Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 113: Giương đông kích tây




Nửa tuần hương trước, trong khi Cố thừa tướng vẫn còn đang ở trong bữa tiệc làm loạn, thì ngay trong hậu viện của hoàng hậu cũng không hề được yên ổn. Vì hoàng thượng biết rằng hôm nay sẽ có một cuộc phản loạn của Cố Trung Tấn, vậy nên tất cả phi tần trong cung đều phải ở yên trong biệt viện hoặc ra ngoài đi dự hội hàng năm. Vốn đã thu xếp ổn thỏa, Cố thừa tướng cũng không thừa hơi sức đi làm hại phi tần trong cung nên cũng chẳng có gì đáng lo ngại cả. Chỉ tiếc là, người tính không bằng trời tính.

Trong khi hoàng hậu cùng Đổng Triết đang ngồi thư giãn uống trà thưởng trăng, đột nhiên có thích khách đột nhập vào bên trong làm loạn. Bọn chúng ăn mặc một màu đen xì phủ kín mít khắp cơ thể chỉ hở ra một đôi mắt sắc sảo và sâu hoắm. Kẻ cầm đao, kẻ cầm cây chùy to lớn xông vào. Những hạ nhân trong biệt viện cứ thế bị giết sạch sẽ trong chớp nhoáng không trừ một ai. Đổng Triết và Nàng nghe thấy tiếng động nhẹ liền nhanh chóng thấy điều gì đó bất ổn mà cầm kiếm xông ra ngoài. Rồi từ đâu, cả một đám người lạ lẫm vây kín xung quanh biệt viện. Nàng rút kiếm ra, chĩa mũi kiếm sắc nhọn về phía bọn chúng rồi nói nhỏ:

- A Đào, mau đưa bọn trẻ trốn đi.

- Vậy còn nương nương?

- Bổn cung tự biết lo thân mình.

- V...âng.

Cả một lũ chẳng nói lời nào đã xông lên đồng loạt. Tất cả đám thích khách ở đây đều được huấn luyện bài bản, không hề có một chút động tác dư thừa nào cả. Bọn chúng kết hợp với nhau rất ăn ý, người lộn dưới đất, người nhảy lên trên làm cho cả nàng và Đổng Triết đều thấy rối mắt. Trông cứ như là đang bày binh bố trận vậy, thật khó lòng phá vỡ khỏi trận đánh bị vây quanh. Hai người cẩn trọng hành động, Đổng Triết lập tức nhân cơ hội có một kẽ hở nhỏ mà nhanh chóng lao tới, đánh gãy cổ một tên. Vì trước kia hoàng hậu thích sống ở nơi có không gian yên tĩnh, vậy nên hoàng thượng đã đặc biệt chuẩn bị cho nàng một biệt viện vừa rộng lớn, quang đãng vừa cách xa chốn hậu cung ồn ào, náo nhiệt. Thế cho nên ngày hôm nay, khi mà hoàng thượng đang mải lo vụ của Cố thừa tướng, toàn quân đổ hết về hướng chính điện bao vây kẻ thù ngàn năm, trong biệt viện của hoàng hậu xảy ra chuyện lớn cũng chẳng hề hay biết gì cả. Hạ nhân trong biệt viện đã bị giết hại một cách nhanh chóng và không một tiếng động. Những thị vệ còn sót lại để bảo vệ nàng chu toàn cũng đang phải chiến đấu một cách oai hùng. Không ai có cơ hội để chạy đi bẩm báo, chỉ cần có kẻ nào rời chân khỏi biệt viện thì liền bị chém đầu không thương tiếc.

Nàng thở hồng hộc, chém giết với bọn chúng quả là quá sức đối với nàng. An Kiều vốn chỉ là đai đen Taekwondo ở thời hiện đại, cũng chưa từng dùng đao dùng kiếm đi chém người như chém rạ. Mọi lần bắt giữ thích khách, cũng chỉ là những bọn tầm phào, cầm một cây gậy dài dài lại nhọn nhọn là cũng đủ để giải quyết. Nhưng hôm nay, gặp phải địch quá đông người, hơn những thế bọn chúng đều là những kẻ có võ công cao cường, đám thị vệ chẳng mấy chốc đã bị đánh bại. Đổng Triết chẳng nói chẳng rằng, thấy tính thế bất ổn liền tự mình xông vào đám thích khách, nhằm câu thêm chút thời gian cho nàng và mọi người bỏ chạy thoát thân. Nàng rất lấy lòng cảm kích, nhưng cũng không thể bỏ mặc Đổng Triết lại một mình. Nàng ra lệnh cho A Đào hãy mau trốn đi, càng nhanh càng tốt, còn nàng và Đổng Triết sẽ câu thêm chút thời gian. Vốn sao hai người vẫn hơn một người...

- Giết hết trừ họ Cố.

- Ya...

