Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 100: Xuân tiêu một khắc cũng đáng giá ngàn vàng (H)




Lý Nghiêm hành động nhẹ nhàng và chậm chạp. Từng chút, từng chút nhấm nháp vành tai đang không ngừng đỏ ửng và nóng bừng ấy của Tiểu Kiều. Hắn hôn một cái, lại cắn nhẹ một cái. Chưa hết, hoàng thượng liếc mắt trông thấy nàng đang co rúm người lại mà không ngừng giật giật. Hắn thấy thế lại càng muốn trêu đùa. Hoàng thượng thổi cái phù nhè nhẹ, hơi thở hắn nóng ran phả vào vành tai An Kiều khiến nàng lại càng thêm phần nhạy cảm.

Tiểu Kiều giật mình mở to mắt, vội vàng lấy hai tay chụp lại đôi tau của mình như muốn che chắn cẩn thận lấy nó. Nàng nhạy cảm nhất là vành tai. Hễ mỗi lần hắn gặm nhấm lấy nó là cơ thể nàng chẳng hiểu vì gì lại cứ giật giật liên hồi không ngớt. An Kiều đỏ mặt ấp a ấp úng nói:

- Chàng...

Hoàng thượng mỉm cười nhưng chưa hề thỏa mãn. Bao ngày tháng qua hắn phải chịu đựng con thú hoang dã trong người mình mà phải ăn chay niệm phật. Cứ mỗi lần nhìn thấy nàng cười nói với nam nhân khác là lại nổi giận đùng đùng vô cớ. Còn nhớ khi xưa, tên khốn Vân Lục Lang bỏ bùa ái hậu, nàng không những thế còn hợp tác với Tả Quân mà đưa hắn vào bẫy lớn. Dù rằng có lợi cho hắn, nhưng nàng thế mà lại giả bộ đỏ mặt rồi ngượng ngùng như thể thiếu nữ đã phải lòng hắn ta?

Càng nghĩ tới lại càng thấy lòng mình nóng ran như lò nung than. Một tay hắn ôm chặt lấy eo nàng, giữ nàng không cho nàng cơ hội ngọ ngậy, vùng vẫy. Tay còn lại hắn giữ lấy gáy của An Kiều, nhẹ nhàng luồn từng ngón tay thon dài của mình vào từng lọn tóc rối. Lý Nghiêm nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, rồi không nhanh không chậm chạm nhẹ môi mình vào mắt nàng. Thấy vẫn chưa đủ bộ, hoàng thượng lại cúi người xuống hôn lên mũi nàng rồi lại từ từ chạm vào bờ môi mỏng manh và đo đỏ ấy của ái hậu. Hắn tiếp tục cuộc hành trình còn đang dang dở hồi nãy. Hoàng thượng gặm nhấm bờ môi quyến rũ ấy, từng hơi thở đều đặn phả ra như muốn quyến rũ lấy đối phương, ép buộc người đó phải thuận theo ý mình. Hai tay nàng vẫn che chặt tai mình, thấy chẳng còn tác dụng liền hạ xuống, vòng qua cổ hoàng thượng như thể muốn chiếm lĩnh hết sức.

Hắn hôn nàng say đắm, nàng đáp lại đắm say.

- Ha!

Khoảnh khắc cuồng nhiệt và nồng nàn khi ấy khiến cho cả hai trái tim kia như chạm vào cửa sổ tâm hồn. Như muốn thâu tóm hết mật ngọt. Hoàng thượng tham lam dùng chiếc lưỡi xinh đẹp ấy luồn lách vào bên trong, tiếp tục hút hết những gì thuộc về mình.

Mân mê một hồi, hoàng hậu chau mày đẩy hắn ra khỏi người mình mà không ngừng thở dốc:

- Hộc! Ha! Hoàng...thượng...

- Nàng sao thế?

- Chịu hết nổi rồi!

- Trẫm đã làm gì đâu?

Hắn trả lời mà như tự vả vào miệng đôm đốp. Lý Nghiêm chẳng nói chẳng rằng lại tiếp tục cúi thấp xuống, hôn lên cổ nàng, cắn nhẹ. Từng vết, từng dấu đỏ đỏ hằn lên trên chiếc cổ trắng muốt ấy khi mà mỗi lần môi hắn lần lượt lướt qua. Nàng ngửa mặt lên trời mà hưởng thụ sự hưng phấn. Khi hắn đang tính kéo cổ y phục nàng xuống thì hồn nàng vội vã kéo về thực tại. An Kiều lấy hai tay che vội trước ngực thành dấu nhân rồi lắp ba lắp bắp từ chối:

- Ngài...chàng mau dừng lại!

- ?

- Ta tới đây là mời ngài tới dùng bữa tối, không phải thị tẩm bây giờ...

