lại.

- Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Hạ mỹ nhân thưa hoàng thượng...

- Tốt!

Hắn không nói thêm một câu nào nữa mà xoay mình về phía Hạ mỹ nhân. Mặc cho nàng ta ra sức kêu la, gào thét mình vô tội. Mặc cho nàng ta ra sức vùng vẫy thoát khỏi đám binh lính đang ghìm chặt mình xuống đất. Dám làm hại ái hậu, dám mưu sát hài tử chưa ra đời của hắn? Tội ác này không thể dung tha. Dù hắn có chém nàng ta thành trăm mảnh, dù hắn có xiên chết nàng ta cũng chỉ làm vấy bẩn đi thanh gươm của hắn. Hắn muốn cho những kẻ ở đây biết được một điều rằng hãy ngoan ngoãn ở yên một chỗ, đừng dại dột động vào ái hậu thì chắc chắn hắn cũng sẽ không thèm để tâm. Thế nhưng một khi đã ngạo mạn chạm vào một sợi tóc của An Kiều, chắc hẳn cũng sẽ chết không được vẹn toàn.

Lý Nghiêm vung thanh gươm lên, một hình ảnh tàn bạo của Ác Vương hiện hình ngay trước mặt bao người. Màu máu đỏ tươi bắn lên tung tóe, nhơ nhuốc dính vào long bào của hoàng thượng. Chúng chảy ngược thành dòng thê lương, lênh láng cả Địa Lâu.

Khung trời đỏ hồng lớt phớt xuyên qua khuôn mặt của hoàng thượng. Khoảng không quang đãng, tiếng những chiếc lá cuối cùng rơi xuống đất kêu lên từng tiếng xào xạc. Những con chim vội vã bay đi về nơi trú ẩn, tránh xa đài xử tử như tránh khỏi thảm họa.

Ánh mắt hắn vẫn vô tình như thế, một chút biến sắc cũng không thể hiện ra khuôn mặt hoàn mỹ. Làn da ngăm ngăm của hắn nhơ nhớp đầy máu đỏ tươi, nó vương trên long bào vàng chói lòa, vương lại trên khuôn mặt đang không ngừng cau có. Hắn dần dần tĩnh tâm lại lặng thinh. Hắn nhắm nghiền mắt lại rồi ngửa mặt lên trời mà suy ngẫm. Lúc sau hắn quệt đi vài giọt máu trên gương mặt mình. Rồi hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay dính máu dơ bẩn, không quan tâm bao ánh mắt đang sợ hãi nhìn mình mà liếm đi giọt máu ấy, mỉm cười xảo trá, ghê rợn.

Kể từ ngày ấy không một ai dám nói xấu hoàng hậu chứ đừng nói dám cả gan hãm hại nàng. Lý Nghiêm cười nhạt nhẽo, ánh mắt tàn độc nhìn qua khung cửa sổ mà lẩm nhẩm một mình:

- Sắp sang đông rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.