Tất cả bọn chúng nghe lệnh của kẻ cầm đầu, đồng loạt xông vào giết Đổng Triết trước. Đổng Triết võ công cũng không phải dạng vừa, vung kiếm một cái chém chết một tên. Một thân hình khỏe mạnh đang chống trọi lại với đám thích khách đột nhập ấy để bảo vệ chủ tử an toàn. A Đào người run rẩy sợ hãi, hai tay ôm trọn lấy đám nhóc trong vòng tay mà khóc nức nở ở một góc. Hoàng hậu và Đổng Triết thì vừa chống lại kẻ thù bao vây, vừa muốn ở đường cho A Đào cùng đám trẻ trốn khỏi chốn này. Nhưng bọn họ vừa kịp ra đến cửa viện, cùng với bao công sức của nàng và Đổng Triết bỏ ra đều tiêu tan trong gang tấc. Một kẻ cầm đầu nhìn thấy thế liền nhân cơ hội lao vào đâm về phía bọn họ. A Đào hoảng hốt vội vàng giang rộng vòng tay ra, hét lớn:

- Cẩn thận!

Nhát kiếm vốn định đâm phải đám trẻ, A Đào thấy vậy liền lấy thân mình che chắn. Một nhát kiếm sâu hoắm cắm trực diện vào ngực trái của A Đào, máu tươi từ ấy chảy ra chẳng ngừng được nữa. Nàng ta ho lên sặc sụa, máu từ trong miệng cũng hộc trào ra bên ngoài. Gương mặt nàng ta phờ phạc, vẫn ôm lấy bọn trẻ mà mỉm cười nhạt nhòa và xen chút bi ai. Chỉ một nhát kiếm ấy thôi mà vừa xuyên qua ngực A Đào, vừa đâm vào người Bất Nhiễm. Nàng ta rơi nước mắt, giàn giụa chảy ra không ngừng. A Đào không còn chút sức lực nào nữa, chỉ khẽ rơi lệ vì không thể bảo vệ đại hoàng tử an toàn tính mạng. Bất Nhiễm gục ngay trên tay nàng ta, máu từ sau lưng nó chảy ra mà lòng A Đào quặn thắt. A Đào đứng chẳng vững, lảo đảo một hồi rồi quỳ phịch xuống đất, hai tay vẫn cố gắng chút sức lực mà ôm lấy bọn trẻ để bảo vệ. Từ Nam nhìn thấy vậy liền hoảng loạn mà dùng hai tay búp măng, nhỏ bé của mình che đi vết thương trên ngực A Đào mà khóc lóc gọi tên A Đào trong tuyệt vọng:

- A Đào! A Đào!

Như chẳng trông thấy Bất Nhiễm đang gục ngay bên cạnh, Từ Nam chỉ gào lên hai chữ A Đào. A Đào nhìn bọn trẻ bi thương.

"Hết sức rồi, không được nữa. Đừng khóc, nhị hoàng tử."

Uyển Tư công chúa trông thấy Bất Nhiễm im lặng không nói gì, trong miệng nấc cụt nói:

- A... A Nhiễm hoàng huynh?

- Huhu... A Nhiễm cũng không xong rồi... Huhu...

- Ai cứu với, ai cứu với... Hức...

A Đào dần nới lỏng hai tay, cả cơ thể như không nghe theo lời mình được nữa. Hoàng hậu nhìn từ xa, thấy cảnh tượng trước mặt mà tim gan đau nhói. Nàng nổi điên lên, chém loạn xạ. Đổng Triết cũng chém giết chẳng ngừng. Địch vẫn còn đông quá, chống không lại.

- Cẩn thận đấy!

Đổng Triết nói gì nàng nghe chẳng rõ nữa, tay nàng cứ vung kiếm rối loạn khắp cả, chân cứ nhanh nhanh chóng chóng đi về phía A Đào mà khuôn mặt hốc hác hẳn đi. An Kiều tiến tới lại gần, ôm lấy A Đào đã ngã xuống dưới đất không động đậy, máu từ ngực trái chảy ra thành dòng lênh láng khắp xung quanh. A Đào...không còn hơi thở nữa rồi!

- A Đào...

Nàng không còn thời gian để khóc thương cho A Đào được nữa, nhìn thấy vết thương trên người Bất Nhiễm cũng không hề nhẹ gì. Nàng cố nén đau thương, vội vội vã vã trong khi Đổng Triết câu giờ liền bế Bất Nhiễm trên tay, hai đứa trẻ còn lại thì bám lấy vạt áo chạy theo phía sau. Nàng chạy vụt đi tìm người cứu giúp. Vừa đi được vài ba bước chân, cả đám người đã vây lại rất nhanh chóng. Một nam nhân rất quen thuộc nhảy từ trên mái nhà đáp xuống dưới đất, cười cười diễu cợt:

- Nàng chạy đi đâu?

- Vân Lục Lang?