- Thế lát nữa thì được hử?

- Ngài nói...nói gì vậy? Đi, đi ăn tối thôi. Lẽ nào ngài không thấy đói sao?

- Đói chứ! Nhưng trẫm muốn ăn thịt.

Nàng nghe xong mỉm cười tươi rói như ánh nắng ban mai, An Kiều liếc mắt qua trái, gật gù:

- Ừm, nay ta có kêu đầu bếp chuẩn bị nhiều thịt lắm. Thịt dê, thịt cừu đủ cả. Haha...

- Nàng chẳng hiểu gì cả. Trẫm muốn ăn thịt người.

Nàng vẫn chẳng nhìn trực diện vào mắt hắn mà cứ đảo đảo liên tục. Trông gương mặt nghiêm túc kia của hoàng thượng là hiểu ngay ra ý đồ, chỉ là nàng không dám thừa nhận mà đành ngậm ngùi giả ngu. Nào ngờ hoàng thượng lại thẳng thắn, nói luôn mà chẳng kịp cho người ta thời gian suy nghĩ:

- Trẫm muốn ăn thịt nàng.

- Hahaha...

- Nàng cười trông giả tạo quá vậy?

Nói xong, hắn lại hôn lên vành tai nàng khiến An Kiều giật mình một cái. Nàng nói vội như muốn lảng tránh:

- Thế...thế cũng phải đi tắm đã chứ ạ!

Hắn gật đầu cái rụp xong rồi hoàng thượng bế xốc nàng lên tay, sải rộng chân bước đi. Nhịp điệu không quá vội vã, nhưng sao chẳng mấy chốc đã có mặt ở tẩm cung của hoàng thượng mất rồi. Nước ấm trong bồn tắm lớn đã được chuẩn bị xong xuôi, rải cánh hoa hồng khắp bồn, hương thơm thoang thoảng của hoa quế đặc trưng khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu. Hoàng thượng bế nàng vào bên trong rồi đuổi hết hạ nhân ra khỏi tẩm cung, đóng kín cửa lớn lại cấm không cho kẻ nào tới làm phiền. Xưa nay hoàng thượng đều không cần kẻ hầu hạ khi đang tắm nên trong phòng cũng vốn chẳng có một mống người nào cả.

Nàng ấp úng hỏi:

- Sao...sao chàng còn ở đây?

Hắn cười tà mị đi tới đứng sau lưng nàng. Tay trái đặt lên vai nàng, tay phải rút nhẹ đai thắt y phục của ái hậu rồi để nó tự do rơi xuống đất. Nàng giật mình tính né ra xa nhưng đã bị hoàng thượng ôm trọn lấy vòng eo mà kéo lại. Hắn thủ thỉ vào tai nàng như rót mật:

- Trẫm tắm cùng nàng.

Chưa kịp để An Kiều kịp phản ứng, hoàng thượng đã nhẹ nhàng thừa cơ hội nàng đang đỏ mặt bối rối mà luồn bàn tay vào trong, tiếp tục cởi y phục của An Kiều trong chớp nhoáng. Khi nàng chỉ còn lại bộ xiêm y mỏng manh đang sát lại cơ thể, đường cong quyến rũ của ái hậu hiện hữu lên trước mắt hoàng thượng. Hắn bế nàng lên nhẹ nhàng như lông vũ. Nàng ra sức vùng vẫy, vừa ngại ngùng vừa có đôi chút tức giận không nói nên lời. Hắn mặc kệ nàng ra sao, sớm muộn cũng phải quy hàng nên hắn cười rất gian tà.

Hoàng thượng nhẹ nhàng đặt nàng vào trong bồn tắm. An Kiều thì đỏ mặt vội vàng quay đi, lấy hai tay che vội mặt lại. Đằng sau tấm lưng nhỏ bé ấy, một nam nhân đang từ từ cởi bỏ y phục rồi quấn thêm một cái khăn quanh hông, nhón chân bước xuống bồn tắm đầy hoa hồng bồng bềnh trên mặt nước ấm.

Hắn tới bên nàng, dùng tay bỏ tay nàng ra rồi đặt chúng lên ngực mình. Một thân hình hoàn hảo đập vào mắt. Ngực săn chắc, vai rộng lớn, xương quai xanh hiện rõ mồn một khiến nàng lại càng thêm đỏ mặt mà quay đi. Chiếc yếu hầu quyến rũ làm nàng xao xuyến. Hắn cúi xuống, dùng miệng tháo nốt cái thắt nơ trên xiêm y. Hắn mỉm cười tà tà rồi hôn lên trước ngực An Kiều.

- Chỉ tắm chung mà sao... Chàng lừa người!

- Xuân tiêu một khắc cũng đáng giá ngàn vàng mà.

