Đây không phải là lần đầu tiên Cục trưởng Ngô hỏi cậu ta như thế.
Ông ta nhìn về phía Giang Mạt Hàn.
"Xem ra cậu ta thật sự không biết."
Vừa nhát gan vừa sợ phiền phức như vậy, nếu quả thật là cậu ta biết thì đã khai từ lâu rồi.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không để cô ta ra khỏi thành phố B." Hiện tại tất cả nơi cung cấp phương tiện giao thông đều thực hiện khai báo danh tính, chỉ cần cô ta mua sắm sẽ có sổ ghi chép nên ông ta sẽ nhanh chóng biết được.
Hắn còn phái người bí mật quan sát tại nhà ga, đường cao tốc, và sân bay.
Giang Mạt Hàn trầm mặc, trong lòng suy đoán Lăng Vi có thể đến nơi nào.
Cô ta tới từ nơi khác, không có người thân ở đây, quan hệ tốt với cô ta cũng chỉ có Nam Thành.
Trong tình hình không thể nhờ bất cứ ai giúp đỡ thì cô ta không thể trốn sang thành phố khác, trốn được ra ngoài cũng chỉ có thể núp trong bóng tối.
"Người của Cục trưởng Ngô làm thất lạc phạm nhân, ông cũng có trách nhiệm." Giang Mạt Hàn nói.
Cục trưởng Ngô tự biết đuối lý, nói: "Người đó hiện giờ đã chịu phạt, tôi cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm này."
"Tôi không có ý trách cứ Cục trưởng Ngô, thế nhưng tôi cần Cục trưởng Ngô mượn giúp tôi mấy người." Lúc nãy anh nói như thế cũng là muốn cục trưởng Ngo cho mượn vài người.
Cục trưởng Ngô nhìn anh: "Anh có manh mối?"
"Tôi chỉ suy đoán những địa phương mà cô ta có thể xuất hiện, thế nhưng, tôi không có nhiều người như thế."
Cục trưởng Ngô suy tư một chút: "Tôi chỉ có thể cho mượn nhiều nhất là ba người."
Tội phạm tẩu thoát hay chính người của ông ta giúp cô ta chạy thoát thì chính ông ta cũng không trốn tránh được trách nhiệm, tìm lại tội phạm là chức trách của ông ta, nếu như Giang Mạt Hàn có thể tìm được xem như đã giúp cho ông ta một việc khó nhằn. Thế nhưng những người có thể dùng hiện không nhiều, phần lớn đã ra ngoài tìm kiếm hoặc bố trí canh gác ở những chốt giao thông, những người còn lại không có nhiều.
Giang Mạt Hàn gật đầu: "Cảm ơn cục trưởng Ngô."
Giang Mạt Hàn cũng có mấy người vệ sĩ không tồi, cộng với người của Cục trưởng Ngô được tầm mười mấy người, cũng tạm đủ.
"Thế nhưng tôi cần cảnh cáo trước một câu, tìm được người rồi thì anh không được tự xử lý, nhất định phải trả lại." Cục trưởng Ngô là người tuân thủ kỷ luật, kẻ phạm pháp tự có phép nước trị, ông ta không cho phép Giang Mạt Hàn tự ý xử trí, bởi vì nếu Giang Mạt Hàn có quyền lợi tự ý xử trí tù nhân thì chính ông cũng liên lụy.
Kéo chăn ra để nhìn xem còn dùng được hay không, khách trọ trước chắc chắn là một kẻ ở dơ nên mùi trên tấm chăn mới khó ngửi thế này.
Bà ta không đi một mình mà bên cạnh có thêm hai người đàn bà trạc tuổi với bà ta, nhưng dáng người họ gầy hơn nhiều, trên mặt bôi đầy phấn, môi tô son đậm, còn mặc tất đen, cổ áo trễ xuống.
Lăng Vi đi bên cạnh cũng không chủ động chào hỏi, mái tóc rối che kín hơn nửa khuôn mặt.
- -----------------