- Trẫm tưởng nàng quên trẫm rồi...

- Ngươi... Sao ngươi lại ở đây? Quân khốn nạn!

- Khốn nạn? Phải, trẫm rất khốn nạn đấy! Xông lên lôi bọn trẻ ra ngoài.

Cả đám nhận lệnh lũ lượt xông vào giằng co bọn trẻ, kiếm trong tay nàng cũng đã bị đá văng ra xa. Một thân hình nhỏ bé bao che cho ba hài tử của mình những vô vọng. Hai kẻ đô con giữ chặt lấy tay nàng, ghìm chặt chẽ không cho ngọ nguậy. Vân Lục há miệng cười lớn, đe dọa An Kiều:

- Nếu nàng không quy hàng, vậy thì ba đứa nít ranh này sẽ phải chết.

Uyển Tư công chúa giẫy giụa, cả người bị nhấc bổng trên không trung mà gào thét, đấm đá loạn xạ.

- Buông ta ra, đồ xấu xa.

Hắn cầm lấy thanh kiếm hoàng gia dát vàng chói lòa dưới ánh trăng rực rỡ, kề lên cổ A Tư mà nói tiếp:

- Còn ngọ nguậy là chết!

Từ Nam bị tên thích khách đập vào sau gáy đã ngất xỉu từ lâu. Nàng trông thấy vậy mà lòng căm phẫn tột cùng. Tên Vân Lục này, đã nói là sẽ làm. Nếu như nàng vẫn ngang tàng với hắn, chắc chắn bọn trẻ sẽ không được yên thân. Nàng gật đầu đồng ý khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, cũng nhìn thấy Đổng Triết đã bị hạ gục từ lúc nào. Toàn thân Đổng Triết đầy máu tươi chảy ra, chằng chịt những vết thương quanh cơ thể. Đổng Triết nằm trải dài dưới đất, không động đậy. Vân Lục ra lệnh cho người đánh ngất nàng, trói chặt tay chân rồi mang đi. Uyển Tư công chúa thì cũng bị đánh ngất rồi để bọn chúng bên xác của nữ hầu A Đào. Hắn đi qua Đổng Triết, đột nhiên nhìn quen mắt. Rồi khuôn mặt hắn đen lại khi nhận ra kẻ ấy là người nào, hắn tức giận, ra lệnh quát lớn:

- Đem theo hắn.

- Vâng!

Thế rồi hắn cùng đám người mặc đồ đen nhanh chóng rời khỏi kinh thành. Một lúc sau có một lão nhân đi ngang qua thì thấy cảnh tượng tan tác chim muông trước mắt mà kinh hãi, vội vã gọi cho ngự y nhanh chóng đi tới xem xét còn ai sống sót không để cứu người. Tất cả đều đã tử vong, duy chỉ có đại hoàng tử bị thương nặng, nhị hoàng tử và Uyển Tư công chúa bị đánh ngất. Lão nhân ấy cũng vội vàng chạy tới chính điện, nấc cụt, nói trong khó khăn, lắp ba lắp bắp, thở hồng hộc gấp gáp:

- Bẩm... Không xong rồi...

- Sao?

- Hoàng hậu và Đổng Triết đại nhân đã mất tích. Đại hoàng tử bị thương nặng, nhị hoàng tử và Uyển Tư công chúa bị đánh ngất. Nô tì hậu cận A Đào cùng bao hạ nhân khác trong biệt viện đều đã chết tại chỗ, không thể cứu vãn.

- GÌ?

Hoàng thượng vừa nghe xong như sét đánh ngang tai. Hắn vội vã cho người đi đến biệt viện của hoàng hậu, nhìn thấy khung cảnh người ngợm chết ngổn ngang như ngả rạ, hoàng hậu và Đổng Triết đều đã mất tích không một dấu vết mà lòng căm phẫn tột độ. Tay hắn nắm thành quyền, trông thấy ba đứa trẻ của mình đang nằm ấy trị thương mà không khỏi giận dữ. Trong khi trong hoàng cung đang rối loạn với Cố Trung Tấn mưu phản thì ở nơi đây lại có thích khách đột nhập vào mà không hề hay biết. Bọn chúng thế mà dám giương Đông kích Tây? Hắn ra lệnh cho toàn quân đi khắp nơi tìm kiếm tung tích. Vì là ngày hội nên mọi hàng động đều rất khó khăn, cũng không muốn đả động đến dân chúng nên đành điều tra trong âm thầm. Bọn chúng có thể hạ được hết thị vệ ở đây, ở thể ngăn chặn không cho ai đi tìm người giúp khi bị đột nhập cũng có thể đánh bại được Đổng Triết thì cũng không phải là những kẻ tầm thường. Hắn nổi giận đùng đùng sát khí, tay nắm chặt vào thanh kiếm mà nhăn mặt, nghiến răng ra lệnh:

- Tiếp tục tìm kiếm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.