Hắn cười nhẹ, nhìn nàng âu yếm. Hắn dùng tay mình chạm nhẹ vào bầu ngực ấy mà bạo gan nhào nặn. Chưa không phải lần đầu mà sao biểu hiện của nàng ấy lại thú vị tới thế? Trông thấy Tiểu Kiều phải cắn răng chịu đựng mà lòng hắn lại càng thêm hưng phấn, khí thế hừng hực trỗi dậy như con mãnh thú xổng chuồng. Ánh trăng mờ nhạt chiếu vào căn phòng, chút khói bốc hơi của nước bay lên khiến không gian càng thêm phần như ảo. Ánh sáng rập rờn của nến sáp làm người ta càng thêm xao động. Cùng với biểu hiện cả trên gương mặt lẫn cơ thể của nàng càng làm hắn hứng thú tới mức khó lòng khống chế nổi.

- Ah!

Hoàng thượng đột nhiên cúi xuống hôn lên nhũ hoa hồng hồng ấy của hoàng hậu. Nàng giật mình rên lên một tiếng nghe thật mụ mị. Hắn càng sảng khoái, càng thêm phần hứng thú. Một tay hắn nhào nặn bầu ngực căng tròn, tràn đầy sức sống ấy của nàng. Một tay giữ chặt eo nàng cho khỏi chạy thoát. Miệng hắn liếm láp rồi cắn nhẹ in dấu ấn chủ quyền. Nơi nào hắn đi qua đều để lại dấu vết hằn đỏ mà lại rất mị tình. Sự cám dỗ mãnh liệt của hắn khiến cho hoàng hậu không khỏi rên rỉ. Chiếc miệng xinh xinh ấy cứ hé mở rồi phát ra từng tiếng nghe thật hưng phấn.

Từng chút, từng chút một.

Hoàng thượng nhẹ nhàng đưa nàng lên đỉnh điểm của sự khoái lạc.

An Kiều cũng chẳng khước từ thêm nữa, chỉ ngồi trong bồn tắm đầy hoa hưởng thụ những gì hắn trao tặng.

Hắn cởi bỏ hết vướng bận trên người đôi bên. Nhẹ nhàng đưa nàng lên thiên đỉnh. Lý Nghiêm vừa cười vừa hành động theo từng nhịp điệu. Khi thấy nàng sắp không chịu đựng được nữa thì liền trêu đùa một chút, lập tức dừng những hành động của hắn lại khiến cho nàng tụt hứng mà dùng ánh mắt nài nỉ. Hắn không muốn chỉ mình nàng vui sướng, hoan hỉ. Hắn lôi thứ ấm nóng, cứng cáp ấy của mình ra rồi từ từ mơn trớn phía dưới An Kiều như muốn đùa bỡn phái nữ. Sau cùng, cũng chẳng thể chịu nổi nữa liền đưa vào bên trong cùng bao niềm khao khát.

Nhịp nhàng, nhịp nhàng theo từng cái đẩy đưa.

Đầu óc bông lung, mụ mẫm quên cả đường đi lối về.

Cảm giác khoan khoái không ngừng trào dâng. Cứ lên rồi lại xuống, ra rồi lại vào theo từng nhịp điệu nhẹ nhàng.

Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Như sợ nàng đau, sợ nàng vụn vỡ.

Từng tiếng rên rỉ ỉ ôi không ngừng phát ra. Từng tiếng đụng chạm của hai cơ thể trần trụi cùng tiếng nước trong bồn theo nhịp ấy mà phát ra âm thanh nghe thật lạ lẫm. Hoàng thượng nhỏ vài giọt mồ hôi, lấm tấm trên gương mặt anh tuấn, hút hồn người đối diện. Nàng đau quá mà rơm rớm vài giọt lệ. Hắn cứ nhịp nhàng như thế, sau đó lại càng ngày càng mạnh bạo. Không biết mệt sao, cơm tối còn chưa được no bụng... Sức đâu mà dẻo dai tới thế? Hai cơ thể hòa vào làm một, mồ hôi nhỏ giọt xuống chạm vào nhau. Hơi thở hồng hộc, mệt mỏi. Khuôn mặt hừng hực sắc xuân, mỉm cười thỏa mãn với đối phương. Ánh mắt đắm đuối nhìn nhau chẳng thể rời đi dù chỉ một khắc. Cứ thế, hôm ấy, cả hai người họ quyến luyến nhau chẳng rời...

" Không gian tĩnh mịch lạ thường

Một nam một nữ đường đường bên nhau

Chàng chau mày, nhịn chẳng nổi

Nữ nhân yếu đuối bổi hổi khóc than

Gian nan dẫu mấy nhịp nhàng

Nàng ở phía dưới để chàng lo cho. "

[ Thơ mình chế bừa, xin đừng gạch đá đau mình ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.